Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Sau khi mọi thứ kết thúc 3

All Chu, Ly Chu, Thần Chu, Văn Chu, đoàn sủng Chu, quá độ chương.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Triệu Viễn Chu cảm thấy có nơi nào đó không đúng lắm. Tại sao mình lại tỉnh dây trong lòng ngực của Ly Luân? Hơn nữa, tại sao Ly Luân lại nhìn y như vậy? Cứ như thể hắn đang nhìn vào nhi tử của chính mình vậy.

Đương nhiên, đối với Ly Luân mà nói, đây là một hiểu lầm cực lớn! Rõ ràng hắn là sủng nịch mà thưởng thức mỹ mạo của người trong lòng, hoài niệm vãng tích.

"Ly Luân ngươi uống lộn thuốc à? Ánh mắt của ngươi là sao? Trên mặt ta có dính gì à?"

Ly Luân nỗ lực kiềm chế chính mình nhịn không được giơ lên khóe môi, đưa cho Chu Yếm một chiếc gương.

Trong gương, một khuôn mặt chưa thoát nét trẻ con trên mặt tràn đầy mờ mịt, đôi mắt to thủy linh linh mang theo một chút màu đỏ, ngân bạch sợi tóc bị tri kỷ mà tết thành bím dài, trên đó có mao cầu quen thuộc, còn kèm theo vài miếng lá hòe.

Triệu Viễn Chu cảm giác trời sập! Mỹ mạo không gì sánh kịp của y đâu? khí chất thành thục ưu nhã của y đâu? Khí tràng cực ác chi yêu của y đâu?

Cư nhiên biến trở về bộ dáng đã từng! Còn... Còn... Còn nhỏ lại?!!!

"Ta nhất định là còn chưa ngủ tỉnh..." Triệu Viễn Chu chậm rãi đem chăn kéo tới che đầu lại.

"A Yếm, ngươi không phải đang nằm mơ, hiện tại yêu lực của ngươi không đủ, thân thể suy yếu, Anh Chiêu biến thành ngươi bộ dáng này, có thể giảm bớt tiêu hao một ít yêu lực. Sau đó chúng ta còn muốn đi tìm kiếm Đế Lưu Tương cùng Cam mộc để khôi phục yêu lực cho ngươi. Vậy nên trong khoảng thời gian này ngươi đều phải bảo trì cái dạng này. Hơn nữa, ta cảm thấy A Yếm như vậy vừa xinh đẹp lại đáng yêu, thực không tồi a!" Ly Luân nhìn hành vi của Chu Yếm sau khi tỉnh lại, cảm thấy đáng yêu cực kỳ. Hắn kiên nhẫn mà cùng A Yếm của hắn giảng thuật tiền căn hậu quả, chỉ hy vọng thời gian hai người ở chung một chỗ có thể càng nhiều một chút, càng hy vọng bộ dáng đáng yêu của A Yếm chỉ có hắn là được nhìn thấy.

Đương nhiên, lý tưởng là tốt đẹp.

"Triệu Viễn Chu, ngươi thức dậy chưa?" Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Trác Dực Thần.

Trong ổ chăn giật giật, Triệu Viễn Chu lộ ra nửa khuôn mặt, mắt to chớp chớp đáng thương hề hề mà nhìn Ly Luân:

"Ly Luân, ngươi vừa mới nói trong khoảng thời gian này là bao lâu?"

"Ít nhất phải mất ba mươi ngày."

Triệu Viễn Chu lại im lặng kéo chăn lên, sau đó từ trong chăn truyền ra một giọng nói rầu rĩ:

"Kỳ thật ta không ngại tự mình đi tìm nó đâu."

"Nghĩ đều đừng nghĩ! A Yếm, không nói giỡn, mau chóng ra đây đi, trong chăn ngột ngạt lắm." Nói liền đang định kéo chăn của Triệu Viễn Chu, vì thế hai yêu một cái dùng sức kéo một cái ra sức xả ấu trĩ tình cảnh xuất hiện.

