Sau khi mọi thứ kết thúc 5
All Chu, Ly Chu, Thần Chu, Văn Chu đều miêu tả ít cho nên không đánh tag. Đoàn sủng Chu, số lượng từ không nhiều lắm, nên viết chậm rãi.
"Hai vị, chắc hẳn mọi người đều đã nhe nói qua về việc tám năm trước Chu Yếm cứu thế. Mặc dù bây giờ Chu Yếm đã khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh, nhưng tất cả ký ức trước đây đã mất đi. Nhưng mà chúng ta đều cảm thấy như vậy cũng khá tốt, cho nên cũng thỉnh hai vị đừng níu kéo quá khứ nữa."
Văn Tiêu trên mặt lộ ra vẻ thương xót, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, vốn tưởng rằng có thể như vậy đánh mất ý niệm dư thừa của hai yêu, lại không nghĩ thốt ra lời này, đôi mắt hai yêu lại sáng lên.
"Có thể một lần nữa nhận thức, ta là Phù Hề."
"Như thế càng tốt. Chu Yếm, ta là Tranh, Đại Hoang này lại không ai so với ta và ngươi càng xứng đôi." Tranh hạ thấp giọng và cực kỳ ôn nhu. Hắn cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để giới thiệu bản thân một lần nữa, "A Yếm, theo ta đi, chỉ cần ngươi muốn, ta đều có thể vì ngươi mang tới."
Ly Luân rốt cuộc nhịn không được nữa: "Hai người các ngươi thật là chán sống! Các ngươi cho rằng ta đã chết sao?"
"Ly Luân, lúc trước ngươi yêu lực cường thịnh, chúng ta không thể làm gì ngươi, nhưng hiện giờ ai nấy đều thấy được yêu lực của ngươi không bằng ta. Nghe nói ngươi bị nhân loại lừa gạt, càng là cùng Chu Yếm quyết liệt. Thật là ngu xuẩn đến cực điểm!" Tranh khinh thường mà nhìn thoáng qua Ly Luân cũng không có đem đại yêu mạnh nhất trước đây để vào mắt. "A Yếm, ngươi nhưng đừng bị hắn lừa, Hòe quỷ Ly Luân ở Đại Hoang có tiếng là một bụng ý nghĩ xấu." Tranh đã rất tức giận khi nghĩ đến việc mình bị Ly Luân lừa. Sau khi Chu Yếm rời đi cùng Ly Luân, nghe nói còn có không ít yêu cũng bị hòe quỷ như thế lừa gạt quá, bọn họ càng thêm cảm thấy Chu Yếm chính là bị Hòe quỷ bắt cóc. Đáng tiếc Chu Yếm là một con yêu cố chấp, luôn bảo vệ Hòe quỷ. Chiến lực rất mạnh và dọa người, ngay cả Đào Ngột, yêu đứng hàng đệ tam của Đại Hoang trước kia đều không thể đánh thắng Chu Yếm. Đại Hoang mộ cường, con yêu nào mà lại không thích một Chu Yếm xinh đẹp và hung dữ như vậy?
"Các ngươi bắt nạt A Ly, ta không muốn làm bạn với các ngươi." Triệu Viễn Chu le lưỡi, túm Ly Luân về phía sau.
Quả nhiên, vẫn là bênh vực người mình như vậy, nhưng cũng chính là vì nguyên nhân này, hắn mới hấp dẫn đến vậy. Một bạn lữ sẽ không phản bội và cường đại, ai không muốn chứ?
"A Yếm, ngươi là đại yêu của Đại Hoang. Mấy vạn năm trôi qua, tóm lại vẫn cần có bạn lữ. Phóng nhãn Đại Hoang hiện giờ, còn có ai có tư cách có thể trở thành bạn lữ của Chu Yếm chứ? Liền tính hôm nay ngươi không muốn cùng ta lập khế ước, ngươi đã hiện thân, ngày mai, ngày mốt và mỗi một ngày sau đó, đều sẽ có vô số đại yêu tiến đến tìm ngươi. Yêu thú theo đuổi phối ngẫu chính là thiên kinh địa nghĩa, Bạch Trạch thần nữ cũng không có quyền can thiệp, chỉ bằng những người này có thể bảo vệ ngươi bao lâu?" Tranh nói được đương nhiên, tự nhận là đã đủ hiểu chi lấy lý động chi lấy tình, lại không biết lời này vừa nói ra vừa tự rước lấy nhục.
