Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Sau khi mọi chuyện kết thúc 9 (End)

All Chu, Chu là trung tâm, chủ Thần Chu, Ly Chu, hơi Văn Chu, đoàn sủng Chu.

Toàn văn miễn phí, chính văn kết thúc. Trứng màu là tiểu phiên ngoại, không ảnh hưởng kết cục, tự nguyện giải khóa.


Ở cuối con đường băng là một hòn đảo nhỏ.

"Huyền Quy gia gia, kế tiếp liền nhờ ngươi rồi." Triệu Viễn Chu đặt tay lên tấm bia đá trước tiểu đảo, cả tòa tiểu đảo bắt đầu đất rung núi chuyển.

"Đại yêu, Huyền Quy gia gia của ngươi ở đâu? Tại sao đột nhiên lại có động đất?" Bạch Cửu một tay kéo quần áo của Tiểu Trác, một tay túm tay áo của Triệu Viễn Chu.

"Tiểu Cửu, chúng ta hẳn là đang ở trên lưng của Huyền Quy gia gia." Anh Lỗi cũng từng nghe nói qua truyền thuyết về Huyền Quy, nhưng lúc đó hắn còn quá nhỏ và chưa từng tận mắt chứng kiến.

"Không tồi, Huyền Quy gia gia tính tình rất tốt, hơn nữa còn lớn hơn Thừa Hoàng nhiều tuổi, chỉ là ông ấy không thích nói nhiều, càng không thích động đậy. Hôm nay có thể chở chúng ta qua biển thật là không dễ, Huyền Quy gia gia, cảm ơn người." Triệu Viễn Chu chắp tay trước ngực, vô cùng thiệt tình nói lời cảm tạ.

"Tiểu tử thúi, gia gia lại muốn nghĩ động cũng phải động, bằng không linh hồn của tiểu tử ngươi sẽ tan, Đại Hoang chẳng phải là tới tay đàn lão bất tử chúng ta tới trấn bãi sao?"

Khi nói chuyện đầu cùng tứ chi Huyền Quy đều dần dần vươn ra, nhưng cái đuôi dài vẫn chìm sâu trong biển, không muốn thoát ra khỏi nước.

Tuy nói lười đến mở miệng Huyền Quy gia gia nói chuyện toàn dựa truyền âm, nhưng hành động của ông lại rất nhanh nhẹn. Có thể nói một bước ngàn dặm, chỉ trong vòng chưa đầy nửa ngày, họ đã đến được bờ bên kia của Nam Hải, một vùng đất mà họ chưa từng đặt chân đến trước đây.

"Huyền Quy gia gia, ngài biết bao nhiêu về Bất Tử thụ?"

"Bất Tử thụ a, chỉ cách đây một trăm mét về phía nam, không xa, Nhưng Cam Mộc mà ngươi muốn hiện tại không có, phải đến Bất Tử quốc, Cam Mộc không phải vật hiếm lạ gì ở Bất Tử quốc, tùy thuộc vào ngươi có thể trao đổi với bọn họ cái gì." Huyền Quy không muốn nói nhiều. Hôm nay ông tiêu tốn rất nhiều sức lực. Nhưng trước khi đi ông cũng làm điều tương tự với Triệu Viễn Chu như Anh Chiêu đã làm, "Tiểu Chu Yếm, bộ dáng này càng đáng yêu."

Thấy mình chỉ chưa đầy nửa ngày đã trở lại hình dáng thiếu niên ban đầu, nhìn vẻ mặt không nhịn được cười của mọi người, Triệu Viễn Chu cũng mệt mỏi không buồn phàn nàn nữa.

Không phải a Huyền Quy gia gia, vì chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi, ngài hà tất làm chúng ta mấy đi vào giấc mộng tới của nhau lăn lộn mù quáng đâu???

Tuy nhiên, khi họ cuối cùng cũng đến được Bất Tử quốc, bọn họ đột nhiên liền minh bạch cách làm của Huyền Quy.

