Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1


Thẩm Thanh Thu nói: "Ngày mai ngươi thu thập một ít đồ đạc, đến chỗ này của ta."

Lạc Băng Hà nhất thời không hiểu được ý của hắn: "...Sư tôn?"

Thẩm Thanh Thu nói: "Trúc xá này của ta bên ngoài còn có một gian phòng hông, từ ngày mai ngươi dọn vào trong đó ở đi."

Thẩm Thanh Thu không kịp đề phòng liền bị Lạc Băng Hà nhào tới ôm chặt, nhất thời hơi ngượng ngùng

Lạc Băng Hà có vẻ cực kỳ vui mừng, ôm cổ hắn không chịu buông tay, vẫn ở bên tai hắn kêu: "Sư phụ! Sư phụ!"

Tay của Thẩm Thanh Thu không biết nên đặt chỗ nào, bối rối một hồi, vẫn là đặt lên trên đầu Lạc Băng Hà, sờ sờ vuốt vuốt mái tóc: "Được rồi. Cũng không biết ngượng, lớn như vậy rồi, cũng không phải tiểu hài tử mười tuổi, giống cái dạng gì nữa?"

.

.

.

Khi về đêm, Lạc Băng Hà nằm ở trên giường, trằn trọc. Quen ngủ phòng chứa củi đất lạnh, bỗng nhiên nằm giường, ngược lại khó có thể ngủ. Nhất là sư tôn tâm tâm niệm niệm đang nằm cách đó không xa, chỉ cách một tầng bình phong, một tầng sa trướng.

Lạc Băng Hà hạ quyết tâm đi đến bên cạnh giường của Thẩm Thanh Thu ngắm nhìn dáng vẻ đang ngủ say của hắn. Thẩm Thanh Thu gương mặt thanh tú, dáng vẻ ngủ rất say hàng lông mi dài khẽ rung hơi thở đều đều.

Lạc Băng Hà vươn tay tới vuốt ve khuôn mặt của Thẩm Thanh Thu mơn trớn từ trán dọc theo sóng mũi đến cánh môi rồi dừng lại. Lạc Băng Hà hơi do dự nhưng rồi cũng cúi người xuống khẽ gặm nhấm cánh môi đó.

Lạc Băng Hà sờ lên người hắn, xì xà xì xoạt cởi vạt áo trung y của Thẩm Thanh Thu, tiến đến vải nội y, chỉ cảm thấy bóng loáng nhẵn nhụi, xương cốt mềm dẻo. Ý loạn tình mê, thần trí mê mang, xé rách đai lưng thành hai đoạn.

Mà lúc này Thẩm Thanh Thu đang bị ác mộng kiềm chế không thể động đậy mặc cho Lạc Băng Hà muốn làm gì thì làm.

Lạc Băng Hà leo lên giường kéo xuống chiếc quần trên người Thẩm Thanh Thu để lộ ra cặp chân thon dài, chiếc đùi bóng loáng. Y lấy tay sờ từng chút một lên cặp đùi trắng nõn ấy tiện tay nhào nặn vài cái.

Thấy Thẩm Thanh Thu vẫn không động đậy Lạc Băng Hà bạo gan tách mở hai chân Thẩm Thanh Thu ra để lộ tiểu huyệt nhỏ màu hồng phấn. Lạc Băng Hà khẽ nuốt một ngụm nước bọt đưa tay đến bắt lấy phần thịt đang rủ xuống giữa hai chân Thẩm Thanh Thu.

Y vuốt ve một hồi thì phần thịt đó lại cương cứng, Thẩm Thanh Thu khẽ run rẩy tiết vào lòng bàn tay của Lạc Băng Hà. Y khẽ gọi Thẩm Thanh Thu một tiếng " sư tôn". Thấy Thẩm Thanh Thu vẫn bất động chỉ là chân mày hơi nhíu lại, gương mặt hơi ửng hồng, hô hấp hơi hỗn loạn y mới đánh bạo nương theo tinh dịch mà Thẩm Thanh Thu vừa tiết ra đưa một ngón tay vào hậu huyệt khép kín kia.

Vì có tinh dịch bôi trơn nên ngón tay đi vào thập phần thuận lợi, hô hấp Lạc Băng Hà ngày càng hỗn loạn, phần phân thân ở bụng dưới trướng đau đến khó chịu nhưng vẫn kiên nhẫn mà đưa thêm một ngón tay nửa vào.

Hai ngón tay đang khuấy động trong hậu huyệt dần dần tăng thêm một ngón nữa. Thẩm Thanh Thu lần này không chịu nổi khẽ rên một tiếng. Lạc Băng Hà hơi rùng mình một cái sợ là Thẩm Thanh Thu tỉnh lại nên hạ quyết tâm rút ba ngón tay ra thay phân thân của mình vào.

Lúc đầu Lạc Băng Hà hơi do dự đặc phân thân của mình trước hậu huyệt nhưng khi liếc mắt đến gương mặt của Thẩm Thanh Thu thì y cũng quyết định đi vào. Mới tiến vào một nửa thì y liền khựng lại thở dốc. Hậu huyệt nhỏ hẹp lại ấm mà còn rất chặt khiến cho Lạc Băng Hà cảm thấy rất thoải mái, dục vọng tăng vọt không để ý đến người kia mà theo bản năng đưa đẩy kịch liệt.


Lạc Băng Hà đưa đẩy kịch liệt mà Thẩm Thanh Thu vẫn đang ngủ say không biết chuyện gì xảy ra trong miệng phát ra vài tiếng rên rỉ. Lạc Băng Hà hô hấp ngày càng nặng nề tách mở hai chân Thẩm Thanh Thu rộng ra cúi người xuống rải rác hàng loạt nụ hôn nhỏ vụn lên người Thẩm Thanh Thu như để lại ấn kí riêng của mình.

