Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[Ngắn|Edit|POT|TE] Anh ấy không phải là núi băng

Nguyên danh: 他不是冰山

Tác giả: Vô công bất thụ lục - 无攻不受录

Thể loại: đồng nhân đam mỹ, 1x1, băng sơn ôn nhu anh tuấn công x kiêu ngạo lãnh đạm mỹ thụ, ngọt ngào, học đường, hiện đại, song khiết

Tình trạng bản gốc: Hoàn 15c

Tình trạng bản edit: Hoàn

Editor: Lyl

Chương 1:

Liếc mắt nhìn bức tường cao chừng hai mét trước mắt, lui về phía sau bốn năm bước, khóe môi cong lên, bỏ lại một câu "mada mada dane" sau đó liền nhẹ nhàng nhảy lên, nắm tay chống lên, thuần thục bay qua tường.

"Ah." Có người nhẹ kêu lên một tiếng.

Nghi ngờ ngửa đầu nhìn người trước mặt, "Đội trưởng?"

"Echizen?" Tezuka Kunimitsu nhìn người đụng đổ một chồng giáo án trong tay mình, nhíu mày, "Bây giờ là thời gian đi học, làm sao... đã cao trung rồi còn muộn sao?"

Không được tự nhiên kéo kéo túi sách phía sau, dùng âm thanh gần như không nghe được lầm bầm nói: "... Không dậy nổi..."

Tezuka Kunimitsu nâng lên một chút ý cười làm cho người ta không phát hiện được, bất đắc dĩ lắc đầu. Từ lúc không cho Momoshiro đi gọi em ấy, em ấy cũng rất ít đi học đúng giờ, xem ra thói quen thích lại giường này là không đổi được rồi.

"Cái kia..." Trong đôi mắt vàng bất tuần hiện ra một tia mất tự nhiên, "Đội trưởng có thể đi gọi em dậy không? Mẹ em cùng lão già thối kia đi du lịch rồi." Như vậy cũng sẽ có cơ hội đánh bóng với đội trưởng.

"Gần đây anh tương đối bận, chờ qua tháng này đi." Tezuka Kunimitsu sửa sang giáo án rơi lả tả trong tay mình, "Còn có, em là hội trưởng khoa, luôn luôn không xuất hiện, mọi người trong khoa em sẽ đi tìm hội trưởng anh đây oán trách."

"Xí~ phiền phức, bọn họ còn mada mada dane, hơn nữa cũng không phải em muốn làm cái hội trưởng chết tiệt kia." Nghĩ vậy, Echizen Ryoma bất mãn bĩu môi, một đám không biết tốt xấu, vậy mà lại chọn cậu làm hội trưởng, cậu căn bản không tham gia, vậy mà lại vẫn được chọn! Cũng sắp nửa năm rồi, ngay cả văn phòng khoa ở nơi nào cậu cũng không biết, cậu căn bản là không đi qua.

"Echizen," Tezuka Kunimitsu đẩy đẩy kính mắt, "Anh đã không phải đội trưởng nữa rồi, không cần gọi anh đội trưởng đâu."

"Vậy phải gọi là gì?" Echizen Ryoma hỏi theo phản xạ, "Tezuka senpai? Cảm giác là lạ; gọi hội trưởng? Cảm giác không thuận miệng bằng đội trưởng."

"Ai... Quên đi, tùy em thích là được." Tezuka Kunimitsu dọn sạch giáo án, "Nhanh quay lại đi, rất muộn rồi."

"Vâng, em đi, đội ----- trưởng." Rời đi còn cố ý kéo âm thanh thật dài. Cậu không hiểu vì sao người khác nói đội trưởng giống núi băng, cậu ngược lại thấy đội trưởng rất ôn nhu, chỉ là có chút nghiêm túc mà thôi, hình dung như vậy rất kỳ quái sao...

Đôi mắt xinh đẹp sau thấu kính nhìn cậu rời đi, tràn đầy cưng chiều cùng trìu mến làm cho người ta không phát hiện được.

Chương 2:

Echizen Ryoma cuộn mình trong chăn, vết nhăn giữa chân mày rõ ràng biểu hiện ra cậu không kiên nhẫn, Echizen Ryoma từ trước đến nay luôn ngủ không dễ tỉnh lại, mấy ngày gần đây lại vì một âm thanh liên tục phiền nhiễu mà từ từ tỉnh dậy.

"Ryoma kun, dậy đi... Cái kia... Nếu không dậy nữa sẽ bị muộn mất..."

Một âm thanh không cao, từ sáu giờ sáng đến bảy giờ ba mươi, cực kỳ có kiên trì, nghị lực, không ngừng vỗ vào cửa phòng.

Bắt đầu từ tuần trước của trước, Echizen Ryoma bình thường có thể ngủ thế nào đi chăng nữa, bị một người cực kỳ có kiên nhẫn duy trì liên tục gõ cửa phòng gọi gần một giờ, vậy mà còn không tỉnh táo lại thì cậu thật sự là người chết rồi. Bởi vậy, hai tuần lễ này đều có thể đi học đúng giờ, thật làm cho các giáo viên cảm động đến rơi nước mắt mà.

Echizen Ryoma bất mãn mở cửa, chào đón cậu là một thiếu nữ xấu hổ cúi đầu.

"Sớm... sớm a, Ryoma kun..." Sakuno đỏ mặt mỉm cười.

Đáy mắt Echizen Ryoma hiện lên một chút mê hoặc, sau khi nhìn khuôn mặt tươi cười của Sakuno nửa giây, "rầm" một tiếng đóng cửa lại, đi thẳng tới phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Đều là do đội trưởng quá bận, cậu mới mặc kệ hai tuần này cô tới gọi cậu dậy, bắt đầu từ tuần trước, còn bị cứng rắn kéo đến văn phòng khoa không biết ở chỗ nào.

Hai tuần trước, sau khi cậu cùng đội trưởng tách ra không bao lâu, đi học nhìn thấy đầu gối cô chảy máu, tiện đường đưa cô đến phòng y tế chỉ có hai phút lộ trình mà thôi.

Không nghĩ tới cô lại trùng hợp là bí thư khoa, mà bạn cô – Tomoka lại vừa vặn là hội phó khoa, sau đó toàn thể thành viên hội học sinh đúng lúc bắt được hội trưởng gần nửa năm chưa thấy mặt này, làm gì có đạo lý bỏ qua? Hơn nữa vẫn chưa gặp được đội trưởng, cho nên cậu không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày bị kéo đến văn phòng khoa, xem bọn họ lặp lại công tác nhàm chán.

Sau khi Echizen Ryoma và Sakuno đi, có người đứng ở nơi đó nhìn bọn họ rời đi.

Người còn cầm trong tay cơm hộp Echizen thích ăn nhất, vẻ mặt vốn mang theo vui vẻ, trong nháy mắt lại biến thành cứng ngắc, nhưng chỉ mấy giây sau lại bình tĩnh cất giấu tâm tình, làm người căn bản không phát hiện anh không vui.

Chương 3:

Echizen nằm úp sấp ở trên bệ cửa sổ, chán đến chết nhìn giọt nước mưa rơi như lông vũ bên ngoài cửa sổ, hoàn toàn không có chú ý người trong phòng chăm chú thảo luận bài.

Không phải đội trưởng nói một tháng là có thể xử lý xong chuyện sao? Không phải nói sẽ đến nhà đánh bóng với cậu sao? Tại sao lâu như vậy không gặp ảnh? Hơn nữa ở trường học cũng chưa bao giờ gặp. Bất mãn cong môi, nhàm chán nhìn vườn trường vì mưa mà có vẻ sương mù.

Đôi mắt nhìn một chấm đen phía xa xa, đáy mắt nhuộm một mạt vui vẻ, đợi đến khi thấy rõ bóng người kia, cậu lại không vui nhăn mi.

Hoàn toàn không để ý người trong phòng dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn mình, hiếm thấy gạt đi dáng vẻ lười biếng lãnh đạm, nhanh chóng xuống tầng dưới.

Lưu loát cởi áo khoác của mình, bước nhanh đi tới trước mặt bóng người kia, trên mặt lộ tâm tình không vui.

"Trời mưa." Khoác áo khoác lên trên thân người cao hơn mình mười cm.

