Quyển 3 - Chương 26
"Anh không đồng tình vì em còn nhỏ, không thể tiếp nhận 1 lượng lớn sức mạnh vào người như vậy được, rất có thể sẽ chết, nhưng cha lại không thể trái lệnh Voldemort. Khi thực hiện nghi thức, Andell đã không đứng nhìn được mà lao đến chắn cho em dẫn đến bỏ mạng."
À thảo nào con bé chết sớm như vậy, hồi đó tôi đã nhỏ rồi mà con bé còn nhỏ hơn tôi nữa.
"Điểu cuối cùng anh có thể làm cho Andell là xin cha mẹ để mộ của con bé ở trang viên thay vì chôn ở nghĩa địa của gia tộc."
Chuẩn bị đến trọng tâm câu hỏi của tôi rồi.
"Còn về phần em, thì do bị ảnh hưởng từ sức mạnh lan ra khi Adell trúng thuật nên cũng lịm đi. Sau đó, vì tình hình cấp bách nên cha mẹ đã âm thầm xóa kí ức và gửi em đến một căn nhà nào đó không cụ thể rồi tung tin tiểu thư Coffey biệt tích để tránh sự truy tìm của Voldemort."
Hồi đó tôi chừng mấy tuổi nhỉ? Chắc cũng khoảng 7-8 tuổi gì đó vì không nhầm thì bức ảnh đầu tiên của tôi với ông bà Fristzore là vào năm tôi lên 9. Vậy là lúc ấy Andell 5 tuổi.
"Thời gian đầu anh nghĩ rằng mình thật sự đã mất 2 em rồi, cho đến năm đầu tiên khi vào Hogwarts cha mẹ mới cho anh biết sự thật. Và anh bắt đầu tìm kiếm em từ đó."
Ngẫm lại một lúc, tôi nhớ rằng có dữ kiện nào đó cũng có thể đủ để chứng minh tôi là người nhà Coffey. Hmm, cái gì nhỉ?
À! Ông Olivander!
"À vậy ra đó là lí do ông Olivander từng nói em giống anh."
Chắc là trùng hợp ngẫu nhiên thôi mà! Tôi từng nghĩ vậy đấy.
Ánh mắt Hugh dần chuyển xuống dưới mặt sàn bằng gỗ sáng bóng mà khi đi sẽ có tiếng cộp cộp vô cùng dễ chịu, đôi khi là toát lên sự sang trọng.
"Em biết không, lúc gặp em lần đầu ở toa tàu đó, anh đã thấy rất thân thuộc, từ đặc điểm cho đến thói quen, tính cách, và cả vết bớt đó nữa..."
Ngừng một lúc, tôi thấy cổ anh nghẹn lại, đôi mắt cũng sắp hóa thành giếng sâu.
"Anh đã không thể tin vào mắt mình khi hôm nay thấy người em gái đã chết lại đứng ngay đây, ở trước mặt anh, thật sự nhiều lúc anh đã cố kìm nén những điều này bởi nó không phải cảm xúc của một người thừa kế. Nhưng nhìn thấy em sững sờ ngay đây, lòng anh cuộn trào lên như sóng biển." Giọng Hugh bắt đầu có chút xúc động.
Anh lao đến ôm chầm lấy tôi, gục đầu vào hõm cổ mà tôi còn cảm thấy rõ rằng người anh đang run rẩy.
"... Vậy nên đừng rời bỏ anh thêm lần nào nữa nhé... Anh... Anh thật sự không thể mất em!"
Cổ tôi ướt nhẹp rồi.
Tự dưng thấy sống mũi cay cay, tôi cũng dần bị cuốn theo cảm xúc của Hugh, cả cơ thể không tự chủ được mà như thể có ai đó điều khiển. Tôi ôm lại anh ấy, nước mắt giàn giụa cùng với cái giọng nghẹt mũi:
"Em hứa, hứa với anh trai của em. Không còn lần nào nữa."
Hai anh em chúng tôi ôm nhau mà khóc, như chưa hề có cuộc chia ly.
Đi vòng một vòng kí ức từ trước đến nay. Tôi thấy rất cảm phục Hugh, vẻ ngoài là huynh trưởng lạnh lùng, nghiêm nghị, một gia chủ tương lai xứng tầm. Nhưng sâu thẳm bên trong lại là trái tim ấm áp vô vàn. Cách anh đối xử với em gái mình như một người mẹ, ân cần và chu đáo, hết mực yêu thương khôn xiết.
Ở ngoài và ở nhà, anh như được thay da đổi thịt vậy. Chẳng còn mái tóc vuốt keo bóng lộn thường ngày, những ánh mắt lạnh lùng hay lời quát tháo nghiêm nghị. Giờ đây, trước mặt tôi không còn là một huynh trưởng mẫu mực nữa, mà là một người anh trai hoàn hảo, mái tóc mullet được buông thả tùy ý, khuôn mặt tươi như bông hoa sống. Khác biệt hoàn toàn!
Một người lạnh lùng như Hugh Coffey tôi từng biết, chẳng ngờ rằng có ngày anh ấy lại ở ngay đây, trước mặt tôi, với bộ dạng này.
Hugh bỏ người tôi ra.
"Xin lỗi, anh hơi xúc động quá rồi."
"Không sao, anh có thể khóc với em nếu muốn mà." chà lời động viên nghe mượt mà quá. Có lẽ tôi đang dần làm quen với thân phận này rồi.