"Hắn không phải là người ngươi có thể mơ ước," Vân Quang kiếm của Trác Dực Thần ra khỏi vỏ, kiếm chỉ vào hai yêu, một cái tay khác cường thế ôm Triệu Viễn Chu, kéo y vào lòng mình, một chữ một chữ lạnh mặt nói, "Ta chính là bạn lữ của hắn, ngươi là đang tìm chết."
Uy áp mạnh mẽ của tộc Băng Di khuếch tán lan rộng ra, khiến hai yêu cả kinh.
"Ngươi chính là hậu duệ của đại yêu Băng Di mới được tân tấn?" Phù Hề lùi lại vài bước, chắp tay nói thanh đắc tội, nhanh chóng rời đi. Nhưng mà Tranh lại chỉ là cười lạnh một tiếng.
"Thì ra là ngươi. Tiểu tử, cho dù ngươi là hậu nhân của Băng Di, ngươi cũng không xứng!" Tranh không chút nào yếu thế, yêu lực quanh thân tản ra, uy áp thuộc về đại yêu của Đại Hoang đồng dạng không kém gì Trác Dực Thần.
Lúc này những người khác vẫn ổn, nhưng Triệu Viễn Chu lại là dưới chân mềm nhũn. Hiện giờ yêu lực của y khó có thể tồn kế, thêm chi mới vừa sống lại không bao lâu, thân thể thật là suy yếu, mỗi ngày cơ bản bằng vào yêu lực của Tiểu Trác và Ly Luân mới có thể bảo trì thanh tỉnh đồng hành cùng mọi người. Giờ phút này khi hai cổ uy áp từ đại yêu xuất hiện, y đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, có lẽ y không thể chống đỡ được lâu sẽ bị lộ tẩy. Lúc trước Văn Tiêu cũng băn khoăn sẽ gặp phiền toái, mới cố ý nói thực lực của chính mình khôi phục như lúc ban đầu, nhưng nếu vào lúc này y lộ ra sự mệt mỏi..... Hắn hiểu quy tắc sinh tồn của Đại Hoang, đừng nhìn giờ phút này Tranh đang thể hiện ý tốt của mình với u, nếu hắn biết hoàn cảnh thực sự của mình, chỉ sợ quay đầu liền phản bội y, đến lúc đó kết cục của mình ra sao thì thật ra cũng không sao cả, không có lệ khí thêm thân, sinh tử của mình thì y có thể khống chế, nhưng mấy người khác thì sẽ gặp phải những phiền toái vô cùng vô tận.
Nghĩ đến đây, Triệu Viễn Chu nương cái ôm này của Trác Dực Thần tựa như không xương ngả người ra sau, một tay vòng lấy cổ Tiểu Trác, chủ động tiến về phía trước hôn thật sâu, kỳ thật là hút một chút yêu lực. Cứ việc Trác Dực Thần đoán được mục đích của Triệu Viễn Chu, nhưng vẫn bị chấn kinh đến mức Vân Quang kiếm đều thiếu chút nữa rớt xuống mặt đất, nhưng càng nhiều vẫn là nội tâm mừng như điên, vì thế, hắn không có phản kháng, ngược lại cướp đi quyền chủ động. Chủ động gia tăng nụ hôn này, thẳng đến khi người trong lòng ngực thở hổn hển hốc mắt phiếm hồng.
Một lúc lâu sau, hai người mới buông nhau ra trong khi mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
"Tiểu Trác ca, đừng tức giận, yêu quái đối với tình yêu đều là tuyệt đối trung thành, ta có thần nữ tỷ tỷ, có ngươi, còn có A Ly, đã thực hạnh phúc, ta thề, sẽ không bao giờ có thêm một người nào nữa!" Giờ phút này Triệu Viễn Chu có thể xem như là mượn được yêu lực, nhưng chân mềm như cũ, chẳng qua là bị Tiểu Trác hôn đến mềm, không ngờ bây giờ Tiểu Trác đều biết mấy chuyện này. Xem ra mấy năm mình không ở hắn đi dạo ở Thiên Hương Lâu không ít a. Nếu như Trác Dực Thần biết lúc này Triệu Viễn Chu đang nghĩ gì, nhất định muốn hô to oan uổng, nhưng hắn không biết, toàn bộ sự chú ý của hắn đều bị "Thần nữ tỷ tỷ" và "A Ly" cướp đi, cái gì? Đây là cái mà ngươi gọi là tình yêu chung thủy? Triệu Viễn Chu ngươi diễn cũng quá không có tâm đi?
Mấy người khác cũng cảm thấy như vậy, chỉ có Tranh ở đối diện, vẻ mặt ủy khuất thêm tan nát cõi lòng.