"Ừ, anh biết." Đôi mi đang giãn ra, sau khi nhìn thấy Echizencr thì lại nhíu lại, trên mặt mang theo một chút không vui không dễ phát hiện.

Giữa chân mày trên khuôn mặt tuấn tú vẫn như cũ có vết khắc sâu đậm, Echizen không hiểu, cậu cảm giác được đội trưởng có chút kỳ quái, rồi lại nói không nên lời rốt cuộc chỗ nào kỳ quái.

Lúc này, một bóng dáng nhỏ xinh che ô đi về phía bọn họ.

"Chào hội trưởng." Sakuno cầm hai cái ô, đưa một cái cho Tezuka.

"Xin chào." Tezuka Kunimitsu lại biến thành mặt không đổi sắc, cũng không có nhận ô, "Nghe nói em là bạn gái Echizen?"

Sakuno đỏ mặt, ánh mắt không tì vết làm anh nháy mắt hiểu nguyên nhân Echizen chọn cô.

"Đội trưởng..." Echizen muốn hỏi có phải anh còn đang bận không? Lúc nào rảnh rỗi có thể đến nhà cậu chơi bóng chứ?

"Hội học sinh còn có việc phải xử lý, anh đi trước." Rời đi giống như chạy trốn.

Đôi mắt thật hồn nhiên, bỏ vấn đề giới tính sang một bên, trên thế giới này muốn tìm được một người tính cách ngây thơ như vậy, đã không nhiều lắm...

"Làm gì chứ!" Echizen Ryoma vô cùng bất mãn, đội trưởng làm sao vậy? Từ đầu tới cuối cũng không liếc mắt nhìn cậu lấy một cái! Echizen giơ mắt nhìn chằm chằm về phương hướng Tezuka rời đi.

"Ryoma kun, muốn đi về chưa?" Gọi hơn mười lần cậu cũng không phản ứng, Sakuno kéo kéo ống tay áo của cậu.

Echizen Ryoma rốt cuộc có phản ứng, nhìn xuống Sakuno, "Ừ." Ánh mắt thuận thế liếc nhìn khuôn mặt vì dắt tay mình mà đỏ lên.

Bạn gái?

Sakuno chủ động bày tỏ với cậu, hỏi cậu có thích cô hay không.

Bởi vì không ghét, cho nên gật đầu...

Mọi người cứ như vậy nhận định bọn họ là bạn trai bạn gái, như vậy... chính là nói yêu đương sao?

Hiện tại cậu không có tâm tư nghĩ cái khác, đầy đầu đều là biểu hiện kỳ quái của đội trưởng hôm nay. Đội trưởng lại gầy rất nhiều, nhất định là không chăm sóc tốt bản thân, đồ tâm thần! Không có chuyện gì ôm nhiều chuyện vào người như thế làm cái gì. Không phải đã hẹn một tháng sau sẽ gọi cậu dậy, chơi bóng với cậu sao?

Echizen Ryoma càng nghĩ, tâm tình càng rơi xuống, cậu muốn hỏi đội trưởng, hỏi anh vì sao không tuân thủ ước định.

Cầm túi sách lên, không để ý vẻ kinh ngạc của mọi người, tức giận rời văn phòng khoa.

Chương 4:

Hơn năm giờ sáng, trong không khí còn mang chút ẩm thấp, ông mặt trời vừa mới lộ ra miệng cười ôn hòa của mình, có một người thanh niên lặng lẽ đi tới cửa chính nhà Echizen, lấy ra chìa khóa, mở cửa, quang minh chính đại đi vào, mà Echizen Ryoma lúc này còn đang làm mộng đẹp trong chăn ấm chứ.

Người được đặc biệt cho phép tự do ra vào phòng của Echizen Ryoma, động tác nhẹ nhàng dịch chốt cửa đi chỗ khác, trực tiếp đi vào trong phòng.

Mở cửa có thể thấy một cái cửa sổ sát đất lớn, sau đó là các loại cúp có thể nhìn có thể sờ, trên bàn sách đơn giản đặt cơ bản đều là sách nguyên văn, trên giường là quần áo lộn xộn rải rác, một chủ nhân còn đang ngủ ngon ngọt và một con mèo đang nhìn anh chăm chú.

Ngồi ở bên giường Ryoma, bàn tay vuốt mái tóc xanh đen là ôn nhu như vậy, dùng ánh mắt cưng chiều nhìn người đang vô thức cọ sát tay mình.

"Ryoma, cô ấy là một cô gái tốt đúng không? Từ trong đôi mắt ngây thơ của cổ có thể biết." Trong đôi mắt sau thấu kính lộ ra bi thương. "Tôi chỉ là một người giỏi dùng lạnh lùng để che giấu tất cả. Hai người nhìn qua rất xứng đôi, nhưng, em biết điều này với tôi mà nói là bao nhiêu đả kích không?"

Tezuka cúi người nhẹ ôm Ryoma.

"Không chỉ có giới tính đã thua người một ván, ngay cả nội hàm cũng là người thua. Ryoma, nếu như tôi là cô ta, có thể danh chính ngôn thuận dựa vào bên cạnh em, thời thời khắc khắc theo em..."

Tezuka Kunimitsu nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn lên môi Echizen Ryoma, đứng dậy cấp tốc rời đi, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống sau thấu kính.

Biết sắp đến thời gian Sakuno đến, anh nhanh chóng rời phòng, bởi vậy cũng không phát hiện đôi mắt người trên giường vì ngạc nhiên mà mở to ra.

Echizen Ryoma nhìn Tezuka Kunimitsu rời khỏi phòng mình, sau đó chậm rãi đứng dậy ngồi ở trên giường, hai tay che lấy môi. Khuôn mặt trước giờ luôn kiêu ngạo, nhanh chóng bị nhuộm màu đỏ ửng nhu hòa.

Đội trưởng... hôn cậu!

Cậu không biết Tezuka đến đây lúc nào, chỉ là đang ngủ thì cảm thấy có một hương vị quen thuộc ôm lấy mình, cũng dần dần tỉnh lại.

Không biết vì sao, cậu rất thích mùi hương trên người đội trưởng, chỉ cần vừa ngửi tới mùi hương nhàn nhạt mang theo chút hương bạc hà trên người đội trưởng, buồn ngủ của cậu trong chốc lát bỏ chạy hết.

Thế nhưng vì sao đội trưởng lại dùng giọng điệu rất bi thương nói với cậu, nói anh hy vọng mình là Sakuno, như vậy có thể theo cùng bên cạnh cậu, cậu muốn nói với đội trưởng cậu ghét đội trưởng luôn luôn kiềm chế tâm tình chân thật của mình, luôn luôn gây ra hiểu lầm.

Thế nhưng trong chớp mắt này đội trưởng lại hôn cậu, hại cậu ngây người...

Đều là đội trưởng làm hại, hại trái tim cậu đập loạn không khống chế được...

"Đội trưởng, tại sao phải khóc?" Echizen Ryoma khẽ vuốt môi mình, "Mình... tại sao lại có cảm giác đau lòng như vậy?"

Echizen đỏ mặt, trong đầu tất cả đều là lời đội trưởng vừa nói với cậu, giọt nước mắt đau khổ cùng nụ hôn làm tim cậu đập thình thịch khác hẳn bình thường kia...

Chương 5:

"Ryoma kun." Sakuno nhỏ giọng gọi.

"Cái gì?" Echizen cũng không quay đầu lại, đang suy nghĩ phải đi đâu mới có thể bắt được đội trưởng.

"Cậu có thể tới tham gia diễn kịch không?" Vẻ mặt mong đợi nhìn Echizen đi ở phía trước.

Echizen Ryoma dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Sakuno, bọn họ ở trong vườn trường, nơi các cặp tình nhân thường hẹn hò, nói chuyện gần hai giờ.

Trước khi Echizen muốn rời đi, Sakuno lần thứ hai lên tiếng, thanh âm êm ái hỏi: "Ryoma kun, cậu có thể tới tham gia vở kịch lần này không?"

Ánh mắt lạnh lùng dường như có chút bối rối cùng giãy dụa, cuối cùng vẫn thua dưới ánh mắt "vô cùng van xin" của Sakuno, không tình nguyện gật đầu xuống, sau đó nhanh chóng chạy ra cửa Bắc Tezuka thường ở.