Chợt tôi quay sang Hugh:
"Anh này!"
"Em hỏi đi."
"Sao anh biết em sắp hỏi? À mà thôi. Vào chủ đề. Nếu giờ em đã là tiểu thư Coffey rồi thì em phải làm những gì?"
Hugh khịt khịt mũi.
"À chuyện đó. Anh cũng không rõ cha mẹ tính thế nào. Có thể là em sẽ học những lễ nghi quý tộc-"
Tội xị mặt ra, nhăn nhó nói:
"Hả? Lại cái đó nữa sao, em đã học đến phát ngán ở nhà Litzy rồi mà."
"Đó chỉ là những điều cơ bản của một gia tộc bình thường thôi. Chúng ta là gia tộc danh vọng nhất nhì giới phù thủy, vậy nên lễ nghi cũng có phần hơn chứ. Ngoài ra em sẽ tìm hiểu thêm về gia tộc và hàng tuần sẽ có các tiết học bùa chú, độc dược và một số thứ khác. Anh nhớ mang máng là vậy."
Tôi ỉu xìu như cọng bún, người rạp xuống đất, thiếu điều chết đến nơi.
"Biết thế chẳng làm tiểu thư nữa, mệt thế này đếch ai muốn làm."
Hugh xách người tôi đứng lên.
"Anh biết là mệt mỏi nhưng em thử nghĩ xem. Bây giờ em đã là tiểu thư Coffey danh giá rồi, em có thể đi khắp trường với cái bản mặt ngông nghênh thường ngày đó mà không phải dùng danh nghĩa bạn thân của Andes hoặc Flowey nữa, mà giờ đây, em có thể kênh kiệu với tất cả mọi người bằng cái tên mới, một danh phận mới - tiểu thư Coffey độc nhất vô nhị!"
Đúng thật nhỉ? Lời nói của Hugh là tôi mới tỉnh ngộ ra, trước đây tôi đều là dựa hơi bạn bè, chức vụ trong trường và thành tích học tập nên mới có thể ngông nghênh như vậy. Nếu giờ tôi là tiểu thư Coffey thì sẽ chẳng còn phải dựa hơi ai nữa.
Mọi người sẽ biết đến tôi với cái danh phận mới, tiểu thư Artemis Coffey quý phái và sang trọng. Không còn là một Ellyna tầm thường, bạn thân của tiểu thư này thiếu gia kia nữa.
Danh vọng! Đứng trên đỉnh cao chính là khao khát cả đời của tôi!
Ý chí học hỏi trong tôi nổi lên phừng phừng như lửa đốt. Nghĩ đến khát khao về danh vọng như tiếp thêm động lực để tôi học cách là một tiểu thư danh giá!
---
Tôi đứng trước cửa phòng mà tim cứ đập thình thịch liên hồi, chỉ một chút nữa thôi là tôi sẽ mở cánh cửa này và xuống dưới đó ăn tối với gia đình. Nhưng chúng tôi chỉ mới nhận nhau cách đây vài tiếng, bây giờ nếu ngồi vào chung một bàn, tôi thật không biết nói gì cho phải phép.
Hugh thì anh ấy có vẻ gần gũi hơn với tôi và trước đây chúng tôi đều có thời gian tiếp xúc với nhau quá lâu nên việc tôi và anh thích ứng về chuyện mình có anh trai/em gái là điều khá dễ dàng.
Chợt có ai đó gõ cánh cửa phòng làm tôi thoáng giật mình, mặt sát với cánh cửa nên tôi cảm giác người ấy sắp gõ vào mặt tôi vậy.
Bằng chất giọng không cảm xúc:
"Ai vậy?"
"Anh đây mà."
Vẻ mặt tôi ngay tức khắc trở lại bình thường. Mở cửa với khuôn mặt tươi cười nhìn Hugh.
Anh nháy mắt với tôi:
"Xuống ăn tối thôi nào, quý cô của tôi."
"Vâng, em đi cùng anh."
Lúc nãy hồn treo trên mây trên gió nên tôi chẳng biết phòng mình ở đâu nữa, bây giờ mới bình tĩnh quan sát mới biết được phòng tôi ở tầng 3, tuyệt, con số yêu thích của tôi.
Có lẽ nơi này là tòa chính nên có một cái giếng trời rất to, xuyên suốt từ tầng 1 cho đến hết tòa, ở trên cùng giếng được đậy bởi một 1 cái mái vòm trong suốt với họa tiết cổ xưa có hơi hướng của thần thoại Hy Lạp.
Ở giữa thì có một cái đèn chùm khổng lồ bằng đá Sapphire đỏ lơ lửng trên không trung, kéo dài từ tầng trên cùng, tức tầng 4, cho đến tận tầng 2. Nhìn thoáng qua đã thấy chiếc đèn chùm giống hình ảnh của 2 người đang khiêu vũ, chính là bố và mẹ tôi.
Tôi khá hứng thú với lối kiến trúc của tòa chính này, còn mấy tòa phụ xung quanh thì có lẽ để khi khác.
Đúng là con nhà nòi, hầu hết các tài năng nổi trội của tôi đều theo thiên hướng nghệ thuật như âm nhạc, hội họa, kiến trúc hay tài viết lách, và mẹ tôi thì là một nghệ sĩ. Đúng, không có thứ gì là không có mục đích cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com