Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Nếu Trác Dực Thần trọng sinh - phiên ngoại 3

Mặc dù hai đứa nhỏ là song sinh nhưng trông chúng không giống nhau chút nào. Tiểu long lớn lên càng giống Trác Dực Thần, mũi cao thẳng, ngũ quan đoan chính, từ nhỏ liền không giận tự uy. Mà Tiểu Chu Yếm còn lại là cực kỳ giống Triệu Viễn Chu, mặt mày tinh xảo, có thể thấy được ngày sau cũng là cái tuấn mỹ đại yêu.

Anh Chiêu hiếm lạ ôm ôm hai đứa nhỏ, dặn dò với Trác Dực Thần những việc cần chú ý. Hiện tại ông đã nhìn ra, Triệu Viễn Chu đã bị Trác Dực Thần càng dưỡng càng đi trở về. Trước kia đáng tin cậy đại yêu hiện tại cũng không đáng tin cậy.

Anh Chiêu đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi "Hai người các ngươi, đã chọn được tên cho đứa bé chưa?"

Triệu Viễn Chu sửng sốt một chút, "A? Còn cần chọn một cái tên sao? Tên không phải Thiên Đạo đặt sap? Từ khi sinh ra ta liền biết tên của ta là Chu Yếm."

Anh Chiêu trừng y một cái, "Ngươi là yêu trời sinh, tự nhiên là Thiên Đạo đặt tên, nhưng hai đứa nhỏ này là ngươi sinh, cho nên người sinh ra chúng tự nhiên đặt tên."

Triệu Viễn Chu vẻ mặt buồn rầu, "Loại chuyện này vẫn là giao cho Tiểu Trác đi!"

Trác Dực Thần hơi hơi tự hỏi, nói tiếp: "Nguyện bình sơn hải mạc trì ngộ, tương phùng thử hậu hân phi vãn. Liền kêu Trác Trì Ngộ và Triệu Phi Vãn đi."

Văn Tiêu cười nói: "Cái tên này hay đấy." Nàng điểm điểm cái mũi hai đứa nhỏ, "Về sau các con sẽ được gọi là Trì Vũ và Phi Vãn."

Hai đứa nhỏ nhếch miệng cười, có vẻ rất thích hai cái tên này.

Nhật tử từng ngày trôi qua, bởi vì hài tử còn nhỏ nên Triệu Viễn Chu gần như dành toàn bộ thời gian làm bạn với hài tử. Hai ngày này y phát hiện Trác Dực Thần có điểm kỳ quái, đi sớm về trễ, hỏi hắn làm gì thì nói là Tập Yêu Tư có cái án tử mới Bùi Tư Tịnh một người trị không được, yêu cầu hỗ trợ. Nhưng hỏi hắn là án tử gì thì hắn lại nói không nên lời. Triệu Viễn Chu cảm thấy Trác Dực Thần có chuyện giấu mình.

Khi Triệu Viễn Chu tỉnh dậy vào buổi sáng, Trác Dực Thần đã không còn ở đó nữa, Trên bàn có bữa sáng và món đào yêu thích của y.

Y rời giường đi đến trước bàn, nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy viết: ' Viễn Chu, Bùi đại nhân tìm ta có chuyện quan trọng, ta đi Tập Yêu Tư, buổi tối trở về, nhớ rõ hảo hảo ăn cơm. '

Triệu Viễn Chu khí ném tờ giấy xuống, Trác Dực Thần đã lâu không cùng y ăn sáng. Trên cơ bản đều ngày nào cũng đi vắng suốt một tháng, nếu không phải mỗi ngày buổi tối còn lăn lộn y, y đều phải cho rằng người này thay lòng đổi dạ. Không được, y phải đến Tập Yêu Tư nhìn xem, rốt cuộc là sự tình gì làm hắn có thể mỗi ngày đều đi.

Triệu Viễn Chu cơm cũng không ăn, đem hai đứa nhỏ tạm thời giao cho Anh Chiêu chăm sóc, hùng hổ đi nhân gian.

Khi đi tới trước cửa Tập Yêu Tư, chỉ thấy đại môn nhắm chặt, Triệu Viễn Chu mặc niệm Nhất Tự Quyết "Khai", đại môn mở ra, Triệu Viễn Chu liền đi thẳng vào.

Nhưng không giống như ngày thường trang nghiêm túc mục Tập Yêu Tư, lúc này bên trong giăng đèn kết hoa, khắp nơi dán đầy chữ hỉ. Triệu Viễn Chu hồ nghi nhìn chung quanh, thậm chí cảm thấy chính mình đến nhầm chỗ.

