Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

ĐOẢN 5 NHU TÌNH TRONG CƠN HỎA DỤC

Vân Thâm Bất Tri Xứ

Hàn thất

Thời khắc này, Giang Trừng hai tay bị mạt ngạch trói ở sau lưng. Tử Điện hoá hình, đem hai chân của hắn tách ra, trói lại hai bên hông. Kiểu trói này khiến hắn không có cách nào khép chân lại, nơi cư mật hoàn toàn lộ ngay trước mắt Lam Hi Thần. Phân thân của hắn vì hưng phấn mà dựng đứng lên, bị Lam Hi Thần dùng cây trâm đâm vào qυყ đầυ, khiến hắn vừa đau vừa sướиɠ, cảm giác muốn phun trào nhưng lại không được phát tiết, hành hạ hắn khó chịu không thôi.

"Lam Hoán... Ngươi... ngươi định làm gì... ha~!" Cổ họng Giang Trừng phát ra tiếng ngọt ngào rêи ɾỉ, vì tác dụng của xuân dược mà đầu óc hắn hỗn độn một mảnh.

Trận tình ái đêm qua, huyệt động Giang Trừng bị thao đến hiện tại vẫn chưa thể khép lại, hơi động một chút cũng có thể khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài, da^ʍ thuỷ trắng đυ.c hoà với tϊиɧ ɖϊ©h͙ Lam Hi Thần, nhầy nhụa chảy ra, tựa như đoá cúc hoa đang chớm nở, chờ đợi vì y mà rộ nở. Lam Hi Thần nhìn người trước mắt, con ngươi âm trầm, y cầm Liệt Băng, khẽ cọ trước miệng huyệt dâʍ đãиɠ.
"Phạt Vãn Ngâm không nghe lời". Giọng nói ôn nhu nhưng toả ta hàn khí. Vừa nghĩ tới, Giang Trừng dám đơn độc xông vào tà trận, sắc mặt Lam Hi Thần lập tức tối đen. Phương thức tác chiến của hắn khiến y rất lo lắng, không thăm dò, một thân một mình trực tiếp xông vào, cơ thể hắn bây giờ lại không có kim đan, sau khi phẫu đan thì trở lên suy nhược, chỉ dựa vào linh thạch(*) hộ thể, chẳng nhẽ hắn không cần mạng nữa hay sao? Nếu như hôm nay, y không đi cùng, hậu quả làm sao, y cũng không dám nghĩ đến. Khi trở về thì, y muốn hảo hảo khuyên bảo hắn, ai dè những gì y nói, Giang Trừng đều coi là phiền phức, coi như nước đổ lá khoai, qua loa lấy lệ mà đáp lại. Càng nghĩ, tâm tình của Lam Hi Thần càng thêm tệ hại, không nhiều lời, trực tiếp cầm Liệt Băng đâm thẳng vào trong.

"Aaaaaaaaaa!!"

Giang Trừng thất thanh hét lên, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt bất ngờ ập tới, cả người của hắn liền chúi duỗi về phía trước, thuận thế đem Liệt Băng tuột ra một đoạn. Nhưng ngay lập tức, Lam Hi Thần bấm chặt eo hắn, Liệt Băng một lần nữa trực tiếp đâm vào, dòng điện từ Tử Điện tác động bên ngoài da thịt, bên trong lại bị Lam Hi Thần liên tục móc khuấy, kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn đánh thẳng lên đại não, lan ra toàn thân, khiến cơ thể hắn kịch liệt co giật.

"Ân... Lam Hoán... ngô... không muốn... a a... quá sâu..." Liệt Băng không ngừng từ trong ma sát, nhiệt độ lạnh buốt, khiến hắn vừa trướng đau vừa sung sướиɠ, Lam Hi Thần cầm Liệt Băng, liên tục hướng điểm tiểu da^ʍ bên trong đâm thẳng vào, chấn động thật lớn.