Người dân của Bất Tử toàn thân ngăm đen, ngôn ngữ không thông. Ánh mắt của bọn họ khi nhìn thấy bọn hắn phải thực thân thiện, nhưng vừa thấy tiểu Chu Yếm, trong mắt từng cái tỏa ánh sáng, trong miệng thì thầm lời mói nghe không hiểu, sau đó bọn họ liền nhìn những người kỳ quái này lấy ra những chiếc lọ có hình dạng kỳ lạ và đưa đến trước mặt Chu Yếm.

Một người của Bất Tử quốc dùng ngón tay chỉ vào sợi tóc màu ngân bạch của tiểu Chu Yếm, giơ chiếc lọ nhỏ trong tay lên, huyên thuyên khoa tay múa chân.

"Có ý gì?"

"Hoàn toàn nghe không hiểu!"

Triệu Viễn Chu nhìn nửa ngày, bàn tay một hoa, một sợi tóc màu ngân bạch dừng ở lòng bàn tay, y mở lòng bàn tay về phía người đàn ông đó, quả nhiên sợi tóc bị đối phương thật cẩn thận mà lấy đi, trong tay nhiều một cái bình.

......... Thì ra là thế.

Chiếc lọ được trao cho Tiểu Cửu. Sau khi cẩn thận tham chiếu bằng cách tham khảo văn tự trên cuốn sách cổ do Anh Chiêu đưa, Tiểu Cửu đã đi đến kết luận kích động nhân tâm, đây chính là loại bột làm từ cam mộc!

Kết quả là, sau một thời gian, bím tóc màu ngân bạch của tiểu Chu Yếm đã ngắn đi rất nhiều.

"Đủ rồi đủ rồi! Không thể ngắn hơn được nữa! Mái tóc dài tuyệt đẹp của bổn đại yêu sắp không còn rồi!"

Mấy người bọn họ chỉ ở lại Bất Tử quốc nửa ngày, sau đó lấy những chiếc bình lớn nhỏ, kéo tiểu Chu Yếm chật vật bất kham lợi dụng Sơn Hải Thốn Cảnh về tới miếu Sơn Thần Côn Luân.

"Các ngươi đã trải qua chuyện gì..." Anh Chiêu nhìn tiểu Chu Yếm đầu tóc rối bời, ại nhìn mấy người trên người đầy chai lọ, cố gắng nhịn cười.

"Anh Chiêu gia gia, chúng tôi đã chuẩn bị mọi thứ ngài nói rồi."

Anh Chiêu không ngờ chỉ mới nửa tháng mà hiệu suất của mấy người lại cao đến thế. Ông kiểm tra các chai lọ mà mọi người đã lấy, bên trong quả nhiên đều là bột Cam Mộc, này......... Hiệu suất là thật quá mức cao, không thể tưởng tượng, Cam Mộc dễ có được đến vậy sao?

Anh Chiêu không tự giác liền hỏi ra.

Sau đó ông cũng thu hoạch một con tiểu Chu Yếm vùi đầu khóc lóc làm nũng. Triệu Viễn Chu tức giận đến mức không còn bình tĩnh được nữa, Anh Chiêu vừa hỏi, y liền ủy khuất ba ba mà khóc lóc kể lể, hắn dưỡng tóc dài lâu như vậy a, mái tóc dài màu ngân bạch tuyệt đẹp của y, chẳng sợ lúc sau biến trở về thành hình thái thành thục mà mình vừa lòng nhất, một đầu tóc dài này phỏng chừng cũng vô pháp kéo dài tới trên mặt đất, có thể tới ở giữa eo liền không tồi. Càng nghĩ càng thương tâm, Triệu Viễn Chu lại tiếp tục khóc.

"Đáng thương như vậy? Sao chúng ta không dỗ hắn đi." Bùi Tư Tịnh ra hiệu cho mấy người khác.

"Đừng khóc, đại yêu, ta lập tức đi làm đào hoa tô cho ngươi." Anh Lỗi nghĩ đến trong mộng đại yêu tựa hồ có khen ngợi món đào hoa tô mà mình làm.