Tezuka theo thường lệ dựa trên vách tường cửa Bắc, tỉ mỉ kiểm tra tất cả hạng mục của hội học sinh tháng này.

"Hả?" Khi nhìn thấy kịch bản kịch Echizen diễn thì ngẩn ra. Không phải em ấy không thích diễn kịch sao? Là bởi vì Sakuno à? Đôi mắt sau thấu kính lộ ra vẻ bi thương.

"Đội trưởng."

"Ah? Echizen?" Thấy người đến bây giờ còn chưa về nhà, trong ngực có chút nghi ngờ, "Em muốn tham gia diễn kịch sao?"

"Đúng vậy, nhưng mà, em ra một điều kiện với bọn họ." Đôi mắt mèo to tròn lóe ra ánh sáng giảo hoạt."

"Điều kiện gì?" Tezuka Kunimitsu theo phản xạ hỏi.

"Đội trưởng anh phải cùng diễn với em." Đắc ý cong cong khóe môi.

"Hả?" Nhanh chóng dùng lạnh lùng che giấu ngạc nhiên trong mắt, cầm tay Ryoma, vui vẻ đi ra cổng trường, "Đã lâu rồi không chơi tennis với em, về nhà em chơi đi."

Hai thiếu niên phái duy mỹ dắt tay nhau khiến một số người đi qua chú ý, chỉ là làm cho người nghĩ rằng, thì ra hai thiếu niên cảnh đẹp ý vui dắt tay lại hài hòa như vậy.

Echizen hơi giật mình nhìn chằm chằm tay hai người, đã lâu... đội trưởng đã lâu không cùng về nhà với cậu rồi...

Trong khi Echizen Ryoma còn đang ngẩn ra, Tezuka Kunimitsu đi ở phía trước bên tai đã lặng lẽ phiếm hồng, tiết lộ trái tim anh không tự nhiên như động tác của mình...

Đáng tiếc lúc này Echizen căn bản không phát hiện dáng vẻ lúng túng hiếm thấy của anh.

Chương 6:

Tomoka ở phòng hóa trang sau sân khấu bận rộn hóa trang cho Echizen vẻ mặt không tình nguyện. Tiếp theo chính là tiết mục của bọn họ, Ryoma sama chính là át chủ bài của khoa bọn họ.

"Ah~ xong rồi." Tomoka hài lòng nhìn người trước mắt, "Ryoma sama chỉ cần trang điểm lên một chút đã thật là đẹp a..." Mê muội nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp không thể tả, dung mạo giống mỹ nhân tuyệt sắc của Echizen Ryoma.

"Được rồi, cậu đừng lộn xộn, khéo lại làm loạn hóa trang với trang phục lên, tớ đi ra ngoài xem bọn họ chuẩn bị ra sao rồi."

Echizen chỉ có thể nhàm chán nhìn mình trong gương.

Cậu thực sự là tự tìm phiền toái mới chịu đáp ứng Sakuno tham gia đóng kịch...

Nghe tiếng chốt cửa di chuyển, cậu cứ nghĩ Tomoka đã trở về, xoay người hỏi: "Vở kịch sắp bắt đầu... sao?"

Khuôn mặt vốn tinh xảo, sau lại được trang điểm nhè nhẹ lên càng xinh đẹp khiến người ta ca ngợi không ngớt.

Hàng mi dài qua bàn tay khéo léo của Tomoka biến thành cong vút nồng đậm giống như hai phiến quạt nhỏ. Đôi mắt linh động dưới sự phụ trợ của eyeliner màu lam tím nhạt cùng màu bạc làm cho người như có thể chìm sâu vào đôi ngươi biết nói, đôi môi non mềm như hoa hồng mới nở thêm chút son màu bạc, giống như cánh hoa dính sương mai nở rộ dưới nắng sớm, làn da trắng nõn chỉ nhẹ nhàng điểm chút phấn hồng đã mê hoặc làm cho người muốn cắn một cái.

Mặc lễ phục dạ hội dùng màu lam tím ánh bạc làm chủ đạo, làn váy rủ xuống tuy chỉ đến đầu gối, nhưng đôi chân nhỏ như ẩn như hiện cũng đủ để làm người suy nghĩ vẩn vơ. Càng làm cho người mơ màng là cổ áo cố ý xõa tung ra, có thể thấy rõ ràng xương quai xanh gợi cảm vô cùng, để phối hợp với màu sắc trang phục lần này, tóc giả cập thắt lưng có một phần cũng nhuộm thành màu bạc cùng lam tím.

"Đội trưởng?" Echizen ngạc nhiên chớp chớp hàng mi cong dài.

Anh muốn đến khoa Ryoma hỏi thăm xem tên chết tiệt nào đề nghị thế vai biểu diễn, chết tiệt! Vì sao phải chia sẻ Ryoma xinh đẹp với mọi người? Anh hiện tại có luồng xung động muốn bóp chết tên kia.

Lúc này, Fuji Shusuke ở phòng hóa trang bên kia rùng mình một cái.

"Shusuke, làm sao vậy?" Đội trưởng Tachibana của Fudomine nghi ngờ nhìn anh.

"Ha ha." Fuji giơ lên nụ cười bảng hiệu, "Đại khái chắc là có người đang mắng tớ ấy mà."

"Em... như vậy kỳ quái lắm sao?" Có chút khẩn trương đi tới trước mặt Tezuka, không được tự nhiên sờ sờ tóc giả.

"Không, em như vậy sẽ làm tôi có xung động muốn giết người..." Thanh âm của Tezuka biến thành có chút trầm thấp.

Không hiểu ngẩng đầu nhìn người cao hơn mình mười cm, "Vì sao?"

"Không biết là tên nào đề nghị biểu diễn thế này..." Tay trái ôn nhu nâng cằm Ryoma, "Hơn nữa còn là dáng vẻ mị hoặc như vậy."

"Hả?" Echizen Ryoma không thể tin điều tai mình vừa nghe được, ngạc nhiên mở to đôi mắt xinh đẹp, đôi môi khép hờ cũng phát ra thanh âm kinh ngạc. Trong nháy mắt, cả khuôn mặt hiện ra màu đỏ nhàn nhạt, nhẹ giọng nói câu "mada mada dane".

Buông Echizen, để cậu nhìn rõ bản thân. "Ngày hôm nay anh sẽ diễn với em."

Tezuka cũng không chọn trang phục đặc biệt, chỉ là tùy ý chọn một bộ tây trang đuôi yến màu đen, phối thêm áo sơmi mà trắng bạc, làm người cảm thấy đẹp trai chính là cổ áo không thắt caravat, mà là rất tùy tính mở rộng ba cúc áo, gọng kính mang theo dây xích bạc phong cách trang nhã, làm mỗi người đều có thể mở rộng tầm mắt nhìn thấy lồng ngực mặc dù có chút gầy như không mất tinh tráng, thay đổi hình tượng nghiêm túc xưa kia.

"Giáng sinh vui vẻ, Ryoma." Từ trong túi lấy ra một sợi dây bạc cùng phong cách, đeo lên cho Ryoma.

"Ah?" Biểu tình cao ngạo thường ngày vào giờ phút này chỉ có thể là ngạc nhiên.

Đột nhiên, Sakuno xông vào, "Nhanh, đến chúng ta biểu diễn, nhanh ra đây đi!"

Đưa tay giữ thắt lưng Echizen, "Vịn vào anh, em không quen đi giày cao gót, ngã một cái là mặc mất công." Anh càng ngày ngày càng biết kiếm cớ đến gần Ryoma ah.

Ryoma rất tự nhiên tiếp thu, khoác tay lên tay Tezuka, dù sao cậu không biết đi loại giày này.

"Thật đúng là xứng đôi mà..." Nhìn bóng lưng hai người ôm nhau, Sakuno vô thức nói nhỏ.

Chương 7:

Hai bóng người hoang mang rối loạn, động tác nhanh chóng nấp vào trong ngõ nhỏ chật hẹp, nín thở, chờ sóng người đang tìm bọn họ đi qua rồi mới yên tâm há miệng thở dốc.

"Thật...... khoa trương......" Echizen Ryoma dựa trên tường thở hổn hển.

