Chap 1 Không tiêu hoá được
Gió rì rào,nắng xuyên qua những kẽ lá xanh thẫm,chiếu xuống gương mặt nhăn nhó vì choáng váng
Cô chớp mắt.Một lần,rồi hai lần.Đầu óc nặng như chì,cảm giác khó chịu.Từng đợt ong ong vang lên trong tai,xen lẫn tiếng chim rừng kêu
Cô ngồi bật dậy,thở hổn hển.
"Ưm...Cái gì...?"
Âm thanh vừa bật ra khiến chính cô cứng người.
Giọng nói đó...không phải của cô,không hẳn.Vẫn là âm sắc quen thuộc,nhưng lẫn vào là chất gì đó là lạ trẻ con hơn,cao hơn,và rõ ràng là không phải tiếng Việt,cũng chẳng phải tiếng Anh.
Cô thử nói lại.
"Này...mình...đây là đâu?"
Tiếng Nhật,rõ ràng là tiếng Nhật.Một câu tròn vành rõ chữ,như thể đó là ngôn ngữ mẹ đẻ của cô từ khi sinh ra,nhưng cô biết rõ cô chưa bao giờ học thứ tiếng này đủ để mình nói trôi chảy đến thế.
Cô giật mình.
Bàn tay run run đưa lên trước mặt,nhỏ,mảnh mai,mềm mại và có vết máu.Cô sờ mặt,sờ tóc những lọn tóc mềm,dài,rủ xuống trước mắt.Một màu cam lấp lánh dưới nắng rừng,cô từng nhuộm nhiều màu nhưng không phải là màu này.
Cô cắn môi.Rõ ràng đây không phải mơ.
"Chỗ quái nào đây...?"
Cô đứng dậy,chân loạng choạng vì cảm giác đau nhói.Từng bước đi giữa khu rừng,cô lảo đảo như người mộng du.Xung quanh cô chỉ có cây rừng,tiếng chim,tiếng gió.Không có tiếng còi xe.Không có tiếng người.Không có mạng,điện thoại,không tiếng máy lạnh rì rì quen thuộc trong phòng làm việc,không mùi formalin,không ánh đèn chiếu trên bàn thép
Cô khựng lại.
Trước khi...ra nông nỗi này,cô vẫn đang ở nhà xác.Đôi găng tay cao su còn mới,bàn trang điểm bày đủ thứ.Trên bàn là một đứa trẻ đã mất,gương mặt tím tái vì bệnh nặng.Cô còn đang cúi xuống tỉa lại hàng chân mày cho ngay ngắn
Cảnh cuối cùng cô nhớ rõ là khi cô rời nhà xác, băng qua con đường trơn trượt,cơn đau giáng xuống ngực khiến cô hơi khuỵ xuống kèm theo tiếng hét của ai đó,máu trào lên cổ họng,tầm mắt tối dần,tiếng còi xe rít lên,và một cú va chạm hất cô vào đâu đó
Đau
Lạnh
Rồi không còn gì nữa
"Chẳng lẽ...mình chết rồi?"
Ý nghĩ đó ập đến khiến cô nghẹt thở.
Vậy...nếu cô ở đây...thì người ngoài kia đang làm gì?
Cô ngẩng đầu nhìn lên những tán cây rậm rạp
"Chẳng lẽ đang làm đám tang cho mình?"
Một cảm giác lạnh ngắt chạy dọc sống lưng.Cô bước đi,càng lúc càng gấp,như thể muốn trốn khỏi chính những suy nghĩ của bản thân.
Nhưng đi đâu bây giờ?
Không có bản đồ.Không có người quen.Không có gì cả.Thứ cô có chỉ là cơ thể này,thứ ngôn ngữ xa lạ này...
"Đây là đâu?Là một bộ phim?Là...hậu thế? Hay địa ngục...?"
Không ai trả lời.Gió lướt qua tai cô như một tiếng thở dài.
"Không,không đúng,không thể nào đây không thể là giấc mơ" Cô lẩm bẩm rồi đưa tay lên tự tát mình một cái thật mạnh
BỐP!
Đau,rát cảm giác nhức buốt lan khắp má phải
Không tan biến,không tỉnh lại,không thoát ra được.
Cô đứng bất động giữa rừng cây.Hơi thở gấp gáp, ánh mắt đảo quanh trong nỗi bối rối tột độ.
Cơ thể này...thực sự quá thật.
