Nếu Trác Dực Thần trọng sinh - phiên ngoại 4
Làm hai cái cha mẹ không xứng chức, Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu đã giải thích một cách hoàn hảo ý nghĩa của việc cha mẹ là chân ái và con cái là ngoài ý muốn.
Hai cái bảo bảo còn nhỏ, Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu cũng đã tận tình chăm sóc, bởi vì con của hai đại yêu, cho nên hai bảo bảo cũng là thiên phú dị bẩm, trời sinh liền có yêu lực cường đại, lúc này liền yêu cầu song thân tăng thêm khai thông, bằng không thì yêu lực dễ dàng mất khống chế.
Nhưng chờ thêm mấy năm tình huống ổn định, Triệu Viễn Chu liền làm phủi tay chưởng quầy, đem hài tử phó thác cho Anh Chiêu và Văn Tiêu, chính mình và Trác Dực Thần lại chạy ra ngoài tiêu sá, cũng liền mỗi năm khi đến sinh nhật hài tử sẽ đúng giờ trở về.
Trác Trì Ngộ và Triệu Phi Vãn bây giờ trông giống như đứa trẻ năm tuổi ở nhân gian, trên đầu thắt hai cái bím tóc, rất là đáng yêu, bọn họ thực thích Văn Tiêu cô nãi nãi. Bởi vì Văn Tiêu kể cho họ nghe những câu chuyện về hai người cha của họ, còn sẽ cho đọc thoại bản cho họ. Cho nên về cơ bản khi Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần đi vắng, bọn họ đều sẽ bám lấy Văn Tiêu.
Hôm nay Tập Yêu Tư có một vụ án phải giải quyết, nghe nói một thôn trang xuất hiện chuyện yêu ăn người, thi thể đều bị xé nát, trường hợp không mấy tốt đẹp. Văn Tiêu không thể mang theo hai đứa nhỏ, liền tính toán gửi hai đứa trẻ về núi Côn Luân nhờ Anh Chiêu mang một chút.
"A Ngộ, A Vãn." Văn Tiêu vào cửa kêu gọi.
Hai đứa nhỏ nghe được tiếng gọi, vui vẻ chạy ra ngoài, "Cô nãi nãi, chúng con ở đây." Một người một cái bổ nhào vào trên đùi Văn Tiêu.
Văn Tiêu cười ngồi xổm xuống, sờ đầu bọn trẻ, "A Ngộ, A Vãn, mấy ngày nay cô nãi nãi có việc phải xử lý, ta mang các con đi tìm Anh Chiêu thái gia gia được không? Chúng ta đi Côn Luân chơi mấy ngày."
Trác Trì Ngộ cọ cọ tay Văn Tiêu, kéo đệ đệ hiểu chuyện nói: "Dạ được, con cũng nhớ Anh Chiêu thái gia gia."
Triệu Phi Vãn cũng đi theo ca ca gật đầu đáp.
Văn Tiêu vui mừng nhìn những đứa trẻ trước mặt, ôm chúng vào lòng, "Thật ngoan, một chút đều không giống đại yêu sinh."
Trác Trì Ngộ phản bác nói: "Cô nãi nãi, nhưng chúng con chính là do đại yêu sinh nha!"
Văn Tiêu cười ha hả đáp: "Ừ, A Ngộ của chúng là thông minh nhất, con là ca ca phải chăm sóc đệ đệ thật tốt!"
Trác Trì Ngộ siết chặt nắm tay nho nhỏ, trên mặt một mảnh nghiêm túc, "Cô nãi nãi, con sẽ chăm sóc A Vãn thật tốt."
Triệu Phi Vãn nhỏ giọng phản bác, "Con mới không cần ca ca chăm sóc, con rất lợi hại."
Văn Tiêu vỗ vỗ lưng Triệu Phi Vãn, cười nói: "A Vãn của chúng ta cũng rất lợi hại, cũng muốn chăm sóc tốt cho ca ca nga."
Hai đứa nhỏ được dỗ đến một trận vui vẻ.