"Bây giờ em mới biết dáng vẻ giả nữ của mình có bao nhiêu mê người, một đám nam sinh đuổi theo phía sau." Đôi mắt sau thấu kính không dấu vết hiện lên một mạt ghen tuông.

"Là anh mới đúng chứ!" Trắng mắt liếc nhìn Tezuka, "Là một đám nữ sinh đuổi theo anh mới đúng."

Tezuka chỉ dùng một tay đỡ cậu, khóe môi hơi cong lên. Ryoma làm sao không biết mị lực của bản thân chứ? Ngày hôm nay hóa trang thành cái hình dạng như vậy, làm nam sinh toàn trường nhìn chảy nước bọt còn gì!

Rõ ràng là một đám nữ sinh đuổi theo đội trưởng, điên cuồng gọi tên anh, vậy mà còn trách cậu. Chẳng qua, đầu sỏ gây nên chuyện lần này —— Fuji tiền bối, ảnh bình thường đã đầy bụng quỷ kế, mới làm hại cậu phải thế vai nữ sinh, rước lấy thân phiền phức này, càng đáng giận chính là, ảnh còn lấy hai người bọn họ làm phần thưởng! Cái gì chứ! Bắt được hai người bọn họ có thể làm người yêu của hai người một ngày một đêm!

"Đội trưởng, chúng ta phải trốn đến lúc nào?" Tựa đầu ở trên tường, nhắm mắt dưỡng thần.

"Chờ em nghỉ xong." Đôi mắt Tezuka bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, "Là ai đề nghị thế vai?"

"Là Fuji tiền bối đó, cái tên hại chúng ta chật vật như vậy!"

"Ha? Là Fuji sao?" Trong mắt Tezuka lóe lên một tia hiểu rõ, "Nghỉ ngơi đủ chưa?"

"Rồi." Echizen gật đầu.

"Vậy chúng ta về."

Echizen Ryoma tuyệt không lo lắng, bởi vì cậu tin tưởng đội trưởng nhất định sẽ có cách.

Chương 8:

Bọn họ trở lại hội trường biểu diễn lúc trước, đã không còn một bóng người.! Bây giờ trở về là tự chui đầu vào lưới sao?"

Độ ấm trong mắt Tezuka đột nhiên giảm xuống, sau đó dùng thanh âm lạnh như băng từ từ mở miệng: "Tớ, Tezuka Kunimitsu bắt được Echizen Ryoma, mà em ấy, Echizen Ryoma bắt được Tezuka Kunimitsu. Cho nên hai người bọn tớ sẽ là người yêu của nhau một ngày đêm, tổng cộng là hai ngày, có đúng vậy không?"

Fuji Shusuke nâng mi nói: "Cậu đây rõ ràng là chơi xấu!"

"Fuji, hình như cậu không quy định bọn tớ có thể bắt đối phương mà?"

"Cái này......" Thiên tài cũng bị đông lạnh.

"Tớ......" Fuji Shusuke trước giờ luôn giảo hoạt như hồ ly lại cũng nghèo từ, dưới tình thế cấp bách lại nghĩ tới một nan đề, "Các cậu đã là người yêu của nhau, như vậy hôn một cái cũng không quá đáng đúng không! Để cho mọi người đều hết hy vọng luôn đi."

"Hôn......!" Người ở hội trường cũng đều phối hợp lên tiếng ủng hộ Fuji, có thể thấy được ý nghĩ của mọi người nhất trí ra sao.

Tezuka Kunimitsu chậm rãi bắn ánh mắt về phía Fuji Shusuke, tuy rằng chỉ ngắn không đến vài giây, nhưng rõ ràng cảm thấy không khí đông lạnh lại.

Trời đất, Tezuka thật đúng là núi băng danh xứng với thực mà! Fuji vẫn như trước lộ ra nụ cười nhìn anh.

"Tezuka có thể phát điên không?" Kawamura có chút bận tâm nói.

"Làm sao bây giờ, Oishi, Tezuka có thể bắt Fuji chạy vòng đến tắt thở không?" Eiji lo lắng hỏi.

"Sẽ không." Oishi an ủi Eiji, "Cậu quên rồi à? Tezuka đã không phải đội trưởng của chúng ta rồi."

"A, tớ quên mất..."

"Căn cứ tư liệu cho thấy, Tezuka sẽ không phải người không kiềm chế được như vậy." Inui đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, khép lại notebook trong tay.

"A, ngay cả cái này anh cũng có ghi chép á..." Momoshiro líu lưỡi.

"Tê~"

Chết tiệt! Fuji tuyệt đối là cố ý! Hiện tại muốn anh làm sao hôn, làm trò trước mặt mọi người. Muốn Sakuno nghĩ như thế nào, quan trọng nhất là, muốn Ryoma nghĩ như thế nào? Muốn anh làm sao tự kiềm chế bản thân! Biểu hiện ra như là đang chơi trò chơi sao, thế nhưng anh căn bản không thể không để ý giống như đang vui đùa như vậy được, anh không chơi nổi!

"Oa......" Mọi người đều kêu lên.

Tezuka Kunimitsu cho tới bây giờ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết cổ mình bị một đôi tay kéo xuống, một cảm giác vừa ấm áp lại mềm mại in trên môi, ngạc nhiên làm anh quên phản ứng.

Đối với mình làm chuyện làm mọi người đờ ra, Echizen vẻ mặt khó chịu đi tới trước mặt Fuji: "Fuji tiền bối, anh còn mada mada dane." Hai tay nắm chặt thành nắm, kiềm chế xung động tự mình đánh cho người đang mỉm cười trước mắt này một trận.

Có lẽ cậu một tháng trước, còn chưa nhận thấy được tâm ý của đội trưởng, như vậy cậu cũng sẽ không để ý loại vui đùa này, cũng sẽ không hiểu lúc này đội trưởng có cảm nhận gì, nhưng mà bây giờ cậu đã biết, cũng nỗi buồn trong lòng đội trưởng. Tuy rằng đội trưởng rất cẩn thận giấu dưới mặt nạ lạnh như băng, nhưng vẫn cứ bị cậu nhìn ra.

Echizen đi trở lại sân khấu, lôi kéo Tezuka còn đang sững sờ, "Đội trưởng, đưa em về nhà, được không? Chân em đau." Khom lưng cởi đôi giày cao gót hại chân cậu rách da.

"Đau chân?" Không chút suy nghĩ khom lưng cõng Ryoma lên, ở trước mắt bao người đi ra khỏi hội trường.

"Cậu chơi quá lửa, Shusuke." Một đôi tay ôn nhu vòng quanh hông Fuji.

"Nào có quá, chẳng qua là giúp bọn họ một chút mà thôi, đầu óc Tezuka quá chết máy." Fuji tựa đầu trên vai Tachibana.

"Cậu còn thích Tezuka kia sao?" Trong thanh âm của Tachibana lộ ra ghen tuông nồng nặc.

"Tớ thích cho bây giờ tớ đều không phải cậu ấy đâu!"

"Hả?" Tachibana có chút ngạc nhiên, "Lẽ nào..."

Mỉm cười nhìn người yêu, "Không sai, tớ thích là Echizen a." Thấy biểu tình của Tachibana trầm xuống, Fuji lộ ra nụ cười hạnh phúc, "Thế nhưng, người tớ yêu là cậu!"

"Ai...... Cậu ấy, thật làm người không có cách nào..."

Chương 9:

"Là nên buông tay sao, mình và em ấy là không thể nào sao?" Tezuka nhìn không trung không ngừng rớt nước mưa, "Nếu còn tiếp tục như vậy sẽ thật sự không buông được..."

Yên lặng đổi một thân trang phục kiếm đạo đi ra, một mình ở trong một sân lớn, không ngừng quơ đao trong tay. Chỉ là đao này cũng không phải kiếm tre hoặc đao gỗ bình thường vẫn luyện tập, mà là đao Nhật Bản nhà Tezuka cất giữ đã lâu.

"Anata..." Mẹ Tezuka Kunimitsu lo lắng nhìn bóng lưng con mình không ngừng vung đao.

"Con trai chính là như vậy, chuyện gì cũng không chịu nói ra..."

"Đều tại anh, sinh ra một đứa nhóc luôn luôn không chịu nói nhiều nửa câu......"

