Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Sau khi mọi thứ kết thúc 6

all Chu, Thần Chu, Ly Chu, Văn Chu, đoàn sủng Chu.

Lúc này, Triệu Viễn Chu cũng cảm nhận được uy áp của mình ở trong quá khứ, nhưng không giống với những người khác, y còn cảm nhận được lệ khí đã lâu chưa xâm nhập, và y làm một cái ác mộng.

Trong mơ, Ly Luân đang bế quan, một mình y đi đến nhân gian, nhưng vì chưa kinh biến hóa, dung mạo khác với nhân loại, nơi chốn bị người bài xích. Thật vất vả quen biết được những người trong Tập Yêu Tư, cùng kết bạn được với một vài người, nhưng vẫn không thể dung nhập vào trong đó. Rốt cuộc có một lần, biến cố đột nhiên xảy ra. Tiểu Cửu trúng độc, y cũng vậy, nhưng không ai tin y, ngược lại còn cho rằng chính y là người hạ độc, nói y tự làm tự chịu, dù hắn có giải thích thế nào cũng chỉ khiến người ta thêm hoài nghi và hãm hại. Mùa đông khắc nghiệt, y té ngã mùa đông giá lạnh, cả người trong chốc lát như bị thiêu đốt đến khó chịu, trong chốc lát lại lạnh đến xương, y nỗ lực lê kéo thân thể suy yếu về phía trước, trên đường không ai giúp y. Y đau đớn và mệt mỏi, chỉ có chỉ có thể cuộn tròn và ôm chặt lấy chính mình. Y nhớ Ly Luân, y gọi tên Ly Luân, nhưng không ai trả lời. Y không bao giờ muốn đi nhân gian nữa...

Trác Dực Thần đang cõng Triệu Viễn Chu trên lưng, bỗng nhiên chỉ cảm thấy trên vai hơi đau, thì ra là Triệu Viễn Chu nắm chặt vạt áo trước của hắn, sau đó nghe thấy vài tiếng thở dốc dồn dập, hơi thở nóng rực như thiêu đốt cả cổ hắn. Hắn nghiêng đầu, lại thấy Triệu Viễn Chu vốn đang ngủ say, trên mặt tràn đầy nước mắt, trong miệng còn ở lẩm bẩm gì đó, hắn cẩn thận lắng nghe, nhưng chỉ nghe thấy hai chữ "Ly Luân" liên tục.

"Triệu Viễn Chu, ngươi tỉnh lại đi! Ly Luân ở chỗ này." Nhìn qua như là đang gặp ác mộng, hắn nhẹ nhàng gọi tên Triệu Viễn Chu. Cái đầu lông xù bên cổ khẽ nhúc nhích, hàng mi dài hơi cong khẽ run rẩy, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ hắn, Triệu Viễn Chu chậm rãi mở hai mắt, trong mắt phiếm lệ quang còn mang theo một chút hoảng sợ.

"Sao vậy? Gặp ác mộng à? Nghe ngươi vẫn luôn kêu Ly Luân." Trác Dực Thần cảm thấy mình chưa bao giờ kiên nhẫn và dịu dàng như vậy, sợ làm Triệu Viễn Chu sợ.

Thấy Triệu Viễn Chu dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hắn không thể rảnh tay lau nước mắt cho y, chỉ có thể lại nghiêng đầu lần nữa, dùng mặt mình áp vào mặt Triệu Viễn Chu: "Đừng sợ, chúng ta đều ở chỗ này với ngươi, Ly Luân cũng ở."

Triệu Viễn Chu thanh tỉnh lại đây, trong mơ hết thảy rốt cục biến mất. Y đột nhiên cười khẽ ra tiếng, cười chính mình khi nào khoa trương như vậy, mơ thấy ác mộng cũng có thể làm bản thân lộ ra một mặt yếu ớt và bất an như thế, còn cố tình để thấy được Tiểu Trác.

"Ngươi cười cái gì?" Trác Dực Thần không rõ nguyên do.

