Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 8 : Hermione nghi ngờ

><  chương này hơi dài quá nè , có tới  2520 từ lận luôn á ><

Khách khứa đến thăm Harry nườm nượp, ai cũng cố làm cho nó phấn khởi lên. Lão Hagrid gởi tặng nó một bó bông sâu tai giống như những cái bắp cải vàng khè. Và Ginny, đỏ mặt thẹn thùa, đến thăm với một tấm thiệp chúc "mau bình phục" mà cô bé tự làm lấy. Tấm thiệp ấy cứ hát lên eo éo trừ khi Harry nhét dưới tộ trái cây.

Bánh kẹo chất đầy ắp trên chiếc bàn cạnh giường nó , nhiều đến mức mà nó chắc chắn rằng nó sẽ không ăn hết được nếu không có Ron trợ giúp.

Vào sáng chủ nhật, Hermione cùng Ron đến thăm nó.

Ron bóc mấy viên kẹo dẻo đủ vị ra, vừa ăn vừa nói: '' Bồ ổn hẳn chưa Harry ''

Harry lấy một gói socola ếch nhái trên bàn, vừa bóc vừa nói: '' Khỏe hơn rồi ''

Hermion nhìn Ron, cau mày: '' Ron, Harry đang bị bệnh. bồ đừng tranh ăn như vậy chứ ''

Ron miệng nhai kẹo, phản bác : '' mình chỉ ăn giúp Harry thôi '' 

Harry chỉ cười. Chuyện Ron toàn tâm toàn ý đam mê với đồ ăn cũng đâu phải ngày một ngày hai. 

Mặc kệ ánh mắt ghét bỏ của Hermione, Ron vẫn miệt mài với hộp kẹo trên tay. Harry với tay đưa cho Ron một hộp bánh nữa  khi thoáng thấy kẹo trên hộp kẹo trên tay bạn thân nó đã vơi đi phân nửa. 

Hermione nhìn Harry, hình như đang lưỡng lự việc gì đó, mãi đến khi Ron ăn hết hộp kẹo dẻo đủ vị và bắt đầu chuyển sang một gói bánh màu xanh xanh có in mấy chữ  '' Bí đỏ siêu cấp ngọt '' , thì cô bé mới hỏi: '' lần trước mình nhìn thấy Cedric Diggory. Anh ta lên thăm bồ hả . '' 

Vào tối ngày đầu tiên Harry vào bệnh thất, Hermione đã lên thăm Harry,   cô  nhìn thấy Cedric Diggory từ bệnh thất bước ra và bà Pomfrey nói rằng Harry vừa thiếp đi , nên cô nàng đành  trở về tháp. 

và thứ cô bé ấn tượng vào tối hôm đó chính là khuôn mặt đỏ hồng và một nụ cười rất lạ lùng  của Cedric.  Biểu cảm lúc đấy hệt như là anh ta đang rất hạnh phúc và vui sướng vô cùng. Anh ta thậm chí còn không nhìn người xung quanh, mà cứ đi như bị mất hồn. 

''giống như là vừa dùng tình dược hoặc vừa tỏ tình ai đó thành công vậy ''- Cô thầm nghĩ. Nếu không phải thấy anh ta từ bệnh thất đi ra thì cô đã cho suy đoán trên là đúng.

 Hermione không phải lần đầu nhìn thấy Cedric Diggory, cô cũng rất nhiều lần  bắt gặp anh trên thư viện , anh luôn luôn điềm tĩnh và nở nụ cười ôn hòa với hầu như là tất cả mọi người. Việc    một biểu cảm lạ lùng đến mức vi diệu như vậy xuất hiện trên khuôn mặt điển trai của vương tử nhà Hufflepuff làm Hermione phải nói là kinh ngạc đến nỗi ngoái nhìn đăm đăm ,mãi đến khi Cedric Diggory khuất sau một ngã rẽ thì cô mới xoay người đi vào bệnh thất.

