Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 9 - Phòng chứa bí mật

Sau khi trải qua ngày đầu tiên tôi liền chú ý quan sát Ginny Weasley. Vì sao phải đợi qua một ngày mới bắt đầu theo dõi? Là vì vừa gặp mà liền nhìn chằm chằm người ta thì rất kỳ lạ, Slytherin và Gryffindoor cũng không nhìn nhau kiểu đó. Phải để cậu ấy mất cảnh giác một chút rồi tiếp cận, trẻ con ấy mà, một ngày là đủ. Hơn nữa ngày đầu tiên là để làm quen với việc học, tôi không có thời gian để quan sát cậu ấy nhiều.

Buổi sáng ngày thứ hai, Harry và Ron mới có mặt trường. Ngay trên bàn ăn Ron nhận một bức thư sấm của phu nhân Weasley, bà ấy thét gào cậu vì dám làm banh xác cái xe bay của gia đình, nghe nói tình trạng rất thê thảm. Cuối thư còn có lời dặn dò cho đứa con nhỏ nhất vừa đi học của họ.

Ginny ngượng ngùng quay mặt đi. Ở độ tuổi này các thiếu niên không thích việc cha mẹ xem mình là đứa trẻ. Cũng coi như là tâm lý chung tuổi mới lớn. Mỗi đứa trẻ trong được sinh ra trong gia đình phù thủy đều là kết tinh diệu kỳ với lẫn cha và mẹ, khi sinh ra đã được Merlin chúc phúc. Con cái mình mà cưng chiều thì không phải gì sai trái, dầu gì đúng là với người lớn chúng tôi vĩnh viễn là trẻ con. Mẹ tôi không cưng chiều tới vậy nhưng tôi thấy không sao, tình cảm của chúng tôi thế nào cũng được biểu diễn theo cách khác. Chỉ cần mẹ và tôi biết chúng tôi yêu nhau là đủ.

Ginny trong phần hai của 'Harry Potter' gặp 'chuyện không may' nên tôi mới quan sát cậu ấy, không biết mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào ở thực tế. Dù vậy những chuyện xảy ra trong phần hai tôi nghĩ không có gì sai, khi phân tích thì bạn sẽ thấy các tình tiết đều có tính bổ trợ thúc đẩy quyết tâm của nhân vật chính. Năm nay tôi sẽ vờ như cái gì cũng không biết như người bình thường.

Hôm nay chim cú có gửi cho tôi một lá thư, là thư của mẹ. Tôi vui vẻ trực tiếp mở trên bàn ăn.

Lời dặn dò rất nhiều, bảo tôi chú ý sức khỏe, học tập tốt và cố gắng tạo mối quan hệ thân thiện với bạn bè cũng có kèm theo một quyển sách về các quy tắc của quý tộc trong ứng xử hằng ngày để tôi có sự hòa nhập. Mẹ tất nhiên không phải muốn tôi bắt chước, trà trộn trở thành quý tộc mà muốn tôi hiểu cách sống của họ để dễ làm quen hơn. Hôm qua tôi cũng vừa nói mình được vào Slytherin mà hôm nay bà ấy đã gửi sách đến rồi. Mẹ thật sự rất lo lắng cho tôi.

Ở Hogwarst tôi được vào nhà Slytherin, nơi mà hơn chín phần đều là các quý tộc trẻ từ các gia tộc lớn nhỏ khác nhau. Tôi không nhất thiết cũng không thể có sự thanh lịch được rèn đúc của họ nhưng để hiểu thì có thể.

Tôi vui vẻ cất lại lá thư trong cặp sách rồi đàng hoàn ngồi ăn sáng. Tráng miệng hôm nay là caramel mâm xôi, chắc chắn vị rất ngon.

Maria cũng nhận được thư của gia đình, nhưng cô ấy dường như không quá vui. Ánh mắt sau khi để chữ vào đầu liền như mũi kim hướng về bạn thủ tịch năm nhất họ Grey đang ngồi ở cách đó không xa.

Không cần nói nhiều gì nữa, tôi dùng kinh nghiệm sống hai chín năm để đảm bảo bọn họ có vấn đề. Còn là vấn đề gì, tôi sẽ từ từ moi tin của Maria bé nhỏ.

Đồng thời bạn Grey bên kia cũng nhận được thư, quay mặt qua tâm thần giao thoa hai người nhìn nhau. Khác với vẻ buồn bã của Maria thì Grey hình như hơi đắc ý, tuy mặt cậu vẫn lạnh tanh nhưng ánh mắt lại phát ra tiếng cười.

"Elena chúng ta đi!" Maria vò lá thư vào túi, cô ấy đứng dậy nắm tay muốn kéo tôi đi.

