Chương 15: Linh Hồn Bị Phân Tách
Khi mọi người đang trò chuyện, một người mặc đồng phục màu xanh lá chanh cài huy hiệu của St.Mungo bước vào.
Một người trong số đó bắt chuyện với cô:
"Chào con, Lycoris. Chúng ta là lương y của St.Mungo, ta tên
Garrick McKinnon."
Anh ta trông có vẻ chưa tròn ba mươi, vẫn còn khá trẻ, gương mặt tuấn tú, với vẻ ngoài điển trai của anh ta nếu không đi làm lương y ở thế giới phù thủy thì hẳn có thể sang giới Muggles làm diễn viên.
"Chào ngài, cháu là Lycoris."
"Được rồi, Lycoris. Cháu có thể nói cho ta biết hiện tại cháu đang cảm thấy như thế nào được chứ?"
"Cho cháu một ví dụ được không ạ?"
"Được rồi, cháu có cảm thấy dòng chảy ma thuật trong người mình đang vận hành nhứ thế nào không? Cháu có cảm giác bị châm chích trong cơ thể hay đại loại như thế không? Cháu có thể nhắm mắt lại và thử cảm nhận nó."
"Vâng ạ, để cháu thử."
Nói rồi Lycoris nhắm tịt mắt lại, cô cố gắng tập trung và cảm nhận những biến động trong cơ thể mình. Một phút, hai phút, cả năm phút đồng hồ trôi qua nhưng mọi người vẫn chẳng thấy Lycoris ừ hữ gì. Cô vẫn nhắm mắt và im lặng. Và rồi...
"Chẳng thấy gì cả!"
"Cháu chẳng thấy gì thưa ngài, mọi thứ đều im ắng. Có lẽ vậy!"
"Được rồi tốt lắm Lycoris. Cảm ơn cháu đã hợp tác."
Nói rồi Garrick đưa tay ngỏ ý muốn bắt tay cô, Lycoris cũng nắm lấy tay anh rồi lắc nhẹ.
Sau đó, anh và những người lớn có trong phòng đều rời đi để lại hai đứa nhỏ ngồi nhìn nhau.
Để xóa đi bầu không khí ngượng ngùng Lycoris đành lên tiếng bắt chuyện với Harry.
"Chào em, chị là Lycoris, Lycoris Snape."
"Chào cậu, mình là Harry, Harry Potter. Cậu không sao chứ, mình thấy sắc mặt cậu chẳng ổn tí nào. Nhìn như cậu vừa trải qua một cuộc đua xe đầy nguy hiểm và bị một chiếc xe đua cán qua vậy. Tái mét!" Harry ái ngại.
"Chị không sao, em đừng lo. Mà... Cái ví dụ của em cũng sinh động thật. Nghe nó... Thật kích thích... Chắc vậy!" Nói rồi Lycoris tự cười để phụ họa cho trò đùa nhạt nhẽo của mình.
"Mà nè, cái bánh kem ngon chứ? Ý chị là là bánh sinh nhật ấy."
"Little Deer, là cậu sao?" Harry hào hứng nhìn cô.
"Ừm, là chị đây."
-----Bên ngoài bệnh xá-----
Trong lúc hai đứa nhỏ huyên thiên với nhau thì bên ngoài, mấy người lớn cũng có chuyện cần bàn bạc.
"Giáo sư Snape, tình trạng của Lycoris có vẻ như không khả quan mấy. Em nghĩ chúng ta cần nhiều sự giúp đỡ hơn, em sẽ liên lạc với thầy của em. Chắc giờ này ổng đang chơi bời đâu đó với vợ ở đất Ý. Chúng ta sẽ cần tái khám cho cô bé vào một ngày khác khi đã hẹn được ngày với thầy của em."
"McKinnon, cậu có thể nói rõ hơn về tình trạng của con bé được không?" Severus cau đôi mày vốn đã nhíu chặt lại của mình. Hiện tại ông rất lo cho Lycoris, McKinnon tuy còn trẻ nhưng lại là một trong những người giỏi nhất cùng lứa ở bệnh viện St.Mungo, rốt cuộc con bé bị bệnh gì mà lại khiến cậu ta phải nhờ tới thầy của mình là Henry Prewett người được nhận Huân chương Merlin đệ nhất đẳng khi sáng tạo ra bùa chú chữa trị linh hồn bị thương tổn chứ?
