004. Lễ tình nhân ác mộng
Phòng ngủ chính,
Ánh nắng dịu dàng rót lên đôi tình nhân vẫn còn chìm trong mộng đẹp sau một đêm tiêu hao năng lượng ngọt ngào. Phí Độ là người có giấc ngủ nông, thường ngày cậu đều dậy sớm hơn sư huynh mình, trễ lắm thì cũng là do đối phương lăn lộn cậu quá mức vào đêm hôm trước mà thôi. Thế nhưng tình hình hôm nay thì có vẻ cậu không thể cho Lạc Văn Chu ngủ nướng thêm rồi, bởi vì người nào đó đêm qua uống mấy ngụm giấm chua vớ vẩn rồi đem cậu lăn lộn đến tận khuya khoắt, tắm táp xong còn chưa nguôi giận, một hai đòi "khóa" cậu lại mới chịu ngủ. Hậu quả chính là bây giờ hông của chủ tịch Phí mềm nhũn, chỗ khó nói nào đó vẫn đang căng đầy vì chưa từng rời khỏi tiểu Văn Chu, vì nằm mãi cả đêm một tư thế được anh ôm vào lòng, bây giờ cậu rất mỏi, nhưng vừa cựa mình thì phát hiện vật kia lập tức có tinh thần.
Chú cảnh sát này cũng quá có tinh thần cảnh giác rồi !!!
Sáng sớm là thời điểm rất dễ lau súng cướp cò, Lạc Văn Chu dù có là tên khó dậy tới cỡ nào thì cũng không thể ngủ tiếp trước sự kích thích này. Mặt anh vẫn chôn ở hõm cổ của Phí Độ, cậu vừa nhích người liền chọc anh thức, vừa nhận thêm 1 quả ô mai ở cổ vừa bị ai đó ôm vào lòng "dọa nạt" đòi bồi thường.
- Bé yêu, em phải chịu trách nhiệm nha!
- Chú cảnh sát à, còng người cũng là chú, súng cướp cò cũng là chú, vì sao lại bắt cháu chịu trách nhiệm. Chú mau mở khóa để cháu đi tặng hoa cho kịp giờ nào.
- Em còn dám nhắc tới hoa với anh?
Đồng chí cảnh sát nào đó lập tức bốc mùi chua, híp mắt nhìn con mồi dù đang trong vòng tay mình vẫn 'nhớ thương' người khác. Đêm qua anh vô tình vào thư phòng thì thấy nhóc con này đang tập trung viết viết vẽ vẽ gì đó liền tiện đường bước tới xem thử, lòng thầm nghĩ ngày mai là lễ tình nhân, hẳn là mầm hoa buồn nôn này định lén sáng tác thơ tặng anh. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn liền phựt cái cháy đen dây thần kinh ghen tuông. Chủ tịch Phí quanh năm luyện viết lời ngon tiếng ngọt đang thoăn thoắt biên thư tình bằng lối thư pháp cực kỳ điêu luyện trên một tờ giấy thơm màu hồng phấn, mà đối tượng được nhận lại họ Đào tên Nhiên. Tức chết chú cảnh sát rồi !!!
- Tên nhóc thúi, em viết cái này làm gì?
Lòng dạ ngay thẳng, tâm phẳng như nước Phí Độ tỉnh bơ đáp:
- Để ngày mai đưa cho anh Đào Nhiên đó. Đẹp không sư huynh?
- Đẹp cái mông á! Em là người yêu của ai mà lại viết thư tình cho họ Đào kia hả?
Lạc Văn Chu không nói hai lời, cũng không chờ nghe Phí Độ giải thích, lập tức giành lấy bút vứt xoẹt xuống bàn, nhổ ngay cải trắng đem về phòng ngủ dạy dỗ. Nhóc con này cứ dăm ba hôm lại chọc anh một lần mới ăn ngon hay sao ấy nhỉ? Dù rằng 'trừng phạt' là một quá trình trục lợi của chú cảnh sát thế nhưng khởi đầu luôn không được thoải mái lắm. Ai mà vui được khi cứ phải thường xuyên uống dấm chua từ crush cũ chứ. Hừ hừ!
Vốn dĩ qua một đêm ngọt ngào xong thì lửa giận của Lạc Văn Chu cũng chả còn mấy, lại còn được 'ngâm mình' cả đêm trong cơ thể người yêu xinh đẹp, ai lại chẳng muốn chào ngày mới vui vẻ. Thế nhưng tên nhóc con thiếu đánh này vẫn muốn chọc tức anh nữa thì phải?
Đương khi một người muốn phạt, một người nguyện ý chịu phạt thì chuông điện thoại rất không thức thời vang lên. Cảnh sát Lang Kiều lần đầu tiên không hại sếp Phí mà cứu thoát anh một mạng
- Sếp, đã có manh mối của tên sắc lang chúng ta truy bắt gần đây, cục trưởng Lục bảo anh mau tới họp.