Cha Tezuka thở dài, "Chẳng lẽ nói đứa trẻ này em không có liên quan gì chắc?"

"Đương nhiên là có, nhưng mà, em nói là anh làm hại là anh làm hại!" Mẹ Tezuka không nói lý cứng rắn nói.

Trong khi bọn họ còn đang đấu võ mồm, Tezuka Kunimitsu đã vô thanh vô tức đi tới phía sau bọn họ.

"Cha, mẹ, hai người tìm con có việc gì không?" Thanh âm trầm thấp vang lên phía sau bọn họ.

Cũng không biết là nước mưa hay mồ hôi, toàn thân quần áo của Tezuka Kunimitsu đều ướt đẫm, tóc bên trán còn đang tích nước. Dùng tư thái duyên dáng, thủ pháp hành văn liền mạch lưu loát, tự nhiên mà không mất khí thế tra đao vào vỏ.

Con của bọn họ thật đúng là hoàn mỹ mà...... Cha mẹ Tezuka lăng lăng nhìn chăm chú vào con trai mình.

"Cha, mẹ, tìm con có việc sao?" Rất có kiên nhẫn hỏi lại một lần.

"A, không... Kunimitsu, con gần đây làm sao vậy?" Con trai trưởng thành, ông cũng không có năng lực đi quản, nhưng không thương tiếc bản thân như vậy, rất làm người lo lắng a!

Tezuka Kunimitsu đi sát qua bên người cha mẹ, bước chân dừng một chút, "Con cũng không biết là làm sao nữa..." Giọng nói có vẻ có chút đau thương.

"Ai......" Trong phòng giống như truyền ra một tiếng thở dài già nua.

Làm người không thể quá lý trí, không thể quá rõ ràng mình đang làm cái gì, nếu không thì lúc mình làm sai, sẽ vô cùng vô cùng đau khổ, đau khổ...

Chương 10:

Trong một mảnh bóng tối, Tezuka Kunimitsu bước chân loạng choạng trở về phòng mình.

Đã rất lâu chưa thấy Ryoma rồi thì phải? Vì không nghĩ đến em ấy nữa, sau khi vung đao thật lâu trong sân, còn đi chạy sáu bảy km, mãi đến khi mệt đến không thể tự hỏi, mới kéo thân thể mỏi mệt về phòng.

Còn chưa đủ, anh phải làm mình mệt mỏi hơn, mệt đến cái gì cũng không nghĩ được, như vậy mới... suy nghĩ của Tezuka trong nháy mắt gián đoạn.

Hai tròng mắt mệt mỏi ngạc nhiên nhìn bóng người trong phòng, anh đã quá quen thuộc bóng dáng kia rồi, quen thuộc đến chỉ cần liếc mắt một cái là đã biết là ai.

"Echizen, tìm anh có việc sao?" Cấp tốc thu hồi biểu tình kinh ngạc, đưa tay muốn bật đèn...

"Đừng bật." Thanh âm rõ ràng là tức giận của Ryoma ngăn cản anh.

"Làm sao vậy?" Tezuka Kunimitsu nỗ lực làm cho âm thanh của mình biểu hiện bình thường, thế nhưng thân thể hơi run lên vẫn tiết lộ ra bất an trong nội tâm anh.

"Vì sao muộn như vậy mới về?" Trong thanh âm của Ryoma tràn đầy không vui.

Tuy rằng ánh sáng không tốt, nhưng từ thanh âm khàn khàn kia cũng có thể biết lúc này cậu rất tức giận.

Nhất định phải giữ khoảng cách với cậu sao? Hơn nữa đội trưởng làm cái gì vậy? Muộn thế này mới về nhà, đã một giờ đêm rồi đấy, hại cậu chờ lâu như vậy.

"Không ngủ được, đi ra bên ngoài chạy bộ một chút." Đôi mắt xinh đẹp sau thấu kính quyến luyến nhìn người trong bóng tối.

Echizen Ryoma tức giận cắn cắn môi dưới, thẳng tắp đi về phía Tezuka Kunimitsu, lúc Tezuka còn chưa phản ứng được, cả người hung hăng ôm lấy anh, Tezuka nhất thời không kịp phản ứng, bọn họ cứ như vậy ngã ngồi trên mặt đất.

Echizen ôm thật chặt cổ Tezuka, tức giận cắn lên cổ anh một cái.

Tezuka bị đau lui về phía sau một chút, ngay cả bản thân anh cũng không thể khống chế phản ứng theo bản năng của mình, hai tay cư như vậy tự nhiên đặt lên hông Ryoma.

"Em mất hứng!" Echizen lại cắn lên cổ anh một cái.

"Em mất hứng, mất hứng!" Ngẩng đầu, quay đầu Tezuka, ép buộc anh đối diện cậu.

"Vì sao tránh em?" Echizen Ryoma trong lòng ngập lửa giận, há miệng cắn lên chóp mũi trước mắt. Tuy rằng không phải là rất mạnh, nhưng vẫn làm cho Tezuka cảm nhận được một chút đau đớn.

Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống từ trong đôi mắt mèo màu vàng, nước mắt qua ánh trăng buổi tối khúc xạ, có vẻ đặc biệt sáng, đặc biệt rung động, tựa như một viên thủy tinh vừa chói mắt vừa cao quý.

"Ai..." Tezuka khẽ thở dài, ngón tay thon dài không tự chủ đỡ lấy gương mặt Ryoma. Thân thể của anh phản bội ý thức của anh, Tezuka bất đắc dĩ nhìn tay mình.

"Đều tại anh..." Đều là lỗi của đội trưởng, hại cậu cứ khóc như nữ sinh thế này.

"Phải, đều là anh sai......" Tezuka ôn nhu lau nước mắt không ngừng tràn ra trên mặt Ryoma.

"Anh đã đồng ý chơi bóng với Ryoma..." Trong đôi mắt vàng luôn luôn cao ngạo, lúc này lại tràn đầy nước mắt, làm cho người đau lòng.

"Anh chỉ là bận..." Lạnh lùng vẫn luôn duy trì, dần dần xuất hiện vết rách.

"Gạt người..." Đưa tay chọc lên ngực trái Tezuka.

"Ryoma..." Thân thể Tezuka rõ ràng cứng đờ.

Echizen Ryoma bị Tezuka Kunimitsu làm tức chết rồi! Cậu không biết nên làm sao để biểu đạt ý nghĩ của mình. Đầu óc thông minh của đội trưởng biến thành ngốc từ lúc nào! Tức chết cậu, cậu trước giờ luôn chậm tiêu, vất vả lắm mới phát hiện cảm giác chân chính trong lòng mình, đội trưởng lại lui bước, còn giả vờ không hiểu?!

Echizen Ryoma hung tợn nhìn môi Tezuka chằm chằm. Đáng ghét, định cứng rắn cắn lên đó một cái, thế nhưng vừa nghĩ tới anh sẽ bị cắn bị thương, cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Hiện tại nhịn... không thể cắn... nhưng mà...... chỉ là liếm còn chưa đủ... Nhẹ nhàng cắn một cái chắc cũng không sao đâu nhỉ... Cử động đột nhiên của Ryoma làm Tezuka ngây dại.

Không đủ... dục vọng sâu trong nội tâm đang từ từ bị khơi mào.

"Ah!" Đôi mắt hẹp dài sau thấu kính đột nhiên mở to.

Ryoma? Đầu lưỡi? Thứ vừa nóng vừa mềm này chính là đầu lưỡi đúng không?

Ôn nhu dùng môi bắt được đầu lưỡi Tezuka, Ryoma dò xét thử đưa ra đầu lưỡi ấm áp của bản thân, động tác thăm dò trúc trắc giống như đứa trẻ mới học đi đường, thận trọng tìm tòi.

Nhận thấy được Tezuka chỉ là sững sờ hơi hé môi, mặc cậu hôn, không dám đáp lại, cậu bi thương hơi lui lại.

"Kunimitsu, đừng... giả vờ không hiểu nữa, được không?" Đôi mắt vàng mang chút oán trách lộ ra ánh sáng mỏng manh, thẳng tắp rọi vào đáy mắt Tezuka Kunimitsu.