"Không sao. Lâu rồi ta không mơ. Có lẽ là do lệ khí còn sót lại ảnh hưởng, gặp ác mộng."

"Mơ thấy cái gì?"

"Mơ thấy Tiểu Trác đại nhân thấy ta và Văn Tiêu ở bên nhau, liền ghen tị, một phen ném ta vào trong băng hà, rất lạnh." Triệu Viễn Chu không muốn để cho Tiểu Trác biết, dù sao ngay cả chính hắn cũng không thích bộ dạng yếu ớt này của mình, muốn bịa ra một câu nói đùa với Tiểu Trác, lại không biết Tiểu Trác thế nhưng còn rất tích cực.

"Ngươi lại nói dối nữa rồi. Vừa rồi ngươi vẫn luôn gọi tên Ly Luân." Trác Dực Thần ngữ khí thực bình tĩnh, nhưng chỉ có chính hắn biết nội tâm có bao nhiêu chua xót.

"Này còn chưa nói xong sao, sau khi ngươi ném ta vào băng hà, ngươi đã dùng kiếm đâm chết Ly Luân, người tới cứu ta. Tiểu Trác đại nhân thật hung tàn, vậy ta không thể kêu vài tiếng Ly Luân sao?"

"Nói lung tung," Trác Dực Thần nhẹ giọng nói một câu, Triệu Viễn Chu không nghe rõ, "Cái gì?"

"Sẽ không, ta sẽ không bao giờ làm như vậy với ngươi nữa, Triệu Viễn Chu." Lời hứa đột ngột này khiến Triệu Viễn Chu ngây người một giây, y đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt, không biết mình có nói sai điều gì không. Nhưng mà Trác Dực Thần không cho y nhiều thời gian để tự hỏi.

"Triệu Viễn Chu, ở trong lòng ngươi, Ly Luân là cứu tinh của ngươi, mà ta chỉ biết thương tổn ngươi sao?" Mặc dù biết Triệu Viễn Chu đang nói lung tung, nhưng Trác Dực Thần vẫn cảm thấy đau nhói trong lòng. Nhớ đến việc mình đã dùng Vân Quang kiếm làm tổn thương y hết lần này đến lần khác, cho đến cuối cùng Triệu Viễn Chu chết hoàn toàn trong tay hắn, hắn liền đau lòng đến không thể hô hấp. Nhưng mà mọi chuyện hắn đã làm đều thành chuyện đã định, hắn chỉ có thể nghĩ mọi cách để đền bù, nhưng chỉ đền bù thôi thì sao đủ? Hắn không muốn bất kỳ ai nghĩ rằng chính mình là đang đền bù, bởi vì chỉ có hắn biết rằng trái tim hắn đã sớm bị đại yêu giảo hoạt lại trì độn này câu đi. Nhưng Triệu Viễn Chu thì sao? Thật vất vả sống lại, nhưng y dường như hoàn toàn không biết tình cảm của hắn, còn có thể nói giỡn như vậy, dựa vào cái gì hắn muốn thừa nhận loại cảm giác cầu mà không được này, mà người khởi xướng lại có thể vô tư lự như vậy, không biết gì cả?

"Tiểu Trác, ngươi đừng để ở trong lòng, ta nói bừa. Còn có, ta chưa từng có trách ngươi, trước đây đều là ta đáng bị như vậy." Triệu Viễn Chu không không ngờ lời nói của mình lại suýt nữa khiến Trác Dực Thần khóc. Hắn đã lớn như vậy, sao có thể dễ dàng khóc như vậy? Hốc mắt đều đỏ, nếu người khác nhìn thấy, có thể sẽ nghĩ là y bắt nạt hắn, chạy nhanh thuận mao an ủi. Lại không nghĩ rằng, y không nói như vậy còn tốt, lời kia vừa thốt ra, nước mắt của Trác Dực Thần trực tiếp rơi xuống.

