Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Đoản 6: Song long nhập động 3P

(*) CHÚ Ý:

Lam Hi Thần: Gọi Lam Hi Thần lúc trưởng thành.

Lam Hoán: Gọi Hi Thần ca thời Giang Trừng học tại Vân Thâm
_______________________

Liên Hoa Ổ

Hàn thất

Trên tay Lam Hi Thần cầm một thứ gì đó, tựa tựa nhang muỗi, đốt lên.

"Lam Hi Thần, trên tay ngươi là thứ gì? Ngươi lại muốn chơi trò gì kì quái?" - Giọng nói Giang Trừng lạnh lùng vang lên, nhíu chặt đôi mày liễu, ném cho y ánh nhìn sắc lẹm. Trực giác cho hắn biết, kia chẳng phải là thứ tốt lành gì. Trước vẻ nghi ngoặc của ái nhân, Lam Hi Thần một bộ "xuân phong lay động", mười phần vô tội đáp lời.

"Là nhang muỗi nha. Vãn Ngân a ngươi là tâm can của ta, ta làm sao dám chơi trò gì kỳ quái?"
Giang Trừng một mặt khó ở hừ lạnh một tiếng. "Lão tử tin ngươi lão tử liền tên LAM Vãn Ngâm" hắn trong lòng âm thầm trào phúng. Lam Hi Thần tựa hồ đọc rõ suy nghĩ của Giang Trừng, trên môi ý cười càng sâu, chỉ thấy hắn ngày càng khả ái. Đốt xong, y tiến lại gần, Cúi người áp sát người Giang Trừng, một chân đặt giữa hai chân Hắn, như vô tình lại như cố ý tách ra, đầu gối hời hợt chạm vào thứ ở giữa kia. Nhẹ hôn lên gò má hắn, ôn nhu thủ thỉ.

"Hôm nay... là sinh thần Vãn Ngâm~!" Sau đó hôn lên tai hắn "Lam thị rẻ mạt... không biết~ nên tặng lễ vật gì... vừa ý Giang Tông chủ?"

Lam Hi Thần hà hơi vào tai hắn "Hoán đem chính mình làm lễ dâng tặng. Chẳng hay đêm nay... bao nhiêu tư thế thì khiến Giang Tông chủ hài lòng~"
Giang Trừng run lên một cái, thất thố giật người ra sau. Nhưng rất nhanh lấy lại phong độ, không chịu thua, trêu chọc lại Lam Hi Thần. Nguy hiểm híp đôi mắt hạnh, hắn cười nửa miệng, đưa tay nâng lên cằm: "Ha hả! Trạch Vu Quân a Trạch Vu Quân! Thật không biết cái miệng này từ khi nào lại ngọt như vậy?"

Lam Hi Thần khẽ cười một tiếng, cầm lấy tay Giang Trừng, chạm vào môi y, giọng nói y nhu nhu mê hoặc...

"Chiếc miệng này ngọt a?" Đương nhiên là vì Giang Tông chủ nha~!"

Ánh mắt y tốt sầm, ý cười trên môi nồng đậm tìиɧ ɖu͙©. "Giang Tông chủ, ngươi muốn nếm thử không?"
Dứt lời, y chậm rãi đưa đầu ngón tay vào miệng, chiếc lưỡi ướŧ áŧ mềm mại vân vê. Giang Trừng lập tức rùng mình, hắn giật mình vội rút tay ra, cả người tức khắc phủ lên một màu đỏ bừng, một tay chộp lấy bàn tay Lam Hi Thần bóp mông mình, động tác vừa nhanh lại vừa chuẩn. Giang Trừng trừng mắt cảnh cáo y, trấn định giọng nói, lạnh lùng, quyết đoán, như chém đinh chặt sắt thẳng thừng cự tuyệt. "Lăn, lăn, lăn! Ngươi học đâu ra ba cái lời hoa ngôn xảo ngữ? Bổn tông chủ hôm nay rất mệt, lão tử muốn đi ngủ sớm!"

Nói xong, hắn cứ nghĩ là vẫn như kịch bản hằng ngày. Một là, y sẽ bày ra một bộ oan ức, uỷ khuất nói mấy câu kiểu "Vãn Ngâm a~! Ngươi đây là ghét bỏ Hoán?" Hai là, không cần nhiều lời, trực tiếp đè luôn.