Harry gật đầu, nói: '' Anh Cedric lên an ủi mình ''

Ron và Hermione liếc nhìn nhau, đồng thanh: '' Mau nói , hai người từ bao giờ quen biết ''

Harry nhìn điệu bộ như thể nếu nó không kể thì hai đứa bạn thân nhất của nó sẽ hội đồng nó đến nơi, nó xua tay: '' được rồi , đừng nhìn mình như vậy , mình sẽ kể ''

Đột nhiên, Hermione như phát hiện ra điểm bất thường trong câu nói của Harry: '' bồ gọi ảnh là Anh Cedric? '' – Hermione nhướng nhướng mày: '' bộ bồ với anh Diggory thân lắm hả Harry ? ''

Harry biết mình lỡ lời, nó lúng túng , né tránh ánh mắt nhìn đăm đăm của Hermione nói: '' ờ thì cũng không hẳn là quá thân. Anh ấy đã hướng dẫn mình làm luận văn môn thảo dược. Còn có ...''

 Dưới cái nhìn uy hiếp của Hermion và khuôn mặt nghiêm túc của Ron thể hiện rõ nếu Harry không thành thật khai báo thì Hermione sẽ cho nó một cái bùa trói thân và Ron sẽ không ngần ngại mà tẩn nó một trận mặc kệ nó có đang phải nằm bệnh thất hay không.

 Harry đành thành thành thật  thật mà tường thuật từ đầu đến cuối cho 2 đứa bạn thân nhứt của nó nghe, nó tính giấu diếm một vài chuyện,  ví như chuyện Cedric ôm nó, nhưng dưới con mắt sắc sảo của Hermione thì Harry thấy nó đã thất bại.

Ron thốt lên: '' Mình cứ tưởng bồ bị ai nhập nữa chứ ''. Harry hiểu là Ron đang nhắc đến bài luận văn môn thảo dược.

Harry cười nhạo: '' mình dù có bị ai nhập cũng không thể tự viết một bài luận văn hoàn hảo như vậy đâu ''

Hermione nghe xong, liền mắt mở to kinh ngạc: '' Mình không nghĩ bồ quen biết với anh Diggory vậy mà lại giấu tụi này ''

Harry ấp úng nói: '' mình không có ý định giấu, chỉ là ..chỉ là chuyện này '' Harry lấp lửng, nó không biết phải điền câu sau như thế nào .

rõ ràng là vậy, nó không biết phải kể chuyện này ra sao. khi nghĩ đến Cerid thì nó luôn cảm giác có gì đó rất lạ, kì lạ đến mức nó không thể định hình nói cảm giác kì lạ đó làm sao,vậy nên nó không biết phải nói cho hai đứa bạn mình nghe như thế nào..

Ron cũng tròn mắt nhìn nó, miệng vốn đang nhai bánh cũng ngừng lại: '' Harry , mình không nghĩ hai người nhanh chóng thân thiết như vậy.''

Hermione rơi vào trầm mặc. cô có cảm tưởng như  có gì đó không đúng lắm ở đây. Diggory ôm Harry? còn kéo người ta vào phòng? 

Hermione biết Diggory là huynh trưởng– đồng thời là đội trưởng kiêm tầm thủ đội quidditch nhà Hufflepuff .  Anh ta được rất  đông đảo nữ sinh thầm thương trộm nhỏ vì khuôn mặt điển trai, dáng người cao ráo, thành tích học tập lại vô cùng tốt, lại biết chơi thể thao, còn ấm áp, tốt bụng cực kì. 

có người vì những điều đó mà  gọi anh là  vương tử ấm áp nhà Hufflepuff, sau đó, ai ai cùng truyền nhau cách gọi này, nhưng một khẳng định về sự tốt đẹp và tài năng của Cedric Diggory   . Nhưng.. dù ấm áp thế nào thì cũng không thể trong ngay lần đầu đã làm bài luận giúp chứ . Còn ôm an ủi???

Hermione trầm ngâm: '' Ý bồ là hai người vừa lần đầu gặp mặt mà anh ấy đã giúp bồ viết luận văn , còn kéo bồ vào phòng?''