"Triệu Viễn Chu, ngươi đang nói cái gì vậy! Cái gì kêu đáng bị như vậy? Ta không phải tiểu hài tử, không cần ngươi dỗ dành ta như lúc ngươi dỗ Tiểu Cửu. Sai chính là sai." Người trên lưng này đến bây giờ vẫn luôn phủ nhận quá khứ của mình, cho rằng chính mình là đáng chết. Lúc này phòng ngự của Trác Dực Thần là thật sự phá vỡ, hắn hận không thể trực tiếp buông tay ném y đến trên mặt đất, để y tỉnh táo lại, nhưng chung quy vẫn là luyến tiếc, chỉ có thể hít sâu hai hai hơi, nhưng làm hắn  buông tay là tuyệt đối không thể!

"Triệu Viễn Chu, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta không thích Văn Tiêu!" Trác Dực Thần nghiêm túc nói.

"A?" Bởi vì nội dung lời nói của Tiểu Trác quá đột ngột, đại yêu đầu gỗ còn chưa kịp phản ứng đã hỏi theo phản xạ có điều kiện.

"Ta nói ta không thích Văn Tiêu!" Trác Dực Thần tức giận đến mức hét lớn. Cái này hảo, ban đầu chỉ có hai người thì thầm, Ly Luân buồn bực mà theo ở phía sau, mấy người còn lại đang ồn ào bàn tán, nhưng bây giờ có một câu đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Triệu Viễn Chu xoa xoa lỗ tai bị chấn đến sinh đau, một bên quay đầu lại thấy có mấy người tò mò nhìn mình. Y chưa kịp tự hỏi, vội vàng nói với Văn Tiêu nói: "Văn Tiêu, Tiểu Trác đại nhân nói hắn không thích ngươi." Hừ, Tiểu Trác, ngươi cứ chờ xem vẻ mặt giết người của Văn Tiêu đi.

Nhưng tình huống y đoán trước cũng không có xuất hiện, y chỉ nghe thấy Văn Tiêu ôn ôn nhu nhu mà đáp một câu:

"Ta biết nha, Triệu Viễn Chu, ta và Tiểu Trác vẫn luôn thích ngươi nha."

Triệu Viễn Chu không biết biểu cảm của mình là như thế nào, nhưng khi Văn Tiêu nói ra lời này, mọi người đều kinh ngạc nhìn y.

"Không thể nào, đại yêu ngươi không phải không biết chuyện này chứ?" Tiểu Cửu nhìn y như thể y là một tên ngốc.

"Đại yêu, Tiểu Trác đại nhân vì tìm một sợi tàn hồn của ngươi, chính là tìm biến nhân gian xuyên mạc sơn hải, đạp biến28 ngọn núi Đại Hoang." Anh Lỗi vẻ mặt ' ngươi cư nhiên không biết'.

"Nếu đây không phải là tình yêu." Bùi Tư Tịnh là người bình tĩnh nhất, nhưng sau đó lại nói thêm, "Ta thấy đồng tình một chút cho Trác Dực Thần. Hắn lại thích một cây thần mộc vạn năm."

"Bùi tỷ tỷ, xin tỷ đừng vũ nhục thần mộc chúng ta." Bạch Cửu lại lần nữa bổ đao.

Khuôn mặt của Trác Dực Thần đã đỏ đến mức chảy máu, cũng không biết là xấu hổ hay tức giận, hắn nhìn Triệu Viễn Chu, lại thấy ánh mắt của Triệu Viễn Chu chuyển hướng về phía Ly Luân! Thật không thể chịu đựng nổi! Trác Dực Thần quả thực sắp tức chết rồi!

"Triệu Viễn Chu! Ngươi còn có tâm hay không? Ta thích ngươi, ngươi nhìn Ly Luân làm cái gì?"

Lời này vừa nói ra, Ly Luân vốn đã buồn bực, lại càng tức giận: "Chu Yếm ngươi xem, ta đã sớm nói bọn họ có ý đồ xấu, đặc biệt là cái tên Trác Dực Thần này, hắn đã sớm đối với ngươi có âm mưu! Hôm nay thừa dịp mọi người đều ở chỗ này, Chu Yếm ngươi nói rõ ràng, ngươi chọn hắn hay là ta?"