"Vãn Ngâm biết sai?" Y ôn nhu hỏi, nhưng động tác trên tay lại ngược lại hoàn toàn, Lam Hi Thần không còn đâm rút, mà một đường đưa Liệt Băng vào sâu bên trong.
Dù chiều rộng so với cự long của Lam Hi Thần còn kém xa, nhưng tốt xấu gì cũng cầm vừa nắm tay nam nhân trưởng thành, chiều dài Liệt Băng cũng không phải là chuyện đùa, còn là cực phẩm hàn ngọc, trơn bóng, lạnh buốt, thời khắc này nằm trong tay Lam Hi Thần, không ngừng cắm vào sâu bên trong, khiến bụng hắn trướng đau vô cùng.

"A... Hoán... Lam Hoán... ân ha... không muốn... đừng vào sâu nữa... ngô" Lam Hi Thần một mặt cầm Liệt Băng đâm thẳng vào bên trong, một mặt liên tục thao túng Tử Điện, bức Giang Trừng phát ra tiếng rêи ɾỉ càng mê người, kɧoáı ©ảʍ như sóng triều ập tới, phân thân lại bị ngăn cản không cho phát tiết, hành hạ hắn không thôi.

"Vãn Ngâm biết sai?" Lam Hi Thần lặp lại câu hỏi, y khéo léo truyền linh lực vào Tử Điện, dòng điện lưu cuồn cuộn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn da thịt toàn thân, phân thân nhưng lại một mực bị chặn đứng. Liệt Băng trên tay y đâm vào càng sâu, bụng dưới Giang Trừng bị xuyên đến không ra hình dạng, sâu tới hắn cảm tưởng cơ thể mình hoàn toàn bị xuyên qua. Giang Trừng cảm thấy hắn triệt để bị đánh thẳng xuống địa ngục, cảm giác thống khổ này như muốn đem hắn bức điên.

Lam Hi Thần...
Chưa từng làm đến mức này tàn nhẫn!

Giang Trừng lắc đầu kinh thở, nức nở gào lên "Không, đừng... Phu quân... Ngô... bụng A Trừng... bụng A Trừng đau quá... Ô ô... ta sai rồi! Hức... phu quân... A Trừng biết sai rồi!" Hắn khóc đến nước mắt như mưa, không phải là chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙© khóc, càng không phải là nước mắt sinh lý, mà là bị người bắt nạt, sợ hãi khóc đến hai mắt sưng đỏ.

Lam Hi Thần thật ôn nhu nhìn hắn, dịu dàng nói bên tai "Vãn Ngâm sai rồi? Vậy Vãn Ngâm nói cho ta, Vãn Ngâm sai ở đâu rồi?" Dứt lời, y rút ra hoàn toàn Liệt Băng. Nhưng ngay lập tức, không chút lưu tình đâm thẳng vào, kịch liệt luận động.

"Aaaaaaa!" - Giang Trừng vỡ vụn hét thảm.

"A a... A Trừng sai rồi! A Trừng... không nên tuỳ hứng! Hức!... A Trừng không nên... ngô... không nên bỏ.... bỏ lời phu quân ngoài tai. Huhu... A Trừng sai rồi... sai rồi!" - Hắn không quản lúc này mình có bao nhiêu dâʍ đãиɠ, gào khóc có bao nhiêu lớn tiếng.
Hắn chỉ biết, đây chính là giấu hiệu Lam Hi Thần tức giận!

Hắn chỉ biết, hôm nay, hắn triệt để chọc giận Lam Hi Thần!

Thái độ của y càng ôn nhu bao nhiêu, hành động lại càng hung ác bấy nhiêu.

Giang Trừng càng nghĩ càng sợ hãi, nước mắt hắn rơi đến càng lợi hại. Đôi hạnh mâu vô thần tan rã, không có lấy một điểm hào quang. Ngay lúc Giang Trừng cho rằng vĩnh viễn không thể kết thúc dằn vặt, bỗng Lam Hi Thần rút ra Liệt Băng, rút ra cây trâm ngăn chặn phân thân hắn, cự long thô to rực nóng trực tiếp xuyên vào thân thể.

"Háaa~!"