Bạch Cửu và Anh Lỗi cầm hai xuyến đèn lồng màu đỏ đang khoa tay múa chân, "Lát nữa chúng ta treo hai xuyến này ở cửa đi." Sau đó chỉ chớp mắt, bọn họ đã nhìn thấy Triệu Viễn Chu đứng ở hành lang dài, Bạch Cửu trực tiếp phát ra bén nhọn nổ đùng, "A ~, Tiểu Trác ca, không ổn, đại yêu tìm tới."

Triệu Viễn Chu đã thật lâu không nghe được tiếng thét chói tai của Bạch Cửu, đau đầu che lỗ tai lại.

Trác Dực Thần vừa nghe thấy tiếng hét chói tai của Bạch Cửu liền lập tức vọt ra, sau đó liền nhìn thấy Triệu Viễn Chu vẻ mặt thẳng thắn và khoan dung nhìn hắn, "Tiểu Trác đại nhân, giải thích đi."

Trác Dực Thần có chút hoảng loạn đi lên trước, giữ chặt tay Triệu Viễn Chu, nói "Viễn Chu, ta không phải cố ý gạt ngươi, ta chỉ là muốn cho ngươi một cái kinh hỉ! Lúc trước Anh Chiêu đại nhân nói ngươi đi theo ta không danh không phận, xác thật là ta không đúng, cho nên ta muống cùng ngươi thành thân. Trong khoảng thời gian này mỗi ngày ta đi sớm về trễ cũng là vì chuẩn bị cho việc này. Vốn định chuẩn bị cho xong mới nói cho ngươi biết, không nghĩ tới bị ngươi lại biết trước chuyện này." Trác Dực Thần lúc này có chút uể oải, kinh hỉ mình thật vất vả chuẩn bị liền như vậy không có.

Triệu Viễn Chu nhìn Trác Dực Thần gục xuống đầu bộ dáng, không tự giác cười lên tiếng, "Được rồi, hiện tại biết cũng là kinh hỉ, Tiểu Trác, cảm ơn ngươi!"

Trác Dực Thần đem Triệu Viễn Chu ôm sát trong lòng ngực, hôn cái trán của y, "Hẳn là ta nói cảm ơn, cảm ơn ngươi vì ta sinh dục, cảm ơn ngươi yêu ta."

Nếu kinh hỉ đã bị đánh vỡ, vậy Trác Dực Thần cũng không cần giấu che, hết thảy bố trí thỏa đáng sau, chọn cái ngày hoàng đạo cùng Triệu Viễn Chu thành hôn.

Hôn lễ cùng ngày Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu thân xuyên hôn phục, Anh Chiêu ngồi ở đường trước, vẻ mặt vui mừng, trong khoảng thời gian này, ông cũng thông suốt, chỉ cần Triệu Viễn Chu vui vẻ là đủ rồi.

Mà hai huynh đệ Trác Trì Ngộ và Triệu Phi Vãn cũng ăn mặc xiêm y đỏ thẫm được Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh một người ôm một cái vào trong ngực, trên mặt là ngăn không được ý cười. Rõ ràng hai đứa nhỏ mới sinh ra được mấy tháng, nhưng đã giống như những đứa trẻ hai ba tuổi bình thường, điều này chứng tỏ chúng lớn nhanh và có huyết mạch cường đại.

Anh Lỗi đảm đương chủ lễ, đứng ở bên cạnh, khí thế mười phần hô: "Nhất bái thiên địa"

"Nhị bái cao đường."

"Phu thê... Phu phu đối bái."

Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu di chuyển theo giọng nói của Anh Lỗi, cuối cùng sau khi nghe được một tiếng "Kết thúc buổi lễ", Trác Dực Thần nắm lấy tay Triệu Viễn Chu, vui vẻ nói: "Từ nay trở đi, không gì có thể chia cắt hai người chúng ta."

Triệu Viễn Chu nắm lại tay Trác Dực Thần, đáp ứng nói: "Địa lão thiên hoang không phụ khanh, sông cạn đá mòn cộng kiếp này."

Đột nhiên, trong đại điện xuất hiện một mảnh lá cây hòe, tiếp theo một tảng lớn lá cây hòe chạy như bay mà đến dần dần ngưng tụ thành một hình người, là Ly Luân, mà đứng phía sau hắn là Ngao Nhân.

Ly Luân nhìn cảnh tượng vui mừng này, trong mắt xẹt qua bi thương, "Chu Yếm, ngươi thành hôn chuyện lớn như vậy tại sao không gọi ta đâu?"

Trác Dực Thần đem Triệu Viễn Chu kéo lại phía sau, hắn đoán được Ly Luân hẳn là mau tỉnh, rốt cuộc lúc trước là hắn đem đồng hồ mặt trời đưa cho Ngao Nhân, nhưng không nghĩ tới là sẽ nhanh như vậy. Nhìn bộ dạng người tới không có ý tốt, tay phải cầm không, đột nhiên nghĩ đến Vân Quang kiếm đến nay còn ở trong kho vũ khí kho, không khỏi có một tia ảo não.

