Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Sau khi mọi thứ kết thúc 4

All Chu, Thần Chu, Ly Chu, Văn Chu, đoàn sủng Chu. Chương này ngắn, có thuộc tính vạn nhân mê, vì vậy hãy đọc cẩn thận.

"Nhưng mà Sơn Hải Thốn Cảnh chỉ có thể sử dụng một ngày một lần..." Ánh mắt Ly Luân càng ngày càng đáng sợ, giống muốn ăn thịt người. Anh Lỗi nhanh chóng đỉnh áp lực mở miệng đánh gãy trận tranh đấu vô hình này. Sau đó hắn đạt được ánh mắt tán dương đến từ Tiểu Trác đại nhân.

"Nơi này cách Tiểu Thứ Sơn cũng không xa, chúng ta đi bộ một ngày liền có thể tới." Văn Tiêu mấy năm nay vẫn luôn trấn thủ Đại Hoang, bởi vì thường xuyên nhớ đến Triệu Viễn Chu, cho nên cũng biết rất nhiều điều về Tiểu Thứ Sơn. Nàng và Trác Dực Thần đều từng đi Tiểu Thứ Sơn để tìm kiếm dấu vết của Triệu Viễn Chu. Nhưng mà chỉ có những ngọn núi trống rỗng và cây chết, mọi thứ đều hoang tàn. Tiểu Thứ Sơn trước nay đều là địa bàn của Chu Yếm, chẳng sợ Chu Yếm không ở, những tiểu yêu khác cũng đều không dám đặt chân đến.

Mấy người và Triệu Viễn Chu cùng lại lần nữa về xuất phát phía tây, ra khỏi Hòe Giang sơn. Trên đường gặp được tiểu yêu cũng dần dần nhiều lên, nhưng khi mà tất cả tiểu yêu nhìn thấy đoàn người của bọn họ đều là xa xa liền tránh đi. Ngay từ đầu mọi người còn cảm thấy đại khái là kinh sợ Vân Quang kiếm của  Tiểu Trác, cho đến khi ——

"A, đại yêu Chu Yếm đã về rồi! Chạy nhanh a!"

Một con tiểu yêu nguyên bản đang chơi đến vui vẻ nhìn thấy bọn họ, đình trệ một giây. Sau đó đồng tử động đất, chiếc vòng cỏ đang đan cũng từ bỏ, trực tiếp vừa lăn vừa bò mà vừa trốn vừa hét lên, sau đó bọn họ liền nghe được chung quanh trong nháy mắt náo nhiệt mấy tức, phục lại quy về bình tĩnh.

"Chạy thật nhanh..."

"Đại yêu Chu Yếm quả nhiên thanh danh hiển hách..."

"Triệu Viễn Chu, khó trách Thừa Hoàng lúc trước nói ngươi tiếng xấu đồn xa. Rốt cuộc là ngươi như thế nào tai họa Đại Hoang?" Trác Dực Thần không rõ, nhưng thập phần tò mò.

"Nhìn tình huống này, ngươi đã từng chiếm hang ổ người ta sao?" Bùi Tư Tịnh là cái người thành thật, nàng không thể tưởng tượng được đại yêu đã làm gì mà khiến nhiều tiểu yêu nghe tiếng liền bỏ chạy như vậy.

Thiếu niên tóc bạc tinh xảo vẻ mặt vô tội chỉ vào mình, tỏ vẻ chính mình cũng thực oan uổng. Y cố gắng nhớ lại, giống như mình cũng chưa làm chuyện gì thiên nộ nhân oán.

Vì thế tầm mắt mọi người lại lần nữa hướng về Ly Luân.

Ly Luân khó được lộ ra ý cười, chuyện quá khứ của Chu Yếm thuộc như lòng bàn tay.

"Ngươi nhổ sạch lông của La La, biến nó thành một con chim nướng, sau đó ngại ghê tởm trực tiếp dương nó."

"Đó là bởi vì nó ăn thịt người và khoe khoang trước mặt ta. Còn tưởng mời ta cùng nó nhấm nháp hương vị của thịt người."

Mọi người: Là rất ghê tởm.

"Nó đặc biệt tới mời ngươi vì nó ngưỡng mộ ngươi, kết quả ngươi đem nó dương." Ly Luân bĩu môi, không thành ý mà giúp người chết cãi lại một câu.

Mọi người: Làm tốt lắm.

"Tu Xà bị ngươi buộc mấy cái kết, biến nó thành một sợi dây của bàn đu dây."

"Nó nói nó có thể vì ta mà làm bất chuyện gì, kết quả này liền chịu không nổi."

Mọi người: Có đạo lý!

"Đào Ngột hung hãn như vậy đều bị ngươi đánh chạy, còn làm vỡ nát vài đỉnh ngọn núi. Nhưng đó cũng là lần đầu tiên ngươi bị thương."