"Thưa giáo sư, tình trạng về sức khỏe thể chất của Lycoris hầu hết đều ổn. Tuy nhiên, linh hồn của cô bé không toàn vẹn, do đó, ma lực của cô bé không hoàn toàn được kiểm soát và kết nối bởi linh hồn như những đứa trẻ khác. Vì vậy, con bé sẽ dễ bị bạo động ma lực hơn những phù thủy nhỏ bình thường."
'Linh hồn bị phân tách? Chẳng lẽ là đêm đó?' Snape nghĩ thầm trong đầu.
"Được rồi, cảm ơn cậu."
-----Bên trong bệnh xá-----
Khi Severus và Dumbledore bước vào bên trong, đập vào mắt họ là khung cảnh Harry gối đầu lên giường bệnh của Lycoris mà ngủ vùi.
Thấy thế, Dumbledore dùng phép thuật nâng thằng bé lên rồi đưa nó đến giường bên cạnh và đắp chăn cho nó. Xong xuôi, lão quay sang nhìn Lycoris đôi mắt sáng quắc hấp háy phía sau chiếc kính nửa vầng trăng khẽ chớp.
"Phép thuật thật kỳ diệu, có phải không Lycoris bé nhỏ."
Cô nhìn ông khẽ suy tư, hiện tại trời cũng đã tối. Ánh trăng len lỏi qua các ô cửa sổ bệnh xá hắt lên sàn nhà, trong phòng bệnh rộng lớn nhiều giường chỉ còn cô, Harry đang ngủ giường bên cạnh và Severus với Dumbledore mà thôi. Bà Pomfrey sau khi nói chuyện với bác sĩ McKinnon cũng đã đi St.Mungo lấy gì đó rồi.
Tuy nhiên, bà ấy sẽ về bất cứ lúc nào nên nếu muốn nói chuyện thì cũng không thể. Nghĩ vậy, cô nhìn ông lão mặc cái váy hình ngôi sao đội cái nón giống với bộ đồ.
"Hiệu trưởng Dumbledore, cháu nghĩ mình có việc cần nói với ông."
Nói rồi cô quay sang nhìn Severus.
"Cha, con cần một cái chậu tưởng ký."
"Được, ta sẽ về nhà lấy cho con."
"Cảm ơn cha."
-----Nửa tiếng sau tại phòng hiệu trưởng-----
Lycoris ngồi đối diện với Dumbledore. Khi Severus bước vào, ông thấy cô con gái quý hóa của mình đang cùng ông thầy hiệu trưởng ngồi bóc mấy hộp kẹo ăn ngon lành.
"Ta nhớ mình đã nói con không được ăn kẹo vào buổi tối đặc biệt là kẹo của Dumbledore rồi mà Lycoris?"
"Thôi mà cha, con đã ngủ rất nhiều ngày rồi. Những bốn ngày ba đêm không được ăn kẹo. Với lại con đói nữa." Lycoris dùng đôi mắt long lanh nhìn ông.
"Chau có muốn ăn chút gì đó trước khi ta bắt đầu không Lycoris?"
"Không cần đâu ạ, cháu nghĩ ta nên kết thúc sớm và cháu sẽ đi ngủ vì cháu chả cảm thấy vị gì hết."
Lycoris nhìn Severus, hiểu ý cô, ông lấy đặt chậu tưởng ký đang cầm trên tay lên một cái ghế gỗ tròn cao cỡ 5 Ft.
Cô tiến tới bên cạnh cái chậu, dùng đũa phép của Severus chỉ vào đầu mình rút ra một tia sáng màu xanh lam ánh bạc. Đến khi cảm thấy đủ, Lycoris dừng lại và đặt chúng vào trong chậu. Nước trong chậu bỗng xuất hiện và ánh lên màu sắc giống với tia sáng mà cô đã rút khỏi đầu mình.
"Cháu và cậu ấy đã thống nhất là sẽ cho ngài biết về những chuyện đã, đang, sẽ và sắp sảy ra. Cháu thiết nghĩ ngài nên biết về chúng, hiệu trưởng Dumbledore." Lycoris nghiêm túc nhìn vào mắt Dumbledore mà nói.