"Đã tỉnh còn không mở cửa, Triệu Viễn Chu ngươi lại đang làm gì?" Trác Dực Thần bên này chờ đến không kiên nhẫn, trực tiếp đẩy cửa mà vào, sau đó hắn nhìn thấy cảnh tượng như này:

Ly Luân đè ở trên người Triệu Viễn Chu một bên cười dữ tợn một bên lôi kéo chăn của Triệu Viễn Chu muốn làm chuyện bậy bạ. Còn Triệu Viễn Chu ra sức chống cự nhưng bởi vì suy yếu vô lực hiển nhiên rơi xuống hạ phong, chỉ có thể gắt gao ôm chăn tới bảo hộ chính mình, quả thực nhỏ yếu đáng thương lại bất lực!

"Ly Luân ngươi cái này súc sinh! Ngươi đang làm gì?" Trác Dực Thần gầm lên giận dữ, Vân Quang kiếm ra khỏi vỏ, đồng thời thu hút những người khác.

Triệu Viễn Chu mới vừa nhân một tiếng kêu này mà phục hồi tinh thần, liền lại bị Vân Quang kiếm ra khỏi vỏ sợ tới mức giật mình. Sợ Trác Dực Thần thực sự sẽ làm tổn thương Ly Luân, liền nhanh chóng nhảy xuống giường tính toán dùng yêu lực ngăn trở bay tới chi kiếm. Kết quả một so thủ thế y mới nhận ra mình không thể phát huy được chút sức lực nào, nhưng thật ra dưới chân mềm nhũn thẳng tắp nghiêng về phía thanh kiếm.

Điều này làm mọi người sợ hãi.

"Trở về!" Trác Dực Thần nhanh chóng thu kiếm vào vỏ, ôm người vào lòng trước khi Triệu Viễn Chu hoàn toàn chấm đất một phen. Toàn bộ động tác nước chảy mây trôi lệnh Ly Luân trở tay không kịp, Ly Luân mới vừa duỗi tay muốn cướp người đã bị Trác Dực Thần đằng ra một chưởng chụp bay.

"Hảo ngươi cái Ly Luân, thế nhưng liền súc sinh đều không bằng, dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?"

"Không phải, Tiểu Trác, ngươi hiểu lầm rồi, Ly Luân không có..." Triệu Viễn Chu vừa định giải thích, đã bị tiếng hét quen thuộc của Tiểu Cửu cắt đứt.

"A a a a a a a đại yêu như thế nào trở nên dẫn  phạm tội đến như vậy !!"

Mới vừa kêu xong Bạch Cửu đã bị Bùi Tư Tịnh vỗ một cái vào đầu, "Cái gì mà dẫn nhân phạm tội, đừng nói bậy, rõ ràng là càng xinh đẹp càng đáng yêu, cho nên đây là phản lão hoàn đồng sao?" Bùi Tư Tịnh tò mò mà chọc chọc khuôn mặt trắng nõn và mềm mại của Triệu Viễn Chu, "Anh Lỗi, hắn cũng có bím tóc giống ngươi a!"

"Phản lão hoàn đồng? Tiểu Trác đại nhân, ngươi phân xử một chút, bộ dáng trước kia của t già sao?" Triệu Viễn Chu thoát ra khỏi vòng tay Trác Dực Thần vẫy vẫy ống tay áo trạm hảo, sau đó phát ra linh hồn chi hỏi.

"Đại yêu hơn ba vạn bốn ngàn tuổi, hắn không phải đã già sao?" Văn Tiêu cảm thấy Triệu Viễn Chu như vậy thật là thú vị, kỳ thật Tiểu Cửu cũng chưa nói sai, đích xác chọc người phạm tội, nàng cũng muốn sờ. Vì thế nàng cũng thượng thủ véo véo gương mặt tức giận của Triệu Viễn Chu giờ phút này, ân, xúc cảm thật tốt.