Harry gật đầu.

'' có gì không ổn à ''- Ron hỏi.

Hermione im lặng một lát rồi nói: '' ảnh còn ôm bồ hả ''

Harry cảm thấy vành tai mình nóng hơn một chút, nó gật đầu

Ron nhảy dựng lên: '' Hả , Diggory ôm bồ hả Harry ''

Hermione kéo Ron đang kinh hãi xuống: '' Bộ bồ không nghe Harry nói hả . Hôm qua Diggory ở bệnh thất ôm bồ ấy an ủi mà. ''

Ron khiếp đảm nói: '' Hai người thân dữ vậy luôn ''

Harry nhìn bạn thân của mình đang tròn mắt nhìn như không-thể-nào-tin-được, nó nói: '' thôi nào Ron , mình và ảnh chỉ đang là bạn tốt thôi. Làm sao thân bằng hai bồ được ''

Ron gật gù: ''đúng rồi , ba tụi mình là bạn thân trước giờ mà ''

Hermione phì cười nhìn Ron: '' phát hiển vĩ đại quá hả Ron. ''

Harry quay sang Hermione hỏi: '' Mà có chuyện gì sao Hermione, sao bồ lại hỏi hai ba lần  ''

Ron cũng quay sang Hermione với khuôn mặt ngập tràn chấm hỏi.

Hermione nhìn hai khuôn mặt ngây thơ lẫn ngơ ngác của hai đứa, thuần khiết và trong sáng đến mức có thể so với dòng nước trong vắt dưới bầu trời thu trong lành.

 Hermione mím môi lắc đầu. Nó có cảm giác– nếu như suy đoán của nó không sai thì -Harry ngây-thơ Potter sắp bị Sói đội lốt Nai vàng ăn đến nơi rồi.

Hermione thở dài một hơi lắc đầu: '' không có gì , chắc tớ hiểu lầm thôi. ''

Hermione nhìn Harry đầu tóc rối bù kia, khe khẽ thở dài bất lực. Harry à, chẳng lẽ bồ không cảm thấy vừa quen chưa đến vài giờ đã giúp bồ viết luận văn là rất bất thường sao. Tuy Cedric Diggory nghe đồn là người rất được lòng mọi người, nhưng tớ không tin vừa quen đã giúp đỡ nhiệt tình như thế. Còn kéo cậu ấy về phòng riêng...rồi ôm bồ là kì lạ lắm hảaaaaaaaaaaaa .

Hermione có cảm tưởng nếu mà Harry lại cho cô nghe thêm vài tin tức động trời nữa của nó và Cedric thì có lẽ cô nàng sẽ không giữ  tự chủ được mà gào lên cho cậu bạn của mình hiểu. 

thật may là Harry đã kể hết, và không còn có tin gì gây sóng gió giữa hai người từ hôm gặp nhau đến nay nữa.  Cô thấy chính mình thở phào nhẹ nhõm.

Ron nhìn dáng vẻ như muốn nổ tung của Hermione, nó liền đưa cho cô nàng một viên kẹo, nói : ''Nè Hermione , mình nghĩ bồ nên ăn kẹo cho thoải mái , mình thấy bồ học nhiều quá đến mức suy sụp rồi kìa ''

Harry nhướng mày , thích thú nhìn hành động của Ron. Sau đó mới quay sang nhìn kĩ Hermione. Đúng thật là cô nàng đã học nhiều đến mức tiều tụy, quầng thâm mắt thấy rõ .

''bồ nên nằm bệnh thất một ngày '' - Harry  nói, rồi  nó lấy đống kẹo dúi vào tay cô nàng.

Hermione lấy viên kẹo Ron đưa cho vào miệng, vụng về ôm bánh kẹo trên tay, giọng cô hơi lạc đi một chút vì kìm chế cho mình bùng nổ: ''mình vẫn ổn ''

Ngoài cửa có tiếng bước chân, và tiếng xì xào nói chuyện. Ba đứa lập tức nhìn ra. Là đội Quitdich nhà Gryffindor.