"Đại yêu đại yêu, đừng nóng vội, chờ ngươi khôi phục yêu lực tóc nhất định sẽ khôi phục!" Tiểu Cửu đứng ở góc độ chuyên nghiệp trấn an, hữu dụng, tiếng khóc cũng nhỏ dần.

"Viễn Chu, bất luận ngươi tin hay không, ngươi ở lòng ta vĩnh viễn đều đẹp đến không thể tả nổi." Văn Tiêu nắm lấy một tay của Triệu Viễn Chu đan chặt các ngón tay vào nhau, đồng thời ánh mắt vẫn nhìn về phía Trác Dực Thần và Ly Luân.

Không chờ hai chỉ đại yêu mở miệng, Bùi Tư Tịnh nhưng thật ra khó được đoạt câu chuyện: "Kỳ thật, tóc ngắn sẽ thuận tiện hơn khi chiến đấu..." Hảo đi, câu chuyện là đoạt, có vẻ cũng có lý, nhưng lúc này đối với đại yêu mà nói thì chẳng có tác dụng an ủi gì.

"A Yếm, ngươi thực sự coi mình là hài tử, muốn khóc chúng ta cũng muốn trở về phòng khóc a." Ly Luân trực tiếp thượng thủ, kéo Chu Yếm từ trong lòng ngực Anh Chiêu ra, sau đó... Sau đó lại bị Trác Dực Thần chặn lại!!!

"Triệu Viễn Chu, Anh Chiêu gia gia đã lớn tuổi, không chịu nổi khi ngươi dựa vào ngài ấy như vậy, ta cho ngươi mượn bờ vai của ta để dựa vào." Mặc dù nói như vậy, nhưng Trác Dực Thần vẫn theo thói quen mà một phen đem Triệu Viễn Chu hai mắt đẫm lệ mông lung túm vào trong lòng ngực mình.

Ly Luân nói muốn khóc trở về phòng khóc!! Y ở trong lòng ngực Tiểu Trác!!!

Trải qua hai chỉ đại yêu lôi kéo cùng "An ủi", Triệu Viễn Chu thành công ngừng nước mắt, lặng lẽ thoát khỏi vòng tay của Trác Dực Thần, kéo Tiểu Cửu lui ra phía sau vài bước, lại lần nữa chắp tay trước ngực: "Tiểu Cửu, làm ơn ngươi!" Làm ơn ngươi, người bình thường duy nhất ở đây ngoài Anh Chiêu gia gia.

Tiểu Cửu không hổ là Tiểu Cửu, bởi vì Đế Lưu Tương cùng Cam Mộc thật sự quá mức sung túc, không bao lâu, những bát thuốc cực kỳ đắng đã được đổ vào miệng Triệu Viễn Chu.....

Mấy ngày nay Triệu Viễn Chu đã bị đắng đến nỗi gần như mất đi vị giác, cũng may có còn có mứt hoa quả do Anh Lỗi đặc biệt làm để tăng gia vị, còn có tin tức tốt là Bùi Tư Hằng một lần nữa thức tỉnh làm y nâng cao tinh thần, tiểu Chu Yếm vẫn là không tồi.

Còn cách mười ngày trước khi đến kỳ hạn bảy bảy bốn mươi chín ngày, Tiểu Cửu cuối cùng cũng thành công trong việc bào chế ra loại thuốc thích hợp nhất.

"Đại yêu, cảm giác thế nào?" Mỗi một lần, Tiểu Cửu đều sẽ ánh mắt sáng lấp lánh tràn ngập chờ mong hỏi Triệu Viễn Chu cảm giác như thế nào, cho dù thất bại hết lần này đến lần khác cũng không bao giờ bỏ cuộc.

"Ừm... lần này có vẻ hơi khác một chút, A Ly, truyền một ít yêu lực cho ta đi." Ly Luân bên cạnh lập tức truyền một chút yêu lực lại đây, Trác Dực Thần đối này tỏ vẻ bất mãn, cũng cường ngạnh mà truyền một chút.

Triệu Viễn Chu nhắm mắt điều tức một lát, thử một chút, sau đó sờ đầu Tiểu Cửu: "Tiểu Cửu thật lợi hại, ta khôi phục yêu thể!"

