Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Sau khi mọi thứ kết thúc 2

All Chu, Ly Chu, Thần Chu, Văn Chu, đoàn sủng Chu

Vụ án của Nhiễm Di là dùng ký ức của Văn Tiêu.

Khi Triệu Viễn Chu lại làm ra lựa chọn tương tự, Trác Dực Thần chịu đựng đau lòng và lần nữa đâm xuống. Chỉ là lúc này, bọn họ không để y một mình. Bọn họ vẫn luôn chú ý sắc mặt của Triệu Viễn Chu nên bọn họ nhìn thấy khóe môi y đang chảy máu, cũng phát hiện y ngồi xổm trên mặt đất thật lâu sau mới đứng dậy. Lần này bọn họ không có bất chấp tiến về phía trước mà là cùng y sóng vai. Trác Dực Thần càng là một khắc đều không có rời tay. Vào ban đêm khi y cùng Văn Tiêu trò chuyện rồi té xỉu đại gia kịp thời xuất hiện đỡ y, Tiểu Trác đem y ôm trở về Tập Yêu Tư. Khi những lời giống như lời di ngôn được thốt ra, cũng lại không ai coi là đại yêu đang diễn kịch nữa. Trác Dực Thần, Văn Tiêu, Bùi Tư Tịnh càng là bối quá mức mà yên lặng rơi lệ. Trận mưa kia là cứu rỗi thương sinh, đó cũng là nỗi đau vĩnh cửu trong lòng họ.

Vụ án của Thừa Hoàng là dùng ký ức của Bùi Tư Tịnh.

Một khắc trước, Trác Dực Thần không lưu tình chút nào cắt lòng bàn tay của Triệu Viễn Chu, sau đó liền mềm nhẹ mà băng bó lòng bàn tay của y, chẳng sợ Triệu Viễn Chu tỏ vẻ bản thân có thể chữa trị mà không để lại dấu vết hắn cũng không nghe. Đúng vậy, khi đó Triệu Viễn Chu còn có năng lực có thể hồi phục nhanh chóng, nhưng cũng sẽ đau...

Trong đồng hồ mặt trời, bọn họ nhìn Triệu Viễn Chu trêu đùa Thừa Hoàng, dùng con rối của nữ thần ép Thừa Hoàng hiện thân. Ly Luân đang ẩn ở nơi tối tăm thiếu chút nữa liền banh không được mà đi ra ngoài. Nhưng đây đều chỉ là tiểu nhạc đệm, điều đáng lo ngại nhất là chuyện Triệu Viễn Chu hao phí ngàn năm yêu lực làm Bùi Tư Hằng có thể làm bạn ở bên cạnh Bùi Tư Tịnh. Y luôn là thói quen yên lặng mà trả giá, cường đại lại ôn nhu mà làm tốt hết thảy, nếu không phải sau đó Bùi Tư Hằng tự mình nói ra, sẽ không có người biết Triệu Viễn Chu đã trả giá đại giới như thế nào.

Sau lần đó, hiển nhiên mọi người đều phát hiện Triệu Viễn Chu cả người lười nhác, bước đi đều chậm hơn trước một chút.

Không sao cả, lần này mọi người đều sẽ đợi y, ngay cả Ly Luân, cũng hóa thành lá cây hòe lén lút bám vào tóc y đi cùng.

Án của Thanh Canh là dùng ký ức của Trác Dực Thần.

Chỉ có chính hắn biết, lúc đó hắn thật sự làm Triệu Viễn Chu bị thương. Diễn kịch là thật, làm y bị thương cũng là thật, đơn giản là ỷ vào y bất tử bất diệt không sợ bị thương, nên hắn mới dám làm tổn thương y như vậy. Lần này nhìn lại, rõ ràng là y đã bị thương rất nặng, lúc cùng Thanh Canh nói chuyện liền vẫn luôn hàm chứa huyết, chỉ sợ sau đó nhanh chóng khép lại thương thế mới là giấu đầu lòi đuôi, bằng không thì đường đường là đại yêu Chu Yếm sao lại mắc bệnh dịch dễ dàng như vậy?

Triệu Viễn Chu vốn đã bị thương, sau lại còn truyền yêu lực cho đại gia để kéo dài thời gian, thậm chí còn tiêu tốn rất nhiều yêu lực để chữa trị cho Thanh Canh. Lúc đó bọn họ dường như luôn cho rằng năng lực của đại yêu mạnh như vậy, trả giá là đương nhiên, lại không biết y vẫn luôn không chút bủn xỉn nào mà tiêu hao chính mình.