Giang Trừng ngọt ngào kéo dài tiếng rêи ɾỉ, phân thân cuối cùng cũng được giải phóng, cự long to dài đột ngột tiến vào. Bị tấn công bất ngờ, không ngoài dự đoán Hắn liền bắn, dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng văng tung toé lên bụng Lam Hi Thần, vương vãi trên khắp cơ thể cùng gương mặt hắn, da^ʍ mỹ vô cùng.

"Vãn Ngâm ngoan~ ngươi như này là muốn mệnh ta" Lan Hi Thần nỉ non, thương tiếc hôn lên giọt lệ nơi khoé mắt, giải khai trói buộc Tử Điện, dịu dàng truyền một dòng linh lực vào cơ thể hắn.

"Hức... Hoán ca ca~!" Giang Trừng biết y đã mềm lòng, lại sợ rằng y sẽ tức giận, liền nhỏ giọng lấy lòng.

Lam Hi Thần bị Giang Trừng hành động này chọc cười, y cúi xuống, nhẹ hôn lên đôi môi mỏng, thật nhu tình vuốt ve cơ thể, yêu thương nhìn hắn. Thật ra, Lam Hi Thần không hề tức giận Giang Trừng. Làm sao y có thể tức giận Giang Trừng!?

Chỉ là... y lo lắng hắn!

Chỉ là... y sợ mất hắn!

Vì thế, y liền hạ quyết tâm, bức cho tàn nhẫn, để hắn luôn nhớ đến ngày hôm nay, mà nghĩ một chút cho bản thân mình.

"Lam Hoán!" Giang Trừng gọi tên y, theo từng cái vuốt ve nhu tình, đôi hạnh mâu lu mờ ảm đạm, lấy lại được trong suốt sáng ngời.

Thấy đôi mắt ái nhân đã lấy lại ánh sáng, giọng nói Lam Hi Thần nhiễm dục khàn khàn, gọi tên người dưới thân "Vãn Ngâm~" Dứt lời, y cúi xuống, ngậm lấy hai cánh môi mỏng.

"Hư.... ưm!" Đầu lưỡi Giang Trừng bị đuổi chạy quanh khoang miệng, nước bọt chưa kịp nuốt xuống đều chảy ra ngoài dọc xuống cổ, bàn tay y liên tục di chuyển trên khắp cơ thể, ngón tay thon dài rất có kỹ xảo thong thả kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Giang Trừng hoàn toàn bị kí©ɧ ŧìиɧ theo từng cái vuốt ve của y, mỗi nơi bàn tay Lam Hi Thần đi qua đều tựa như bị điện giật, kɧoáı ©ảʍ chạy rần khắp cơ thể. Thần trí hắn trở lên mông lung mơ hồ, phân thân lại có dấu hiệu đứng thẳng, miệng lưỡi Lam Hi Thẫn vẫn rất nhiệt tình dây dưa quấn quýt. Không biết là qua bao lâu, nước bọt theo miệng hắn chảy ra ngoài đều đã khô cạn, Lam Hi Thần mới si luyến rời đi nụ hôn này. Hắn từng ngụm từng ngụm thở gấp, cổ họng hoàn toàn khô cạn phát ra rêи ɾỉ, hạnh mâu ngập nước, trong suốt sáng ngời, phản chiếu lên duy nhất hình ảnh y.
Trong đôi mắt hắn, chỉ có Lam Hi Thần.

"Há.... ân~!"

Trong cơn mông lung mơ hồ, đùi phải của hắn bị nâng lên, Lam Hi Thần không hề báo trước, trực tiếp động thân tiến vào. Y cúi xuống, khoang miệng ấm nóng bao quanh đầu ngực, chiếc lưỡi ướŧ áŧ mềm ại đảo quanh, mυ"ŧ vào, bên còn lại không ngừng dùng tay đùa nghịch, khiến cho hai bên cho đầṳ ѵú Giang Trừng cứng rắn dựng đứng lên, động tác dưới thân cũng không ngừng tiến quân thần tốc, đâm thẳng tận sâu bên trong, kɧoáı ©ảʍ bị thao quá mức mãnh liệt, khiến phân thân thẳng đứng lại một lần bắn tinh.