Bỗng dưng, đỏ ửng khuếch tán ra trên mặt Tezuka, đáng tiếc ánh sáng không đủ, Ryoma không nhìn thấy màu đỏ trên gương mặt Tezuka.

"Không công bằng, rõ ràng đã đồng ý đánh bóng với em, lại ôm nhiều công tác như vậy...... Rõ ràng không cần bận rộn như vậy...... Rõ ràng cái gì cũng biết, còn giả ngu... Biết rõ em rất chậm tiêu, còn không đánh thức em, còn đẩy em cho người khác... em giận, rất giận rất giận..." Echizen Ryoma bắt đầu lộn xộn, cố gắng nói ra những lời muốn nói từ đáy lòng.

Tezuka chỉ là ôn nhu vuốt nhẹ mái tóc màu xanh đen, vỗ nhẹ lưng, để cậu phát tiết.

"Kunimitsu, từ năm nhất sơ trung, từ giây phút anh muốn em trở thành cột trụ của Seigaku trở đi, em cũng đã bắt đầu ỷ lại anh; anh cũng có thể nói cho em biết tất cả mọi chuyện, đừng chuyện gì cũng nghẹn trong lòng, có được không? Em không thích anh như gần đây, làm em rất khó chịu..."

Tezuka yêu thương xóa đi giọt nước mắt trên mặt Ryoma. Đều do anh vẫn làm Ryoma rơi nước mắt, làm cặp mắt vàng kia sưng đỏ lên, tim của anh cũng vặn thành một đống. Giãy ra khỏi đôi tay ôm chặt của Ryoma, khi cậu còn chưa có phản ứng gì, một tay ôm chặt cậu vào trong ngực mình.

Thanh âm lặng lẽ chậm rãi nói: "Tôi vẫn luôn không hiểu làm thế nào đi biểu đạt cảm tình chân thực của mình, chỉ là không muốn để cho điều này trở thành gánh nặng của em..." Ánh trăng nhè nhẹ chiếu vào trên khuôn mặt ưu thương của Tezuka, giọt nước mắt trong suốt chảy xuống từ sau thấu kính.

Ryoma bị dọa luống cuống tay chân, bởi vì cậu biết, Tezuka Kunimitsu là tuyệt đối sẽ không dễ dàng rơi nước mắt.

"Là tôi xin lỗi em, làm em thương tâm... Chỉ là tôi đã quen dùng hình thức này. Hơn nữa, tôi cảm thấy mình không có tư cách, không có tư cách cùng em...... Ah......" Lời nói còn chưa hết bị Echizen dùng tay bịt kín.

"Sẽ không không có tư cách, chỉ cần người đó là đội trưởng..." Echizen nghiêng người dựa trán lên trán Tezuka, gỡ cặp kính của anh xuống, không chút bảo lưu nhìn đôi mắt anh, nói từng chữ từng chữ: "Chỉ, muốn, một, người, là, Te, zuka, Kuni, mitsu......"

Tezuka giơ lên một nụ cười thật xinh đẹp, nụ cười chỉ thuộc về một mình Ryoma.

"Kunimitsu, anh cười lên rất đẹp......"

Hai tay ôn nhu vòng qua eo Ryoma, lười biếng dựa trên bả vai cậu, khép mắt, hơi thở đều đều tựa sát cơ thể Echizen.

Không hiểu vì sao Tezuka đột nhiên không nói, chỉ cứ yên tĩnh ôm bản thân như vậy.

"Kunimitsu?" Echizen Ryoma không hiểu hỏi.

Ryoma nghi ngờ định kéo dài khoảng cách giữa hai người, mượn ánh trăng nhìn một cái biểu tình của Tezuka là gì.

"Đừng..." Đôi mắt hẹp dài khép hờ không vui chớp một cái, "Anh muốn ngủ..." Đôi tay lại vẫn như cũ ôm chặt Ryoma không buông.

"Hả?" Sửng sốt một chút, lập tức tỉnh táo lại, "Đừng ngủ ở đây, sẽ bị cảm."

Đừng trách anh sẽ buồn ngủ, mấy ngày gần đây anh cũng không ngủ yên được, hiện tại tâm tình vừa buông lỏng, đương nhiên là thấy mệt.

Đỡ anh lên giường, tỉ mỉ đắp chăn lên, lúc chuẩn bị rời đi lại bị anh kéo vào trong lòng.

"Định đi đâu?" Giống như là sợ cậu sẽ biến mất vậy, ôm chặt cậu.

"Quay về... về nhà." Ha, cậu vậy mà lại nói lắp.

"Quá muộn, đừng về." Đưa tay kéo chăn bông, đắp lên cả hai người, thỏa mãn ôm Echizen Ryoma ngủ.

"Ngủ ngon." Nhỏ giọng nói với người đang chìm vào trong giấc ngủ, cũng đi vào mộng đẹp.

Chương 11:

Một cảm giác tê tê ngứa ngứa không ngừng quấy rầy, cậu theo bản năng chuyển đầu sang một bên, cả người lại rơi vào một nơi ấp áp mà thoải mái.

Tezuka Kunimitsu cưng chiều nhìn thân thể chôn trong ngực mình, ngủ đến thoải mái, vô cùng giống như một con mèo thích làm nũng.

"Con mèo nhỏ, phải dậy rồi." Âm thanh lúc mới thức dậy có chút khàn khàn, lại có vẻ đặc biệt gợi cảm.

"Ưh~ Đừng ồn, Karupim..." Lẩm bẩm một tiếng, hơi mè nheo một chút rồi lại tiếp tục ngủ.

Thật sự là mèo lười thích lại giường. Đôi mắt Tezuka hiện lên một chút giảo hoạt.

Hơi cúi đầu xuống, đôi môi hơi có chút lạnh như băng ngậm vành tai Ryoma, liếm lên như đang khiêu khích.

"Ưhm..." Ryoma vô thích rên rỉ ra tiếng.

Vốn muốn tránh khỏi loại cử động này, thế nhưng quay đầu đi, đôi môi lại chủ động hôn lên môi Tezuka Kunimitsu.

Ánh mắt vốn chỉ là trêu đùa tối sầm lại, hai tay duỗi ra, ôn nhu ôm thắt lưng Echizen, không khách khí hưởng dụng "mỹ thực" trước mắt.

Thực ra từ lúc Tezuka hôn cậu thì cậu cũng đã tỉnh, chỉ là, tình dục bị khơi dậy làm sao có thể nói dừng là dừng chứ? Huống chi thật vất vả mới biết tâm ý của nhau, xấu hổ và rụt rè ban đầu đã sớm không biết ném đi chỗ nào.

"Ah..." Hai đôi môi hơi chút cách xa nhau hô hấp lộn xộn.

"Sớm..." Tezuka Kunimitsu miễn cưỡng ôn nhu cười với Ryoma. Không được, anh sắp không kiềm chế được bản thân mình.

"Ah!" Tezuka kêu lên một tiếng đau đớn.

Không nhận thấy được Tezuka khổ tâm nỗ lực kiềm chế chính mình, Ryoma không quản nhiều như vậy, vòng qua cổ Tezuka, lần thứ hai hôn lên.

"Ryoma, đừng..." Cố gắng khống chế, "Tôi sẽ không kiềm chế được..."

Giống như không nghe thấy anh nói gì, chậm rãi dẫn đến dưới quần Tezuka nhẹ chống lên.

"Hiện tại, không dừng lại được..." Tezuka thuận thế đưa tay vào trong áo trong của Ryoma, vuốt ve bả vai trơn láng co dãn, tay kia thì lần đến trước ngực cậu, dùng bụng ngón tay từ từ cọ lên nụ hoa.

"Ư... Kunimitsu..." Tiếng rên rỉ dụ người của cậu vào giờ khắc này trở thành chất xúc tác, môi Tezuka từng chút từng chút di chuyển xuống.

"A..." Ryoma rên rỉ, khó nhịn cắn môi dưới, đôi mắt vàng mê mang bao phủ một tầng hơi nước.

Ngón tay thon dài lướt qua mông Ryoma, như có như không lướt qua khe hở, chọc cậu cả người run rẩy, lặng lẽ đưa vào quần trong của cậu, nhẹ nhàng cọ xát.