Qua một hồi lâu thì Lạc Băng Hà cũng tiết ra trong người Thẩm Thanh Thu, nhưng hô hấp của y nặng nề ngã bịch xuống nằm sấp trên người Thẩm Thanh Thu. Lạc Băng Hà từ từ ổn định lại hơi thở liền ngồi dậy ngắm nhìn vẻ mặt lúc này của Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu hai mắt nhắm nghiền khoé mắt còn hơi động nước, gương mặt nhiễm phải màu sắc tình dục, hô hấp có hơi hỗn loạn miệng thì hơi hé mở để ổn định lại hô hấp. Lạc Băng Hà thấy cảnh này phân thân đang chôn sâu trong hậu huyệt một lần nữa dựng đứng lên bắt đầu va chạm lần nữa.

Thẩm Thanh Thu rốt cuộc cũng thoát khỏi ác mộng vây khốn nhưng vừa mở mắt ra thì cảnh tượng trước mắt làm cho hắn kinh hoảng. Hắn đang mở rộng hai chân, đang bị đồ đệ hắn xâm hại, Thẩm Thanh Thu run sợ mở miệng gọi Lạc Băng Hà một tiếng thì phát hiện cổ họng của hắn khàn khàn gọi giống như là than nhẹ. Nhưng rất may Lạc Băng Hà chú ý tới hắn y rùng mình một cái không biết là đang sợ hay đang hưng phấn y cũng đáp một tiếng " sư tôn".

Thẩm Thanh Thu sắc mặt lúc đỏ lúc trắng đưa tay lên muốn đẩy y ra thì phát hiện cánh tay của mình vô lực không nhấc lên nổi, mà không chỉ có cánh tay của hắn mà cả người hắn đều vô lực.

Thẩm Thanh Thu xấu hổ gọi to " Lạc Băng Hà ngươi mau dừng lại". Không biết Lạc Băng Hà có nghe hay không mà y dừng lại chợt run rẩy tiết ra lần nữa vào trong người Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu cảm thấy cả người đều mệt mỏi đau nhức mà còn phải chịu thêm một dòng chất lỏng nóng hổi. Hắn cau mày đẩy Lạc Băng Hà ra ánh mắt mang theo vẻ oán trách, Lạc Băng Hà mới phát tiết xong cả người đều mệt mỏi bị Thẩm Thanh Thu đẩy ra cũng không làm gì chỉ ngồi yên nhìn Thẩm Thanh Thu vẫn đang trừng mắt nhìn mình.

Thẩm Thanh Thu lần đầu tiên gặp phải tình huống này bối rối không biết phải làm gì chỉ ngượng ngùng xoay người lại nỗ lực tìm kiếm quần áo che thân. Khi hắn nén cơn đau xoay người lại thì chất lỏng từ trong hậu huyệt từ từ chảy xuống hai bắp đùi rồi nhỏ giọt xuống giường trúc tạo ra một hình ảnh cực dâm mỹ.

Mà bên này Lạc Băng Hà cũng đã ổn định lại hô hấp nhìn thấy một màng đó thì phân thân của y lại tiếp tục ngẩn lên, vẻ mặt của y mê mang mà nhìn theo tấm lưng trắng tuyết của Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu lúc này đang nhìn một đống quần áo lộn xộn trên mặt đất, cảm thấy mình không còn đủ khí lực mà đến đó lấy thì bất chợt có một bàn đến vuốt ve tấm lưng của hắn.

Thẩm Thanh Thu kinh hãi mà xoay đầu lại thì thấy Lạc Băng Hà cách hắn rất gần, khuôn mặt của y hiện lên vẻ mê mang. Thẩm Thanh Thu định tung một chưởng cho y tỉnh lại thì bất ngờ bị y đẩy xuống.

Không biết Lạc Băng Hà lấy đâu ra sức lực mà đè hắn nằm sấp xuống giường, tư thế này khiến cho cánh mông của Thẩm Thanh Thu đưa tới gần trước mắt Lạc Băng Hà nhất thời khiến cho hắn xấu hổ quát" Lạc Băng Hà ngươi còn không mau tỉnh táo lại" .

Lạc Băng Hà thấp giọng gọi " sư tôn".

Nghe vậy Thẩm Thanh Thu cảm thấy bình tĩnh lại tưởng rằng y đã tỉnh thì bất ngờ Lạc Băng Hà đâm thân vào một cái. Lần này kích thích quá dữ dội Thẩm Thanh Thu chưa kịp phòng bị rên"a" một tiếng rồi lại cắn chặt răng. 

Lạc Băng Hà phát động cường công liên tục đưa đẩy trong miệng luôn không ngừng gọi" sư tôn" Thẩm Thanh Thu đặc biệt cảm thấy xấu hổ đường đường là một phong chủ của một phong lại bị một đệ tử chỉ mới 15 tuổi đè ở dưới thân khiến cho hắn cực kỳ nhục nhã.

Thẩm Thanh Thu gọi" Lạc Băng Hà... ngươi mà không dừng lại...thì ...đừng gặp ta nữa...a.. ngươi có nghe không...ah... Lạc...Băng Hà"

Thẩm Thanh Thu bị đâm tới hoa mắt, khoé mắt còn đọng nước mà tựa hồ Lạc Băng Hà không nghe hắn nói chỉ đưa đẩy ra vào. Thẩm Thanh Thu vô lực chống cự mặt cho Lạc Băng Hà đưa đẩy ra vào trong cơ thể mình.

Nguyên buổi tối hôm đó Thẩm Thanh Thu bị Lạc Băng Hà lật qua lật lại làm cho đến tận bình minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com