Chương 72: Hogwarts với tôi là
Ánh sáng đầu ngày len lỏi chiếu vào tầm mắt đang còn say giấc, tôi chớp mắt vài cái, đôi tay khẽ khàng che lại cái nắng sớm đang cố đánh thức mình. Sau gần một tháng ở bệnh thất để dưỡng thương, cuối cùng tôi cũng được thả tự do.
Sáu giờ sáng, tôi được bà Pomfrey cho phép trở về nhà chung, tiếp tục ngày tháng vật lộn với đống bài tập mà tôi đã bỏ lỡ cả tháng nay. Chỉ vừa nghĩ về nó, cơ thể tôi phút chốc đã trở nên run rẩy, chẳng dám tưởng tượng đến những ngày tiếp theo của mình sẽ diễn ra thế nào.
Trên đường về phòng sinh hoạt chung, sáu giờ sáng ở Hogwarts vẫn còn vắng tanh, chẳng có một bóng người nào trên khuôn viên, thậm chỉ là ở hành lang cũng chẳng có ai. Đây là lần đầu tôi ra ngoài sớm như vậy kể từ lúc nhập học. Nhìn mọi thứ yên tĩnh và bình lặng như vậy, trong lòng tôi phút chốc dâng lên một chút gì đó bình yên, cảm giác ấy khiến tôi chỉ muốn thời gian dừng lại ở giây phút này, để mọi thứ có thể mãi mãi yên bình thế này.
Chẳng vội trở về, tôi chậm rãi dạo quanh công viên ngắm khung cảnh Hogwarts buổi sáng. Đó là một khung cảnh tuyệt vời mà tôi chưa từng được thấy trước đây, ánh mặt trời chậm chậm len lỏi qua những ngọn núi hùng vĩ phía xa mang theo những tia nắng ấm của buổi sáng sớm. Ánh nắng vàng rực chiếu rọi khắp cả ngôi trường phép thuật, từng đàn chim như đón nhận sức sống của ngày mới mà chao lượng liên hồi trên khoảng không vô định, hót vang cả một khuôn viên đầy nắng.
Tôi ngồi đó, đôi mắt đen láy khẽ khàng lưu lại những khoảnh khắc đẹp đẽ trước tầm mắt. Những chuyện từ trước đến nay bắt đầu được tua lại như cuốn phim, và thú thật tôi chưa từng nghĩ nghiêm túc về vấn đề này bao giờ.
Một cô gái bỏ lỡ kì thi đại học của mình với bao nhiêu nỗi thất vọng, bao nhiêu sự tự trách và mang trên mình biết bao nhiêu đau khổ, chẳng hiểu vì điều gì bấy giờ lại nhận được nhiều tình yêu thương đến vậy.
Tôi chưa bao giờ dám nói về những vết thương lòng của mình, vì khi nhắc đến, chúng sẽ vô thức bung máu mà trở nên đau đớn hơn. Nhưng nghĩ mà xem, có ai mà ngờ cuộc sống vốn tẻ nhạt và đầy rẫy những đau thương của bạn, cuối cùng lại được một việc mà bạn chưa từng dám nghĩ đến chữa lành. Do đó mà tôi đã ngộ ra một chân lí, khi cuộc sống cố đẩy tôi vào những đau khổ bủa vây thì nó vốn chỉ đang muốn tôi tận hưởng sự cố gắng và thành công của mình một cách trọn vẹn nhất mà thôi.
Từ một cô gái ít nói, ngại nói ra quan điểm của mình, cảm thấy quá mệt mỏi với những con người xung quanh, Hogwarts đã khiến tôi trở nên tốt đẹp hơn, sẵn sàng thể hiện bản thân bên cạnh những người bạn mà tôi yêu quý. Tôi cũng nhận ra được nhiều điều khi đối mặt với cái chết, rằng tôi khao khát được sống đến nhường nào. Tôi cũng nhận ra rằng bản thân tôi chẳng tệ một chút nào, tôi sẵn sàng hi sinh vì những người tôi yêu thương, sẵn sàng chiến đấu vì họ và sẵn sàng làm mọi thứ để tận hưởng hết tuổi trẻ này, những điều mà trước giờ tôi chẳng bao giờ biết được ở bản thân.