"Hửm~ liền ra rồi?" - Giọng nói y mang theo ý cười trong trẻo vang lên, mắt thấy Giang Trừng lại một lần bắn, Lam Hi Thần vẻ mặt tựa phi tựa tiếu nhìn hắn, đôi ngươi hổ phách loé lên tia toan tính.
"Ô Ngô---!" - Giang Trừng thật dài mà nức nở, Lam Hi Thần đột nhiên úp sấp người hắn lại, dùng phương pháp chín nông một sâu tiến vào, chơi đùa kɧıêυ ҡɧí©ɧ bên trong huyệt động.

"Lam... Lam Hoán~" Giọng nói Giang Trừng nức nở, mang theo bất mãn cùng trách móc.

Kiểu chơi chín nông một sâu này, khiến cho huyệt động trở lên trống rỗng cực kì, lúc đầu chỉ đưa vào chín lần nông làm hắn trong lòng nhộn nhạo, tường thịt như có hàng ngàn, hàng vạn con kiến thi nhau cắn xé. Sau đó, lại đâm vào một lần thật sâu, qυყ đầυ khổng lồ hung hăng va thẳng vào điểm mẫn cảm, sướиɠ đến độ linh hồn hắn như muốn thoát ly khỏi thể xác, nhưng kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ chỉ có trong chốc lát, Lam Hi Thần lại tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ bên trong, huyệt động trở lên ngứa ngáy khó chịu cực kì, ngứa đến độ hắn chỉ muốn thọc tay vào cho đỡ ngứa, ngứa đến độ hắn chỉ muốn y mãnh liệt thao chết.
"Vãn Ngâm a~ ngươi biết phải làm thế nào mà!" Lam Hi Thần ôn nhu dụ dỗ, giọng nói mang theo ý cười vang lên.

Giang Trừng thời khắc này rất muốn quay lại cắn người, cố gắng đè lại tiếng rêи ɾỉ, hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói "Ngươi!!!... Muốn làm... nhanh làm! Không làm... thì... há~"

Chữ "lăn" chưa kịp thốt ra khỏi miệng, lập tức được thay thế bằng tiếng rên ngọt ngào, Lam Hi Thần hung hăng đâm thẳng vào điểm mẫn cảm. Y cúi xuống, liến liến vành tai Giang Trừng, giọng nói mười phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ bình thản vang lên "Hửm? Thì sao a? Vãn Ngâm~!" Nói xong, đôi tay ác ý vòng lên, véo mạnh vào hai bên đầṳ ѵú hắn.

Giang Trừng cả người lập tức mềm nhũn, hắn cắn cắn môi dưới, hạnh mâu trong suốt hiện lên tia uỷ khuất.
"Phu quân... hức... thật ngứa... tiểu huyệt thật ngứa... cầu phu quân... ha... cầu phu quân hung hăng thao A Trừng... ô~" Giang Trừng quay đầu lại, cặp mông đầy đặn vặn vẹo xoay lắc, đong đưa đuổi theo cự long to lớn, hạnh mâu phớt tím chứa đầy hơi nước, dâʍ đãиɠ uỷ khuất cầu xin Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần sao có thể chịu nổi Giang Trừng bậc này câu dẫn, đại nhục bổng lập tức cương cứng thêm vài vòng. Y không cho hắn bất kì cơ hội thở dốc nào, đỡ Giang Trừng ngồi thẳng dậy, thịt non mềm mại ấm áp bao trọn lấy đại nhục bổng, không có một tia do dự nào, cự long to lớn mạnh mẽ xông thẳng vào, tốc độ cuồng dã chấn động hoang tàn đâm rút, tựa như muốn nghiền nát tường thịt bên trong.