Triệu Viễn Chu nhìn Ly Luân, đầu tiên là xẹt qua một tia kinh hỉ, ngay sau đó bị bất an thay thế. Y không biết Ly Luân có còn hận y hay không, nhất thời có chút trầm mặc.

Ly Luân cười lạnh một tiếng, tấn công về phía trước. Văn Tiêu thấy tình huống này lấy ra Bạch Trạch lệnh mộc tiêu, vừa muốn thổi, đã bị Trác Dực Thần đánh gãy, "Văn Tiêu, chuyện này để ta giải quyết." Nói xong dùng bàn tay trần đón nhận công kích của Ly Luân.

Ở trong phòng hành động chịu hạn chế, hai người trực tiếp thả người nhảy lên không trung, yêu lực bùng nổ. Hai người liền xích thủ không quyền đánh nhau, ai cũng không dùng vũ khí, cuối cùng yêu lực đối đâm như trên khi rơi xuống đất lui về phía sau.

Triệu Viễn Chu đỡ lấy Trác Dực Thần, quan tâm hô: "Tiểu Trác, ngươi không sao chứ!"

Ngao Nhân cũng đi tới sau lưng Ly Luân đỡ lấy hắn, "Thế nào?"

Triệu Viễn Chu khó hiểu nhìn về phía Ly Luân, hỏi: "Ly Luân, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Ly Luân đứng thẳng thân hình, cười một chút, "A Yếm, ngươi không cần sốt ruột, ta cái gì cũng không muốn làm, ta biết các ngươi thành hôn, cho nên ta tới đưa một kiện lễ vật."

Triệu Viễn Chu hỏi: "Lễ vật gì?"

Ly Luân chậm rãi đi về phía Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu có chút cảnh giác, Trác Dực Thần an ủi vỗ vỗ y, tiếp theo cũng đi về phía Ly Luân. Chỉ thấy hắn đi đến phía sau Trác Dực Thần, bấm ngón tay niệm thần chú đặt lên mặt Trác Dực Thần, tiếp theo đôi mắt toát ra kim quang, quang mang chậm rãi chuyển dời đến trong mắt Trác Dực Thần.

Ly Luân buông tay, mỉm cười với Triệu Viễn Chu, nói: "Phá Huyễn Chân Nhãn là lúc trước ngươi tặng cho ta, hiện tại ta đem nó làm thành quà cưới tặng cho các ngươi. A Yếm, từ đây chúng ta thanh toán xong." Nói xong Ly Luân mang theo Ngao Nhân hóa thành lá hòe phi thân rời đi.

Ly Luân và Ngao Nhân trở lại Hòe Giang cốc. Lúc này Hòe Giang cốc tràn ngập hoa hòe, tràn ngập sinh cơ, sớm đã không phải bộ dáng hư vô của năm xưa.

Ly Luân ngồi ở trên đài cao, Ngao Nhân thì ngồi ở phía dưới, thân mình dựa vào chân hắn quan tâm hỏi: "Ngài không phải nói là đi tặng lễ sao? Như thế nào mới vừa hóa hình liền động thủ với Trác Dực Thần?"

Ly Luân tức giận nói: "Ta chính là nhìn hắn liền khó chịu. Yên tâm, ta có chừng mực." Ly Luân trấn an sờ sờ mặt Ngao Nhân.

Ngao Nhân bất đắc dĩ, nhưng cũng chưa nói cái gì, cứ như vậy lẳng lặng mà bồi hắn, năm tháng như thoi đưa, chậm rãi mang đi sự mãnh liệt của quá khứ, lưu lại chỉ là hồi ức mờ nhạt.

Triệu Viễn Chu nhìn Ly Luân biến mất, trong lòng có chút không tha, nhưng chung quy không có giữ lại. Cảnh còn người mất, giữa bọn họ đã có quá nhiều hiểu lầm, như bây giờ cũng đã thấy đủ.

Trác Dực Thần không nghĩ tới trời xui đất khiến, Phá Huyễn Chân Nhãn vẫn sẽ quay trở lại với mình, xem ra Ly Luân đã nghĩ thông.

Tân hôn đêm động phòng hoa chúc, Trác Dực Thần đưa Triệu Viễn Chu về phòng giữa những ánh mắt trêu chọc của mọi người.

Hôm nay Triệu Viễn Chu được Văn Tiêu trang điểm lộng lẫy, trên môi tô son, trên mặt có chút phấn trang, làm mặt mày tinh xảo càng thêm liêu nhân. Vừa đóng cửa lại, Trác Dực Thần liền gấp không thể chờ định hôn lên kia đôi môi mà hắn đã hưởng qua vô số lần môi, chỉ cảm thấy tốt đẹp, động tác trong tay cũng chưa từng dừng lại, cởi áo ngoài Triệu Viễn Chu ra, hôn môi dần dần đi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com