"Ah... Kunimitsu..." Khó nhịn gọi tên Tezuka, giống như chỉ có vậy mới có thể giải quyết thứ khô nóng không rõ trong cơ thể.

"Ryoma, tôi muốn em." Ngón tay thon dài trượt vào, vùi ở trong cơ thể Ryoma.

"A..." Nội bích khô ráo không thể lập tức thích ứng vật lạ đột nhiên xâm nhập làm cho cậu đau đến nhíu mày.

"Rất đau sao?" Đau lòng nhìn Ryoma cau mày.

Ngón tay chậm rãi đưa vào cơ thể cậu, đợi đến khi cậu thích ứng mới chậm rãi rút ra, đưa chính mình chôn vào trong cơ cậu.

"Ah... Kunimitsu, đau..." Ryoma rên rỉ ra.

"Tôi biết, nhẫn một chút thì tốt rồi." Nhẹ nhàng di động thân thể, thẳng cho đến sau khi cậu hoàn toàn thích ứng mới bắt đầu phóng túng bản thân ra vào trong cơ thể cậu...

Chương 12:

"Hội trưởng!" Sakuno từ phía xa gọi lại Tezuka Kunimitsu đang đi về phía phòng hội trưởng.

Sau khi nhìn thấy người gọi mình là ai, Tezuka Kunimitsu dừng bước lại chờ cô theo kịp.

"Ha... ha..." Thở hồng hộc từng ngụm, "Cái kia... Hiện giờ anh rảnh không?"

"Ừ." Có một số việc cần phải nói cho cô biết đi!

"Đi vào trong đó đi." Tezuka như trước giơ ra gương mặt lạnh lùng, đi về phía ghế đá dưới tàng cây.

"Hội trưởng, thật ra từ tuần lễ trước lễ Giáng sinh, em cùng Ryoma kun cũng đã chia tay." Sakuno cắn cắn môi, "Em là nữ sinh, thật sự là không có lý do gì đi nói với hội trưởng, huống hồ, vừa thất tình, cũng không có cách nào ôn hòa nói chuyện với tình địch, cho nên mới cứ kéo dài đến bây giờ."

"Hả?" Đôi mắt sau thấu kính lóe lên vẻ kinh ngạc, lâu như vậy rồi sao?

"Không phải lần đó em có mời Ryoma kun tham gia đóng kịch sao? Khi đó cậu ấy nói chia tay, con người đơn giản kia, dùng phương pháp chia tay không chút lưu tình nào..." Sakuno cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, "Nhưng mà, đó chính là phong cách của cậu ấy, làm cho em muốn hận cũng không hận được."

"Em vừa nói tình địch là chỉ anh à?" Lẽ nào khi đó em ấy cũng đã biết mình thích em ấy rồi?

"Đương nhiên, cũng bởi vì là anh, em mới càng rõ ràng hơn rằng mình tuyệt đối không có phần thắng. Anh biết hôm đó cậu ấy nói những cái gì không?"

"Nếu như buồn thì vẫn là đừng nói ra." Thở dài, anh biết cao ngạo của Ryoma sẽ chỉ thu lại ở trước mặt mình, cho nên thương tổn đối với Sakuno nhất định là rất lớn.

Sakuno vẫn chậm rãi nói lại tình huống ngày hôm đó ————

Ngày đó ——————

Echizen Ryoma vẻ mặt không vui dừng bước lại, "Xin lỗi, tôi phát hiện cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thích cậu."

"Hả?" Sakuno mở to mắt, vì chia tay đột nhiên tới mà ngạc nhiên, thanh âm run rẩy hỏi: "Vì sao? Không phải chúng ở chung rất tốt sao? Không phải ban đầu cậu cũng nói thích tớ sao?"

"Bởi vì không ghét cậu, huống hồ tôi cũng chỉ gật đầu, căn bản chưa từng nói cái gì."

"Chỉ bởi vì cậu không ghét tớ mà làm tớ sinh ra hiểu lầm lớn như vậy?" Sakuno vô lực tùy ý nước mắt không ngừng chảy xuống.

Echizen Ryoma càng thêm đả thương người gật đầu, "Rất xin lỗi, hiện tại tôi mới phát hiện người mình thích cho tới nay cũng chỉ có đội trưởng, cho nên, tôi không thể cùng cậu ở cùng một chỗ." Giống như không có cảm giác gì nhìn Sakuno mặt đầy nước mắt, không thể nghi ngờ sẽ đâm thêm một đao lên ngực cô.

"Thật sự là bi ai mà, lần đầu tiên chúng ta nói nhiều như vậy, lại là ở lúc chia tay." Sakuno giơ tay lên, sau khi lau khô nước mắt, nhìn cậu, "Như vậy, nể mặt cậu làm tớ thương tâm như vậy, tham gia thế vai, có được hay không?"

...

...

Thì ra đây là nguyên nhân Ryoma chịu tham gia thế vai...

Chương 13:

Mặt trời chiều kéo thật dài bóng dáng hai người.

Tezuka Kunimitsu cầm tay Echizen Ryoma, từ từ đi về nhà.

"Ryoma, hôm nay anh gặp Sakuno."

"Ah."

"Em ấy nói hết rồi."

Hiểu được ý tứ trong lời Tezuka, là chỉ cô nói hết với anh chuyện bọn họ chia tay.

"Hả?" Gương mặt của Ryoma cấp tốc bị màu đỏ ửng xâm chiếm.

"Tôi muốn nghe chính miệng em nói với tôi..." Tezuka cúi đầu, dùng thanh âm êm ái mê hoặc chính cậu mở miệng nói.

"Anh... em..." Gương mặt đáng yêu của Ryoma đã giống như trái táo chín. Không được tự nhiên sờ sờ mái tóc màu xanh đen, mắt liếc sang một bên, "Hứ~ Anh còn mada mada dane."

"Em thật sự không nói sao?" Đôi mắt sau thấu kính rõ ràng xâm nhập một tầng thương cảm. Anh là cố ý, là muốn bản thân Ryoma nói ra tình cảm của mình.

"Em..." Nhìn thấy thương cảm trong đôi mắt kia, không biết tại sao lại có cảm giác không đành lòng, "Em... em yêu anh..." Khuôn mặt càng thêm đỏ.

"Tôi cũng yêu em, Ryoma." Cúi đầu in lại nụ hôn trên môi cậu.

Bọn họ không chút để ý lúc này đang ở nơi công cộng, căn bản không quan tâm ánh mắt tò mò của người qua đường, hai người trong mắt chỉ có đối phương.

Người qua đường ở bên cạnh cũng không lộ ra biểu tình chán ghét, không có biện pháp, hai người bọn họ đứng chung một chỗ giống như là sẽ phát sáng vậy, căn bản không có khả năng làm người chán ghét.

"Kunimitsu!" Cha Tezuka ngạc nhiên nhìn hai người.

Không muốn rời môi Ryoma, lại khôi phục dáng vẻ lạnh như băng thường ngày, mặt không thay đổi nhìn chăm chú vào cha mình.

Mà Ryoma thì không chút hoang mang chào hỏi cha Tezuka: "Chào bác." Thanh âm hơi khàn khàn, rất hiển nhiên là còn chưa khôi phục lại từ trong tình dục.

Chương 14:

Bầu không khí nhà Tezuka trở nên vô cùng ngưng trọng, cha mẹ Tezuka sầm mặt, nhìn chằm chằm Ryoma và con trai mình, hiện trường còn có vợ chồng Echizen bị gọi điện thúc giục quay về.

"Kunimitsu, hai đứa!" Cha Tezuka tức giận không biết nên nói cái gì.

"Kunimitsu, tại sao con có thể cùng một, một..." Mẹ Tezuka bối rối mở miệng.

Tezuka Kunimitsu vẫn lạnh như băng nhìn bọn họ, đối với sự tức giận của bọn họ, anh căn bản không có cảm giác áy náy, bởi vì từ đầu đến cuối anh đều không cảm thấy thích Ryoma có cái gì sai, hơn nữa anh cũng không muốn để ý ý nghĩ của người khác.

Mà Echizen Ryoma thì hơi cong cong khóe môi, mang theo dáng tươi cười kiêu ngạo thường ngày, hoàn toàn không để ý bọn họ kỳ thị, ngược lại lại có vẻ dễ dàng tự tại hơn nữa còn tràn ngập tự tin.