"Ca ca... ân a... HOÁN CA CAAAAAAA~!" Giang Trừng cao giọng thét lớn, đột ngột thay đổi tư thế, lại đem đến cho hắn một trận cao trào.
"Tiểu dâʍ đãиɠ của ta a~ biểu hiện thật tốt" giọng nói nhuốm mùi tìиɧ ɖu͙© tràn ngập vẻ hài lòng, từng tiếng rêи ɾỉ của Giang Trừng rót vào tai y, chính là thứ tình dược loại mạnh nhất. Cự long thô to điên cuồng đâm vào thật sâu, Y dùng bàn tay bóp mạnh vào cặp mông đầy đặn rồi nâng hắn lên, đến qυყ đầυ thì thả xuống, đại nhục bổng cứng rắn nóng bỏng cũng dùng sức thúc mạnh vào.

"Ân... phu quân... sướиɠ quá... sâu quá... côn ŧᏂịŧ thật lớn... ô ngô... nhẹ một chút... ha"

Gương mặt Giang Trừng đầy vẻ xuân tình không ngừng rêи ɾỉ, hai cánh tay ôm choàng lấy cổ Y, đôi chân thon dài liều mạng quấn chặt lấy vòng eo tráng kiệt, tường thịt non mềm run rẩy co bóp, liếʍ mυ"ŧ giữ chặt lấy cự long khổng lồ. "Ô ngô... đau đau... ạch ân... phu quân... sướиɠ... sướиɠ quá... a ha... thật sâu... ô ô... côn ŧᏂịŧ lớn đâm vào thật sâu." Lí trí hắn hoàn toàn bị kɧoáı ©ảʍ thao túng, theo bản năng phát ra tiếng rêи ɾỉ bạt mạng, chính bản thân hắn cũng không hay biết gì.
"Thật muốn thao chết tiểu dâʍ đãиɠ ngươi a~!"

Lam Hi Thần mắng yêu một câu, y cười híp mắt, đè hắn xuống, dùng sức vỗ vào mông hắn, một tiếng "bốp!" Giòn tan vang lên, để lại dấu tay đỏ bừng trên cái mông no đủ. Khoác đôi chân dài lên vai, cự long thô to mạnh mẽ xông vào, cuồng dã đâm rút, qυყ đầυ to lớn liên tục đâm thẳng vào tận sâu bên trong, tốc độ ra vào nhanh đến làm người ta líu lưỡi.

"Lớn quá... ân ngô... thật sâu... ách... phu quân hảo nóng... ô ô... côn ŧᏂịŧ lớn hảo nóng... chậm chút... a a... sướиɠ quá... sướиɠ quá!" Mắt hạnh trợn trừng giàn dụa lệ quang, miệng nhỏ mở lớn dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ, phân thân phía trước bắn ra một dòng tich dịch, lại thêm một lần hắn bị thao bắn.

"Tiểu dâʍ đãиɠ a~ tiểu dâʍ đãиɠ! Ngươi đây là bức vi phu a~!" Lam Hi Thần ánh mắt biến thâm, đôi tay Y bá đạo cấu véo cặp mông căng tròn, dùng sức banh ra, mỗi lần nhập động càng phát ra hung ác, tần suất ra vào kịch liệt chấn động, như muốn dung hoà hắn thành cùng một thể.
..........

Thời gian cứ thế trôi qua, không biết Lam Hi Thần đã lật qua lật lại hắn bao nhiêu lần, cả hai làm qua bao nhiêu tư thế, hắn đã không còn bất kì thứ gì có thể xạ, vậy mà Y vẫn chưa có dấu hiệu muốn buông tha, cơ thể bắt đầu sinh ra kháng thể với tinh lực quá mức thượng thừa của Lam Hi Thần.