Anh Lỗi vòng quanh Triệu Viễn Chu tinh tế đánh giá một phen, thật là yêu so yêu, tức chết yêu. Vốn tưởng rằng bản thân cũng đủ anh tuấn tiêu sái, như thế nào cùng Triệu Viễn Chu cùng một khoản trang điểm, chính là so với chính mình đẹp hơn đâu? Hơn nữa cảm giác hoàn toàn không giống nhau! Kỳ thật lúc này Triệu Viễn Chu tuy rằng co lại một chút, thủy linh một chút, tính trẻ con một chút, tổng thể tới xem vẫn là xinh đẹp tuấn mỹ, cùng với nói đáng yêu, không bằng nói tinh xảo. Thiếu năm tháng lắng đọng lại tang thương, nhiều phần không rành thế sự thuần nhiên, trước kia cười rộ lên nhiều ít cảm thấy có chút quá mức mỹ diễm, không giống Chu Yếm, càng giống Cửu Vĩ Hồ. Hiện tại cười rộ lên thiếu vài phần chua xót, ngược lại nhiều vài phần chân thành, cho người ta cảm giác muốn xán lạn tươi đẹp nhiều.

"Cho nên Ly Luân, ngươi rốt cuộc có hay không..." Văn Tiêu ở bên cạnh ánh mắt nguy hiểm mà nhìn Ly Luân.

"Không có không có, thật sự không có! Các ngươi đều đi ra ngoài đi, ta muốn thay quần áo!" Triệu Viễn Chu bị mấy người nhéo đụng vào mặt liền đỏ bừng, vội vàng nhảy trở lại trên giường, lấy chăn bọc mình lại hạ lệnh trục khách.

Trác Dực Thần nghe vậy nhướng mày, tay áo vung lên, mấy người đã bị một cỗ lực lượng không dung phản kháng đẩy ra khỏi phòng, "Phanh!" Một tiếng cửa phòng đóng lại, thậm chí còn bày ra kết giới!

"Trác Dực Thần, xem như ngươi lợi hại!" Ly Luân tức giận, nề hà Trác Dực Thần hiện giờ là người có chiến lực tối cao, yêu lực càng là so Ly Luân mới sống còn mạnh hơn rất nhiều.

"Tiểu Trác ca quá xấu rồi! Đem chúng ta đẩy ra ngoài, chính mình ở bên trong!" Tiểu Cửu tức giận, đừng tưởng hắn tuy là nhỏ tuổi nhất nhưng lại không nhìn ra được ánh mắt chiếm hữu của Tiểu Trác ca đối với đại yêu.

Mấy người bất đắc dĩ, chỉ có thể ở ngoài cửa phòng ngoan ngoãn chờ đợi.

Mà ở trong phòng, Triệu Viễn Chu trừng lớn mắt, căn bản không nghĩ tới Trác Dực Thần còn có thao tác này.

"Tiểu Trác, ngươi như thế nào không đi ra?"

"Ta đi ra ngoài thì ai sẽ mặc quần áo cho ngươi? Vẫn là nói ngươi thích có nhiều người cùng nhau vây xem ngươi thay quần áo?" Trác Dực Thần đem Vân Quang kiếm đặt trên bàn, cầm lấy một bộ quần áo màu trắng vân văn do Anh Chiêu chọn riêng liền đi về phía Triệu Viễn Chu đang ở trên giường, "Đừng lãng phí thời gian, thời gian cấp bách, chúng ta cần phải mau chóng xuất phát."

"Nhưng mà Tiểu Trác, ta chỉ là bị Anh Chiêu thu nhỏ một chút, ta không phải tiểu hài tử, ta có thể tự mặc quần áo." Triệu Viễn Chu bất đắc dĩ, y không thích cảm giác đại gia đem y trở thành hài tử, đường đường đại yêu, lại không phải không thể tự gánh vác.