Thấy đương sự không có phản ứng, cha Tezuka trực tiếp trút giận lên người cha Echizen.

"Anh vì sao cũng tùy tiện giống như chúng nó thế?"

Echizen Nanjirou không đứng đắn gãi gãi đầu, "Ai nha, này có cái gì chứ, tôi cũng không nghĩ đến chúng nó sẽ cùng một chỗ mà."

"Đúng, bắt đầu từ ngày Ryoma truy đuổi Kunimitsu, chúng tôi đã liệu đến kết quả nhất định sẽ là như vậy, chỉ là, Ryoma luôn luôn rất chậm tiêu trong chuyện tình cảm, tôi còn lo lắng lúc nào nó mới phát hiện tâm ý của mình đây. Hiện tại xem ra rốt cuộc có thể không phải lo lắng, thật sự là quá tốt..." Mẹ Echizen nhìn có vẻ thật yên tâm.

"Hả?" Lời này làm cho cha mẹ Tezuka ngẩn người, tuy rằng bọn họ đã sớm phát hiện Kunimitsu vẫn luôn luôn quá chấp nhất với Ryoma, nhưng cũng thật không ngờ sẽ là như vậy.

"Phụ thân đại nhân," Cha Tezuka nhìn về phía người không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, "Ngài không nói đứa bé này sao?"

"Kunimitsu đã trưởng thành," Ông nội Tezuka nhìn Echizen Ryoma một chút, "Có một số việc nên để chính nó làm quyết định." Nói xong quay người rời đi.

"Phụ thân..." Mẹ Tezuka chỉ có thể nhìn bóng lưng ông cụ rời khỏi tầm mắt mình.

"Bác trai, bác gái," Ryoma khó được lễ phép hỏi, "Hai người vì sao sẽ trở thành vợ chồng vậy?

Cha mẹ Tezuka Kunimitsu không vui nhíu nhíu mày, giống như cậu hỏi một vấn đề rất nhàm chán, "Đương nhiên là bởi vì yêu nhau cho nên mới quyết định tư thủ cả đời."

"Vậy chúng con cũng vậy, cho nên quyết định ở chung với nhau." Nỗ lực thử thuyết phục bọn họ tiếp thu, mang theo nụ cười tự tin, từng chữ từng chữ nói: "Chúng con cũng chỉ là hai người yêu nhau mà thôi."

Tezuka Kunimitsu gương mặt lạnh lùng, từ phía sau che miệng Ryoma, lạnh như băng mở miệng: "Không cần giải thích nhiều như vậy."

Kéo tay anh xuống, Ryoma nhẹ vỗ anh một cái, "Kunimitsu, để em nói xong được không? Đó là cha mẹ anh."

Tezuka Kunimitsu lưu luyến nhìn cậu, gật đầu.

Không hổ là người trưởng thành có từng trải sự đời, cha mẹ Tezuka trong nháy mắt điều chỉnh tốt tâm tình của mình, nhìn bọn họ chung đụng hòa hợp như vậy, bọn họ còn có thể nói cái gì sao? Bọn họ hẳn là ngăn cản sao?

"Bác trai, bác gái, xin hai người chấp nhận chúng con được không?" Echizen Ryoma lôi kéo tay Tezuka Kunimitsu, chăm chú nhìn bọn họ. Thực ra bọn họ căn bản không cần cha mẹ thông cảm, cũng không cần xã hội này nhận đồng, vẫn cứ trôi qua rất vui vẻ.

Thế nhưng, bởi vì bọn họ là cha mẹ của Tezuka Kunimitsu, là người thân của anh, cho nên cậu hy vọng bọn họ có thể nhận đồng.

"Nhưng cả hai đứa đều là nam mà!" Trọng giọng nói của cha mẹ Tezuka có ý nhượng bộ rõ ràng.

Loại chuyện này xảy ra ở trên người con nhà mình, ai không hoảng chứ!

Tezuka Kunimitsu mất hứng thay Echizen Ryoma trả lời, "Không liên quan đến tính, con chỉ quan tâm em ấy mà thôi." Hừ lạnh một tiếng, sau đó không phản ứng bọn họ nữa.

Biết bọn họ có thể không hiểu rất rõ ý của anh, Ryoma bổ sung, "Bác trai, bác gái, con thương anh ấy, cũng không phải thương giới tính của ảnh, mà là bởi vì là anh ấy mà không phải người khác. Trẻ con thích, sẽ bị người lớn phân loại là không hiểu chuyện, chỉ là tình cảm tốt; mà trưởng thành, thích đối với người cùng giới tính thì bị cho rằng là tình bạn, đối với người khác phái lại được cho là tình yêu. Vì sao thích một người lại bí giới tính giới hạn? Chỉ bởi vì con thích anh ấy, mà con với ảnh cùng giới tính, cho nên là không bình thường sao? Hoặc là bởi vì chúng con không giống phần lớn những người khác nên là dị đoan? Bác trai, bác gái, con vì sao không thể thích Kunimitsu chứ?"

Đúng vậy, vì sao không thể thích những người cùng giới tính với mình?

Bọn họ không thể trả lời Echizen Ryoma, thở dài, biểu thị nhận đồng.

"Nếu như chúng ta không đồng ý thì sao?" Mẹ Tezuka chớp chớp mắt, giảo hoạt hỏi.

Echizen Ryoma tặng bà một nụ cười mập mờ, khiêu khích nói: "Không có cách nào, mọi người nhất định phải đồng ý, trừ khi Kunimitsu là một người ăn không phụ trách. Nếu quả thật là như vậy thì con sẽ thương tâm chết mất, làm ra những chuyện như một khóc hai náo ba thắt cổ, gây cho tin tức truyền thông đều biết, mà nhà Tezuka sẽ phải đeo gièm pha 'cha mẹ sinh ra một đứa con trai bội tình bạc nghĩa' cả đời."

Nghe vậy, vợ chồng Echizen và vợ chồng Tezuka đều ngây ngẩn cả người.

Mà Tezuka Kunimitsu hơi hơi đỏ mặt, lôi kéo Echizen Ryoma trở về phòng.

Bọn họ làm?!

Hơn nữa còn là Ryoma bị ăn chứ... Echizen Nanjirou bộ mặt khó có thể tin được.

Này... không nhìn ra... Kunimitsu sẽ... cha Tezuka mở to hai mắt. Không nghĩ đến con của ông còn có thể tiên hạ thủ vi cường.

Nhưng mà, chúng nó làm sao làm? Lần sau rảnh rỗi thì hỏi Ryoma một chút... Mẹ Tezuka và mẹ Echizen đồng thời có nghi hoặc, nam sinh cùng nam sinh thì làm như thế nào chứ?

Chương 15:

Echizen Ryoma ở trên lầu cùng Tezuka Kunimitsu thưởng thức mặt trời lặn đột nhiên hắt hơi một cái.

"Ryoma, làm sao vậy?" Tezuka quan tâm hỏi.

"Không có gì, luôn luôn cảm thấy giống như có người muốn mưu hại em vậy."

Tezuka từ phía sau ôm ngang hông Ryoma, an tĩnh ôm lấy cậu, bầu không khí bình tĩnh mà hạnh phúc còn quấn quanh bọn họ.

Đột nhiên, tay Ryoma không an phận đưa vào trong áo Tezuka.

"Ah..." Tezuka Kunimitsu không tự chủ nhẹ giọng rên rỉ, "Ryoma, em chơi với lửa..." Trong đôi mắt ôn nhu nhanh chóng xâm nhập tình dục thâm trầm.

"Em biết..." Đưa tay gỡ kính của Tezuka xuống, thâm tình nhìn đôi mắt xinh đẹp bình thường luôn lạnh như băng. "Kunimitsu, hôm nay muốn ôm em không?" Tựa như mê hoặc câu dẫn ra trái tim rục rịch của anh.

Liếc mắt trừng Ryoma, hôn lên đôi môi làm tim anh đập rộn, mê hoặc trái tim anh, tay trái kéo một cái ôm ngang Ryoma lên, từ từ đi về phía giường đệm mềm mại...

"Kunimitsu, em yêu anh, luôn luôn..."

"Tôi cũng yêu em, cho đến tận cùng thế giới..."

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com