Triệu Viễn Chu đối xử với bọn họ trước nay đều là thiệt tình. Vì đại gia không chút do dự giành trước thí dược, y chỉ là sắc mặt không tốt mà nói câu cảm giác rất tệ, kỳ thật lúc ấy y cũng đã thực không thoải mái đi.

Đây đã là giấc mơ thứ ba trong Đồng hồ mặt trời, đối với Triệu Viễn Chu, người đã mất đi ký ức mà nói, một lần nữa trải qua một chuyến y vẫn làm ra  lựa chọn giống như lúc trước. Y cùng những ký ức này bắt đầu chậm rãi dung hợp, đây là điều làm bọn họ thấy vậy vui mừng. Đối với những người đã trải qua tất cả những điều này lần thứ hai như họ thực sự cảm thấy khó chịu. Họ đã phát hiện ra nhiều chi tiết nhỏ mà trước đây họ chưa bao giờ để ý đến, càng là trải qua, càng là hối hận vì sao lúc trước mình không có chú ý Triệu Viễn Chu nhiều hơn một chút, vì cái gì họ đã không có những lời tử tế với nhau hơn? Rõ ràng đều là đồng bạn, vì cái gì luôn là nặng bên này nhẹ bên kia? Ví dụ như vào lúc này, mọi người nhớ lại lúc đầu họ chỉ chú ý đến tinh thần sa sút của Bạch Cửu khi không có thành công nghiên cứu chế tạo ra đúng bệnh chi dược, nhưng không ai chú ý đến Triệu Viễn Chu, người với vẻ mặt trắng bệch nửa hạp con mắt che ngực lại. Cũng may, lần này bọn họ nhìn thấy, vì thế Bạch Cửu nhanh chóng ngồi xổm xuống giúp đại yêu xoa bóp dạ dày. Trác Dực Thần đem đầu đại yêu đặt trên vai mình, nửa ôm y cho y chống đỡ. Bùi Tư Tịnh và Văn Tiêu nâng đỡ nhau, cũng thường thường lại nhìn y với vẻ quan tâm.

Giấc mơ thứ tư là thần miếu trên đỉnh núi, dùng ký ức của Anh Lỗi.

Đây là trải nghiệm khiến Triệu Viễn Chu, người cuối cùng có chút khao khát sống sót, một lần nữa củng cố quyết tâm tìm chết của mình. Mọi người đều thực lo lắng.

Mọi chuyện chỉ có thể phát triển như trước. Vì thế, Anh Lỗi đã trải qua sự hy sinh của gia gia lần thứ hai, nhưng lần này mọi người không chỉ nhìn thấy bị thương của Anh Lỗi, mà còn nhìn thấy bị thương của Triệu Viễn Chu.

Anh Chiêu cùng Triệu Viễn Chu ở chung vạn năm, bất luận mối quan hệ huyết thống, chỉ có tình cảm gia đình, một phần thân tình này có được sau lại mất đi liền có thể hoàn toàn đánh sập Triệu Viễn Chu.

Lần này, bọn họ thấy Triệu Viễn Chu ngồi trên thềm đá không đứng dậy nổi, đồng thời nhìn thấy những đạo lôi ngân mà Trác Dực Thần từng đề qua. Lần này, sau khi Trác Dực Thần nói xong, hắn cũng không có ném áo choàng liền rời đi, mà là lặng lẽ ôm Triệu Viễn Chu từ phía sau. Hắn cảm thấy mình nên làm như vậy, hắn cảm thấy, giờ phút này Triệu Viễn Chu cần phải có người có thể hữu lực mà ôm lấy y như vậy.

Lần này, sau khi mọi người ôm nhau trước khi khởi hành, cũng không có lại bỏ qua Triệu Viễn Chu đang tịch liêu nữa mà là lại lần nữa đuổi theo thân ảnh của y, cùng nhau ôm lấy y...

Đại yêu hiếm khi cảm thấy ấm áp trong cuộc đời. Là vật chứa được lệ khí lựa chọn, yêu sợ hãi y, người thóa mạ y, vận mệnh luôn trêu đùa y và những người yêu mến y lần lượt rời bỏ y mà đi. Tuy nhiên, điều đó không quan trọng, mọi thứ vẫn còn kịp, bọn họ ở, y cũng vậy.

Bốn giấc mơ kết thúc, mọi người đang chuẩn bị bắt đầu hành trình tiếp theo đến Hòe Giang Cốc, lại chỉ nghe Trác Dực Thần kinh hô một tiếng "Triệu Viễn Chu!"

