Chương 13
Buổi chiều trong phòng Độc dược thật yên tĩnh. Ánh nắng vàng nhạt chiếu qua cửa sổ, hắt lên các lọ nguyên liệu, tạo những vệt sáng lung linh trên bàn và sàn gỗ. Erlys cẩn thận sắp xếp từng lọ bột, từng cọng lá, tay run run vì vẫn còn chút mệt mỏi sau cơn cảm lạnh.
Snape đứng bên bàn, áo chùng đen tung bay theo từng cử động, ánh mắt sắc lạnh như dao nhưng lại luôn dõi theo từng động tác của cô. Ông nhắc nhở cô từng chi tiết, giọng vẫn khô khốc, mỗi lời đều chính xác, không thừa một từ nào:
"Cẩn thận. Đừng để bột lẫn vào nhầm lọ. Nhận ra sự khác biệt giữa hai loại nguyên liệu là điều quan trọng nhất."
Erlys cúi đầu, cố gắng tập trung. Nhưng từ góc mắt, cô nhìn thấy ông đang đứng nghiêm nghị bên cạnh, tay chỉ vào từng lọ nguyên liệu một cách tỉ mỉ. Mỗi cử chỉ nhỏ đều khiến cô tim đập nhanh lạ thường, một cảm giác vừa hồi hộp vừa xao xuyến len lỏi vào lồng ngực.
Cô bất giác nghĩ: "Tại sao... tim mình lại nhói lên mỗi khi thầy nhìn như vậy? Tại sao mình lại cảm thấy ấm áp ngay cả khi thầy trông lạnh lùng đến vậy?"
Erlys chậm rãi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu để tập trung vào công việc, nhưng hình ảnh Snape vẫn hiện rõ trong tâm trí. Cô nhớ đến cách ông nhẹ nhàng chỉnh lại vị trí lọ bột cho cô, cách ông nhìn cô lâu hơn cần thiết trước khi quay đi, và cả những lúc ông đứng gần mà cô không dám nhìn thẳng vào mắt ông. Mỗi khoảnh khắc ấy khiến cô vừa sợ vừa khao khát được gần ông hơn.
Cô thầm hỏi lòng mình: "Em... có phải đã thích thầy rồi không? Nhưng thầy vẫn nghiêm khắc, lạnh lùng Em có dám thừa nhận điều đó không?"
Erlys run run đặt tay lên nhánh bạc hà đen trên bàn. Khi chạm vào, cô cảm nhận một luồng ma lực nhẹ nhàng tỏa ra, kết hợp với cảm giác hồi hộp trong tim. Lòng cô bỗng dưng dâng lên một sự ấm áp kỳ lạ, vừa ngọt ngào vừa dịu dàng, như thể Snape đang ở gần, dù ông không nói gì.
"Mình... quan tâm đến thầy nhiều hơn cả việc học Độc dược..." cô thầm nghĩ, má đỏ bừng.
Erlys mở mắt, nhìn Snape nghiêm nghị đang đứng bên bàn. Ánh mắt ông sắc lạnh, nhưng có điều gì đó khác một sự kiên nhẫn thầm lặng, một cách ông lắng nghe và quan sát cô, khiến cô cảm thấy an toàn và được trân trọng.
Cô cúi đầu, tay vẫn run run, cảm giác ngượng ngùng trộn lẫn hạnh phúc. Tim cô như muốn nhảy khỏi lồng ngực, mỗi nhịp đập đều là một lời nhắc nhở rằng cô đã thay đổi. Đây không chỉ là sự kính trọng hay biết ơn; đây là tình cảm mà cô chưa từng nhận ra trước đây, một cảm giác vừa mới mẻ vừa sâu sắc.
Snape đặt tay lên một lọ bột khác, giọng vẫn khô khốc nhưng trầm hơn:
"Tập trung tốt. Tiếp tục giữ nhịp này. Chỉ cần kiên nhẫn, sẽ nhận ra sức mạnh tiềm ẩn trong từng nguyên liệu."
Erlys gật đầu, tim vẫn loạn nhịp, nhưng trong lòng tràn đầy quyết tâm. Cô muốn tiến bộ không chỉ vì Độc dược, mà còn vì Snape vì cách ông quan sát, nhắc nhở và kiên nhẫn với cô.