Văn Tiêu hỏi Anh Lỗi mượn Sơn Hải Thốn Cảnh, chỉ chớp mắt, ba người đã tới trước thần miếu Côn Luân.
Hai đứa nhỏ lập tức chạy vào thần miếu, vừa chạy vừa cười hô: "Anh Chiêu thái gia gia, chúng con đến chơi với người đây."
Anh Chiêu nghe thấy tiếng động, từ buồng trong đi ra, trong nháy mắt, liền nhìn đến hai đứa nhỏ chạy tới trước mặt ông, bổ nhào vào trong lòng ngực ông.
Anh Chiêu ôm hai đứa nhỏ, cười đến thấy răng không thấy mắt, "Sao hôm nay các con lại tới ta, bình thường các con không phải đều đi theo Văn Tiêu cô nãi nãi sao?"
Trác Trì Ngộ ôm tay Anh Chiêu giải thích: "Thái gia gia, cô nãi nãi nói có việc nên không thể mang theo chúng con, muốn chúng con đến Côn Luân ở lại mấy ngày."
Triệu Phi Vãn cũng gật đầu theo, "Đúng vậy, thái gia gia, đã lâu rồi chúng con không về Côn Luân, con rất nhớ người, người có nhớ A Vãn không?"
Trong lòng Anh Chiêu vui sướng nảy lên đuôi lông mày, ông lên khuôn mặt nhỏ của Triệu Phi Vãn và Tác Trì Ngộ, hiếm lạ nói: "Ta nhớ A Vãn và A Ngộ của ta đến chết đi được."
Văn Tiêu nhìn bọn họ hỗ động, mỉm cười đi về phía trước, hành lễ: nói: "Anh Chiêu đại nhân, gần đây Tập Yêu Tư có một án kiện cần xử lý, không thích hợp mang A Vãn và A Ngộ, còn thỉnh ngài phí tâm chăm sóc một thời gian."
Anh Chiêu đáp lại thi lễ, "Bạch Trạch thần nữ đại nhân khách sáo rồi. Triệu Viễn Chu là ta từ nhỏ nhìn đến lớn, A Vãn và A Ngộ là con của hắn, đương nhiên chúng cũng là tôn tử của ta, chăm sóc bọn nhỏ là điều tự nhiên."
Văn Tiêu khẽ mỉm cười, sau đó nhìn về phía Triệu Phi Vãn và Trác Trì Ngộ, "A Ngộ, A Vãn, cô nãi nãi liền đi trước, ở đây với Anh Chiêu thái gia gia phải ngoan ngoãn một chút."
Triệu Phi Vãn và Trác Trì Ngộ phe phẩy tay nhỏ tạm biệt với Văn Tiêu, "Tạm biệt cô nãi nãi, chúng con sẽ ngoan."
Văn Tiêu nhìn hai đứa cháu ngoan ngoãn, yên tâm rời đi.
Rốt cuộc Côn Luân cũng không náo nhiệt bằng nhân gian, hai đứa nhỏ đang là tuổi là ham chơi, ở nơi của Anh Chiêu ngoan được một thời gian, thì không còn chịu đựng được nữa.
Đêm đó, Triệu Phi Vãn thở ngắn than dài với Trác Trì Ngộ nói: "A Ngộ, ta buồn chán quá, ta muốn trở về nhân gian."
Tình cách Trác Trì Ngộ so với Triệu Phi Vãn càng thêm trầm ổn, không khỏi khuyên nhủ: "A Vãn ngoan, sau khi cô nãi nãi xong việc sẽ đến đón chúng ta."
Triệu Phi Vãn bĩu môi, có chút không cam lòng, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì, hai mắt sáng lên, "A Ngộ, chúng ta đi thám hiểm ở Đại Hoang đi. Mỗi ngày nhìn thấy thần miếu Côn Luân này ta chán lắm rồi."