"Ai bảo hắn bát nạt ngươi."

"Đúng, đúng, đúng. Còn muốn cảm ơn A Yếm vì đã bảo vệ ta như vậy." Ly Luân không có nhiều lời. Kỳ thật tình huống ngay lúc đó là A Yếm hiểu lầm. Đào Ngột nhìn trúng thực lực và mỹ mạo của A Yếm, muốn chiếm lấy A Yếm. Nghe nói mình có quan hệ rất tốt với Chu Yếm, vì thế trực tiếp tới xúi giục hắn, chính mình đương trường liền trở mặt. Kết quả đã bị đại yêu Đào Ngột tẩn cho một trận, vừa vặn bị A Yếm nhìn thấy, A Yếm không nói hai lời trực đánh nhau với Đào Ngột. Khi đó A Yếm tuy rằng thanh danh bên ngoài, nhưng còn không có lợi hại như sau này, cho nên trận chiến ấy có thể nói là thắng thảm.

"Ngươi đánh Tranh đến nỗi hắn cũng không dám nói chuyện lớn tiếng nữa."

"Hắn tự mình đến khiêu chiến ta, khiêu chiến liền tính, còn ba ngày hai đầu khiêu chiến, quấy rầy sự thanh tịnh của ta."

"Đích xác hắn cũng không hợp với A Yếm."

Ly Luân phụ họa một câu, kỳ thật khi đó Tranh vẫn luôn thích dây dưa với A Yếm, thậm chí còn đến hỏi hắn làm sao lấy lòng Chu Yếm. Chính mình làm nho nhỏ chỉ điểm mưu kế, kẻ ngốc liền tin hắn, thật sự cho rằng A Yếm thích nói nhiều và hiếu chiến, ý đồ thông qua phương thức này thu hút sự chú ý của A Yếm. Kết quả là bị A Yếm không chịu nổi quấy nhiễu này đánh chạy. Đáng tiếc tà tâm vẫn còn, cũng may sau này A Yếm cùng chính mình quay về Hòe Giang sơn.

"Ngay cả những yêu quái mạnh số một số hai của Đại Hoang đều đánh không lại ngươi, không hổ là đại yêu, tuổi còn nhỏ liền hung danh truyền xa." Văn Tiêu cảm rằng sau khi nghe xong đoạn tin đồn bát quái này, thì tri thức căn bản về Đại Hoang của mình lại tràn đầy không ít.

"Hừ, ta xem là diễm danh truyền xa!" Ly Luân không nhịn xuống phun tào một câu.

"Tiểu Chu Yếm của chúng ta đẹp như vậy, diễm danh truyền xa cũng không hiếm lạ đúng không?" Văn Tiêu nghe được Ly Luân toái toái niệm, quay người lại nhéo nhéo khuôn mặt non nớt của Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu vẻ mặt bất đắc dĩ, y muốn nói chính mình chỉ là bề ngoài nộn không phải thật sự nộn, quên đi, nói chán cũng không ai coi trọng.

Vốn tưởng rằng Ly Luân chỉ là nói cho vui thôi, kết quả bọn họ thật sự gặp được.

Khi tất cả tiểu yêu biết được tin tức đều bỏ chạy thì cũng có những yêu quái nghe được tin tức thì chạy đến.

"A Yếm! Đúng là ngươi!" Một nam tử cái trang điểm rất là khoa trương cõi lòng đầy vui sướng chạy về phía đám người

"A Yếm cũng là ngươi có thể kêu?" Ly Luân giận, mới vừa hô một câu, liền nhìn đến người này bị đá thẳng xuống đất, chính mình còn không có động thủ đâu. Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt Ly Luân càng khó coi.

"Sao tên ngu xuẩn này cũng ở đây?"

"Ai?" Mấy người nghe được thanh âm, quay đầu lại, quả nhiên lại một người nam nhân cao lớn tuấn mỹ xuất hiện, hơn nữa người chưa đến tiếng  tới trước.

"Thế gian vạn vật, toàn muốn xứng đôi, bằng ngươi cũng xứng kêu A Yếm?" Giọng nói của nam nhân như chuông lớn, lời nói ra khiến người ta cảm thấy rất là quen thuộc. Mấy người lại lần nữa động tác nhất trí nhìn về phía Ly Luân, quả nhiên, Đại Hoang yêu đối xứng và không xứng đều thực để ý.

"Lại tới một cái," Ly Luân sắc mặt khó coi, hiển nhiên nhận ra người tới, thấy hai yêu này lại lần nữa đánh nhau, hắn đang định xông vào, lại bị Vân Quang kiếm của Trác Dực Thần ngăn lại.

"Ly Luân, hiện tại ngươi đánh không lại, bọn họ là ai?"