Giang Trừng xụi lơ ở trên giường, cả người theo mỗi lần ra vào mà vô lực đong đưa, hắn đã hoàn toàn không còn gì khí lực, cổ họng yếu ớt phát ra rêи ɾỉ "Dừng lại... ô ô... A Trừng không được... không muốn... ân a... quá sâu" Cự long bên trong huyệt động chống đối, tốc độ đâm rút mỗi lúc một nhanh, Giang Trừng thất thanh hét lên "Không muốn... phu quân... ô ngô... hỏng mất... a a... tiểu huyệt bị chơi hỏng mất" Giang Trừng điên cuồng lắc đầu nức nở, hắn cảm tưởng mình như sắp thăng thiên, huyệt động phía sau nhanh chóng co rúm, đôi chân thon dài đạp loạn muốn khép.
Lam Hi Thần không hề phòng bị, suýt chút nữa là bị hắn sáp đến bắn ra. Y cúi xuống, chặn môi hắn lại, dùng nụ hôn giam cầm toàn bộ âm thanh, đôi tay bấm chặt lấy hai bên đùi, cưỡng chế mở rộng thành hình chữ M, cự long rực nóng gia tăng đến tốc độ cực hạn, cuồng dã chấn động đến mức cặp mông căng đầy bị va đến xanh tím, miệng huyệt bị kéo căng đến biến dạng, nếp nhăn hoàn toàn bị ép phẳng, thịt non đỏ hồng bên trong theo mỗi lần kịch liệt đâm rút đều kéo cả ra ngoài.

"Ư, a, a..." miệng nhỏ bên trên bị Lam Hi Thần dùng môi chặn lại, miệng huyệt dâʍ đãиɠ phía dưới cũng bị nhồi đến căng chặt, tiếng "ư a" rêи ɾỉ vô lực từ cổ họng hắn vụn vặt tràn ra.
Không biết là qua bao lâu, khi hắn cảm tưởng mình bị hôn đến không xong rồi, Lam Hi Thần mới chịu buông tha cánh môi hắn. Mãnh liệt đâm rút thêm vài chục lần, Y phát ra một tiếng gầm nhẹ, cự long khổng lồ rực nóng mạnh mẽ phun trào một làn sóng triều tϊиɧ ɖϊ©h͙, rót đầy vào tận sâu bên trong hắn. "Hức--!" Cổ họng khô cạn phát ra tiếng nghẹn ngào nức nở, hắn chỉ cảm thấy đầu óc trống không, phân thân mềm nhũn miễn cưỡng phun ra vài giọt chất lỏng, cả người kịch liệt co giật không ngừng.

Đem đại nhục bổng rút khỏi huyệt động, một tiếng "ba" thâm thuý vang lên, động tác bất ngờ khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng bỏng từ bên trong tuôn ra như lũ, vì kịch liệt bị bạo mà huyệt động như một cái hang lớn, nhầy nhụa tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng da^ʍ thuỷ ào ào chảy ra, nhìn trông dâʍ đãиɠ yêu dã vô cùng.

Lam Hi Thần liếʍ liếʍ môi, một màn cảnh xuân trước mắt này, chọc cho cự long của y chậm rãi ngẩng đầu.

Thấy được cự long to lớn đã có dấu hiệu đứng thẳng, Giang Trừng sợ đến cả người đều run lên. Hạnh mâu ngập nước mang theo tia dẫy dụa, cố làm ra vẻ hung dữ trừng mắt hù doạ Lam Hi Thần, lớn giọng cảnh cáo.

"Lam... Lam Hoán. Ngươi đừng qua đây, hức..." ngữ khí không giấu được nức nở, âm thanh quá mức mềm nhũn nghẹn ngào.

Đôi ngươi hổ phách thoáng loé lên tia uỷ khuất, nhưng, Lam Hi Thần biết, ái nhân của y hôm nay thực sự mệt mỏi. Lam Hi Thần nằm xuống bên cạnh hắn, kéo chăn đắp lên, đem người củng vào trong l*иg ngực, khép hờ đôi mắt, khống chế lại cơn hoả dục, ôn nhu nỉ non bên tai hắn "Ta ở, ngủ đi!"

Lam Hi Thần ôm hắn, xoa xoa lưng. Kỳ nam hương (**) thanh ngát từ người y toả ra, khiến cho người ta có cảm giác đang đối diện với thái sơn hùng vĩ rộng lớn vô cùng, dù có trong lành mát mẻ bao la, nhưng lại mang theo lệ khí bức người.

Nhưng...