"Không lậu?"

"Không lậu."

"Ngươi có cảm thấy khó chịu không?"

"Cảm giác rất ."

"Oa! Đại yêu đã khôi phục!! Triệu Viễn Chu không cần phải chết!" Đôi mắt Tiểu Cửu càng ngày càng sáng, tiếng reo mừng của hắn vang vọng khắp núi Côn Luân, hắn muốn đem tin tức tốt này nói cho mọi người! Trước khi chạy xa hắn còn lớn tiếng hô một câu, "Tiểu Trác ca cố lên! Không cần bại bởi Ly Luân và Văn Tiêu tỷ tỷ!"

Triệu Viễn Chu:......... Không ngờ Tiểu Cửu ngươi tàng đến sâu như vậy, lỗ vốn đại yêu còn tưởng rằng ngươi là người bình thường nhất! Chung quy là trao sai người...

Phục hồi tinh thần lại, y căng da đầu nhìn hai đại yêu đối với y thâm tình một mảnh đối với đối phương lại nháy mắt ý chí chiến đấu sục sôi. Ừm, núi Côn Luân sơn có hơi lạnh, y run run, hơi lui về phía sau.

"Cẩn thận!" Hai chỉ đại yêu như hổ rình mồi với y dị khẩu đồng thanh.

Không xong! Quên hiện tại đang ở trên bậc thang! Sẽ không mất mặt như vậy đi? Mới vừa khôi phục yêu thể liền ngã xuống bậc thang...

May mắn thay, khi y chuẩn bị nhắm mắt tiếp thu sự thật, y được hai đôi tay cùng lúc đỡ lấy, sau đó, dưới chân truyền đến xuyên tim đau ý...

"Triệu Viễn Chu mới vừa khôi phục liền vui quá hóa buồn nên bị bong gân mắt cá chân! Tiểu Trác đại nhân đánh bại Ly Luân đem Triệu Viễn Chu ôm trở về." Đây là bát quái Anh Lỗi.

"Ôm như thế nào?" Đây là Bùi đại nhân tò mò nhưng biết rõ cố hỏi.

"Đương nhiên là công chúa ôm rồi! Tiểu Trác ca ôm đến rất thuần thục, dù mặt Ly Luân có vẻ khó chịu nhưng một tấc cũng không rời." Đây là Tiểu Cửu vừa chạy vừa la hét bỏ đi.

Ai, Viễn Chu của ta tốt như vậy, không trách bọn họ... Đây là thần nữ đại nhân một bên ghen nhưng không thắng được, ai kêu nàng không được ôm Triệu Viễn Chu đâu...

Triệu Viễn Chu cuối cùng cũng khôi phục lại hình dạng trưởng thành như mong muốn. Quả nhiên Đúng như lời Tiểu Cửu nói, một đầu tóc dài phết đất mà y để ý cũng đang từ từ mọc lại. Yêu lực của y đang dần hồi phục, nhưng trước đó y đã bị thương quá nặng và vẫn cần được chậm rãi dưỡng. Tuy nhiên, mọi người đều thích thú khi được chăm sóc y. Rốt cuộc đại yêu như vậy ngày càng ít xuất hiện hơn. Bọn họ hy vọng Triệu Viễn Chu có thể dựa vào bọn họ nhiều hơn, bọn họ cũng có năng lực che ở trước mặt đại yêu.

Quãng đời còn lại dài lâu, Đào Nguyên Cư cũng hảo, Tập Yêu Tư cũng thế, nơi mọi người cùng nhau tụ họp đều là một ngôi nhà ấm áp.

Ánh sáng mặt trời chiếu rọi rực rỡ khắp thế gian, bỏ lại quá khứ, ngươi tồn tại, không bao giờ là đại mộng một hồi.

( toàn văn xong )

Lại xong một câu chuyện nữa rồi tung bông, tung bông🎉🎉🎉🎉

Cảm ơn mọi người đã ủng mình trong thời gian quá yêu mọi người 😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com