"A Yếm, ngươi đều có thể có ba cái bạn lữ, vì cái gì không thể nhiều ta một cái?" Tranh chỉ cảm thấy thực bi thương, chính mình thật sự không nhập vào được mặt Chu Yếm sao?
"Không được!" Hiện tại có ba người đồng thời phản đối.
"Vì sao ngươi sẽ cảm thấy ta cần bạn lữ tới bảo vệ ta đâu?" Triệu Viễn Chu cười đến thực xán lạn với Tranh, sau đó chính là một chữ "Định!"
Thi triển Nhất Tự Quyết, Tranh nhất thời không cử động được. Vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng chỉ nghe thấy một chữ "Tĩnh", nên không nói được gì nữa... Sau đó, hắn liền nhìn thấy A Yếm, yêu mà hắn hằng mong nhớ vẻ mặt thiên chân lấy lòng mà nói với Bạch Trạch thần nữ.
"Thần nữ tỷ tỷ, không phải người vẫn luôn nghiên cứu các loại yêu thú ở Đại Hoang sao? Bây giờ người có thể thể nghiên cứu Tranh ở cự ly gần! Nhưng mặc dù hắn có chút ồn ào và tự luyến, hưng có lẽ hắn chưa làm điều gì xấu, A Yếm không thấy lệ khí trên người hắn!" Bán yêu xong thì mình thuận tiện bán cái manh, Chu Yếm thế nhưng còn đắc ý dào dạt hỏi ba cái bạn lữ của hắn là mình có phải rất lợi hại hay không!
Tranh khóc không ra nước mắt, cho dù không thể bảo vệ A Yếm, nhưng được bảo vệ bởi một vậy A Yếm mạnh mẽ như vậy cũng thực sảng a, vì cái gì hắn liền không thể đâu?
Tranh bên này tà tâm bất tử, Văn Tiêu gần gũi lay vài cái và ghi lại một số thông tin trước khi để Triệu Viễn Chu thả Tranh rời đi. Vì thế, Tranh chỉ nghe được một chữ "Lui", liền đã ở cách xa hàng ngàn dặm.
Tranh thực thương tâm, hiện tại hắn vẫn là không xứng với Chu Yếm, so với Chu Yếm thì mình quả nhiên là kém quá xa, nhưng hắn cũng không phải loại dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Chờ, lại tu luyện thêm mấy vạn năm nữa, Một ngày nào đó hắn sẽ có thể sánh vai cùng Chu Yếm!
Tranh vừa rời đi, Triệu Viễn Chu liền khuỵu gối ngã xuống đất, ôm ngực.
"A Yếm!" Ly Luân chụp bay Trác Dực Thần đang định nắm lấy tay y, một tay đem người đoạt tới ôm vào trong lòng ngực, Bạch Cửu đã đang luống cuống tay chân lấy bình thuốc ra.
"Văn Tiêu, Đại Hoang không có một bộ pháp luật như nhân gian, vừa rồi ngươi làm rất tốt, không thể để người ngoài biết tình huống hiện tại của ta," Y còn chưa nói xong, Bạch Cửu đã nhét một viên thuốc vào miệng y. Ly Luân cũn g bắt đầu truyền yêu lực, vừa rồi hắn đã đủ nghẹn khuất, A Yếm còn hôn Trác Dực Thần! Hiện tại việc truyền yêu lực này hắn tuyệt không nguyện mượn tay người khác! Nhưng mà hắn khi truyền yêu lực ngược lại kích đến Triệu Viễn Chu sặc ho khan vài tiếng. Mọi người chỉ thấy sắc mặt y càng thêm trắng bệch, máu chảy ra từ những ngón tay che miệng y, nhất thời lại là sặc khụ đến nói không ra lời.
"Ly Luân, mau dừng lại!" Bạch Cửu quát bảo ngưng lại, "Hiện tại thân thể đại yêu chịu không nổi yêu lực này, hôm nay hắn đã thừa nhận quá nhiều yêu lực rồi!"
Đôi mắt Ly Luân đỏ hoe, bắt đầu tự trách. Tám năm trước hắn gặp qua Chu Yếm trong trạng thái suy yếu mà hắn chưa từng thấy trước đây. Vốn tưởng mọi chuyện đã kết thúc, kết quả người mình muốn bảo vệ lại ở cùng một ngày bước vào vết xe đổ của mình. Hiện giờ thật vất vả chờ tới hy vọng và sinh cơ, nhưng A Yếm lại phải chịu đựng nỗi đau như vậy! Ở chung ba vạn năm, hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày đại yêu Chu Yếm mà ngay cả chút yêu lực này đều không chịu nổi...