"Ly Luân ngươi lại tới tham gia náo nhiệt làm gì?"

Nội tâm của Triệu Viễn Chu:.........

"Cái gì kêu tới tham gia náo nhiệt, Chu Yếm, ba vạn bốn nghìn năm a! Ta đã ở bên ngươi suốt ba vạn bốn nghìn năm, ngươi chẳng lẽ không hiểu được tâm ý của ta sao?" Ly Luân luôn luôn biệt nữu, nhưng giờ phút này hắn cũng nhịn không được, hắn đã ý thức được, nếu hôm nay hắn không nói ra, con khỉ trắng này thật sự sẽ trở thành của người khác.

"Cho nên ngươi cũng..."

"Bằng không đâu?" Ly Luân thật là tức giận đến răng hàm sau đều phải cắn. Bằng hữu nhà ai có thể sủng ngươi túng ngươi như vậy? Bằng hữu nhà ai có thể quyết liệt còn nguyện ý vì ngươi mà chết?

Cố tình lúc này Bạch Cửu còn ở bên cạnh trào phúng: "Như vậy xem ra, Tiểu Trác ca, Ly Luân thảm hơn huynh nhiều, thật sự!"

"Đích xác như thế, Tiểu Trác đại nhân, có phải cảm thấy an ủi rồi hay không?" Anh Lỗi hì hì cười, dưa của đại yêu nhất định là ngọt.

Văn Tiêu cảm thấy cháu trai lớn của mình may mắn hơn Ly Luân rất nhiều, nhưng nàng vẫn cảm thấy mình phải nói vài lời để xoa dịu Tu La tràng.

"Triệu Viễn Chu, vừa rồi ngươi còn ở trước mặt Tranh và Phù Hề tuyên cáo ba người chúng ta là bạn lữ của ngươi, bây giờ lại không chịu thừa nhận sao? Dùng xong liền ném?"

"Văn Tiêu, vừa rồi không phải là ta diễn kịch sao? Ngươi lại không phải không biết." Triệu Viễn Chu bất đắc dĩ, ngoại trừ câu hỏi của Văn Tiêu, y thật sự không biết nên trả lời thế nào với Ly Luân và Tiểu Trác.

"A, đường đường đại yêu"

"Qua cầu rút ván!"

"Nói không giữ lời!"

"Bội tình bạc nghĩa!"

Triệu Viễn Chu:............

Lần đầu tiên Triệu Viễn Chu nghĩ đến nếu như mình không phải là một con vượn trắng thì tốt biết bao. Y hận mình không thể là huyền quy để có thể thu mình vào trong mai và giả chết.

Giả chết là không được, nhưng có thể giả vờ bất tỉnh. Y vừa định nếu không trước hôn mê đi, liền cảm thấy thật sự có chút thở không nổi, trước mắt một mảnh kim quang lấp lánh, rồi sau đó thế giới của hắn quy về hắc ám...

"Triệu Viễn Chu? Triệu Viễn Chu ngươi đừng nghĩ đến chuyện giả chết!" Trác Dực Thần còn đang nổi nóng liền người sau lưng mình không nhúc nhích, trong khoảng thời gian ngay cả hơi thở cũng trở nên mỏng manh rất nhiều, người này thật là! Việc lựa chọn có khó khăn đến vậy không? Lại bắt đầu diễn!

"Đại yêu, đừng giả vờ nữa. Hiện tại phỏng chừng là toàn bộ Đại Hoang đều biết chuyện ngươi có ba người bạn lữ, ngươi không muốn nhận cũng phải nhận, gia gia nhất định đã tức giận đến dậm chân." Anh Lỗi cảm thấy mình giống như có điểm vui sướng khi người gặp họa, nhưng là thật sự nhịn không được.

"A Yếm?" Ly Luân gọi một tiếng, cũng nhưng cảm thấy không nên buộc hắn thật chặt, nhưng thật sự không nghe thấy tiếng động nào, hắn vội vàng ngăn cản Trác Dực Thần tiếp nhận Triệu Viễn Chu, gọi vài tiếng, lại là thật sự hôn mê! Lúc này mọi người đều hoảng loạn, Bạch Cửu nhanh chóng đi lên kiểm tra một phen.