- Được, anh tới liền.
Nhắc tới công việc thì bộ mặt lưu manh đùa giỡn của Lạc Văn Chu lập tức biến mất, tên khốn mà tổ anh đang truy bắt kia thực sự quá gian xảo, cũng quá tàn nhẫn. Một mình hắn đã thành công cưỡng bức và sát hại ba nạn nhân tại Yến Thành. Quan trọng nhất mục tiêu của hắn ta toàn bộ đều là nam giới độ tuổi thanh niên tương tự như Phí Độ, cái này còn không phải là chọc ngay vẩy ngược của Lạc đội trưởng hay sao. Từ ngày án đầu tiên phát sinh, phác thảo đối tượng mục tiêu của hung thủ xong, Lạc Văn Chu liền túa mồ hôi gọi điện tìm Phí Độ, yêu cầu cậu phải phát định vị liên tục cho mình đến khi vụ việc này kết thúc. Ấy vậy mà người thì chưa bắt được, lại đến thêm hai nạn nhân hoàn toàn trùng khớp với bị hại đầu tiên, dạo này vừa có thêm tiến triển nên tổ theo dõi và phân tích đã dốc toàn lực truy vết, sáng nay vừa có kết quả liền báo cho anh. Dù rất muốn ôm mỹ nhân thêm một lúc để phổ biến về cái gia quy lỏng lẻo đến Lạc Một Nồi cũng không sợ thêm lần nữa thì anh cũng đành gác lại, đợi đưa kẻ sát nhân về quy án xong mới tính tiếp.
Thế là sếp Phí may mắn thoát một kiếp nạn liền được kẻ sắp 'xa' người yêu kia ôm lại hôn thêm chốc lại, sau đó lại được Lạc Văn Chu hết sức luyến tiếc và dịu dàng 'mở khóa' phóng thích, còn không thiếu một câu đe dọa đầy cưng chiều"
- Nhóc con, đợi anh về lại tính sổ với em tiếp. Ở nhà ngoan ngoãn kiểm điểm cho anh!
- Nhưng mà sư huynh, tối nay em đi bàn hợp đồng một chút nha
Người có 'tiền án' giả vờ nơm nớp lo sợ xin lệnh xuất môn từ chú cảnh sát, dù rằng anh cho hay không, cậu vẫn đi, nhưng báo trước vẫn đỡ ăn mắng hơn.
- Tối?
- Vâng. Quán Bar của Lục Gia, anh yên tâm đi. Được không ~~~
Dù sao ra ngoài thì bảo bối này vẫn là Phí tổng nhất hô vạn ứng, anh cũng không thể quản quá chặt, kẻo bị người ta chán ghét, đành không tình nguyện gật đầu xem như đã biết. Lạc Văn Chu tắm rửa thay đồ xong trong vòng 5 phút chỉ kịp hôn tạm biệt một cái rồi dặn dò Phí Độ cẩn thận, sau đó vội vàng tới cục công an.
—
3 tiếng sau,
Cục công an Yến Thành,
Chiếc SUV đắt đỏ cùng với rất nhiều kỷ niệm vào sinh ra tử của chủ tịch Phí vững vàng đỗ vào bãi xe, trong tiếng trầm trồ của thật nhiều cảnh viên nữ, Phí Độ mỉm cười loang loang hoa đào nơi đáy mắt ôm hai đóa hoa vô cùng 'phân biệt đối xử' tiến vào văn phòng tổ điều tra đặc biệt.
Mà không khí trong tổ điều tra bây giờ thì hết sức vi diệu, nếu sáng sớm hừng hực khí thế sau khi có được manh mối quan trọng về hung thủ thì bây giờ đang tĩnh lặng như nước thủy triều chờ đợi gió lên. Bởi vì họ nắm được thông tin gã hái hoa tặc kia đêm nay sẽ ra tay, nhưng địa điểm thời gian cụ thể lại chưa có, cuộc họp chỉ có thể tiến hành phân chia hành động, bố trí người trực sẵn sàng đợi lệnh rồi giải tán và quay về trạng thái yên bình chờ đợi. Lúc này người bận rộn chỉ có đội theo dõi truy vết, mà cảnh sát Lang mắt to thì đang chiến đấu với đống đồ ăn sáng đến muộn để nạp năng lượng, còn đội phó Đào thì tay chân bứt rứt chờ đợi câu trả lời chính thức từ Thường Ninh, bởi cô đã nói sẽ cho anh đáp án vào lễ tình nhân năm nay. Chỉ có đội trưởng Lạc đã yên bề gia thất mới nhàn nhã ngồi đọc thông tin cơ bản của kẻ hiềm nghi, thuận tiện trong giờ giải lao nhớ về gương mặt dụ người của ai đó vào đêm qua.