Quay đầu lại nhìn lại, vừa mới còn cùng bọn họ ôm nhau Triệu Viễn Chu, thế nhưng nôn huyết gần như ngã gục trong vòng tay của Trác Dực Thần. Sợi tóc của y đang chuyển sang màu trắng với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Ở một bên, Ly Luân sớm đã hóa hình mà ra, nhấp chặt môi không ngừng chuyển vận yêu lực.

"Đại yêu!" Bạch Cửu vội vàng xông lên bắt mạch, chỉ cảm thấy mạch đập cực kỳ không ổn. "Đại yêu, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào? Chỗ nào không thoải mái?"

Triệu Viễn Chu nỗ lực xả ra vẻ tươi cười, muốn đưa tay xoa đầu Bạch Cửu, nhưng hiển nhiên không có thành công.

"Ngực đau... Hẳn là... Không quan trọng... Bất quá, ta đều nhớ ra rồi." Yn nỗ lực ngẩng đầu nhìn về phía đại gia, rồi lại hộc ra một búng máu.

"Ngươi trước không cần nói chuyện, chúng ta đi ra ngoài!" Văn Tiêu nhanh chóng quyết định, cùng Ly Luân mở đồng hồ mặt trời.

Bên trong miếu  Sơn Thần núi Côn Luân .

"Anh Chiêu, hiện tại tình huống của A Yếm là như thế nào, ngươi nói một chút đi a!" Ly luân nắm chặt tay Triệu Viễn Chu không dám buông ra. Mà Triệu Viễn Chu lúc này vẫn nửa dựa vào vòng tay của Trác Dực Thần như cũ. Y đã nhớ, một nhóm người đã ngăn y lại.

"Anh Chiêu gia gia, ta cảm giác khá hơn nhiều... Ta đã nhớ hết mọi chuyện rồi, khiến mọi người lo lắng." Nằm liền nằm đi, Triệu Viễn Chu không muốn mọi người lo lắng cho mình quá nhiều nên một bên thay đổi tư thế thoải mái nằm trong lòng của Tiểu Trác, một bên âm thầm vận khởi yêu lực điều tức.

"Hừ, tiểu tử thúi, cái gì tật xấu!" Anh Chiêu biết rõ nhất tính cách của Chu Yếm, trực tiếp một chưởng phách về phía ngực y. Lúc này, một ngụm máu mà Triệu Viễn Chu mới vừa nỗ lực nuốt xuống liền bất đắc dĩ mà bị bức ra ngoài.

"Anh Chiêu, ngươi...... Đủ tàn nhẫn..." Lần này Triệu Viễn Chu không còn sức lực để để cậy mạnh, đầu một oai liền ngất đi.

"Anh Chiêu ngươi làm gì?" Ly Luân vừa tức giận vừa lo lắng. Nếu không phải ôm Chu Yếm truyền yêu lực, hận không thể bay thẳng đến Anh Chiêu hô lên.

"Gấp cái gì? Mấy vạn tuổi còn cùng cái mao đầu tiểu tử giống nhau, ta chỉ là đang ép máu bầm của hắn ra thôi." Anh Chiêu loát loát râu, vận khởi thần lực xem xét trong cơ thể Triệu Viễn Chu, "Tình trạng hiện tại của hắn rất phức tạp. Khi mới vừa sống lại kỳ thật hắn vẫn là thực suy yếu, trải qua bốn giấc mơ trong đồng hồ mặt trời cùng một lúc vẫn là có chút miễn cưỡng, thân thể chịu không nổi, cho nên mới sẽ như vậy, chăm sóc thì tốt rồi."

Nghe xong lời này, mấy người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh Lỗi đang kế hoạch bồi bổ thân thể cho Triệu Viễn Chu.

"Nhưng còn có một vấn đề khác tương đối nghiêm trọng." Nói tới đây, Anh Chiêu chau mày, thở dài không nói chuyện nữa.

"Ngươi có thể đừng thở dốc nữa được không!" Ly Luân thật sự chịu không nổi, lão nhân này liền không thể lập tức nói xong sao?

"Vừa rồi ngươi đã truyền yêu lực cho hắn đến bây giờ, ngươi không cảm giác được sao? Thân thể hắn bây giờ giống như một cái phễu, ngươi truyền bao nhiêu cũng vô dụng, có thể sống lại đã là vạn hạnh. Mới vừa rồi hắn còn mượn yêu lực của ngươi cường căng trong chốc lát, hiện tại hắn vẫn như cũ là yêu thể, nhưng yêu lực mười không còn một, có thể duy trì hình thái vào giờ phút này đã là miễn cưỡng, ngươi xem hắn thậm chí còn không thể duy trì được mái tóc đen của mình."