"Sao lại thế này? Hắn thật sự hôn mê? Thật trùng hợp như vậy?" Trác Dực Thần vẫn là có chút không tin.

"Lời thông báo của chúng ta đáng sợ như vậy sao? Đem hắn dọa hôn mê?" Đầu của Văn Tiêu hiện tại cũng ong ong, chính mình có phải quá trực tiếp hay không? Mưa gió nào mà đại yêu chưa từng trải qua, cư nhiên về mặt tình cảm lại có thể sợ hãi đến thế?

"Không có đơn giản như vậy. Tiểu Trác ca, ta xem khí tức của đại yêu hỗn loạn, lời nói vừa rồi chỉ là làm hắn tâm thần không xong, còn không đến mức té xỉu, trước đây khi đại yêu ở trên lưng huynh có phát sinh chuyện gì không? Bạch Cửu phát giác không thích hợp.

Trác Dực Thần nhíu mày, cẩn thận hồi ức, da mặt dày đem cuộc đối thoại nhỏ giữa hai người đều nói một lần.

"Khoan đã, hắn nói có lẽ là do lệ khí quấy nhiễu, làm ác mộng? Lệ khí từ đâu tới?" Văn Tiêu bắt giữ trọng điểm, nàng có chút sợ hãi.

"Hắn nói chính là lệ khí còn sót lại..." Trác Dực Thần sửa đúng.

Tiểu Thứ Sơn liền ở trước mắt, Ly Luân dùng phương thức Triệu Viễn Chu truyền thụ phá vỡ kết giới, cảm giác một chút.

"Tiểu Thứ Sơn còn có một ít lệ khí còn sót lại, không nhiều lắm, nhưng đủ để ảnh hưởng đến Chu Yếm."

"Cho nên," Văn Tiêu nghĩ tới cái gì, nước mắt lại lần nữa rơi xuống, "Chỉ cần Triệu Viễn Chu tồn tại, lệ khí liền vẫn là sẽ lựa chọn hắn sao?"

"Không cần quá bi quan, không có Bất Tẫn Mộc, Triệu Viễn Chu sẽ không lại mất khống chế." Trác Dực Thần an ủi Văn Tiêu đang hoảng loạn, trong lòng hắn thực ra rất đau đớn. Đúng vậy, không có Bất Tẫn Mộc thiêu đốt, Triệu Viễn Chu sẽ không thống khổ như trước. Nhưng chẳng lẽ y phải chịu đựng sự thống khổ của lệ khí đang trong cơ thể tác loạn sao?

"Các ngươi quá coi thường Chu Yếm rồi. Chu Yếm đã bị lệ khí lựa chọn làm vật chứa từ rất lâu rồi. Trước khi tiếp xúc với Bất Tẫn Mộc, hắn vẫn luôn có thể khống chế lệ khí rất tốt, đương nhiên, tiền đề là yêu lực của hắn cũng đủ mạnh." Ly Luân không quen nhìn Chu Yếm bị người khác xem nhẹ như vậy.

"Cho nên nhiệm vụ cấp bách nhất của chúng ta là giúp Triệu Viễn Chu khôi phục yêu lực." Lời nói của Bùi Tư Tịnh được mọi người nhất trí đồng ý.

Bọn họ rốt cuộc tới Tiểu Thứ Sơn, nhìn thấy nơi sinh ra của Chu Yếm. Trước khi đến, mỗi người đều đã tưởng tượng ra Tiểu Thứ Sơn trông như thế nào. Bọn họ tưởng, nơi nào chung linh dục tú như vậy mới có thể dựng dục ra sinh vật cường đại như vậy lại mỹ lệ như Chu Yếm? Nhưng khi khoảnh khắc này thực sự đến, mọi người đều cảm thấy thật không thể tin được. Tiểu Thứ Sơn bên trong kết giới cho họ thấy mặt chân thực nhất của nó. Đỉnh núi không cao, nhưng toàn bộ ngọn núi được bao phủ bởi tàn tích của những cây cổ thụ hoặc héo úa vàng hoặc cháy đỏ. Chỉ có trên đỉnh núi có một cây đào lớn, che khuất ánh mặt trời và vẫn còn một chút xanh tươi. Ở nơi hoang vắng này, nước sông trong vắt và vẫn chảy. Đất dưới chân bọn họ là màu đỏ, nhưng phía bắc của ngọn núi lại là cát trắng. Nhìn xung quanh, ngoại trừ một chút màu xanh lá cây trên đỉnh núi, toàn bộ ngọn núi đều bị dòng sông chia thành hai màu trắng và đỏ.