"A, hiện tại ngươi thân kiều thể nhược, có thể thiếu dùng sức lực liền ít đi dùng sức lực đi." Trác Dực Thần hừ lạnh một tiếng, tìm ra lý do cực kỳ chính đáng cho hành vi của mình, sau đó không cho Triệu Viễn Chu cơ hội phản bác, cường ngạnh mà xốc chăn lên, giúp Triệu Viễn Chu rút đi áo ngủ, một lần nữa thay tố sắc áo trong, lại tròng lên rộng thùng thình áo ngoài, cuối cùng không chút cẩu thả hệ hảo eo phong. Toàn bộ quá trình mắt nhìn thẳng, chính nhân quân tử cực kỳ, nhưng đôi tai đỏ lại bộc lộ những cảm xúc chân thật nhất của hắn.

Triệu Viễn Chu đầu tiên là sửng sốt một chút, sau lại chú ý tới Trác Dực Thần cứng đờ, nhưng thật ra xem đến thú vị. Tiểu Trác đại nhân quả nhiên vẫn là trước sau như một ngượng ngùng, y nhịn không được nổi lên tâm tư trêu đùa, cố tình để sát vào lỗ tai Trác Dực Thần, ôn nhu nói:

"Tiểu Trác đại nhân, khối thân hình này của ta như thế nào? Có phải có chiếm được trái tim của ngươi không?" Dứt lời, thậm chí còn cố ý đặt tay Tiểu Trác lên ngực mình.

Triệu Viễn Chu không có chú ý tới, Trác Dực Thần nhất thời ánh mắt tối sầm, khóe môi càng là nhỏ đến khó phát hiện giơ lên. Y vẫn cho rằng đã nhiều năm như vậy, tính cách của Trác Dực Thần vẫn như trước, lại không biết bởi vì y rời đi, tất cả mọi người đều thay đổi, trở nên càng thêm lo được lo mất, đặc biệt là Trác Dực Thần và Ly Luân, những người không hề sẵn sàng che giấu tính chiếm hữu của mình.

Vì thế, Triệu Viễn Chu chỉ cảm thấy đột nhiên rùng mình, Tiểu Trác thế nhưng không có như trong tưởng tượng của y là gấp không chờ nổi bỏ tay ra mắng một câu "Hoang đường", ngược lại theo ngực y thăm vào cổ áo của y. Bàn tay to hơi mang lạnh lẽo mơn trớn chiếc cổ  mảnh khảnh của y, một đường chậm rãi chuyển qua vai trái, lại hơi dùng một chút lực, quần áo của y đã biến mất...

Giờ phút này Triệu Viễn Chu ở trong mắt Trác Dực Thần hoàn toàn có thể xưng là tô vai nửa lộ, cả khuôn mặt còn mang theo không có phản ứng lại đây kinh hoàng, hắn nhéo nhéo bả vai bóng loáng của Triệu Viễn Chu, khẽ cười nói:

"Đích xác cực vừa lòng ta. Triệu Viễn Chu, hiện tại yêu lực của ngươi thiếu thốn, nhưng nếu là cùng ta song tu, tuyệt đối hữu ích vô hại. Thế nào, ngươi có muốn thử một lần không?" Hỏi chính là muốn hay không thử xem, kỳ thật Trác Dực Thần đã ấn vào bả vai của Triệu Viễn Chu làm y một lần nữa nằm ngã vào trên giường, sau đó, lấy hôn phong giam.

Đương nhiên, Trác Dực Thần tự nhận là sẽ không giống Ly Luân nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chỉ là vừa chạm vào liền tách ra, sau đó một lần nữa giúp Triệu Viễn Chu kéo lại quần áo, véo véo đại yêu tóc bạc đang phát ngốc, "Còn không mau lên? Thật chờ cùng ta song tu a?"

Lúc này Triệu Viễn Chu đã hồng có thể thấy máu, y hít một hơi thật sâu rồi ngồi dậy như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Không nhìn ra tới a, da mặt Tiểu Trác đại nhân hiện tại còn dày hơn so với vỏ cây của Ly Luân."