Nhưng không, hôm nay, y lại "ngoan" đến hắn cảm thấy cực kì nguy hiểm. Như có như không đặt lên môi hắn một nụ hôn, dịu dàng nỉ non "Ân! Vãn Ngâm mệt mỏi nên hôm nay ngủ sớm. Ta ở... ngủ đi!" Nói xong, y kéo hắn cùng nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên, đem người củng vào trong l*иg ngực, nhắm mắt đi ngủ.

Nhắc lại lần nữa là "nhắm mắt đi ngủ"!
Giang Trừng nhướng mày, trong bụng dâng lên một cỗ nghi ngờ. Nhưng ngay lập tức bị cơn buồn ngủ dập tắt, hắn hôm nay xác thực mệt mỏi. Nói cho nó sang mồm là lễ mừng sinh thần, chứ thực chất là dịp để lũ yếu thế nịnh nọt cùng một lũ cáo già đến tạo dựng quan hệ. Chỉ có Kim Lăng, Lam Hi Thần cùng người Giang gia, là chân tâm mừng sinh thần hắn. Nghĩ đến đây, Giang Trừng lập tức cao hứng, khoé miệng nhẹ nhàng giương lên. Hướng l*иg ngực Lam Hi Thần cọ cọ, kỳ nam hương thanh ngát quanh quẩn, hắn mang theo tâm tình tốt chìm vào giấc ngủ. Tựa hồ cũng quên, Liên Hoa Ổ là thế gia tiên phủ, chứ đâu phải là nhà dân đen, làm gì có muỗi mà cần đốt nhang?

Từ nhang muỗi, một làn khói xanh mập mờ lan toả...

......
"Đây là mộng cảnh?" Giang Trừng một bụng nghi ngờ hỏi Lam Hi Thần, cũng không nhìn y, chỉ chăm chú quan sát không gian xung quanh. Tại sao hắn lại trong hình hài thiếu niên, ở Tàng Thư Các Lam gia?? Còn giống như là đang chép gia quy? Rõ ràng là hắn đang ngủ tại Hàn thất?

"RẦM" tiếng cánh cửa đột nhiên bị đóng khiến Giang Trừng giật mình, giọng nói Lam Hi Thần mang theo mùi nguy hiểm.

"Vãn Ngâm~!"

Sau tiếng gọi, hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cơ thể liền bị ghìm xuống mặt bàn, động tác bất ngờ khiến giấy tờ bên trên lung tung bay loạn, bàn tay thon dài luồn vào lọn tóc chế trụ đầu hắn, tay còn lại ghì chặt cái eo nhỏ. Lam Hi Thần ngậm lấy hai cánh môi hắn, đưa lưỡi cạy ra hàm răng luồn vào khoang miệng, đầu lưỡi y linh hoạt như rắn, liếʍ mυ"ŧ mật dịch bên trong, kɧıêυ ҡɧí©ɧ khi nặng khi nhẹ.

"Hư... ưm" đầu lưỡi Giang Trừng bị đuổi chạy quanh khoang miệng, nước bọt chưa kịp nuốt xuống đều chảy ra ngoài. Bàn tay ghì chặt eo hắn bắt đầu di chuyển khắp cơ thể, cảm thấy vải vóc trên người Giang Trừng quá mức vướng víu, "ROẠT" một tiếng, Lam Hi Thần thẳng tay xé nát tử y hắn mặc, ngón tay thon dài thong thả kí©ɧ ŧìиɧ. Giang Trừng hoàn toàn thuần phục trước từng cái vuốt ve của y, mỗi nơi bàn tay Lam Hi Thần đi qua đều như bị điện giật, kɧoáı ©ảʍ chạy rần khắp cơ thể.
"Ha~!" Vừa được buông tha cánh môi, hắn chỉ có thể một mực thở dốc, thần trí lâng lâng không tìm ra phương hướng, phân thân đã có dấu hiệu đứng thẳng. Tay y từ từ lướt xuống tiểu cúc huyệt, ngón tay thon dài vuốt ve miệng huyệt, cúc hoa non lớt nhẹ nhàng run rẩy. Cẩn thận đưa vào trong một ngón thăm dò, đây là Giang Trừng cơ thể thiếu niên, y không thể lung tung xuyên loạn.

