Quyển 3 - Chương 7
- "Anh Wood, cẩn thận!!!" Potter hét lên.
Oliver đang cười cợt nhìn Potter mà không biết quả Bludger đang bay về phía mình, tiếc là Potter đã nhắc quá muộn. Quả Bludger bay đến và đâm vào Oliver 1 cái.
"Bụp!"
- "Ui, hơi xót." Tôi nhăn mặt quay đi, lấy tay che miệng.
- "Quả đấy không gãy chổi mới lạ."
- "Đúng vậy, có lẽ sau trận này tôi lại phải đến bệnh thất 1 chuyến rồi." Ý tôi là đi thăm Oliver.
Zabini khoanh tay, cậu nhóc tựa vào ghế, khó hiểu nhìn tôi, "Chị có còn là tầm thủ không vậy tiền bối Friszore? Trong lúc người khác đang chăm chú tìm kiếm xung quanh thì chị lại ngồi đây tán nhảm à?"
Tôi nhún vai, lộn nhào trên không trung một vòng, "Khác biệt tạo nên đẳng cấp."
Pansy chỉ tay về phía quả bóng, "Trái Bludger đó kỳ lạ quá nhỉ? Nó cứ đuổi theo Potter mãi."
Tôi xoay chổi, dốc ngược bản thân xuống nhìn theo hướng tay Pansy. Trông thằng Potter thật sự rất thảm, bị đuổi tới hồn bay phách lạc luôn kìa. Nhưng tôi đã thấy trái Snitch rồi nhé, việc Potter cứ mải mê tránh trái Bludger thì càng có lợi cho tôi thôi.
- "Đi đây."
Chúng tôi luôn như kiểu có thần giao cách cảm vậy, mỗi lần tôi nhìn thấy trái Snitch thì kiểu gì Potter cũng nhìn thấy và đuổi theo cùng 1 lúc, chuyện tâm linh không đùa được đâu.
Tiếc là tôi luôn bị vạ lây bởi những thứ Potter gây ra, bây giờ cũng vậy. Tôi bay ngang qua mặt Potter, lộn hai vòng, thuận lợi cắt ngang đường bay của nó tới trái Snitch. Sau đó, do không để ý mấy mà liền bị trái Bludger làm một đường điêu luyện vào lưng, cảm thấy rất đau đớn, rất muốn bóp nát trái bóng.
Nhưng có lẽ do quá chú tâm để né trái bóng nên Potter đã cho tôi cơ hội để tiếp cận trái Snitch. Tôi nén đau bay vụt lên, vươn người tới trước, gần chạm tới mục tiêu của mình. Khoảnh khắc ngón tay chạm vào trái bóng nhỏ mát lạnh, một trái Bludger không biết từ đâu tới tông thẳng vào cánh tay tôi. Tôi sốc đến mức hoảng loạn vội vàng tránh né trái Bludger, nhào một đường Parabol hoàn hảo.
Má nó, đau tới mức sống lần một thì sẽ chết lần hai.
Quay lưng lại quan sát toàn bộ sân đấu, tôi bực bội co chân lên, đứng hẳn trên chổi sau đó nhảy tới, thành công chụp được trái Snitch trong lòng bàn tay. Tôi rơi thẳng xuống dưới, độ cao này khá là đau à nha…
Lúc tiếp đất bằng lưng, người tôi như vừa rơi xuống một hồ nước đá vào mùa đông vậy, tê cứng không cảm giác và nội tạng bên trong muốn tách ra 300 mảnh (bán chắc được nhiều tiền lắm).
Trong lúc gần tới cơn mê man, tôi vẫn cảm nhận được vật nhỏ bé trong tay đang ngọ nguậy dữ dội. Cả khán đài gần như bùng nổ, tiếng hét ầm ĩ và còi hú vang cả một vùng trời. Tôi nhắm mắt lại, trước khi bất tỉnh còn nghe một câu:
- "Tầm thủ Friszore của Slytherin đã bắt được trái Snitch! SLYTHERIN CHIẾN THẮNG!"
---
Tôi cảm giác da mặt mình âm ấm. Mọi thứ xung quanh rất tối, cứ mờ nhòe rồi sau đó tắt hẳn, tối đen. Vài giây sau, mắt tôi bị chói tới mức cực độ, khiến tôi phải miễn cưỡng hé mắt lên.
Trần nhà màu trắng, trong rất giống bệnh xá. Đau đớn lết dậy, tôi hít một hơi sâu, mũi toàn mùi thuốc sát trùng. Đau quá… Toàn thân gần như tê dại vậy.
Cái này đúng thật là vào bệnh thất mà…Mồm miệng linh thiêng quá đi mất.
- "Fick deine mutter*! Đau quá." Giọng tôi khàn khàn, cổ họng đau rát, khô cong. Cảm nhận được tiếng động bên cạnh mình, tiếng ghế bị đẩy lê trên mặt đất kêu lên khiến tôi khó khăn quay đầu sang phải để nhìn.
Doval à?
- "Em tỉnh rồi!"
Doval dang 2 tay ra lao đến tôi, còn tôi đau nhức đến nỗi không thể cứ động để phản kháng. Quá sợ hãi, tôi yếu ớt dơ hai tay lên trước ngực, nhắm tịt mắt để đón nhận cái đau như bùa Choáng sắp giáng xuống. Sao mà đỡ nỗi được hả trời…
Tưởng chừng là thế, sau một lúc không thấy động tĩnh gì, tôi lo lắng hé mắt ra. Một bàn tay nắm chặt vai Doval, kéo anh ấy ra sau. Mái tóc màu cà phê bóng bẩy và đôi mắt ngọc màu đại dương…
Tôi nhìn vào nó, vô thức nuốt nước bọt.