Cả ba đều giơ tay lên, đồng thanh nói : '' chào mọi người ''

Một cảm giác tội lối bao trùm lấy Harry ngay khi nó thấy dáng người cao cao của Oliver. Nó khó xử nói: '' Chào anh Oliver.''

Cả bọn xúm xít quanh giường nó và Oliver Wood ngồi xuống chỗ giường nó, hỏi: '' Em ổn hơn chưa Harry ''

Cảm giác tội lỗi ngày càng lớn. Nó đã làm cho đội nhà Gryffindor thua nhà Hufflepuff và nếu mà Slytherin không đè bẹp đội Ravenclaw thì cúp quidditch năm nay sẽ càng xa vời đến mức không thể nào chạm tới được với nhà Gryffindor. Huống hồ, đây còn là năm cuối của anh Oliver . Ai mà chẳng biết anh ấy khao khát đoạt cúp hơn hết thảy mọi người đến mức nào.

Harry  áy náy liên tục xin lỗi Oliver.

Oliver chỉ nói là sẽ ổn thôi và rằng anh không hề chê trách Harry một chút nào hết. Nhưng Harry vẫn cảm nhận được câu nói của anh vô cùng trống rỗng. Rõ ràng là trận đấu đó đã tạo nên một cú sốc lớn cho Oliver.

Cả bọn ngồi cùng  Harry trò chuyện cho đến khi bà Pomfrey bảo rằng Harry cần nghỉ ngơi và sau đó đuổi đám học sinh trở về như thường lệ.

Harry ngồi ngây ngốc một mình trong bệnh thất. Sự vắng lặng xung quanh đã làm Harry chợt nhớ tới điều đã làm nó điêu đứng trong lần thi đấu Quidditch đó: Hung tinh .

Nó không nói cho ai nghe về Hung tinh, ngay cả Ron và Hermione, bởi vì nếu biết thì Ron sẽ sợ phát điên lên, còn Hermione thì sẽ chế giễu. Tuy nhiên, thực tế tồn tại là Hung tinh xuất hiện hai lần, và cả hai lần xuất hiện đó đều kèm theo những tai nạn suýt chết; lần đầu, Harry suýt bị chiếc xe đò Hiệp sĩ cán ngang; lần thứ hai, nó té từ trên cây chổi xuống từ độ ười sáu thước. Liệu Hung tinh có theo ám nó cho đến khi nó thực sự chết mới thôi? Chẳng lẽ nó cứ sống cho đến hết đời trong nỗi lo ngay ngáy về con ác thú đó?
Và còn những viên giám ngục Azkaban nữa. Cứ mỗi lần nghĩ đến họ là Harry thấy xấu hổ và muốn bệnh. Mọi người đều nói những viên giám ngục Azkaban thật kinh dị, nhưng đâu có ai té nhào mỗi khi đến gần một viên giám ngục... cũng đâu có ai nghe vọng âm trong đầu mình tiếng cha mẹ mình đang hấp hối.
Bởi vì giờ đây Harry đã biết tiếng gào thét mà nó nghe trong đầu là tiếng của ai. Nó đã nghe đi nghe lại những lời ấy, những lời của người đàn bà ấy, trong suốt những đêm nó nằm trong bệnh thất, thao thức nhìn những vệt trăng hắt bóng lên trần nhà. Khi những viên giám ngục Azkaban đến gần Harry, nó đã nghe những giây phút cuối cùng của má nó, sự cố gắng của bà để bảo vệ nó, Harry, khỏi bàn tay của Trùm Hắc ám Voldemort, và tiếng cười của Trùm Hắc ám Voldemort trước khi hạ sát bà... Harry ngủ lơ mơ chập chờn, chìm vào những giấc mơ đầy những bàn tay thối rữa nhớp nháp và sự van lạy như tế sao, để rồi vùng thức dậy và lại quay quắt với tiếng gào thét van xin của người mẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com