"Ly Luân," nhìn thấy bộ dáng của lão bằng hữu, Triệu Viễn Chu liền đoán được đầu gỗ đơn thuần này nhất định lại đang suy nghĩ đi xa, liền nhanh chóng nắm chặt tay Ly Luân, nhẹ nhàng ấn vào lòng bàn tay ấm áp của hắn, "Không phải lỗi của ngươi. Nhanh chóng mang mọi người đến Tiểu Thứ Sơn, ta không thể đi được nữa, vất vả ngươi và Tiểu Trác thay nhau cõng ta đi..."
Lời còn chưa dứt, Triệu Viễn Chu liền cảm thấy thân thể đột nhiên bay lên không trung, bị Ly Luân ôm ngang lên.
"Ngươi không cần..."
"Mau câm miệng đi Chu Yếm, ngươi có muốn để nhiều người nhìn thấy bộ dáng chật vật của ngươi sao?" Vừa nghe đến hai chữ "Tiểu Trác", Ly Luân cảm thấy tức giận, nhưng ngay khi nói xong, hắn liền ý thức được bất tri bất lời nói của mình có chút nặng, sợ dọa đến Chu Yếm, Ly Luân vội vàng dịu giọng nói: "A Yếm, ngươi đừng nhọc lòng, trước ngủ một lát, tỉnh lại liền đến."
Triệu Viễn Chu thật sự rất suy yếu, cơ hồ ở Ly Luân nói xong một cái chớp mắt liền khép lại hai mắt đã ngủ, hoặc là nói là ngất đi. Bạch Cửu lại bắt mạch lần nữa, sau đó hốc mắt đỏ lên.
Thân thể hiện tại của đại yêu thậm chí còn không bằng phàm nhân, yêu lực cơ hồ không cảm giác được. Hơn nữa yêu lực mà hắn có thể thừa nhận mỗi ngày cũng càng hữu hạn. Sự sống của hắn đang tiêu tán rất nhanh."
Cũng khó trách Tranh hoàn toàn không phát hiện tình huống vừa rồi của đại yêu, hắn nhất định cho rằng tu vi của đại yêu đã đạt tới cảnh giới hóa cảnh, cho nên không cảm giác được cảnh giới của đại yêu. Chính vì hiểu được điều này nên đại yêu mới cố tình diễn kịch cùng mọi người, che giấu sự thật. Kinh này một chuyến, bọn họ sẽ tránh được rất nhiều rắc rối trên đường. Rốt cuộc, một đại yêu yêu lực sâu không lường được, một thần nữ Bạch Trạch, một hậu nhân Băng Di, hơn nữa hòe quỷ Ly Luân có thù tất báo, một đội ngũ như vậy, phàm là yêu tích mệnh đều sẽ không dám đến mạo phạm.
"Tiểu Cửu, đừng nhụt chí, gia gia không có ở bên cạnh, sau này Triệu Viễn Chu sẽ phải trông cậy vào ngươi!" Anh Lỗi sờ đầu Bạch Cửu an ủi, nói.
"Sẽ không tệ hơn trước nữa. Nếu hắn đã trở lại, chúng ta liền nhất định có thể giữ được hắn. Sắp tới con rối Tư Hằng cũng thỉnh thoảng tràn ra kim quang, điều này cho thấy Triệu Viễn Chu cũng không có một lòng muốn chết giống như trước kia. Có ý niệm tồn tại, lại có chúng ta cùng nhau nỗ lực, thì mọi việc sẽ ổn thôi." Bùi Tư Tịnh luôn luôn lạc quan kiên cường. Trong tám năm qua, nàng đã trở thành trụ cột của Tập Yêu Tư, nghiễm nhiên có thể một mình đảm đương một phía, trong tiểu đội ngũ này, những gì nàng nói luôn có thể ảnh hưởng đến trái tim mọi người.
"Tiểu Trác, bị đại yêu gọi Tiểu Trác ca cảm giác như thế nào? Nhìn con vẫn luôn không nói chuyện, có phải thầm vui ở trong lòng hay không?" Văn Tiêu thấy đề tài không có nghiêm trọng đến vậy, trêu ghẹo Trác Dực Thần.
"Người đâu, thần nữ tỷ tỷ?" Hai người nhìn nhau cười, nhưng trong mắt họ có một dòng nước ngầm đang di động.
"Thật ra, bộ dáng của Tiểu Chu Yếm cũng rất đáng yêu, đáng tiếc là chúng ta chỉ có thể nhìn thấy khi hắn muốn diễn." Văn Tiêu cảm thấy rất là tiếc nuối, không đủ đã ghiền.