"Ngô--" cổ họng phát ra tiếng nức nở rêи ɾỉ, dị vật tiến vào khiến cả người hắn run lên, khoé mi bị ép ra nước mắt, trong lòng Giang Trừng dâng lên cảm giác sợ hãi. Dù cho Lam Hi Thần có ôn nhu, nhưng địa phương kia quá chật hẹp, lần đầu làʍ t̠ìиɦ có bao nhiêu đau đớn, huống gì cơ thể thiếu niên này chưa từng tiếp thu qua tìиɧ ɖu͙©.

"Vãn Ngâm, ngoan, thả lỏng... thả lỏng!" Lam Hi Thần ôn nhu nỉ non, miệng lưỡi không ngừng ở bên trên liếʍ mυ"ŧ gặm cắn, mỗi nơi đi qua đều lưu lại dấu vết. Một tay vuốt ve phân thân Giang Trừng để hắn thả lỏng, từ từ thêm một ngón tay chen vào, khuẩy đảo lên trong huyệt động nhỏ hẹp.
"Ưʍ... Hoán... Lam Hoán... ha~" Giang Trừng nhắm hờ hai mắt, hắn nghe lời tận lực thả lỏng, dù thần trí tràn ngập sợ hãi, nhưng nhiều hơn chính là chờ mong, huyệt động theo nhịp điệu co bóp co bóp, tiết ra thật nhiều da^ʍ thuỷ. Giang Trừng thầm mắng mình không có tiền đồ, sau khi cùng Lam Hi Thần lăn giường vài lần, hắn liền trở lên dâʍ đãиɠ như vậy. Chỉ cần là Lam Hi Thần trêu chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hắn liền ngay lập tức động tình.

Chỉ cần là y, cũng chỉ có thể là y!

Rất nhanh, cúc huyệt nhỏ hẹp đã có thể tiếp nhận bốn căn ngón tay.

"Tiểu dâʍ đãиɠ!" Lam Hi Thần mắng yêu một câu, y rút ra bốn căn ngón tay, lật người hắn lại, chuyển thành tư thế quỳ úp sấp, ấn eo Giang Trừng xuống, mông cong vểnh lên cao.

"Lam... Lam Hoán!" Giang Trừng run rẩy gọi tên y, Lam Hi Thần từ lúc nào đã gần như thoát hết y phục, để lộ ra đại nhục bổng thô to tráng kiệt. Qυყ đầυ khổng lồ kề trước miệng huyệt, hừng hực khí thế, Giang Trừng không nhịn được rùng mình, sợ hãi đến hai chân đều nhũn ra.

"Vãn Ngâm, đừng sợ a... thả lỏng~!" Lam Hi Thần ôn nhu buông lời dụ dỗ, nhưng động tác lại trái ngược hoàn toàn, bá đạo cấu véo cặp mông căng tròn, dùng sức tách ra, ngay lập tức, cự long nóng bỏng mạnh mẽ xông thẳng vào.

"AAAAAAA!" - Giang Trừng tiếng hét chói tai gần như vỡ vụn.

Đau, đau quá...

"Vãn Ngâm ngoan lắm~! Không sao, không sao rồi! Ngươi xem... tiểu huyệt đã ăn được gần một nửa nha." Lam Hi Thần dụ dỗ trấn an, thật ôn nhu xoa bóp cặp mông đầy đặn.

Gần một nửa? Vậy mà... còn chưa vào đến một nửa? Giang Trừng lắc đầu kinh thở, nức nở gào lên.

"Hức, không được, không thể tiến vào! Ô ô... tha cho A Trừng đi!" - Giang Trừng điên cuồng lắc eo, kịch liệt dẫy dụa bò lên phía trước.