Chỉ khi ở cạnh Giang Trừng, mùi hương của Y mới mang theo cảm giác bình yên, mang theo cảm giác tuyệt đối an toàn. Ấm áp mà nồng làn, dịu nhẹ mà vương vấn. Giang Trừng hướng l*иg ngực y sượt sượt, từ cảm giác bình an Lam Hi Thần mang lại, rất nhanh, hắn liền chìm vào giấc ngủ. Thấy người bên cạnh đã yên bình chìm vào giấc ngủ sâu, Lam Hi Thần cúi xuống, nhẹ đặt lên mi tâm hắn một nụ hôn, một nụ hôn cưng chiều sủng nịnh, không mang theo bất kì ý tứ tìиɧ ɖu͙© nào.

"Vãn Ngâm, ta yêu ngươi!"

Giọng nói ôn nhu trong trẻo vang lên trong không gian tĩnh mịch, siết chặt một chút vòng ôm, Lam Hi Thần cũng dần chìm vào giấc ngủ.

____________________________

(*) Linh thạch: Linh thạch này là mình tự thêm vào, đại loại là một viên đá quý có thể thay thế kim đan, nhưng không thể gia tăng tu vi cho Giang Trừng, mà chỉ có tác dụng tích trữ linh lực bằng phương pháp song tu và có công dụng bồi dưỡng nguyên khí cho Hi Thần ca. Ngoài ra thì linh thạch có một nhược điểm - chỉ có song tu mới phát huy được tác dụng.

(**) Kỳ nam hương:

Trước tiên mình sẽ phân biệt giữa Trầm và Kỳ. Tương tự như Trầm, Kỳ cũng là phần gỗ thơm hình thành trên thân cây Dó Bầu. Trong quá trình sinh trưởng và phát triển, thân cây bị thương do thời tiết, bom đạn, côn trùng,... Những vết thương sau đó được bảo vệ bởi một lớp nhựa, lâu dần chỗ bị thương ấy biến tính thành Trầm Hương, trong đó bao gồm Trầm và Kỳ. Trong thực tế, người ta thường tìm thấy nhiều Trầm hơn Kỳ. Tuy có cùng nguồn gốc hình thành, nhưng Kỳ là thứ trầm hương có nhiều tinh dầu hơn, mất nhiều thời gian hình thành hơn và do vậy mà hiếm gặp hơn Trầm rất nhiều. Một cây Dó có Kỳ chắc chắn sé có Trầm, thường Trầm sẽ được tìm thấy bao quanh phần Kỳ. Nhưng cũng có nhiều cây Dó chỉ cho Trầm mà không có Kỳ.

Ở Việt Nam của chúng ta từ thời còn rất xa xưa, thì Kỳ Nam đã luôn được xem là một loại sản vật đứng đầu trong bảng danh sách các loại gỗ quý hiếm của quốc gia. Hương thơm của Kỳ Nam có tác dụng giúp ngăn chặn tà khí tấn công vào cơ thể, đồng thời bảo vệ sức khỏe và phòng tránh bệnh tật cho chủ sở hữu. Chính vì những tác dụng kỳ diệu ấy mà không ít gia đình quyền quý giàu có khi xưa đã không ngần ngại chi trả một số tiền lớn để có được Kỳ Nam. Ngày nay Kỳ Nam ít được biết đến cũng như sử dụng, bởi giá trị của chúng đã vượt ngưỡng hàng tỷ đồng.

Để tả về mùi thơm của kỳ nam hương thì không biết phải dùng bao nhiêu từ hoa mĩ: "Kỳ nam hương lan toả ra hương thơm chỉ cần ngửi thôi cũng thấy cao quý, khiến người ta một lần thưởng thức cũng sẽ nhớ mãi không quên..."

Mình đã đọc nhiều bộ đồng nhân, trong đó, tác giả của những bộ đồng nhân viết Hi Thần ca ca có một số mùi thơm như là: ngọc lan, trầm hương, tuyết tùng hay đàn hương giống Lam Vong Cơ. Nhưng, bản thân mình lại thấy, chỉ có kỳ nam hương mới xứng với Hi Thần ca ca. Mùi thơm của kỳ nam hương toát lên một vẻ gì đó giống như Hi Thần ca ca vậy: Nhã khiết thanh cao, nhưng đầy mị hoặc. Ôn hương nhuyễn ngọc, nhưng không dễ trêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com