"Thần nữ đại nhân, nếu ngài thực sự muốn xem, chờ chúng ta trở về nhìn thấy ông nội của ta, ta sẽ xin ông ấy thu đi một ít yêu lực của Triệu Viễn Chu, nói không chừng hắn sẽ càng đáng yêu hơn!" Anh Lỗi lấy ra một bao tiểu điểm tâm, chia từng cái cho để mọi người bớt nhàm chán, chia xong còn xin lỗi riêng với Triệu Viễn Chu đang hôn mê, nói chờ y tỉnh lại tinh thần tốt hơn chút liền làm nhiều điểm tâm cho y.
Không người phát hiện, hoặc là phát hiện cũng không dám chọc thủng, dọc theo đường đi. Trác Dực Thần và Ly Luân vẫn luôn âm thầm phân cao thấp, nếu không phải sợ nháo tới Triệu Viễn Chu, bọn họ có thể đánh nhau.
"Ly Luân, yêu lực của ngươi hiện tại lực loãng, ôm lâu hắn lâu như vậy cũng mệt mỏi, để ta đi." Trác Dực Thần nói xong liền chuẩn bị tiếp nhận Triệu Viễn Chu.
Tuy nhiên Ly Luân hơi né tránh bàn tay đang đưa ra của Trác Dực Thần.
"Ta là một cái cây, làm sao một cái cây có thể biết mệt mỏi? Vạn năm qua A Yếm đã làm rất nhiều chuyện ở trên người ta. Ôm hắn trong chốc lát căn bản không cảm giác được mệt." Ly Luân nói lại cẩn thận nghiêng đầu Triệu Viễn Chu, để U có thể ngủ yên hơn.
"Ly Luân, yêu lực của đại yêu hiện giờ đang trì trệ. Cố gắng đừng giữ hắn ở một tư thế quá lâu. Hơn nữa tuy rằng hôm nay không thể lại truyền yêu lực cho hắn, nhưng đại yêu sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi được bao quanh bởi yêu lực bàng bạc. Để Tiểu Trác ca cõng một lát, yêu lực của huynh ấy cường thịnh, Vân Quang kiếm lại nhân đại yêu đúc lại, nội bộ hàm chứa hơi thở của hắn, có trợ giúp đại yêu khôi phục." Người có y thuật cao minh nói chính là dùng được, Ly Luân cứ việc muôn vàn không tha tất cả không muốn, vì Chu Yếm, vẫn là nghe lời đề nghị của Bạch Cửu.
Vì thế, cứ như vậy, Triệu Viễn Chu bị chuyển dời đến sau lưng Trác Dực Thần.
Một hàng mấy người bởi vì Triệu Viễn Chu ở chung cũng thật là hài hòa. Bọn họ cách Tiểu Thứ Sơn càng ngày càng gần, đã có thể cảm nhận được uy áp quen thuộc của Tiểu Thứ Sơn, đó là uy áp độc thuộc về thời kỳ toàn thịnh của đại yêu Chu Yếm khi thiết hạ kết giới phóng xuất ra, tràn ngập hơi thở của Chu Yếm. Cũng khó trách mấy vạn năm đã trôi qua, Tiểu Thứ Sơn vẫn không có yêu quái nào dám tới gần.
Bọn họ vẫn là hiểu biết quá ít về đại yêu Chu Yếm của quá khứ, nhưng dọc theo đường đi họ vẫn có thể cảm giác được một chút. Ở trước mặt bọn họ, Triệu Viễn Chu luôn người cảm thấy an tâm, sẽ độc miệng nhưng cũng ôn nhu, không có khí chất của một đại yêu chút nào. Sau này hắn lại một lòng muốn chết, vẫn luôn trả giá, vì thế cũng càng ngày càng suy yếu cho đến cuối cùng hiến tế vì thiên địa. Nhưng nếu không phải y rời khỏi Đại Hoang, lấy thực lực của y, y đã là người mạnh nhất trong Đại Hoang . Nói là làm ngay, bằng tâm mà động, không có yêu nào ở Đại Hoang có thể địch lại, ai có thể chắn? Triệu Viễn Chu cũng là người không có dã tâm, càng không giống như Thừa Hoàng, Ly Luân mọi việc đều phải nói xứng đôi. Y cộng tình với nhân loại, có thể thông hiểu cảm xúc hỉ nộ ai ố của con người, cứ việc là yêu, lại có thần tính. Đại Hoang, may mà có Chu Yếm, thế gian, may mà có Triệu Viễn Chu. Nhưng thế gian này, cũng chỉ có một Triệu Viễn Chu, y quá mức hà khắc với chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com