Lam Hi Thần không để ý Giang Trừng dãy dụa, bàn tay y bá đạo bấm chặt cái eo nhỏ, cự long khổng lồ không chút lưu tình xông thẳng vào. Tường thịt chật hẹp bên trong run rẩy, bao trọn lấy đại nhục bổng không có một kẽ hở, kɧoáı ©ảʍ chôn sâu đến tận cùng, Lam Hi Thần thoả mãn phát ra một tiếng gầm nhẹ.
"Không... hức... từ bỏ... A Trừng từ bỏ... ô~!" Cổ họng Giang Trừng yếu ớt tràn ra kháng cự. Thời khắc này đối với hắn chỉ có đau đớn, đau đến tưởng như dập nát nội tạng. Lam Hi Thần tựa hồ không nghe thấy, nhục bổng thô to hoang tàn khai phá. Y tựa như dã thú mà chiếm lấy hắn, mỗi lần tấn công đều hung hăng va thẳng vào điểm tiểu da^ʍ, miệng lưỡi Lam Hi Thần cũng không thành thật, ở trên lưng Giang Trừng liếʍ mυ"ŧ gặm cắn. Hai tay không yên phận vòng lên trên, bá đạo xoa bóp cơ ngực thiếu niên mềm mại, ác ý véo vào hai bên đầṳ ѵú. Lam Hi Thần điêu luyện kí©ɧ ŧìиɧ, xúc cảm quen thuộc lưu chuyển khắp cơ thể, kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© đánh thẳng vào đại não trung tâm.

"... Hoán ca ca... a a... phu quân... ha... PHU QUÂNNN~!"

Giang Trừng cao giọng tiếng hét, phân thân dựng đứng bắn ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙. Bị y liên tục bạo đâm, nhân thể của hắn theo nhịp điệu mà đưa đẩy, qυყ đầυ khổng lồ hung hăng va thẳng vào điểm mẫn cảm, kɧoáı ©ảʍ như sóng triều ập tới, phân thân phía trước vừa mới cao trào liền ngay lập tức cứng rắn, huyệt động dâʍ đãиɠ phia dưới phối hợp tiết ra thật nhiều da^ʍ thuỷ, để Lam Hi Thần càng thêm thuận lợi bạo phá bên trong.
"Ô ngô--!"

Giang Trừng thật dài nức nở một tiếng, Lam Hi Thần hung hăng vỗ bốp vào mông hắn, dấu tay đỏ bừng hằn lên cái mông căng tròn, sau đó đỡ hắn ngồi dậy, để lưng hắn dán sát vào l*иg ngực mình. Bắt lấy hai tay Giang Trừng, đưa đến trước ngực, Giang Trừng như bị thôi miên, tự mình đùa bỡn hai bên đầṳ ѵú.

"Vãn Ngâm a Vãn Ngâm~ Vi phu còn muốn nhẹ nhàng một chút. Không ngờ tiểu dâʍ đãиɠ lại biểu hiện tốt như vậy!" Giọng nói mười phần hài lòng, Lam Hi Thần đưa tay, bấm lấy hai bên đùi hắn nâng lên, đến qυყ đầυ thì thả xuống, đại nhục bổng cùng lúc hung hăng đâm thẳng vào, tần suất ra vào vừa nhanh vừa mạnh, qυყ đầυ khổng lồ mạnh mẽ đâm thẳng vào nơi sâu nhất bên trong.

"Ân ha... phu quân... ô... côn ŧᏂịŧ thật lớn... a a... thật sâu... ngô... phu quân đâm vào thật sâu." Gương mặt nhỏ đỏ bừng giàn dụa nước mắt, miệng nhỏ mở lớn bạt mạng rêи ɾỉ, chiếc lưỡi theo từng đợt thúc mà trườn ra ngoài, cơ thể thiếu niên chảy nước ướt nhẹp, từ nơi giao hợp, da^ʍ thuỷ trắng đυ.c ào ào chảy ra.

"A ha... thật lớn... côn ŧᏂịŧ hảo nóng... a a... sướиɠ... phu quân... ngô" - Nhục bổng thô to mỗi lần tiến vào đều dùng lực rất mạnh, thân thể va chạm ba ba rung động, mỗi lần rời khỏi đều mang theo dâʍ ɖị©ɧ trắng nhầy.
"Sướиɠ... a a... Sướиɠ QUÁAAAA!" - Giang Trừng thất thanh hét lên, huyệt động địch liệt bị bạo, kɧoáı ©ảʍ như cơn sóng triều dâng cao, phân thân cứng rắn ngay lập tức lần nữa bắn tinh. Đang trong cơn ý loạn tình mê, một đạo giọng nói trong trẻo vang lên.

"Vãn Ngâm, ngươi...?"

Âm thanh đột nhiên im bặt.

Từ cửa Tàng Thư Các, Lam Hoán một bộ không thể tin nổi, nhìn chằm chằm hai thân ảnh đang cuồng nhiệt quấn quít, đôi đồng tử lập tức co rút. Ánh mắt y ghim lên người Giang Trừng, ghim lên cơ thể người y tâm duyệt.