Tôi còn khám phá ra được thân phận thật sự của mình. Dù đó là một cú sốc lớn, nhưng bấy giờ tôi đã chấp nhận được đó từ lâu. Nỗi đau nào đến rồi sẽ chóng qua, tôi không muốn sự hi sinh của má trở nên hoài phí, vì lẽ đó mà tôi sẽ dùng tất cả mọi thứ mà mình có để bảo vệ gia đình mình. Có bao lần mà tôi được sống như vậy cơ chứ.
Hogwarts đã cho tôi rất nhiều. Tôi đã gặp được Susan - người bạn đầu tiên khi tôi vào nhà Hufflepuff. Justin - cậu bạn tuy ngớ ngẩn nhưng lúc nào cũng khiến tôi cười vì những điều giản đơn. Tất nhiên là chẳng thể thiếu chàng huynh trưởng Cedric, người đã tin tưởng và giúp đỡ tôi dù mọi thứ có tồi tệ thế nào. Và cả Ernie, người mà sau này tôi mới có cơ hội được gặp nhưng lại nhanh chóng hợp cạ như một cặp bài trùng. Còn có cả Michael, cậu bạn nhà Ravenclaw, một người bạn đặc biệt đối với chị tôi. Không thể thiếu bộ ba vàng, những con người luôn khiến tôi ngưỡng mộ từ tận những ngày còn thơ. Sau nhiều lần tiếp xúc với Hermione trên lớp học, tôi không thể nào ngừng ngưỡng mộ khả năng học hỏi và những tri thức mà cậu ấy có. Ron thì lúc nào cũng trông hài hước, tôi vẫn còn nhớ lần chúng tôi rủ nhau đi uống Whiskey Lửa, trông khác nhau thế chứ chúng tôi hợp cạ vô cùng. Còn Harry, tôi và cậu ấy vốn đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, và những gì cậu ấy cư xử với tôi đều khẳng định cậu ấy chính là một chàng trai cực kì tốt, xứng đáng với cái tên cậu bé vàng mà mọi người đặt.
Hogwarts còn giúp tôi gặp lại gia đình tôi. Tôi gặp lại Norad dù chúng tôi có rất nhiều điểm khác biệt, nhưng trải qua biết bao nhiêu điều, cuối cùng chúng tôi cũng hiểu nhau nhiều hơn, thông cảm cho nhau nhiều hơn. Tôi vẫn luôn cố gắng tìm kiếm tung tích của chị ấy hằng ngày, nhưng đúng như những gì Draco từng nói, đây vẫn chưa phải là lúc để tôi hành động bất cứ thứ gì. Nếu tôi cứ cố chấp tìm chị ấy lúc này, kết quả cuối cùng chỉ có thể là một điều gì đó cực kì tồi tệ. Chính vì lẽ đó, tôi giữ tất cả sự lo lắng và phẫn uất này trong lòng, đợi một ngày khi thời cơ đến tôi sẽ không ngại mà lao đầu về phía Norad, tìm mọi cách để cứu chị ấy. Tôi lo cho chị, lo cho ba và cả dì Jone, nhưng với tình hình hiện tại, âm thầm cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn là điều duy nhất mà tôi có thể làm.
Tôi còn gặp được cậu ấy, Draco Malfoy. Tình yêu của chúng tôi thật kì lạ, đôi khi mãnh liệt như những đứa trẻ mới lớn, đôi khi lại xa tận chân trời vì những khác biệt sâu sắc. Ấy vậy mà dù có bao nhiêu chuyện xảy ra, trái tim tôi vẫn chọn hướng về cậu ấy, và tôi biết rằng chàng trai ấy vẫn luôn hướng về tôi sau tất cả. Cậu ấy cáu gắt với cả thế giới, đôi khi lại sợ hãi với nó nhưng lại vì tôi mà thay đổi. Tôi biết để một người thay đổi được quan điểm của mình rất khó, đặc biệt là đối với một Slytherin sống trong một gia đình thuần chủng từ nhỏ như cậu ấy. Ấy vậy mà sau tất cả, cậu ấy vẫn chọn ở cạnh tôi. Sự kiêu ngạo năm nào nay đã trở thành câu nói đừng bỏ cậu ấy một mình tại tháp thiên văn, sự ích kỉ năm ấy đã biến thành những lần đứng trước bảo vệ tôi, sẵn sàng che chắn cho tôi trước những đòn tấn công của kẻ khác. Cậu ấy thay đổi nhiều lắm, chắc là sẽ không thể kể hết được, nhưng mọi thứ đều được tôi cảm nhận rõ rệt, rằng Draco đã trưởng thành và trở nên đáng tin hơn rất nhiều.