Trác Trì Ngộ có chút khó xử, rốt cuộc bọn họ còn nhỏ, Đại Hoang lại có rất nhiều nguy hiểm, tuy rằng song thân của bọn họ là đại yêu tiếng tăm lừng lẫy ở Đại Hoang, đại đa số yêu quái cũng không dám động đến bọn họ, nhưng khó bảo toàn có chút yêu quái không thức thời, lỡ như đụng phải nguy hiểm, bọn họ không nhất định có thể tự bảo vệ mình, hắn lắc lắc đầu, "A Vãn, bây giờ chúng ta còn nhỏ, Đại Hoang quá nguy hiểm, lỡ như đụng ác yêu..."
Chưa kịp nói xong, Triệu Phi Vãn đã nhanh chóng phản bác: "A Ngộ, không sao đâu, trên người chúng ta có Hoán Linh Tán do cô nãi nãi đưa, còn có thần lực của Anh Chiêu thái gia gia hộ thân, hơn nữa chúng ta lại cũng không đi vào chỗ sâu, chúng ta dạo quanh núi Côn Luân một chút, sẽ không có việc gì. Làm ơn đi, đi đi." Triệu Phi Vãn cầu xin, bắt tay Trác Trì Ngộ làm nũng cầu xin, một đôi mắt to thủy linh linh liền nhìn chăm chú vào Trác Trì Ngộ.
Trác Trì Ngộ bị làm cho một trận dao động, cuối cùng bãi trận ở trong thế công làm nũng của Triệu Phi Vãn, đồng ý với hắn, "Được, nhưng chúng ta phải về sớm, để đảm bảo không bị thái gia gia phát hiện."
Triệu Phi Vãn hưng phấn nhảy lên, ôm lấy Trác Trì Ngộ, "Được, ta thích A Ngộ nhất."
Trác Trì Ngộ bất đắc dĩ, đệ đệ mình chỉ có thể chính mình sủng thôi.
Ngày hôm sau, Trác Trì Ngộ, Triệu Phi Vãn và Anh Chiêu ăn xong cơm sáng, lập tức bắt đầu thực hành kế hoạch của mình, thừa dịp Anh Chiêu đi duy trì trận pháp Tinh Tú, hai người lẻn chuồn ra khỏi thần miếu, chạy về phía Đại Hoang.
Triệu Phi Vãn nhìn biển rộng, cảm thán nói: "Oa, con sông lớn quá!"
Trác Trì Ngộ gõ đầu Triệu Phi Vãn, "A Vãn ngốc, đây là biển, cô nãi nãi đã từng nói với chúng ta, đây là nơi nàng lần đầu tiên gặp cha."
Triệu Phi Vãn xoa đầu bị đánh đau, ngạo kiều nói: "Hừ, đương nhiên là ta biết đây là biển, ta chỉ là đang thử ngươi mà thôi."
Hai đứa nhỏ cười đùa giỡn, khác hẳn với sự náo nhiệt của thế giới nhân gian, Đại Hoang càng có rất nhiều yên lặng, nhưng nó cũng có vẻ đẹp hùng vĩ độc đáo của riêng mình. Cũng là lần đầu tiên bọn họ cảm thụ loại phong cảnh này, nhất thời có chút quên hết tất cả.
Triệu Phi Vãn đang đi phía trước, đột nhiên nhìn thấy một cái huyệt động, "A Ngộ, nơi này có một cái hang động, còn có nùi thơm ngào ngạt, chúng ta đi vào nhìn xem!"
Trác Trì Ngộ nhìn huyệt động sâu thẳm, không dám đi vào, giữ chặt Triệu Phi Vãn, "A Vãn, chúng ta cần phải trở về, nếu không thái gia gia ẽ phát hiện chúng ta mất tích."
Triệu Phi Vãn lúc này đã có chút vui đến quên cả trời đất, "Được rồi A Ngộ, chúng ta chơi thêm một lát nữa nhé, cầu xin ngươi, thật vất vả chúng ta mới ra tới một chuyến, lại chơi thêm một lát nữa nhé!"
Trác Trì Ngộ xụ mặt, "Không được, A Vãn chúng ta phải quay về."
Triệu Phi Vãn không khỏi có chút ủy khuất khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ca ca, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đáp: "Được rồi."