"Phu quân... ô ô... chậm chút... sướиɠ... Ân ha... đau!"

Hạnh mâu trong suốt tràn ngập lệ quang, gương mặt đỏ bừng giàn dụa nước mắt, miệng nhỏ mở lớn liều mạng thở dốc, cổ họng liên tục dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ, hai điểm trước ngực tự mình đùa bỡn đến trướng đau sưng đỏ, cơ thể thiếu niên chảy nước ướt nhẹp, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tung toé vương vãi, phủ lên chằng chịt dấu vết tìиɧ ɖu͙©. Hai chân mở rộng, bắp đùi nhầy nhụa nước da^ʍ lầy lội, bị thao đến bắn, phân thân vẫn còn hơi co giật, huyệt động phía dưới tựa như đoá hoa bị người hung hăng chà đạp, mật dịch ngầy nhụa ào ào chảy ra, miệng huyệt bị dập đến sưng đỏ, hai mông bị đâm đến đỏ bừng.
Trong cơn mông lung, giọng nói quá mức quen thuộc vang lên, Giang Trừng lập tức lấy lại được vài phần thanh tỉnh, ánh mắt mơ hồ nhìn thấy thân ảnh quen thuộc "Ân ân... dừng lại... Lam Hoán... đừng điểm chỗ đó... Ô ngô... dừng lại... ạch... dừng lại~"

Lam Hi Thần tựa hồ không để ý đến sự hiện diện của thêm một người, cường ngạnh quay đầu Giang Trừng lại, bá đạo chiếm đoạt bên trong khoang miệng.

"Ưʍ... ô!" Giang Trừng khó thở dùng sức đẩy ra, thần trí mịt mờ tràn ngập hoang mang. Giọng nói kia chắc chắn là của Lam Hi Thần, nhưng người đang cùng hắn là Lam Hi Thần không sai, đến chết hắn cũng không thể nhận nhầm.

Sức lực thiếu niên vốn không thể sánh bằng Lam Hi Thần, huống gì thời khắc này còn bị kɧoáı ©ảʍ đến cực hạn thao túng, Giang Trừng chỉ có thể kéo dãn ra một chút khoảng cách "Lam Hoán... a a... ngươi phát cái gì... ngô~" chưa kịp nói hết câu, Lam Hi Thần ngay lập tức hợp lại, lần này còn ác liệt hơn, không khí bị rút cạn hoàn toàn.
"Ngươi! Con mẹ nó ngươi buông hắn ra." - Giọng nói phẫn nộ nồng đậm sát ý vang lên, thiếu niên sinh lý tính chiếm hữu cao, du͙© vọиɠ độc chiếm bùng lên mãnh liệt. Lam Hoán ngay lập tức tiến lại, đoạt lấy Giang Trừng ôm vào lòng, đôi ngươi hổ phách gằn lên tơ máu, một bộ "xuân phong lay động" thời khắc này hoàn toàn thay thế bằng lệ khí điên cuồng.

"Ha... Lam Hoán~!" Giang Trừng há miệng từng ngụm từng ngụm thở dốc, cổ họng mơ hồ gọi tên y, cả cơ thể vô lực xụi lơ, kỳ nam hương xộc vào khoang mũi, đầu óc hắn là một trận quay cuồng.

Lam Hi Thần cười híp mắt, nhìn Giang Trừng đã mềm nhũn. Lúc này, y mới đưa mắt nhìn đến "bản thân", mặt không đổi sắc đưa mắt nhìn Lam Hoán, đúng hơn là chính mình khi xưa.

"Ta chính là ngươi. Hừm, nói đúng hơn... ta chính là tương lai của ngươi!"

"Ta biết!"

"Ngươi muốn hắn." - Giọng nói bình thản, như đang trần thuật một sự thật.

Tâm của Lam Hoán run lên!

Đúng... Y muốn... muốn Giang Trừng!
Ngay từ khoảng khắc hắn bước vào bên trong Tàng Thư Các, cúi đầu tập trung chép gia quy. Thiếu niên thoát tục mi mục như hoạ, mắt hạnh trong suốt như lưu chuyển hào quang, đôi mày liễu thi thoảng hơi nhíu, vài lọn tóc như có như không câu lên cổ cao trắng nõn, đôi môi mỏng hé mở... Tất cả, tất cả, đều không nói ra được có bao nhiêu mê người. Lam Hi Thần nhìn Lam Hoán, trên môi ý cười càng sâu, suy nghĩ này, y so với bất kỳ ai càng biết rõ, vì đây, chính là y lần đầu mộng xuân.