Cảnh này đập vào mắt rất là đồ sộ, lại cũng thật là tiêu điều tịch liêu.

"Nơi này trước kia không phải như thế này..." Ly Luân lẩm bẩm.

"Trước kia là như thế nào?" Văn Tiêu vuốt ve một gốc cây khô gần đó, nàng bức thiết muốn càng hiểu biết Triệu Viễn Chu một ít, muốn biết về quá khứ mà nàng chưa từng tham dự.

"Tiểu Thứ Sơn trước kia là chốn đào nguyên, này đó đều là cây đào. Đại Hoang không có bốn mùa, mỗi lần ta tới đáy, chúng nó đều là hoa đào nở rộ, A Yếm luôn thích nhảy qua lại giữa những cây đào này, cùng ta chơi trốn tìm. Hắn luôn ẩn núp rất giỏi, khi ta lo lắng không tìm thấy, hắn sẽ cố ý thò đầu ra, ta vừa thấy đến mái tóc màu ngân bạch của hắn, ta liền biết hắn trốn chỗ nào..." Khi đó giữa những cánh hoa rơi rỡ , một màu trắng sáng tự do bay lượn, chơi đùa, ai có thể biết đó là đại yêu Chu Yếm đâu? Bất kỳ ai nhìn thấy, đều sẽ tưởng là tiểu tiên tử vào nhầm chốn đào nguyên. Một A Yếm, xinh đẹp và rực rỡ như vậy chính là bảo vật chỉ thuộc về một mình mình.

"Những cây đào này cũng nghịch ngợm như hắn, nhưng chúng không bao giờ kết trái, không giống như cây trên đỉnh núi luôn ra đào nhưng không bao giờ nở hoa. Nhưng A Yếm đặc biệt thích. Mỗi năm, nó chỉ ra ba quả đào, hắn luôn tặng một quả cho tôi và một quả cho Anh Chiêu." Sau lại hắn liền góp nhặt hạt đào từ những cây đào ở Đại Hoang cho ra những quả đào to và ngọt, và trồng tất cả chúng trên núi Hòe Giang, lúc này mới lừa được A Yếm chuyển nhà.

Nhớ tới chuyện cũ, ánh mắt  Ly Luân nhu hòa rất nhiều, hắn nhẹ nhàng vỗ về đỉnh đầu Triệu Viễn Chu, cũng không để ý chia sẻ những hồi ức tốt đẹp đã từng có với những người trong Tập Yêu Tư.

"Vậy thì tại sao nơi này lại..."

"Tiểu Từ Sơn trước khi ta bị Triệu Uyển Nhi phong ấn không phải như thế này..." Nơi này đến tột cùng đã xảy ra cái gì? Ly Luân trong lòng ẩn ẩn có điều dự cảm, nhưng lại không dám nghĩ nhiều.

"Nơi này còn quanh quẩn nhè nhẹ từng đợt từng đợt lệ khí." Trác Dực Thần hơi thở quen thuộc quấn quanh giữa các cành cây thông qua thông qua Phá Huyễn Chân Nhãn, "Sau khi ngươi bị phong ấn, Triệu Viễn Chu hẳn đã trở về, trải nghiệm của hắn nhất định không mấy dễ chịu..."