"Nếu tiếp tục như vậy... Triệu Viễn Chu... Sẽ như thế nào?"

"Nhiều nhất là bốn mươi chín ngày, lúc sau như thế nào liền như thế nào đi thôi..." Anh Chiêu vuốt ve ngọn tóc của Triệu Viễn Chu, nhớ tới tiểu Chu Yếm đã từng vòng quanh quanh chính mình xoay vòng vòng, cho chọn hạch đào mình, "Ai, thiên địa bất nhân, lấy vạn vật vì sô cẩu, nào có cái gì gọi là bất tử bất diệt đâu?"

"Nhất định còn có biện pháp, chúng ta đã trải qua nhiều sinh tử như vậy, tuyệt không sẽ không bao giờ để hắn dễ dàng rời đi nữa." Bùi Tư Tịnh nhớ tới đệ đệ của mình. Sau khi Triệu Viễn Chu tỉnh lại không bao lâu, đệ đệ nàng cũng đã có dấu hiệu sống lại. Trước đây Anh Chiêu cũng nói qua, thần thức của đệ đệ là do Triệu Viễn Chu hao phí ngàn năm yêu lực lưu lại, không có dễ dàng mà tiêu tán như vậy, chỉ là lâm vào ngủ say. Hiện giờ Triệu Viễn Chu tỉnh lại, Bùi Tư Hằng ít ngày nữa cũng sẽ hoàn toàn thức tỉnh, sẽ không còn bị ảnh hưởng bởi Triệu Viễn Chu nữa.

Nhưng một tia thần thức còn có thể làm được chuyện này, huống chi là vạn năm đại yêu đâu? Nhất định còn có biện pháp...

"Sơn Thần đại nhân, phong cảnh Đại Hoang kỳ quái, thế gian cũng có rất nhiều thế lực chưa biết, thật sự không còn cách nào khác sao?" Văn Tiêu chỉ hận chính mình biết vẫn là không đủ nhiều.

"Biện pháp tự nhiên là còn có, trước khi các ngươi tiến vào đồng hồ mặt trời, chúng ta mấy cái lão gia hỏa cũng đã sớm dự đoán kết quả xấu nhất, bây giờ cũng sẽ không tệ hơn thế này nữa. Kỳ thật biện pháp này nói khó cũng không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản."

"Ai nha Anh Chiêu gia gia, ngài có thể đừng úp úp mở mở nữa sao? Ngài xem vết rạn băng trên cổ Tiểu Trác ca lại nứt ra rồi, đôi mắt Ly Luân đều bốc hỏa!" Bạch Cửu thật sự nhịn không được, trước đây không nghe Anh Lỗi nói qua gia gia của hắn là cái dạng này tính tình a, quả nhiên không hổ là người nuôi lớn đại yêu.

"Ai ai ai các tiểu gia hỏa  đừng nóng vội, kỳ thật muốn Chu Yếm khôi phục cũng cũng chỉ yêu cầu hai dạng đồ vật, lấy Đế Lưu Tương nơi mà Chu Yếm hóa hình vì dẫn, cùng lấy trái cây cam mộc của Bất Tử thụ, cho hắn ăn là có thể khôi phục như lúc ban đầu."

"Chỗ A Yếm hóa hình là ở phía tây núi Tiểu Thứ, đệ nhất dạng không khó lấy, chính là Bất Tử thụ ở đâu?" Ly Luân từ nhỏ đã cùng Chu Yếm lớn lên, hai chỉ đại yêu ở Đại Hoang vạn năm, nhưng họ không biết nhiều về truyền thuyết của Bất Tử thụ.