Giọng nói Lam Hi Thần tràn ngập ý tứ tìиɧ ɖu͙©.

"Muốn không? Làm hắn? Vãn Ngâm ở đây, ngay trong vòng tay ngươi. Dù sao đây cũng là mộng cảnh!" Vừa nói, bàn tay y vừa mềm nhẹ đặt lên phân thân Giang Trừng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ma sát qυყ đầυ, tựa như đang đùa nghịch. Bị Lam Hi Thần trêu chọc, phân thân Giang Trừng lập tức dựng đứng lên. Trong đầu Lam Hoán "BÙM!" một tiếng, du͙© vọиɠ bên trong y tức thì trỗi dậy.
Lam Hoán chậm rãi nâng tay, vuốt ve cơ thể Giang Trừng. Cơ thể thiếu niên chưa nảy nở hết, vừa dẻo dai vừa mềm mại, thời khắc này chảy nước ướt nhẹp, trải dài khắp cơ thể đều là những vết hôn ngân đỏ đậm, máu bầm tích tụ dưới da, vết răng cắn đến ứ máu, mơ hồ huyết nhục, phủ lên trên làn da là một màu phiếm hồng.

Từng dấu vết, từng dấu vết...

Đều là của y để lại? Cơ thể này là của y? Giang Trừng là của y?

Của y!

Lam Hoán liếʍ liếʍ cánh môi khô ráo, y cúi xuống, ngang ngược hôn môi Giang Trừng, không có kỹ xảo trườn chiếc lưỡi vào, bá đạo quấn lấy khoang miệng ấm áp.

"Ân... ô~!" Cổ họng phát ra tiếng rên nức nở, Giang Trừng vừa mới bị vây hãm trong kɧoáı ©ảʍ đến mềm nhũn, chỉ có thể há miệng một mực thở dốc, vậy mà chưa kịp định thần, liền bị Lam Hoán hôn đến dồn dập, chiếc lưỡi lung tung đánh loạn, ngây ngô đảo qua từng phiến răng, liếʍ mυ"ŧ mật dịch bên trong khoang miệng ấm áp.
Tay Lam Hoán cũng không yên phận, di chuyển đến hai bên ngực, có chút gấp gáp xoa bóp, hung hăng véo mạnh vào nhũ tiêm, khiến đầṳ ѵú Giang Trừng càng thêm trướng đau đỏ ửng.

"Ngô... chậm chút... ha~!" Lam Hi Thần động tác không ngừng, Lam Hoán vừa buông tha khoang miệng, Giang Trừng ngay lập tức liền rên lên. Không giống như Lam Hi Thần lão luyện, Lam Hoán sắc mặt có chút ửng đỏ, Giang Trừng mơ hồ nhìn thấy nét ngại ngùng trên mặt y, liền nổi lên tâm tư trêu chọc.

Hắn đưa tay, kéo xuống Lam Hoán tiết khố, cự long đã cương cứng bên trong mạnh mẽ đứng thẳng, cầm lấy Lam Hoán đại côn ŧᏂịŧ, Giang Trừng nũng nịu buông lời câu dẫn "Phu quân ngô~ cầu ngươi... ân~... cầu phu quân đến bồi A Trừng đi~!" Cường độ đâm rút quá mức mãnh liệt, lời câu dẫn phát ra càng thêm mê người.
"Vãn... Vãn Ngâm!" Lam Hoán hơi thở gấp gáp gọi tên hắn, Giang Trừng động tác khiến gương mặt y càng thêm ửng đỏ.