Bọn họ cơ hồ có thể nghĩ đến, Triệu Viễn Chu giam cầm mình ở đây như thế nào, chịu đựng lửa cháy Bất Tẫn Mộc và lệ khí tra tấn ra sao, đau lòng đến mức nào khi tỉnh lại thấy nhà mình bị phá hủy như vậy. Cuối cùng y lựa chọn phong ấn hết thảy những thứ này, đi tới nhân gian, tự mình xây dựng một cái lồng giam hư ảo không thể phá vỡ tương tự, làm chính mình rốt cuộc có thể không chỗ nào phá hư không còn nơi nào để trốn.

Khi Triệu Viễn Chu tỉnh lại, đầu đang gối lên chân Ly Luân, Văn Tiêu ở bên cạnh thổi Bạch Trạch lệnh, Trác Dực Thần cũng ngồi ở bên cạnh Ly Luân, hai người khó được tường an không có việc gì, Bùi Tư Tịnh dựa vào cây đào lớn nhìn trời, không biết đang nghĩ gì, Bạch Cửu cùng Anh Lỗi đang chơi đuổi nhau quanh cây đào lớn.

"Bùi đại nhân, lấy con rối của đệ đệ ngươi ra, ta không cách nào đánh thức ý thức của hắn từ trong giấc ngủ sâu, nhưng nếu hắn hấp thu Đế Lưu Tương, hắn liền có thể dễ dàng khôi phục." Triệu Viễn Chu nghĩ đến một chuyện quan trọng, ngồi dậy nói với Bùi Tư Tịnh. Ly Luân vội vàng đỡ lưng y, để y dựa đầu vai của mình. Nhưng mà, vừa mới dứt lời, người đang dựa vào người đã bị bên cạnh Trác Dực Thần ôm qua...

Ly Luân mắt thấy lại muốn phát hỏa, Triệu Viễn Chu vội vã nhéo nhéo lòng bàn tay của Ly Luân, vì thế Ly Luân lại một lần nữa phải nhịn xuống!

Trong lòng thầm thở phào một hơi đại yêu thiệt tình cảm thấy mình thật sự không thể đối mặt với tình huống như vậy, đồng thời cũng cảm thấy mình thật quá tra. Y và Văn Tiêu sớm đã tương tri tương hứa, đột nhiên lại có hai cái bình dấm chua, tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng y cảm thấy cũng hợp lý, thế nhưng thực mau liền tiếp nhận, y bắt đầu hoài nghi tất cả những thứ này đều là giả sao? Y cũng sẽ sợ hãi, y cảm thấy như một người bị kẹt trong vũng lầy. Từ trước chỉ có thể chính mình đau khổ giãy giụa, nhưng cuối cùng cũng tránh không được kết cục sa vào, hiện giờ, lại đột nhiên có người cố gắng hết sức để kéo y ra, ngay cả khi họ sẽ chìm xuống để kéo y ra. Cũng có những người bên cạnh y ôm y mặc dù y đầy bùn, bọn họ đều nỗ lực mà cứu y, quyết tâm cùng nhau chìm xuống nếu họ không thể cứu y, mà ở bên bờ, còn có thật nhiều người cùng nhau nỗ lực, lấy dây thừng, mượn lực, này hết thảy đều khiến y muốn rơi lệ, khiến y nếm được hạnh phúc. Nhưng liệu có quá nhiều hạnh phúc không? Liệu loại hạnh phúc này có thật không? Nó có thể kéo dài bao lâu? Y sợ hãi, y có thực sự xứng đáng với tất cả sự ấm áp này không?

"Triệu Viễn Chu, ngẩn người làm gì?" Trác Dực Thần gọi trở về suy nghĩ tung bay của y, y lại bắt đầu cười nhạo mình, trước kia y làm ra vẻ như vậy, hiện tại lại bắt đầu lo được lo mất, đường đường đại yêu, quả thật là càng sống càng tệ.

"Đại yêu, ngươi muốn  có phải ăn đào không hay không? Cấp!" Anh Lỗi không biết khi nào thoán lại đây giống ảo thuật biến ra một quả đào nhét vào trong tay Triệu Viễn Chu, "Cứ việc ăn, ta đã chuẩn bị rất nhiều. Những thứ khác ta không thể giúp, nhưng ta chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho đồ ăn của mọi người. Đại yêu, có rất nhiều đào, chỗ ta còn có rất nhiều điểm tâm kẹo vị quả đào đâu!"