Bởi vì không khí quá tẻ nhạt cho nên khi Phí Độ quen đường queo lối tiến vào văn phòng, mang theo hai đóa hoa đậm không khí lễ tình nhân liền tạo ra tiếng trầm trồ không hề nhỏ.
- Sếp Phí, lễ tình nhân này chơi lớn vậy?
- Sếp Phí, hoa này là tặng cho đội trưởng chúng tôi à?
- Sếp Phí, hôm nay vẫn rất đẹp trai nha
Văn phòng đội trưởng Lạc quanh năm hé cửa hóng 'tiếng gió' đương nhiên cũng hóng được tiếng trầm trồ của quần chúng dành cho người yêu anh. Đương khi chú cảnh sát Lạc đang chìm đắm trong việc hưởng thụ của kẻ phát cơm chó thì bất ngờ nghe một tiếng 'cạch' vang lên, tiếp theo là tiếng chân Phí Độ nhỏ dần và dừng hẳn.
Văn phòng của anh không đóng cửa
Mà phòng của Đào Nhiên thì ngay bên cạnh.
P.H.Í Đ.Ộ !!! Em được lắm!!
Thế là bằng tất cả dấm của các cửa hàng lớn nhỏ trong Yến Thành gom lại, Lạc Văn Chu tức tốc bỏ hết tài liệu xuống, đá cửa lao sang văn phòng của thằng bạn thân chuẩn bị một hồi hưng sư vấn tội hoành tráng dành cho cả hai.
—
Trong văn phòng của Đào Nhiên,
Phí đại công tử hoàn toàn không cảm nhận được mưa bão sấm rền sắp kéo đến, vẫn đang vô tư giao hoa cho Đào Nhiên, miệng còn không quên trêu chọc anh.
- Sao nào anh Đào Nhiên? Hoa đẹp lắm đúng không?
- Tiểu Phí à... thứ tự giao hoa này của em có ổn không?
Là bạn thân kiêm đồng nghiệp nhiều năm, Đào Nhiên cảm thấy chuyện này sẽ gây thù với lãnh đạo Lạc, nên cà lăm hỏi người trước mặt. Mà đầu sỏ hại anh sắp bị cấp trên công báo tư thù lại thản nhiên phóng điện, vừa cười vừa nói
- Yên tâm đi anh. Sư huynh nhà em rất là rộng lượng, sao lại chấp nhặt mấy chuyện này. Vả lại ...
- Ai nói anh không chấp nhặt chuyện này ???
Một giọng nói quen thuộc vang lên ở cửa ra vào, mà chủ tịch Phí vốn đang mồm mép tép nhảy ba hoa không dứt đột nhiên cứng đờ, máy móc quay đầu nhìn ra cửa lắp bắp
- Sư huynh.. anh không bận à?
- Bận chứ, anh đang bận xem người yêu anh hồng hạnh xuất tường ngay trước mặt anh đây.
Lạc Văn Chu âm u trả lời, sau đó híp mắt nhìn bó hoa trên tay Đào Nhiên, bởi vì kẹp vào trên bông hồng to nhất, chính là tấm thiệp màu hồng đầy tình thoại sến súa đêm qua anh nhìn thấy trong tay Phí Độ. Thế là ngài tổ trưởng nổi tiếng phóng khoáng rộng lượng của cục công an, lần đầu tiên hô biến tâm mình nhỏ thành đầu kim, sập cửa lại bỏ đi mất trong sự ngỡ ngàng của hai đương sự bị bắt gian.
Phí Độ tự nhân vô cùng hiểu Lạc Văn Chu cũng ngơ người luôn rồi, thế là cậu đành quay sang người hiểu thứ hai hỏi
- Sư huynh sao vậy anh?
- Hình như là.. thực sự tức giận rồi. Haizz.
- Giận.. giận ..thật rồi?
- Tiểu Phí, từ lúc bắt đầu, cậu ấy đã luôn bất an rồi, vượt qua chuyện lần trước anh cũng tưởng là cậu ấy ổn rồi. Xem ra em không phải chỉ là đầu quả tim của Văn Chu đâu, em còn quan trọng hơn hết thảy mọi thứ trên đời này của cậu ấy. Sau này đừng đùa vậy nữa, có chuyện gì thì nói rõ với nhau đi.
Phí Độ cũng biết mình đuối lý, đành vâng một tiếng rồi mang theo đóa hồng màu xanh lam còn lại bước ra ngoài tìm người. Thế nhưng hỏi ai cũng không biết Lạc Văn Chu đã đi đâu, chiến tranh lạnh cứ vậy mà lặng lẽ hình thành trong lúc một người thì hoang mang rời đi, một kẻ thì đau lòng tránh mặt.
Thế nhưng đây cũng là lần tức giận khiến Lạc Văn Chu hối hận nhất, đau lòng nhất, cũng tự trách nhất cuộc đời mình.
-- TBC ---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com