"Hả?" Món tráng miệng trên bàn còn y nguyên, tôi chưa nếm thử nữa đó!

"Đến lớp sớm!" Cô ấy tăng thêm lực tay, nắm chặt tay tôi.

"Để mình ăn xong tráng miệng đã." Nhìn caramel mâm xôi rất rất ngon đó.

Maria vẻ mặt không đành lòng mà thỏa hiệp, "Cậu nhanh một chút."

"Ừ ừ." Mặc dù không biết Maria nổi điên cái gì nhưng tôi cũng gấp rút nhai nhanh nuốt nhanh caramel vào miệng, ủ rũ lên lớp sớm cùng cô ấy.

Lớp bùa chú là tiết học đầu tiên, hiển nhiên trong lớp vẫn chưa có ai. Chúng tôi ngồi y hệt vị trí trong các lớp học khác, lý do có thể ngồi độc một vị trí như vậy cũng là nhờ tôi. Trong lúc các học sinh khác tìm đường thì tôi đã men theo lối tắt mà đến lớp học rồi. Người mù đường như Maria dĩ nhiên hâm mộ, cả ngày hôm qua lẫn hôm nay cậu ấy đều như chim sẻ nhỏ bám theo tôi.

"Maria, rốt cuộc có cái gì mà cậu kéo mình đi vậy?" Tôi chọt chọt tay cậu ấy, nhỏ giọng hỏi.

"Chỉ là mình ăn xong sớm nên muốn xem lớp bùa chú như thế nào nhưng sợ lạc đường. Xin lỗi cậu Elena." Mặt cậu ấy hơi đỏ, hình như đúng là sợ làm phiền tôi. Lời nói trúc trắc như vậy, còn lâu mới tin là thật.

Tôi rộng lượng cười xòa nói không sao làm giảm sự bí bách của Maria. Tò mò hỏi thêm: "Nhưng mà cậu với thủ tịch năm nhất có chuyện gì vậy, mình thấy ừm... cậu ấy hay nhìn qua phía cậu. Hình như hai người quen biết phải không?"

Maria cười nhạt, nói: "Quan hệ của nhà Obsidian và nhà Grey trước đây rất tốt, đến giờ vẫn vậy nên mình có quen biết cậu ấy."

Cô ấy chỉ nói bấy nhiêu nên tôi đành ồ ừ cho qua, dần dà các học sinh khác cũng vào lớp.

Tiết này chúng tôi học với Ravenclaw nên rất thuận lợi, không có xích mích. Một phần là vì rất nhiều quý tộc cũng vào Ravenclaw mà vòng giao thiệp của quý tộc lại rất rộng nên ai cũng tương đối thân thuộc.

Hai nhà, một tôn sùng tri thức, một nể trọng cường giả yên bình cùng nhau học tập.

---

Cái thứ gọi là kịch tình... à, đây là từ viết tắt của tình tiết kịch tính mà tôi thấy được trong phim thật ra không khiến tôi dè chừng quá lâu. Sau hơn một tháng cũng không có gì đặc biệt nên tôi suýt quên mất việc bản thân biết tất cả mọi thứ sắp xảy ra. Ở đây, câu chuyện tôi đang sống là 'Harry Potter'.

'Vụ án' đầu tiên đã tới, bà Norris bị hóa đá.

Bà Norris, đó là cách gọi trang trọng mà giám thị Flich dành cho người trợ lý của mình.

Norris gầy gò nhưng lông xám như màu bụi bậm lại xù lên, mắt có màu hổ phách sáng rực, nhãn cầu to như lúc nào cũng trừng nhìn người khác, và dường như lần nào tôi cũng thấy con ngươi của Norris thẳng đứng đầy cảnh giác. Các học sinh Hogwarst đều cực kỳ khó chịu Norris cũng như giám thị Flich. Họ rất thường hay chọc phá Norris vì điều đó làm cho giám thị Flich tức điên.

Nó lúc này như bị trúng bùa chết điếng, nhìn rất cong keo và đáng sợ. Các giáo sư không muốn cho các học sinh nhìn thấy nên liền đem nó đi nhưng giám thị Flich lại rất giận dữ. Thậm chí vì dòng chữ mang tính ám chỉ ở trên tường mà ông ấy còn suýt tấn công Harry Potter.

Chữ trên tường giống trong phim, đỏ tươi như được viết bằng máu. Một lời nhắc nhở về phòng chứa bí mật của Slytherin.

"Phòng chứa bí mật đã được mở..." Tôi nằm trên giường mình lặp lại những từ đó.