Trác Dực Thần lại cầm lên Vân Quang kiếm, không chút nào yếu thế: "Nhìn không ra tới, hiện tại da mặt đại yêu lại mỏng như vậy, quả nhiên là trẻ ra vài tuổi."

Sự thật trẻ ra không ngừng vài tuổi đại yêu thấy nói không lại Trác Dực Thần, chỉ có thể tức giận mà trừng liếc mắt một cái.

"Đi thôi!"

Tuy rằng vừa mới ăn điểm tiểu mệt, bất quá thật đúng là đừng nói, bị Tiểu Trác hôn một cái, ít nhất y đã lấy lại được chút sức lực. khi đường không thành vấn đề, trạng thái thân thể cũng rõ ràng so ngày hôm qua khá hơn nhiều. Nghĩ đến lúc trong lữ trình, bên người có Tiểu Trác và Ly Luân hai cái đại yêu ở, vấn đề cũng sẽ không quá lớn, nếu gặp được nguy hiểm còn có thể hỏi mượn yêu lực của bọn hắn ứng phó.

Đương nhiên, hiện tại Triệu Viễn Chu tính kế thực hảo, cũng chưa tính đến lúc đó yêu cầu trả giá cái gì đại giới. Phải biết rằng, yêu lực của đại yêu cũng không dễ dàng mượn được.

Mọi người thu thập hảo bọc hành lý cùng Anh Chiêu cáo biệt, Anh Lỗi lấy Sơn Hải Thốn Cảnh ra, có pháp bảo này, bọn họ tính toán trực tiếp đi đến nơi Triệu Viễn Chu sinh ra — Tiểu Thứ Sơn.

Khi họ mở mắt ra lần nữa, mấy người trầm mặc mấy tức.

"Ta thấy nơi này rất quen thuộc..." Anh Lỗi không nhịn xuống ăn ngay nói thật.

"Đại yêu, ngươi cùng Ly Luân không hổ là vạn năm bằng hữu, thẩm mỹ cũng tương tự như vậy." Bạch Cửu cảm thấy nơi này hết thảy đều rất quen thuộc.

"Triệu Viễn Chu, tại sao nơi này lại giống núi Hòe Giang như vậy?" Trác Dực Thần càng xem càng không thích hợp.

"Nơi này chính là núi Hòe Giang a. A Yếm, ta liền biết trong lòng ngươi vẫn luôn có ta." Ly Luân hẳn là vui vẻ nhất. Thì ra mình ở trong lòng A Yếm lại quan trọng như vậy, trước khi rời đi phải cùng hắn về nhà.

Nói không xấu hổ là giả, sự thật là khi y hóa hình không bao lâu liền gặp được Ly Luân. Khi đó y chỉ có Ly Luân là một cái bằng hữu, tự nhiên là như hình với bóng. Mỗi ngày tìm hắn chơi, Ly Luân lại cảm thấy băn khoăn, nói không đành lòng làm Y mỗi ngày qua lại bôn ba, hơn nữa núi Hòe Giang cũng không nhỏ, trong Hòe Giang cốc của hắn bố trí thật sự rất xinh đẹp, có rất nhiều cây mây có thể chơi đánh đu, làm y dứt khoát liền đem núi Hòe Giang trở thành nhà của mình được. Y ngẫm lại liền cảm thấy rất có lý, vì thế liền dứt khoát nghe Ly Luân. Hiện tại ngẫm lại, thời gian mình ở núi Hòe Giang ngược lại còn nhiều hơn so với Tiểu Thứ Sơn, cũng không nên một nhắm mắt liền nghĩ đến núi Hòe Giang sao.

Vậy phải giải thích thế nào về việc chính mình tu hú chiếm tổ lâu đến mức thành thói quen tự nhiên?

