Chương 7
Sau khi học xong môn Biến Hình, Erlys đứng ngoài cửa hầm Độc Dược, tim đập dồn dập khi nghe giọng trầm khàn:
"Rosalline. Vào đây."
Cô khẽ hít sâu, tay run run, và bước qua cánh cửa nặng. Phòng làm việc của Snape tối om, ánh sáng từ vài cây nến lung linh, phản chiếu lên những kệ lọ thủy tinh đủ màu sắc, lấp lánh trong bóng tối. Mùi thảo mộc khô nồng nặc hòa với một chút mùi kim loại lạnh của các dụng cụ. Bàn làm việc lớn đặt chính giữa, trên đó chất đầy sách, lọ nguyên liệu, và vài tờ giấy với công thức khó hiểu.
Snape đứng gần bàn, áo choàng đen tung bay nhẹ, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu sắc dõi theo cô.
"Đặt túi sách xuống. Hôm nay, trò sẽ luyện pha chế một công thức cơ bản, nhưng nếu sai, sẽ gây hậu quả nghiêm trọng. Hiểu chưa?"
"Dạ, thưa giáo sư." Erlys đáp, giọng run run nhưng quyết tâm.
Cô đặt cây đũa lên bàn, nhìn từng lọ nguyên liệu được xếp cẩn thận. Tim cô đập dồn, ánh mắt dõi theo Snape, nhưng ông chỉ đứng yên, không giúp đỡ, chỉ quan sát từng cử động của cô, như đang thử thách khả năng tập trung và kỷ luật.
"Bắt đầu." Snape nói ngắn gọn.
Erlys hít một hơi thật sâu, tay run run nhấc lọ đầu tiên. Cô tập trung từng bước: đong, trộn, khuấy. Mỗi hành động đều được Snape quan sát từ xa. Một khoảnh khắc yên lặng trôi qua, chỉ còn tiếng lọ thủy tinh va nhẹ và hơi thở đều đặn của Erlys.
Mình phải thật cẩn thận... không được phép sai lần nào, cô tự nhủ.
Công thức khá phức tạp, một nhịp sai sót nhỏ cũng khiến hỗn hợp bốc khói hoặc thay đổi màu sắc. Erlys điều chỉnh từng giọt, tay run nhưng ý chí vững vàng hơn nhờ ánh mắt lạnh nhưng tỉ mỉ và âm thầm đánh giá của Snape.
Sau nhiều phút căng thẳng, lọ cuối cùng được đặt đúng vị trí, dung dịch trong vạc chuyển sang màu hoàn hảo. Erlys thở phào, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Snape bước đến, giọng trầm và lạnh:
"Không tệ. Nhưng Gryffindor... vẫn còn nhiều điểm yếu. Hãy ghi nhớ, một kẻ bất cẩn sẽ phải trả giá, không phải chỉ bằng lời cảnh cáo."
Erlys cúi đầu, vừa sợ vừa tò mò. Khoảnh khắc này, trong không gian u ám nhưng tĩnh lặng, cô nhận ra một điều: Giáo sư Snape không chỉ nghiêm khắc, mà còn quan sát và thử thách khả năng tiềm ẩn của cô, một cách âm thầm nhưng sâu sắc.khi ra về, cô không dám nhìn Snape trực tiếp mà chạy thẳng.
Sáng hôm sau, Erlys vội vã rời phòng ký túc xá, tay cầm sách vở, bước qua hành lang đông đúc. Hôm nay là tiết Tiên tri, một môn học cô chưa từng học và khá tò mò. Môn này do giáo sư Trelawney giảng dạy, nổi tiếng với tầm nhìn mơ hồ, giọng điệu bí ẩn và phong cách "hơi quá" nhưng lôi cuốn.
Erlys bước vào lớp, ánh mắt tròn xoe khi nhìn xung quanh. Lớp học u tối, ánh nến lung linh, khói nhang bay lên lơ lửng. Trên bàn là những quả pha lê, sáp nến, và sách tiên tri cũ kỹ.
"Chào mừng các học sinh đến với môn Tiên tri," giọng giáo sư Trelawney run run nhưng trang nghiêm, "người có vận mệnh đặc biệt sẽ nhìn thấy... những điều chưa xảy ra."
Erlys ngồi xuống, mở sách ra, mắt chăm chú. Cô cảm nhận được không khí khác hẳn Độc Dược: không phải sự lạnh lùng và nghiêm khắc, mà là sự mơ hồ, huyền bí, kích thích trí tò mò.
Trong khi giáo sư giảng bài, Erlys vẫn nhớ về buổi luyện tập Độc Dược tối hôm trước. Cô hít sâu, tay đặt lên cuốn sách, tự nhủ: Phải giữ cân bằng giữa sức mạnh và cẩn thận...
Một vài học sinh xung quanh thì thầm:
"Nghe nói Erlys Rosalline nhà Gryffindor được giáo sư Snape luyện riêng tối qua đó chắc cô ấy giỏi lắm."
"Nhưng giáo sư Snape vẫn rất lạnh lùng mà không biết cô ấy có sợ không."
Erlys đỏ mặt, mắt liếc ra cửa lớp, nghĩ về ánh mắt lạnh nhưng tỉ mỉ của giáo sư Snape hôm qua. Cô cảm thấy một cảm giác vừa sợ vừa tò mò, một chút hồi hộp xen lẫn hứng thú.