Anh ta cất giọng lạnh lùng, "Xương con bé sẽ tệ hơn nếu mày làm như vậy, Doval."
Chị Martin đi đằng sau, nhanh chóng tiếp lời, "Đúng vậy, tôi nghĩ cậu nên học cách cân bằng cảm xúc lại."
- "Tốt thôi. Nào, giờ thì bỏ tao ra được rồi đó Hugh." Doval hất tay Coffey ra khỏi vai, vừa xoa vai vừa lầm bầm, “Nắm gì mà chặt thế? Thích tao à?”
…
- “Pfff…” Tôi xin lỗi, nhưng không biết tại sao trong khi đầu óc mụ mị không tỉnh táo vẫn có thể nghĩ ra cảnh hai ông thần này yêu nhau nữa. Thật sự rất mắc cười, tiếc là họng tôi đau quá đi.
Coffey liếc Doval một cái lạnh ngắt, sau đó liếc sang tôi rồi bỏ đi một mạch không thèm quay đầu.
- "Trời ơi, chị vừa đến đã thấy tiếng Doval hét rồi. Cảm ơn Merlin. Bây giờ em thấy trong người như nào?"
Tôi mở miệng, giọng khản đặc, "Nước."
- "À phải rồi."
Sau đó Martin giúp tôi uống nước. Ôi nguồn sống của tôi đã trở lại, tôi đã hồi sinh, thật tuyệt vời.
- "Em thấy thế nào rồi?"
Tôi mỉm cười méo xệch, “Em đau.”
Chị Martin cười nhẹ, “Chờ một chút, có lẽ dược bà Pomfrey đắp lên người em đã thấm vào xương rồi. Chắc chỉ tầm nửa ngày hoặc hơn là có thể tháo ra đấy.”
Tôi đưa mắt nhìn sang tay rồi chân rồi cả người mình, được quấn băng như xác ướp vậy. Bột cưng cứng, và nhớt nháp kiểu gì. Một giọt mồ hôi chảy xuống từ cổ làm tôi ngứa ngáy cựa quậy, bệnh thất hình như hơi nóng.
- "Em nằm đây được bao lâu rồi?"
- "Mới có 3 tiếng thôi."
Tôi thở phào, “Ôi, còn tưởng phải vài tuần rồi cơ."
- "Ừm… Đáng lẽ phải là vậy. Bà Pomfrey bảo em bị gãy xương toàn thân nhưng vừa hay có loại dược mới để điều trị nhanh chóng.”
- "À ừ, gãy xương toàn thân thôi mà.”
- "Đừng lo, nó sẽ sớm lành."
Tôi cười khổ, "Mong là nó sẽ sớm lành, trong hôm nay."
Doval nhún vai, "Dù cho có lành trong hôm nay thì em cũng phải ở lại ít nhất là 1 ngày để theo dõi."
- "Verdammt**..."
- "Ồ cưng tỉnh rồi sao?" Từ phía cửa phát ra tiếng nói của người phụ nữ, chính là bà Pomfrey.
Bà đi vào, hỏi han tôi, trên tay là lọ dược gì đó màu đỏ tươi. Đi đằng sau bà là Coffey.
- "Vậy ra là cậu đi gọi bà Pomfrey sao?" Chị Martin nói, đây không phải là câu hỏi, chỉ là chị nói cho có hoặc do tâm trí mách bảo chị phải nói thế.
Coffey gật đầu nhẹ.
- "Được rồi, mấy đứa ra ngoài hết đi, ta cần khám cho con bé." Bà Pomfrey đưa tay xua xua mọi người, chỉ về phía cửa bệnh thất.
Chị Martin, kéo cả hai người kia ra ngoài. Sau đó bệnh thất chỉ còn mỗi tôi và bà Pomfrey.
Bà kéo rèm che xung quanh giường bệnh rồi đi vào trong, đưa tay sờ và nhấn một chút lên lớp bột cứng bao bọc người tôi, ậm ừ nhận xét:
- "Chắc chỉ tầm gần một ngày nữa là có thể bỏ lớp bột ra rồi. Bây giờ cháu thấy trong người như nào?"
- "Cháu thấy hơi ngứa ạ… Và đau.”
- "Ráng nhịn một chút, điều tốt nhất cho cháu bây giờ là uống lọ dược này, nó sẽ hỗ trợ trong quá trình thuốc lành xương ngấm vào người cháu." Bà cười mỉm hiền lành rồi mở lọ dược màu đỏ đang cầm trên tay ra.
Trong phút chốc tôi thấy con người đằng trước mình là 1 con quỷ, dù biết là tốt nhưng tất cả các lọ dược tôi từng uống khi vào bệnh thất đều luôn ghi đậm dấu ấn trong lòng tôi, vì vị của nó quá kinh khủng, còn hơn cả việc sờ vào dịch ốc sên nữa!
______________________________
* Fick deine mutter: tiếng Đức, có nghĩa là đụ mẹ mày.
** Verdammt: vẫn là tiếng Đức, có nghĩa là chết tiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com