Trác Trì Ngộ sờ sờ Triệu Phi Vãn đầu, dỗ dành nói: "Ta hứa với đệ lần sau chúng ta lại ra ngoài, được không?"
Lúc này Triệu Phi Vãn mới vui vẻ chút, đáp: "Được rồi, lần sau chúng ta chơi nhiều hơn một lát."
Trác Trì Ngộ nắm lấy tay Triệu Phi Vãn trở về, đúng lúc này, trước mặt hai người xuất hiện một nam nhân xa lạ. Chỉ thấy người này mặc bộ quần áo giống như lông vũ dệt thành, cả người đen nhánh, ánh mắt nhìn hai người bọn họ mang theo nghiền ngẫm.
"Đây là muốn đi đâu a?" Nam nhân xa lạ mỉm cười với hai đứa trẻ, nụ cười nham hiểm, rõ ràng là có ý xấu.
Trác Trì Ngộ đem Triệu Phi Vãn hộ ở sau người, trầm mặc nhìn yêu quái trước mắt.
Nam nhân xa lạ thấy tiểu hài tử không trả lời, cũng không vô nghĩa, hắn thu lại nụ cười, lộ ra móng vuốt sắc bén muốn bắt Trác Trì Ngộ. Trác Trì Ngộ lợi dụng sự không chuẩn bị của hắn giơ lên một nắm Hoàn Linh Tán, lập tức kéo Triệu Phi Vãn xoay người chạy, hoảng không chọn lộ vào trong sơn động.
Chỉ thấy một khu vực màu trắng trong hang động phủ đầy hoa hòe, cành cây hòe khô đứng trên bục cao ở giữa, toàn bộ trong động đều bị cành cây hòe phủ kín, mà dưới tàng cây là một người nam nhân, đúng là Ly Luân. Bên cạnh hắn còn dựa vào một nữ nhân, cũng chính là Ngao Nhân, cả hai đều nhắm mắt lại như đang nghỉ ngơi.
Trác Trì Ngộ và Triệu Phi Vãn không dám dễ dàng tới gần, dựa vào vách đá của hang động đánh giá từ xa.
Ly Luân cảm giác được có hai vật nhỏ không có mắt tiến vào hang động của mình, hắn không muốn để ý tới, nhưng khi mở mắt ra nhìn khuôn mặt của hai đứa trẻ, trong mắt hiện lên một tia không thể tin được. Đứa bé tóc bạc cực kỳ giống Chu Yếm trước kia.
Hắn đứng dậy, nhìn về phía hai đứa nhỏ, hỏi: "Hai tiểu yêu quái các ngươi, không ở nơi mình sinh ra, tới nơi này làm gì?"
Trác Trì Ngộ không cảm nhận được ác ý của Ly Luân, nhưng hắn luôn cảm thấy ánh mắt người nam nhân trước mặt nhìn đệ đệ hắn cứ kỳ quái, hắn đánh bạo trả lời: "Chúng ta lén lút ra ngoài chơi mà không báo cho người trong nhà biết, nhưng mà chúng ta lại đụng phải ác yêu, cho nên đánh bậy đánh bạ tới nơi này. Xin lỗi đã làm phiền ngươi."
Ly Luân không sao cả nhướng mày, nói với Ngao Nhân nói: "Đi xem."
Ngao Nhân đứng dậy và bước ra khỏi hang.
Ly Luân lại hướng ánh mắt về phía Triệu Phi Vãn, trong mắt mang theo hoài niệm.
Trác Trì Ngộ thấy người này lại bắt đầu nhìn chằm chằm đệ đệ nhà mình, nhanh chóng đứng trước mặt Triệu Phi Vãn, chặn tầm mắt của hắn.
Ly Luân hoàn hồn, hỏi: "Các ngươi là con nhà ai?"
Trác Trì Ngộ còn chưa kịp nói chuyện, Triệu Phi Vãn từ hắn phía sau lộ ra đầu, nãi thanh nãi khí nói: "Chúng ta là người nhà của Anh Chiêu thái gia gia. Thúc thúc, người có thể đưa chúng ta về nhà sao?"