Khi buổi học kết thúc, Erlys đứng dậy, thu xếp sách vở. Giáo sư Trelawney nhìn cô với ánh mắt như đoán trước điều gì đó, giọng run run:
"Em có năng lực đặc biệt... đừng để lãng phí, cô gái nhỏ."
Erlys cúi đầu, đỏ mặt, lòng rộn ràng nhưng không dám nói gì.
Tin cô được luyện tập riêng với giáo sư Snape đã lan ra khắp học viện, và cô biết rằng không phải ai cũng vui vẻ với điều đó.
Bỗng nhiên, một nhóm Slytherin xuất hiện, dẫn đầu là Draco Malfoy. Cậu ta nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh, nụ cười nhếch mép đầy khinh miệt:
"Thế này mà Gryffindor cũng được giáo sư Snape để mắt à? con nhỏ máu bùn bẩn thỉu."
Erlys lùi lại, tim dồn dập, giọng run run:
"M-mình... mình không..."
Draco tiến lại gần, đẩy nhẹ vai cô, cười nhếch mép, giơ tay vung đũa:
"Expelliarmus!"
Một quyển sách trong tay Erlys bị đẩy ra, rơi xuống sàn, cô giật mình. Những lời trêu ghẹo của nhóm Slytherin xen lẫn tiếng cười khúc khích khiến cô càng hoảng sợ.
"Ngươi Gryffindor yếu đuối thật!" Draco nói, nhưng cử chỉ của cậu ta càng lúc càng hung hãn:
"Lumos Maxima!"
Một chùm sáng từ đũa của Draco chiếu vào mặt Erlys, khiến cô nhắm mắt lại, cảm thấy choáng váng. Cô hoảng hốt, cố né tránh, nhưng Draco tiếp tục dùng một số bùa quấy rối nhỏ: sách bay, mảnh giấy bay lướt qua, thậm chí một lọ mực nhỏ bắn lên áo cô.
Nước mắt Erlys trào ra, cô sợ hãi khóc nức nở, không thể kìm nén được. Tiếng khóc vỡ oà vang lên trong hành lang, khiến Draco và nhóm Slytherin bất ngờ, lúng túng vì chưa từng thấy cô khóc như vậy.
Ngay lúc đó, Harry, Ron và Hermione xuất hiện, chạy vào giữa nhóm Slytherin. Hermione nghiêm mặt, giọng cứng rắn:
"Đủ rồi, Draco! Ngừng ngay!"
Harry giơ tay, giọng mạnh mẽ:
"Cô ấy không làm gì sai, mày đang đi quá xa rồi!"
Ron đứng phía sau, tay nắm chặt, ánh mắt đầy quyết tâm, nói:
"Hãy để cô ấy yên!"
Nhóm Slytherin lùi lại, Draco đỏ mặt, bối rối vì chưa từng thấy ai phản ứng quyết liệt đến vậy.
Hermione cúi xuống, lau nước mắt cho Erlys, giọng dịu dàng:
"Không sao đâu, bồ đừng khóc tụi mình sẽ không để bồ phải chịu một mình."
Harry đặt tay lên vai cô, Ron mỉm cười trấn an:
"Tụi mình sẽ đưa bồ về ký túc xá, yên tâm nhé."
"Cảm ơn... cảm ơn các cậu..."
Erlys nức nở, nhưng cảm thấy an toàn hơn khi có ba người bạn bên cạnh. Cô cúi đầu, nước mắt không thể ngừng rơi, bờ vai nhỏ bé run run đáng thương và yếu đuối vô cùng.
Hôm sau, bầu không khí Hogwarts vẫn còn căng thẳng sau vụ việc ngày hôm trước. Tin tức về việc Draco Malfoy và nhóm Slytherin bắt nạt Erlys, đặc biệt là gọi cô là "máu bùn bẩn thỉu" và dùng phép thuật quấy rối, đã nhanh chóng đến tai giáo sư Snape.
Ông xuất hiện tại lớp với bộ dáng uy nghiêm, áo choàng đen tung bay, ánh mắt sâu thẳm dõi theo từng học sinh. Giọng khàn lạnh lùng vang lên:
"Slytherin để xảy ra chuyện như vậy sao? Những kẻ bắt nạt sẽ phải chịu trách nhiệm. Trừ 20 điểm cho toàn bộ nhà Slytherin, Draco Malfoy bị trừ thêm 5 điểm vì là người dẫn đầu và lời nói xúc phạm nặng nề"
Nhóm Slytherin bị gọi lên phòng làm việc riêng của giáo sư Snape. Trong căn phòng u tối, Snape từng bước chất vấn từng học sinh:
"Tụi bây nghĩ mình có quyền làm nhục học sinh nhà khác sao? Bắt nạt không phải trò đùa. Ai cũng phải chịu trách nhiệm."
Draco đỏ mặt, cố tỏ ra kiêu hãnh nhưng lúng túng, rõ ràng cảm thấy xấu hổ và bối rối. Nhóm bạn phía sau cúi đầu im lặng, nhận ra nghiêm khắc của Snape không thể đùa được.
Sau giờ học, khi Erlys cúi đầu ghi chú bài tập, Snape đặt trước mặt cô một viên kẹo socola nhỏ, giọng vẫn lạnh như cũ:
"Không phải thưởng... chỉ là để dỗ một Gryffindor ngốc nghếch không khóc lóc trong hành lang lần nữa."
Erlys đỏ mặt, ngạc nhiên, nhưng khẽ cầm viên kẹo. Ánh mắt lạnh lùng của Snape vẫn như đang quan sát, nhưng lần này ẩn chứa một chút dịu dàng hiếm thấy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com