Những chuyện này không liên quan đến tôi. Với một người xem như tôi mà nói, các chi tiết này đều là để nhân vật chính có thể trưởng thành hơn. Việc tốt nhất tôi có thể làm là ngơ đi mọi thứ, giả vờ như mình không biết gì. Ít nhất trong năm này thì các tình tiết đều không có gì để bàn cãi. Hiện tại tôi chỉ nên là một nhân vật quần chúng, tôi cần phải nhắc nhở mình, không bao giờ được quên điều này.

Maria đứng cách đó không xa quay đầu hỏi: "Cậu lẩm bẩm gì vậy?"

Tôi phất tay: "Không có gì."

Sau đó cứ nghĩ ngợi.

"Maria." Tôi vô thức gọi.

"Hửm?" Cậu ấy đang lấy đồng phục ra đứng trước gương, tìm xem cách mặc đẹp nhất. Tôi thấy có chút buồn cười. Đã là đồng phục thì mặc thế nào chả như nhau.

"Không có gì." Nghe tôi trả lời như vậy, Maria liếc tôi một cái sắc lẻm.

"Thay vì nằm đó để người móc meo thì tốt nhất cậu nên đi làm bài tập đi. Nếu không lại trở thành kẻ ngốc. Tới lúc đó thì không ai cứu được đâu." Cô ấy vừa loay hoay với quần áo vừa buông lời.

"Rồi rồi." Tôi ngửa người ngồi dậy, thật sự nghe lời cô ấy đi lấy tập sách xem bài. Mới quen không lâu nhưng tôi biết Maria là Slytherin điển hình, cũng là một người tốt tính.

Bài tập mấy ngày đầu nhất là đối với năm nhất cũng tương đối thảnh thơi. Tôi cho là các giáo sư làm vậy là để cho học sinh có thời gian hòa nhập với cuộc sống học đường. Nhưng qua một tháng, bài tập chồng chất lên nhau càng nhiều. Không đến mức làm mãi không hết nhưng cũng cần khoảng hai giờ đồng hồ để thu xếp ổn thỏa. Với một số học sinh lười biếng thì cái này rất là khó.

Tôi muốn học tốt một chút. Không kể đến giỏi hay xuất chúng như quý cô Hermione hay ngài Draco Malfoy, thành tích ở loại giỏi là được rồi. Nếu quá trình tốt thì kết quả sẽ tốt. Được một tấm bằng loại giỏi ở Hogwarst thì có lẽ tương lai cũng không thiếu nơi để tôi làm việc. Ấy là nếu tôi tốt nghiệp được.

Vừa ngốc nghếch suy nghĩ tôi càng né tránh được mối bân khuân về phòng chứa bí mật.

Khi làm bài xong rồi thì đã không còn ai trong phòng. Maria đã đi đâu đó rồi.

Vì phòng chứa bí mật nên các giáo sư đã hạn chế cho bọn tôi ra ngoài, nên tôi nghĩ cô ấy đang sang phòng kí túc của ai đó.

Tôi cầm sách mang ra phòng sinh hoạt chung. Giờ này chắc ở đó sẽ có người.

Vì học sinh Slytherin cũng như các nhà khác, sẵn lòng giúp đỡ nhau trong học tập cho nên tôi muốn mang sách để hỏi đàn anh mấy câu mình không hiểu.

Ở phòng sinh hoạt, tôi chỉ nhìn thấy Draco đang tùy hứng ngồi trên ghế sô pha tay cầm một quả táo. Trên ngón tay mang một cái nhẫn quá cỡ. Bên cạnh vẫn là Vincent và Gregory.

Giọng họ nói không nhỏ, nghe ra là đang nói về phòng chứa bí mật.

"Thằng Potter đó, không đời nào là kế vị của Salazar Slytherin! Ngay cả cháu chắt chút chít cũng không phải!"

"Đúng vậy, không đời nào!"

Vấn đề này tôi hiểu rõ nên có thể nói như sau. Không phải xà khẩu thì cứ là con cháu Slytherin vì thậm chí Harry Potter còn không thuộc nhà Slytherin. Nón phân loại sẽ không bao giờ sai, không thể nào có chuyện nón phân loại để con cháu Slytherin vào Gryffindoor cả. Chỉ từ hai điều này đã có thể kết luận được Harry Potter không phải người thừa hưởng phòng chứa bí mật.

Nhưng theo giọng điệu này, tôi nghĩ là Draco chỉ đang đơn thuần tức giận khi kẻ mình ghét có cái danh mà người đó không đáng thuộc về.

Tôi không tiếp tục đứng đó nữa mà đi vào khu kí túc tìm phòng của vị nữ huynh trưởng mà mình tương đối thân thiết. Nếu còn đứng đó chắc cả đêm tôi sẽ không ngủ vì nghĩ tới phòng chứa bí mật.

[#20202107]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com