Da mịn,tóc mềm,từng cử động linh hoạt,từng luồng gió lướt qua cũng chân thật đến mức rợn người.Mọi thứ quá thật để là một giấc mơ,nhưng cũng quá phi lý để là đời thực.
Ánh mắt cô cụp xuống,nhìn lại cơ thể mới của mình.
Thân hình này chỉ cỡ học sinh lớp năm lớp sáu...và có máu?Bàn tay nhỏ xíu,các khớp tay mềm mại,ngực phẳng lì.Cô nhấc chân lên,xoay người vài vòng.Quần áo trên người đơn giản..có máu...?Không hề có tag thương hiệu,không điện thoại,không ví tiền,không tín hiệu hiện đại nào cả.
Cô cười khan,cảm giác lạc lõng dâng lên tận cổ họng.
"Đồ họa gì thế này...?"
Ánh nắng lọt qua những kẽ lá dày chiếu rọi lên da thịt,gió mơn man mái tóc màu cam khiến cô có cảm giác như đang đứng giữa một bộ phim hoạt hình.Từng chuyển động nhỏ cũng mượt mà
Cô chợt thì thầm,giọng khàn khàn
"...Nếu mình không còn là mình nữa,thì...mình là ai...đừng nói là giống mấy cái bộ tiểu thuyết...trên mạng?"
Đúng lúc đó,một giọng nói vang lên từ phía sau
"Seina!Em đây rồi!"
Cô giật thót,quay phắt người lại theo phản xạ
Trước mặt cô là một cậu bé chừng mười tuổi.Cậu có mái tóc bạch kim tương phản với làn da ngăm nhẹ và đôi mắt màu hổ phách của cậu
Đôi mắt màu hổ phách của cậu lấp lánh sự mừng rỡ khi tìm thấy cô.Cậu bé thở hổn hển,chống tay vào đầu gối lấy lại hơi "Mẹ lo cho em lắm đấy!Tự nhiên em không chịu ăn rồi chạy vào rừng làm gì không biết!"
Câu nói ấy khiến trái tim cô thắt lại.Mẹ?Mẹ cô đã mất từ lâu rồi.Sao cậu bé này lại nói như vậy? Cô cố gắng tiếp thu thông tin,nhưng mọi thứ cứ chồng chéo.Cô đang ở đâu?Cô là ai?
Cậu bé ngước lên nhìn cô rồi đôi mắt hoảng hốt mở lớn.Không kịp đợi cô phản ứng,cậu tiến sát lại,hai tay nắm lấy vai cô lắc nhẹ "Trời ơi...Em bị sao vậy?Máu...máu me đầy người thế này?Có bị thương ở đâu không!?"
Nhưng cô không trả lời.Cô không thể.
Cô nhìn vào khuôn mặt cậu bé,cố gắng tìm kiếm một chút quen thuộc.Nhưng không,không có gì cả.Cậu không phải em trai cô,không phải người thân cô,cũng không phải bất kỳ ai cô từng biết. Vậy cậu là ai?Và cô,trong cơ thể này,là ai?
"Nhóc...là ai?" Cô bất giác nói
Câu hỏi của cô khiến cậu bé đứng sững lại,vẻ mặt đầy khó hiểu "Seina,em...em nói gì vậy?Anh là Ren,anh trai em đây mà"
Ren?Seina?Mẹ? Những cái tên cứ xoay vòng trong đầu cô
Cô nhìn cậu bé đang lo lắng trước mặt
Gương mặt cậu bối rối "Seina...em không nhớ gì thật à?" Giọng cậu nhỏ dần
Cô vẫn im lặng,không gật cũng chẳng lắc
Ren mím môi,rồi nhẹ nhàng kéo tay cô "Đi với anh,về nhà đã.Cha và mẹ cũng đi tìm em đó"
"Nhà...?" Cô lặp lại
"Ừ.Nhà của chúng ta.Em quên cả nhà rồi sao?"Cậu quay đầu lại nhìn
Hoàng Nghi không trả lời.Cô để cậu dắt đi,đôi chân nhỏ bé run rẩy từng bước.
Ren không ngừng nói.Cậu cố kể những chuyện nhỏ nhặt,chuyện mẹ nấu món em thích,chuyện sáng nay cha dậy sớm đi lấy thảo dược,chuyện hôm qua em vừa cãi nhau với anh vì ăn vụng bánh,đều là những mẩu chuyện chẳng đánh động được chút ký ức nào trong cô.