Ly Luân cười, ngay cả tính tình cũng rất giống a, giống nhau khiêu thoát, đối người ngoài không hề cảnh giác, "Ồ? Ta nhớ rõ Anh Chiêu có một tôn tử, nhưng hình như ta từng nghe nói đến ông ấy có chắt trai."
Triệu Phi Vãn mỉm cười, từ phía sau Trác Trì Ngộ chạy đến trước mặt Ly Luân, nói: "Thúc thúc, người nhớ lầm rồi, Anh Chiêu thái gia gia có hai cái tôn tử, cha ta kêu Triệu Viễn Chu, là đại yêu rất mạnh ở Đại Hoang."
Trác Trì Ngộ vốn định giữ chặt hắn, kết quả không thành, nhưng hắn có thể nhìn ra người trước mặt này không có ác ý với bọn họ, không giống như ác yêu kia, là yêu tốt.
Ly Luân vừa nghe đến tênn Triệu Viễn Chu, thế nhưng sửng sốt một chút, ánh mắt để lộ ra một tia bi thương, khó trách có phong thái của cố nhân, hóa ra là con của cố nhân.
Triệu Phi Vãn nhìn Ly Luân xuất thần, ôm lấy hắn, an ủi: "Thúc thúc, người không vui sao? A Vãn có thể ôm người một cái nga, Văn Tiêu cô nãi nãi nói cái ôm của A Vãn là có tác dụng chữa lành tốt nhất."
Ly Luân cảm nhận được độ ấm của nãi đoàn tử trong lòng, mỉm cười sờ lưng hắn, "Ngươi tên là A Vãn sao? Thúc thúc chỉ là nhớ tới một vị cố nhân."
Ngao Nhân lúc này đi vào, "Là con Đại Bàng, đã chạy mất rồi."
Ly Luân hừ một tiếng, "Thật là thứ gì cũng dám giương oai ở Hòe Giang cốc của ta." Ngay sau đó nhìn về phía đứa trẻ trong lòng ngực, buông hắn ra, "Đã đến lúc các ngươi phải về rồi, nơi này vẫn là quá nguy hiểm đối với các ngươi." Nói xong một tay dắt một cái hài tử và bước ra ngoài.
Khi Ly Luân đem hài tử mang về, Anh Chiêu đã tìm hài tử đến điên rồi, thậm chí gọi tới Văn Tiêu. Mà phu phu Trác Dực Thần vừa vặn vội vàng trở về để chúc mừng sinh nhật sắp tới của hài tử, kết quả vừa đến liền nghe được hài tử tìm không thấy, lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, huy động các nhân mạch yêu lực đi tìm hài tử.
Triệu Viễn Chu mới từ nơi của Nhiễm Di trở về, y đi nhờ Nhiễm Di hỏi những Thủy tộc có gặp qua hai đứa nhỏ hay không, kết quả liền nhìn đến hai bảo bối của mình được Ly Luân một tay nắm một cái.
"A Ngộ, A Vãn!" Triệu Viễn Chu kích động kêu tên hài tử.
Trác Trì Ngộ và Triệu Phi Vãn nghe thấy tiếng kêu quen thuộc, quay đầu lại thấy Triệu Viễn Chu, lập tức chạy về phía Triệu Viễn Chu, trong miệng không ngừng hô: "Cha, cha."
Triệu Viễn Chu ôm bọn nhỏ vào lòng, hôn lên trán bọn nhỏ, sau đó trong lòng dâng lên sợ hãi, lập tức vỗ vào mông từng đứa, lại tức lại đau lòng, "Hai người các con, còn nhỏ như vậy sao dám đi Đại Hoang, không muốn sống nữa sao? Các con là muốn ta tức chết sao!"
Trác Trì Ngộ nhìn bộ dáng tức giận của Triệu Viễn Chu, sợ hãi khóc ròng nói: "Cha, con xin lỗi, con sai rồi, con cũng không dám nữa."