Chờ y ấp úng giải thích ba phải cái nào cũng được xong sau, không những không nhận được sự chế giễu mà còn nhận được một làn sóng đồng cảm.

"Đại yêu, gia gia vẫn luôn nói ngươi thiên chân đơn thuần, thật là một chút cũng chưa nói sai." Bằng không như thế nào có thể dễ dàng bị một cái cây bắt cóc như vậy?

"Không sai, đại yêu vẫn là quá hảo lừa." Bùi Tư Tịnh liên tục gật đầu, vốn tưởng rằng Tiểu Cửu là tiểu bạch thỏ, không ngờ ở đây lại có một con thỏ tuyết nhỏ.

"Đại yêu Chu Yếm, khi còn nhỏ rất dễ dụ dỗ, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể bắt cóc, bất kể đang ở giai đoạn nào, đều cực thích chơi đánh đu." Văn Tiêu quay người đi lấy ra bút yên lặng ký lục ở trên cuốn sổ nhỏ của mình.

"Đại yêu, ai, ta không biết nên nói thế nào về ngươi!" Tiểu Cửu hận sắt không thành thép, ngay sau đó quay đầu đối Ly Luân khai hỏa, "Hòe quỷ Ly Luân, ngươi thật không biết xấu hổ!" Nói xong nhanh chóng trốn ở phía sau Triệu Viễn Chu.

"Các ngươi đừng hiểu lầm, chính là ta chiếm giữ địa bàn của Ly Luân, hắn không có cưỡng bách ta, càng không có lừa gạt ta." Triệu Viễn Chu xem ánh mắt của mọi người liền cảm thấy bọn họ nhất định hiểu lầm cái gì, vội vàng giúp Ly Luân làm sáng tỏ.

"Triệu Viễn Chu, chờ chuyến này kết thúc, ngươi theo chúng ta trờ về Tập Yêu Tư đi. Sau khi ngươi rời đi năm thứ nhất, Văn Tiêu cùng ta liền ở trong viện Tập Yêu Tư làm cái bàn đu dây, nếu ngươi muốn chơi, chúng ta liền cùng nhau chơi." Xem Triệu Viễn Chu quay người im lặng nghe hắn nói, Trác Dực Thần trầm thấp ngữ khí lại nói, "Nếu ngươi không tới, bàn đu dây kia trang cũng vô dụng, mấy năm nay, ta một người cũng thói quen..."

Nhìn thấy cảm xúc hạ xuống rõ ràng của Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu nội tâm cũng không chịu nổi, nguyên lai y ở trong lòng mọi người rất quan trọng. Tiểu Trác mấy năm nay trưởng thành nhanh chóng, không chỉ có thành đại yêu trẻ tuổi nhất Đại Hoang, còn cùng Bùi Tư Tịnh hai người vẫn luôn yên lặng khởi động Tập Yêu Tư. Nghĩ tới nhìn đến trống rỗng Tập Yêu Tư nhất định là cực tịch mịch. Càng nghĩ càng là không đành lòng, Triệu Viễn Chu đặt tay lên vai Trác Dực Thần, ra vẻ thoải mái mà cười nói: "Đương nhiên, ta cũng nhớ Tập Yêu Tư, Tiểu Trác đại nhân cùng Văn Tiêu làm bàn đu dây, như thế nào cũng đến đi chơi chơi. Đến lúc đó, Tiểu Trác đại nhân cần phải giúp ta đẩy bàn đu dây." Nhìn thấy Tiểu Trác lại mỉm cười, Triệu Viễn Chu mới chậm rãi đồng dạng cười vọng qua đi.

Nhưng mà giờ phút này Tập Yêu Tư mọi người nội tâm chỉ có một câu: "Tiểu Trác đại nhân quả nhiên biến hư!"

Về phần Ly Luân, nhìn hai người không coi ai ra gì liếc mắt đưa tình, tức giận đến răng hàm sau đều phải cắn. Trác Dực Thần đi nơi nào tiến tu trà nghệ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com