Triệu Viễn Chu phát hiện mình ngoại trừ ăn ra thì không nói được lời nào bất đắc dĩ mà cười cười, tất cả những điều này nhất định là sự thật. Y gặm một ngụm, dù sao thì quả đào này cũng rất ngọt.

Đế Lưu Tương hấp thu cũng không khó, trăng lên giữa trời, nhè nhẹ từng đợt ánh trăng liền bị cây đào lớn hấp dẫn mà đến. Mọi người bên dưới đều đã chuẩn bị sẵn sàng, để ngừa vạn nhất, mỗi người đều có một bình ngọc. Bạch Cửu và Trác Dực Thần là những người đầu tiên thu thập được Đế Lưu Tương, sau khi con rối Bùi Tư Hằng hấp thụ Đế Lưu Tương một thời gian cũng bắt đầu tản mát ra từng trận kim quang, thức tỉnh sắp tới.

Mọi người đều thực thuận lợi, ngoại trừ Triệu Viễn Chu, Đế Lưu Tương bắt đầu phiếm hồng, nhè nhẹ từng đợt lệ khí theo ánh trăng chảy về phía Triệu Viễn Chu. Sắc mặt mọi người trong nháy mắt biến đổi.

"Triệu Viễn Chu!" Văn Tiêu không dám lãng phí thời gian, trực tiếp lấy ra Bạch Trạch lệnh bắt đầu kéo Đế Lưu Tương.

"Không cần sốt ruột, hiện tại ta không có không khoẻ, chút lệ khí này không tính cái gì." Triệu Viễn Chu không có nói sai, tuy rằng y không có bao nhiêu yêu lực, nhưng lúc trước đã chịu một lần đánh sâu vào ngất xỉu, sau khi tỉnh lại, y tựa hồ khống chế được nhiều lệ khí hơn. Có lẽ, y thật sự là một vật chứa lệ khí bẩm sinh.

Đôi khi, lời nói thật không thể nói quá sớm.

Triệu Viễn Chu vừa nói xong, y liền cảm thấy hoa mắt, ở vài tiếng kinh hô, y phát hiện tầm nhìn thấp không ít, tình huống như thế nào?

"Đế Lưu Tương pha lẫn lệ khí có thể có tác dụng này sao?" Bạch Cửu vòng quanh Triệu Viễn Chu càng xem càng hiếm lạ, xem xét mạch nói, "Mạch tượng bình thường, hẳn là yêu lực muốn áp chế số lượng lệ khí còn sót lại, cho nên..."

"Xem ra... Gia gia không cần phải thay đổi..." Anh Lỗi ngây dại, "Đáng yêu như vậy sao?" Hắn cảm thấy mình sắp hoàn toàn thất sủng.

"Văn Tiêu, nguyện vọng của ngươi đã thành sự thật..." Trác Dực Thần cũng không nghĩ tới...

Ly Luân khóe miệng có chút áp không được, Triệu Viễn Chu vẻ mặt mờ mịt mà cúi đầu, lại ngẩng đầu:

"Bổn đại yêu... lại co lại?!"

"Triệu Viễn Chu, rất đáng yêu." Bùi Tư Tịnh không nhịn được cười, thậm chí còn tiến lại sờ đầu y.

"Đại yêu, ngoan, để Văn Tiêu tỷ tỷ ôm ngươi." Người vui vẻ nhất không nghi ngờ gì nữa là Văn Tiêu, trước đây Triệu Viễn Chu đã co lại một chút, Tiểu Trác và Ly Luân còn đang tranh nhau ôm, căn bản luân không thượng chính mình. Bây giờ có một con Tiểu Tiểu Manh manh, nàng hoàn toàn có thể vừa đi vừa ôm mà không thấy mệt! Bây giờ xem ai có thể cạnh tranh với nàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com