Khi tiết học kết thúc, Snape không nói thêm lời nào, chỉ quay lưng đi, áo chùng bay nhẹ. Erlys đứng đó, tay còn ấm từ nguyên liệu, tim cô vẫn đập nhanh. Cô biết rằng đây là khoảnh khắc đầu tiên cô nhận ra tình cảm thực sự của mình, và rằng mối quan hệ giữa cô và Snape, dù bên ngoài vẫn lạnh lùng, đã bắt đầu phát triển theo một cách tinh tế, thầm lặng nhưng sâu sắc.
Ngoài hành lang, bộ ba Harry, Ron và Hermione thì thầm với nhau, vừa tò mò vừa ngạc nhiên:
"Bồ ấy thật may mắn, được thầy dạy riêng thế này!"
"Nhưng chắc chắn là phải tập trung tối đa... giáo sư Snape không dễ tính đâu."
Erlys mỉm cười nhẹ, mắt nhìn chiếc khăn quàng quanh cổ, cảm nhận hơi ấm từ Snape và từ chính bản thân mình. Một cảm giác vừa sợ vừa ấm áp len lỏi vào tim, khiến cô biết rằng đây sẽ là một mùa đông đặc biệt, nơi tình cảm và phép thuật cùng thức tỉnh.
Ông nhận ra một điều khiến trái tim lạnh lùng của mình dường như rung động nhẹ: những ánh mắt chăm chú, dịu dàng của cô, cách cô run run khi chạm vào nguyên liệu... tất cả đều toát lên một tình cảm thầm lặng, chân thành và rõ ràng.
Snape nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh nhưng trong lòng trào dâng cảm giác bất an lạ thường. Ông biết, Erlys thích mình, điều mà cô không hề giấu giếm. Nhưng... trong tim ông vẫn còn hình bóng Lily Evans người con gái mà ông yêu thương từ lâu, một tình yêu sâu đậm và khó lay chuyển.
"Không thể... không thể để trái tim mình lẫn vào cảm xúc của cô ấy. Ta vẫn... chỉ yêu Lily." Snape tự nhủ, giọng lạnh lùng vang trong đầu.
Từ khoảnh khắc đó, Snape bắt đầu né tránh Erlys một cách kín đáo
Ông đứng xa cô hơn trong tiết học, giọng vẫn nghiêm khắc nhưng bớt tỉ mỉ hơn. Hạn chế giao tiếp ánh mắt quá lâu, tránh những khoảnh khắc mà Erlys có thể nhìn thấy sự mềm yếu trong ông. Khi Erlys vô tình bước gần, ông khẽ hất tay nguyên liệu ra phía khác, vừa kín đáo vừa lạnh lùng.
Nhưng trái tim ông không thể hoàn toàn tách rời. Ông vẫn quan sát cô âm thầm, kiểm tra tiến độ học tập của cô, và đôi khi chỉ một khoảnh khắc nhỏ thôi một cái nhíu mày, một ánh mắt liếc nhanh cũng đủ để Erlys cảm nhận sự quan tâm thầm lặng.
Erlys nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của Snape, và trái tim cô ngập tràn xao xuyến lẫn hụt hẫng. Cô không hiểu vì sao, nhưng cảm giác xa cách này khiến cô vừa muốn gần ông, vừa sợ làm ông bực bội.
Snape cúi đầu nhìn lọ bột, nhíu mày:
"Không được. Phải giữ khoảng cách. Đây là học trò, không phải... không phải chuyện tình cảm. Lily vẫn là người duy nhất..."
Nhưng trong lòng ông, một luồng cảm xúc khó tả vẫn trỗi dậy, khiến trái tim lạnh lùng vốn đã quen với kỷ luật và kiểm soát cảm xúc bỗng chốc trở nên ngột ngạt và khó chịu. Mỗi khoảnh khắc Erlys nhìn ông, mỗi nụ cười hay sự ngại ngùng của cô, đều đẩy ông vào tình thế ngược tâm: muốn quan tâm nhưng phải né tránh, muốn gần nhưng phải giữ khoảng cách.
Và thế là, Snape bước đi, áo chùng tung bay, ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng là cuộc chiến âm thầm giữa lý trí và cảm xúc, nơi Lily vẫn là quá khứ không thể quên, và Erlys là hiện tại đầy cám dỗ mà ông phải né tránh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com