"Cho nên không dễ dàng, từ Côn Lôn đi về hướng Tây, trước tiên đi tới Tiểu Thứ Sơn lấy Đế Lưu Tương, lại một đường hướng nam, vượt qua Nam Hải, liền sẽ đi vào Bất tử quốc, Bất Tử thụ liền ở trong Bất tử quốc. Chỉ là Bất Tử Quốc nằm ở phía nam của Đại Hoang, tiếp cận biên giới Đại Hoang, luôn có rất ít tiếp xúc với những nơi khác của Đại Hoang. Không người hiểu biết Bất tử quốc trông như thế nào, Bất tử thụ rất dễ tìm, nhưng mười vạn năm một nở hoa, mười vạn năm một thụ phấn, mười vạn năm một quải lôi, mười vạn năm một kết quả, lại quá mười vạn năm mới có thể thành thục. Vô luận là bất tử quốc nơi không ai biết chi tiết, vẫn là Cam mộc thứ khó kiếm được hơn so với Bất Tẫn Mộc, đây là những thử thách mà các ngươi cần phải đối mặt a! Nếu thất bại kết quả là không vui một hồi, các ngươi chỉ sợ sẽ càng khó tiếp thu..." Anh Chiêu trìu mến mà sờ sờ mặt Chu Yếm, cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt quen thuộc của y, trong lòng lại lần nữa thở dài. Mọi thứ đều không rõ, Tiểu A Yếm, các bằng hữu của ngươi, những người yêu thương ngươi, thật sự có thể vì ngươi sáng tạo kỳ tích sao?

"Sơn Thần đại nhân, chỉ cần có hy vọng, chúng ta liền sẽ đi làm. Viễn Chu đã từng vì chúng ta trả giá quá nhiều, chúng ta luôn cảm thấy mình thua thiệt hắn rất nhiều. Hiện tại có cơ hội vì hắn làm một việc gì đó, chính là chúng ta cầu còn không được." Văn Tiêu là người đầu tiên đưa ra quyết định.

"Đúng vậy, đại yêu là đồng bạn quan trọng của chúng ta. Nếu không thử, chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời bỏ chúng ta lần nữa. Chúng ta không thể chấp nhận kết quả như vậy.." Bùi Tư Tịnh từ trước đến nay quả cảm kiên nghị, sấm rền gió cuốn, "Ta đi chuẩn bị hành lý." Những người khác không nói gì mà dùng ánh mắt kiên định biểu đạt tâm ý của mình.

"Hảo, đều là hảo hài tử, nếu là như thế, hãy để A Yếm nghỉ ngơi một đêm, ngày mai các ngươi liền xuất phát, nghỉ sớm không nên muộn." Làm như nghĩ đến cái gì, Anh Chiêu vẫy tay áo với Triệu Viễn Chu, "Tiểu tử thúi, yêu lực không còn nhiều lắm thì không thể lãng phí, vẫn là có thể tỉnh tắc tỉnh."

Giờ phút này Trác Dực Thần còn chưa kịp hoàn hồn, người trong lòng ngực đã bị Ly Luân một phen đoạt đi rồi.

"Ngươi đều ôm lâu như vậy cũng mệt mỏi đi, đêm nay thượng ta bồi, Tiểu Trác đại nhân nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi!"

Ly Luân cũng không quay đầu lại ôm Triệu Viễn Chu liền hóa thành lá hòe biến mất.

"Chạy nhanh như vậy? Hơn nữa Ly Luân từ khi nào trở nên khách khí như vậy với Tiểu Trác ca?" Bạch Cửu lý giải không được, vừa lúc Anh Lỗi làm xong thức ăn lại đây, "Ai? Đại yêu đâu? Ly Luân đâu?" Hậu tri hậu giác Anh Lỗi mới vừa làm xong điểm tâm, phát hiện đầu uy đối tượng thiếu hai cái.

"Hắc, tiểu tử này chiếm hữu dục vẫn là cường như vậy! Sáng mai tổng hội sẽ thấy." Anh Chiêu nhặt lên một khối điểm tâm do tôn tử thân thủ làm rồi vừa ăn vừa rời đi.

Lại nói Ly Luân vì cái gì vô cùng lo lắng ôm Chu Yếm liền đi đâu? Tất nhiên là bởi vì ngay khi Anh Chiêu một thi pháp, hắn liền phát hiện Chu Yếm biến hóa. Gương mặt kia rõ ràng càng thủy linh! Hơn nữa, chiều cao của y cũng giảm đi một chút, đây rõ ràng là dáng vẻ của Chu Yếm mà hắn quen thuộc nhất! Khuôn mặt thanh tuấn đáng yêu lại xinh đẹp tinh xảo như vậy, hắn không muốn bị người khác nhìn thấy chút nào! Đặc biệt là Trác Dực Thần đó!

Hắn đã lên kế hoạch rồi, hôm nay trước thừa dịp Chu Yếm còn không có tỉnh ôm mềm mụp y ngủ một giấc, sáng mai lại cột tóc cho y, chính mình nhất định phải tự tay hiếu cố xinh xinh đẹp đẹp tiểu Chu Yếm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com