Lời nói của Trác Dực Thần tuy rằng trát tâm, nhưng cũng là sự thật. Tuy rằng hiện tại Ly Luân cũng không yếu, nhưng rốt cuộc mới vừa sống lại không bao lâu, yêu lực của hắn cũng không bằng như trước, nếu muốn nói lợi hại, so ra còn kém thân là hậu duệ Băng Di của Trác Dực Thần.

"Cái yêu trang điểm thực tao bao chính là Phù Hề, vạn năm trước ta đã cứu hắn một lần, hắn mỗi ngày đều theo ta, muốn làm tiểu đệ của ta, chỉ là hắn quá hiếu chiến, ta cũng không dám thu." Nói lên những ngày trước, Triệu Viễn Chu vẫn là mang theo vài phần hoài niệm. Đại Hoang yêu thú đông đảo, nhưng kỳ thực lại khá náo nhiệt.

"Còn có một kẻ ồn ào huyên náo kia chính là Tranh, cũng là một đại yêu của Đại Hoang, đương nhiên, hắn vẫn kém xa ta và Chu Yếm."

"Nga, đó chính là Tranh a. Nhưng mà, Ly Luân, ngươi không phải nói Tranh cùng Triệu Viễn Chu không hợp nhau sao? Nghe có vẻ không giống a." Bạch Cửu cũng tận sức cố ý làm Ly Luân không thoải mái. Câu "A Yếm" mà Tranh mới vừa kia bị mọi người nghe rõ.

"Bản tính yêu hay thay đổi, khả năng khi đó bị đánh phục sau lại liền xoay tính đi." Ly Luân chỉ làm bộ nghe không hiểu, ngẫm lại thật là tâm mệt. Mấy năm nay ở Đại Hoang chính mình vì A Yếm chắn nhiều ít lạn đào hoa a, ai kêu A Yếm của hắn lớn lên người gặp người thích yêu thấy yêu điên.

"Vậy hiện tại nên làm như thế nào? Để bọn hắn đánh nhau?" Trác Dực Thần hướng Văn Tiêu dò hỏi, muốn hắn ra tay hay sao?

"Không cần phiền toái như vậy, Tiểu Trác đại nhân, cho ta mượn một ít yêu lực." Triệu Viễn Chu vươn tay, Trác Dực Thần không có do dự trở tay nắm lấy, bắt đầu truyền yêu lực, Ly Luân thấy thế cầm một cái tay khác của Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu:.........

"Ly Luân, ngươi nắm ta, ta khó có thể niệm chú..."

"Vậy tại sao ngươi không để hắn buông tay?"

"Yêu lực của ngươi cũng đang khôi phục, ta này không phải sợ ngươi hao tổn quá lớn sao?"

Tốt lắm, một câu của Triệu Viễn Chu thành công dỗ được Ly Luân. Ly Luân thậm chí còn đắc ý mà nhìn Trác Dực Thần, mãn nhãn đều là "Ngươi xem hắn đau lòng ta, lo lắng cho ta" khoe ra, Trác Dực Thần cười nhạo một tiếng, thủ hạ lại nắm chặt vài phần.

"Ngăn! Cấm!" Nhất Tự Quyết được dùng ra, hai con yêu đánh khó xá khó phân nháy mắt dừng động tác, lại muốn động cũng căn bản không cử động nổi.

Chờ mấy người chậm rãi đến gần, hai chỉ yêu mới khôi phục khả năng hành động, bất quá Chu Yếm liền ở trước mắt, bọn họ cũng không có khả năng lại đánh nhau.

"A Yếm, cuối cùng ngươi đã trở lại!" Giọng nói của Tranh đột nhiên nhẹ rất nhiều cũng ôn nhu rất nhiều, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ lúc trước A Yếm đánh hắn txong lại ném xuống câu kia "Ngươi ồn ào quá!", Thẳng đến một khắc kia, hắn mới biết được mình bị Hòe quỷ Ly Luân lừa, thật là giảo hoạt! Nghĩ đến đây, hắn oán hận mà trừng mắt nhìn Hòe quỷ bên cạnh liếc mắt một cái. Nếu bàn về chiến lực, hắn nhưng không thua Hòe quỷ.

"Chu Yếm lão đại, sau khi nghe được ngài đã làm gì ở nhân gian, ta thật sự hận không thể thay ngươi chết đi! Đại Hoang thật tốt a, ngài trở về liền hảo!"

Hai chỉ yêu này phía sau tiếp trước mà xum xoe, đôi mắt nhìn đến Triệu Viễn Chu đều tỏa ánh sáng!

"Thần nữ tỷ tỷ, bọn họ lớn lên thật đáng sợ, A Yếm sợ hãi!"

Ý tưởng gặp lại cảm động đất trời của hai yêu cũng không có xuất hiện, nhưng những người bên cạnh Triệu Viễn Chu đều nỗ lực nghẹn cười, tới tới, lại diễn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com