Nhưng kể từ dạo ấy, từ ngày mà tôi được đưa đến bệnh thất, tôi chưa từng cảm nhận được sự xuất hiện của cậu ấy. Cậu ấy biến mất khỏi cuộc đời tôi cả một tháng ấy, ngay cả những ngày tôi tỉnh lại và chờ đợi, Draco vẫn chưa từng đến thăm tôi. Tôi có thắc mắc nhưng vẫn chưa có câu trả lời, có lẽ sau các tiết học hôm nay tôi sẽ đến tìm cậu ấy để hỏi rõ. Tôi chắc rằng Draco sẽ không làm như vậy, trừ khi có chuyện gì đó xảy ra.
- Em khoẻ rồi sao? Anh rất vui vì thấy em vẫn ổn!
Giọng nói quen thuộc vô thức xuất hiện bên cạnh khiến tôi phút chốc bất ngờ. Chầm chậm quay sang bên cạnh, hoá ra đó là anh Cedric.
Anh ấy vẫn vậy, vẫn giống như lần trước khi chúng tôi gặp nhau.
- Anh Cedric!!
Tôi mở to mắt ngạc nhiên, còn anh ấy chỉ nhìn tôi và cười một cách ấm áp.
- Nhưng đây là khuôn viên trường đấy, anh không sợ mọi người trông thấy sao?
Tôi nhìn quanh, vốn vẫn còn sớm nên sân trường chẳng có ai. Nhưng việc anh ấy xuất hiện như vậy chỉ để hỏi thăm tôi thôi thì chẳng phải quá nguy hiểm sao.
- Anh chỉ gặp em để nói chuyện một chút rồi đi thôi, không cần lo đâu!
Anh Cedric lại cười. Dường như tôi đang thấy những tia nắng nhảy múa trên nụ cười ấy, chầm chậm lan toả nỗi ấm áp đến mọi thứ xung quanh.
Ra đây chính là lí do mà tôi đã từng thích anh ấy nhiều đến vậy. Và tôi chắc rằng bất cứ cô gái nào trông thấy nụ cười này cũng dễ dàng rơi vào lưới tình như tôi mà thôi.
- Dạo này công việc của anh ổn chứ! Em cứ tưởng nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rồi, nhưng lúc ở bệnh thất em có cảm nhận được anh đến thăm em. Xem ra đây là một nhiệm vụ không có thời hạn rồi.
- Mọi thứ rất phức tạp, Norad. Nhưng rồi sẽ ổn thôi, Bộ đang tích cực giải quyết những chuyện tồi tệ xảy ra gần đây, em không cần quá lo lắng cho anh đâu.
Tôi khẽ gật đầu đồng ý, nhưng tôi biết những lời ấy vốn chỉ để khiến tôi an tâm hơn mà thôi.
- Norad, có chuyện này anh phải nói với em!
Anh Cedric bỗng trở nên nghiêm túc, điều này làm tôi phút chốc cảm thấy lo lắng.
- Có chuyện gì quan trọng sao? Anh nói đi!
- Trong lúc đang làm nhiệm vụ anh đã vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Malfoy và giáo sư Snape!
- Draco và giáo sư Snape sao?
Tôi ngạc nhiên hỏi lại. Nhận được cái gật đầu của anh, gương mặt tôi đanh lại, hít một hơi thật sâu chờ đợi anh nói tiếp.
- Vết thương của em được chữa lành là do Malfoy đã cầu xin giáo sư Snape chữa cho em, với điều kiện Malfoy sẽ không bao giờ gặp em nữa. Đó là tất cả những gì mà anh nghe được từ họ, anh nghĩ mình cần nói điều này với em...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com