Triệu Phi Vãn nhìn ca ca khóc, cũng khóc theo, vừa khóc còn không quên bào chữa cho ca ca, "Cha, là con muốn kéo A Ngộ đi ra ngoài, ô ô ô, con sai rồi, cha đừng tức giận."
Triệu Viễn Chu nhìn hai đứa nhỏ khóc thở hổn hển, cũng là không đành lòng, cuối cùng cũng không có chuyện gì xảy ra, an ủi sờ đầu bọn nhỏ, "Được rồi, biết sai rồi là tốt rồi, lần sau nếu muốn đi ra ngoài, có thể tìm Anh Chiêu thái gia gia hoặc là kêu Anh Lỗi thúc thúc cùng nhau. Các con còn nhỏ, nếu như bị ác yêu ăn thì phải làm sao bây giờ!"
Triệu Phi Vãn lập tức trả lời: "Cha, thật sự có ác yêu, nhưng có vị thúc thúc này giúp chúng ta đuổi hắn đi rồi." Nói xong hắn kéo Ly Luân đi tới trước mặt Triệu Viễn Chu.
Lúc này Triệu Viễn Chu mới chú ý tới là Ly Luân đem hai đứa nhỏ đưa về, nhất thời có chút xấu hổ, đứng lên, nhìn hắn.
Ly Luân nhìn Triệu Viễn Chu trước mắt, cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Trước hết mở miệng chính là Triệu Viễn Chu, y phụt cười một chút, "Đã lâu không gặp, A Ly."
Ly Luân bất giác mỉm cười khi nghe thấy xưng hô quen thuộc, "Đã lâu không gặp, A Yếm."
Hết thảy đều ở không nói gì.
Sau khi mọi người trở lại thần miếu, đối với hai cái tiểu hài tử lại là một trận giáo dục, ngay cả Anh Chiêu ngày thường đều không nỡ đánh hài tử một chút đều lấy ra cây cành liễu phủ đầy bụi lâu ngày ra, tuy rằng đánh thực dùng sức, nhưng không có cái nào đánh vào trên người hài tử.
Triệu Viễn Chu ở bên cạnh kinh ngạc nhìn một hồi, dù sao y từ nhỏ đã bị cành liễu đánh đến lớn, cũng không biết Anh Chiêu từ đâu lấy được, cho nên như vậy bị cấm dùng.
Trác Dực Thần cũng đau đầu với hai đứa con của mình, đặc biệt là đệ đệ, tính cách giống hệt Triệu Viễn Chu khi còn nhỏ, suốt ngày nghĩ đến đủ trò vui, không chịu ngồi yên, vẫn là phải quản nhiều hơn. Hắn đã thảo luận với Triệu Viễn Chu, trong khoảng thời gian không ra ngoài nhiều, nuôi dạy con cái là quan trọng hơn.
Sau này, Ly Luân cũng sẽ thường xuyên tới trong thần miếu Côn Luân, nhìn ra được là hắn rất thích A Vãn, thường xuyên mang cho hắn một ít quà nhỏ. Đương nhiên vì không để nặng bên này nhẹ bên kia, hắn cố ý cũng chuẩn bị một phần cho A Ngộ.
Triệu Phi Vãn cũng rất thích Ly Luân, hắn ngay lập tức bám lấy Ly Luân khi hắn đến đây, còn thường xuyên đi theo Ly Luân đến Hòe Giang cốc, mọi người cũng tùy hắn.
Theo thời gian trôi qua, Bùi Tư Tịnh và Văn Tiêu qua đời, Tập Yêu Tư được người mới tiếp quản, Bạch Trạch lệnh cũng được kế thừa bởi thần nữ Bạch Trạch mới.
Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần ngồi ở bậc thang trước thần miếu Côn Luân, như thường lệ nép vào trong ngực Trác Dực Thần, nhìn dãy núi Côn Luân trước mặt, cảm thán: "Đời người ngắn ngủi, Tiểu Trác, may mắn thay..."
Trác Dực Thần ôm lấy y, biết ý tứ trong lời nói của y, trả lời: "Cuối cùng nói ra, thề non hẹn biển."
End
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com