"Anh...anh cứ tưởng mất em rồi" cậu lẩm bẩm "Khi anh tìm thấy chiếc khăn của em rơi cạnh bờ suối,anh sợ đến phát khóc luôn..."
Cô nhìn cậu,không biết vì sao lại khiến trái tim cô nhói lên một chút.Có lẽ là vì cô đã từng có em trai.Cũng từng có người gọi cô bằng giọng thân thương như thế.Nhưng người đó...đã không còn.
Khoảng nửa giờ sau,sau khi băng qua một lối mòn,căn nhà hiện ra.
Đó là một ngôi nhà gỗ lớn nằm lọt thỏm giữa rừng,có khói bay lên từ ống khói và hương thơm nhè nhẹ của bánh mì nướng.Không gian thật yên bình quá yên bình,đến mức cô thấy nghẹt thở và xém quên rằng chỉ lúc nảy thôi cô đã chết..rồi tự nhiên bây giờ cô lại ở đây
Ren kéo cô đến bậc thềm,giọng hối hả "Có lẽ cha mẹ vẫn chưa về,em ngồi xuống đây đi,để anh đi lấy nước lau sơ người em xem có vết thương nào không"
Cô ngồi xuống ghế gỗ,ánh mắt vẫn dán vào căn nhà,vào những chi tiết mà đáng lẽ cô phải cảm thấy quen thuộc...nhưng không.
"Đừng nói là mình xuyên không nha...cứ tưởng là những tiểu thuyết mạng không có thật...ai mà có ngờ..." Cô lẩm bẩm rồi bắt đầu hồi tưởng lại hồi cô còn ở thế giới kia...gia đình,công việc...
Ren quay lại với thau nước và hộp thuốc trên tay,vẫn tiếp tục cằn nhằn "Lần sau đừng dại dột như vậy nữa... Anh sắp phát điên luôn đấy"
Cậu đặt thau nước xuống bên cạnh và ngồi xổm trước mặt cô.Cậu vắt khăn rồi nhẹ nhàng lau từng vệt máu khô trên cánh tay và khuôn mặt cô.
"Không có vết thương nào hết... sao lại nhiều máu như vậy được chứ..." Cậu lẩm bẩm,tay vẫn không ngừng lau,cái khăn trắng đã loang đỏ từ lúc nào, nhưng cơ thể cô thì hoàn toàn lành lặn,không có vết cắt,không vết bầm,thậm chí chẳng có dấu trầy xước nào cả.
Cô ngồi im,để mặc cho cậu lau.
Chỉ một lúc sau,tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài lối mòn.
"Ren!Con tìm được em chưa?" Giọng ai đó vang lên,là một người phụ nữ
Ren đứng bật dậy,quay người chạy ra đón "Cha! Mẹ!Con tìm thấy em ấy rồi!"
Cô ngẩng lên nhìn hai người đang tiến đến.Cả hai đều có nét phảng phất giống Ren người đàn ông cao lớn,tóc xoăn nhẹ màu cam sáng và đôi mắt màu hổ phách,còn người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc bạch kim thắt gọn phía sau và đôi mắt xanh ngọc lục bảo
Họ dừng lại khi thấy cô đang ngồi.Một tích tắc im lặng bao trùm.
"Seina..." người phụ nữ gọi khẽ,rụt rè tiến lại gần
Cô đứng dậy,không biết nên phản ứng thế nào. Cô nhìn họ,cố tìm trong tim mình chút gì đó gọi là quen thuộc,nhưng không có.Không hề có.Họ là người lạ.
"Em còn nhớ cha mẹ không?" Ren quay lại hỏi
Cô mím môi.Cô nên nói gì đây?Nói rằng cô không phải Seina mà họ biết?Nói rằng cô đến từ một thế giới khác?Nói rằng cô vừa mới...chết?
"Em không nhớ gì hết" cô trả lời thành thật "Không nhớ...gì cả."
Hai người lớn sững người.Trong đôi mắt người cha thoáng chốc hiện lên sự nghi hoặc,còn người mẹ...gần như ngay lập tức ôm lấy cô,nghẹn ngào "Không sao... không sao cả.Mẹ ở đây rồi.Con ở đây rồi.Mọi thứ sẽ ổn thôi."
Seina đứng bất động trong cái ôm đó,cảm nhận hơi ấm cơ thể người mẹ mà cô chưa từng biết. Mùi thơm từ mái tóc bà khiến cô bất giác muốn khóc
Tại sao...tại sao lại như thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com