Dumbledore cũng nhìn cô. Như suy tư gì đó rồi cụ bước lại gần cái chậu, úp mặt vào đó và...
'Không! Tôi xin ông, đừng làm hại thằng bé, tôi xin ông!'
"Là Lily?" Dumbledore nhìn khung cảnh trước mắt mà bất giác cau mày.
Ánh sáng xanh chói sáng cả một căn phòng.
Căn phòng cũ biến mất, một căn nhà xuất hiện.
'Nhanh cái tay lên nhóc, ta đã nhận nuôi mày mà không nhận đồng nào và giờ mi trả ơn cho ta bằng cách nhổ vài nhánh cỏ mà phải mất hàng tiếng trời đấy đấy à?'
'Con xin lỗi, thưa dượng!'
Căn nhà lại biến mất, lần này là một phòng học xuất hiện.
Một đám trẻ cầm tập sách quăng tứ tung và một đứa trẻ nhỏ gầy đeo kính cận đang cố lượm nhạt từng quyển.
Và sau đó rất nhiều hình ảnh khác dần xuất hiện trước mắt Dumbledore. Cụ nhìn đứa trẻ mà "cụ" dày công dạy dỗ ngày một lớn lên, thành công đánh bại Voldemort và tiêu diệt hắn.
Bước ra khỏi chậu tưởng ký, Dumbledore nhìn về phía Severus như có điều muốn nói.
"Thật xin lỗi, Severus, con trai ta."
Đột nhiên nhận được lời xin lỗi của ông cụ làm Severus không được tự nhiên, ông khẽ thay đổi tư thế.
"Tự nhiên xin lỗi tôi làm gì? Với cả tôi đã nói tôi không phải con trai cụ, dù cho có làm gì thì tháng tới cụ cũng chẳng có độc dược sâu răng đâu."
Lycoris lại một lần nữa nhìn Dumbledore.
Ông cụ ốm, cao, rất già, căn cứ vào mái tóc và chòm râu bạc phơ dài đến nỗi cụ phải giắt chúng vô thắt lưng. Cụ mặc áo thụng dài, khoát áo trùm màu tím cũng dài quét đất, mặc dù cụ đã mang đôi giày bốt có gót cao lêu nghêu. Đôi mắt xanh lơ của cụ sáng rỡ và lấp lánh phía sau cặp kính có hình dạng nửa vành trăng. Mũi cụ thì vừa dài vừa khoằm như thể cụ đã từng bị ai đấm gẫy mũi ít nhất hai lần.
Nhìn gương mặt cụ in hằn dấu vết của thời gian mà cô bông không biết nói gì. Cô rất kính trọng cụ, dù cho có rất nhiều người cảm thấy cụ là một ông lão hồ đồ, một ông thầy thiên vị hay thậm chí bôi đen lăng mạ cụ thì đối với cô, cụ vẫn là một người vĩ đại. Cụ đã dành cả cuộc đời mình để bảo vệ mọi người, cụ luôn là một học giả uyên bác với bộ óc vĩ đại.
"Con nghĩ cha cũng nên xem thử đi ạ."
Đánh mắt sang Lycoris, Severus như có điều nghiền ngẫm. Ông khẽ gật đầu rồi bước vào chậu tui tưởng ký.
Chốc lát sau ông lại bước ra, gương mặt ông đen sì in hằn sự tức giận.
"Cụ đã giữ gìn thằng nhỏ sống còn là để nó có thể chết vào đúng thời điểm ư? Cụ nuôi nó như một con heo đến đúng thời điểm sẽ đưa nó lên bàn mổ và làm thịt sao?"
"Thật xin lỗi, con của ta, thật xin lỗi." Dumbledore khẽ nhắm mắt, giờ đây ngoài từ xin lỗi lỗi ra cụ đã không còn biết phải nói gì hơn.
"Cha, con buồn ngủ rồi. Người đưa con về hầm nhé!" Lycoris nhìn cha mình đang.
Severus nhìn cô bằng đôi mắt hoen đỏ rồi bế cô lên và rời đi.
"Hẹn gặp lại, hiệu trưởng Dumbledore."
"Hẹn gặp lại cháu, Lycoris."
*Hết chap*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com