Giang Trừng nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ thầm, "Lam Hi Thần ngươi con mẹ nó từ nhỏ đã là cầm thú!" Nghĩ như thế, động tác cũng không ngừng. Hắn há miệng ngậm lấy qυყ đầυ, chiếc lưỡi nhỏ liếʍ qua khe rãnh, rồi tựa như mĩ thực mà ra sức mυ"ŧ vào. Tựa hồ bị côn ŧᏂịŧ mê hoặc, Giang Trừng càng đem nó đút sâu vào cổ họng, của Lam Hoán lúc này cư nhiên không thể bằng Lam Hi Thần, bất quá, côn ŧᏂịŧ cũng vừa thô vừa dài, qυყ đầυ cũng phải ngang ngửa quả xuân đào, đã đâm đến yết hầu mà còn chưa vào hết, cái miệng nhỏ trướng lớn khiến nước bọt vương ra, dâʍ đãиɠ vô cùng.
"Vãn Ngâm a, rõ ràng là vi phu thao ngươi đến sung sướиɠ, vậy mà ngươi lại nhiệt tình liếʍ mυ"ŧ của hắn như vậy? Thật là cho vi phu uỷ khuất nha~"

Giọng nói sặc mùi giấm uỷ khuất vang lên, Lam Hi Thần vỗ bốp vào mông hắn. Vừa nói, đại nhục bổng càng thêm hung hãn ra vào, biểu hiện y bất mãn. Côn ŧᏂịŧ khổng lồ hung hăng thảo phạt, động tác khiến cả người hắn cúi về phía trước, thuận thế đem Lam Hoán côn ŧᏂịŧ thô to nhồi vào toàn bộ. Giang Trừng muốn nghẹt thở, giọng điệu Lam Hi Thần khiến hắn sợ hãi, cổ họng hắn nghẹn tiếng "ô ô".

"Ha... Vãn Ngâm." Lam Hoán nặng nề hơi thở gọi tên Giang Trừng, không nhịn được hắn chậm chạp, có chút khẩn trương, đưa tay nắm tóc giữ chặt đầu hắn, đem đại nhục bổng liên tục đánh cắm thẳng vào bên trong.

"A... ô ô... ngô" Hai chiếc miệng đều bị bồi đến căng đầy, cổ họng Giang Trừng vô lực phát ra "ô a" nức nở.

"Tiểu dâʍ đãиɠ a, lúc nãy vẫn còn nhiệt tình như vậy, sao giờ lại kêu rồi?"
Lam Hi Thần hung hăng vỗ vào mông hắn, kêu lên một tiếng bốp giòn tan. Vừa nói, y vừa ấn hắn xuống, từ phía sau, đưa tay luồn vào một bên đùi Giang Trừng nâng lên cao, một chân còn lại để quỳ trên bàn, tư thế này làm cự long đâm vào càng sâu, đại nhục bổng càng thêm điên cuồng móc khuấy.

Một chân bị đưa lên cao, Giang Trừng không thể giữ được thăng bằng, hai cánh tay run rẩy chống xuống bàn. Lam Hoán giữ chặt đầu hắn, liên tục động thân tiến vào, côn ŧᏂịŧ thô to hung bạo ra vào bên trong khoang miệng, mỗi lần tiến vào đều đem qυყ đầυ xuyên qua yết hầu, đánh cắm thẳng vào tận cùng bên trong.

"Ô... ô... ngô~" kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn mãnh liệt từ cả hai phía, Giang Trừng liền lại một lần mắt tinh, hai chiếc miệng ào ào chảy nước, trên mặt bàn ướt nhẹp một mảnh, toàn bộ chữ viết đều nhem nhuốc, giấy tờ bên trên đều nhàu nát.
Một hồi lâu, Giang Trừng cảm thấy quai hàm đều rã rời, huyệt động cùng lúc nhanh chóng co rút lại, hạnh mâu trong suốt mang theo dẫy dụa, ánh mắt hắn đáng thương nhìn Lam Hoán. Lam Hoán mềm lòng, ánh mắt thăm dò Lam Hi Thần, dường như nhận được đồng tình, cả hai liền cùng lúc đẩy nhanh đến cực hạn tốc độ, hung hãn đưa đẩy thêm vài chục lần, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực, phun trào toàn bộ vào bên trong. Lam Hoán rút ra cự vật, Lam Hi Thần phối hợp đem người kéo về l*иg ngực.

"Há~..!"

Vừa được buông tha khoang miệng, Giang Trừng cúi người liền muốn nôn khan, Lam Hoán tựa hồ nhìn ra hành động, liền đưa tay vặn ngửa cằm hắn. Giọng nói y nhiễm dục khàn khàn, rút đi toàn bộ ôn nhu, ngữ điệu như đang ra lệnh: "Nuốt xuống!"

Giang Trừng mạnh mẽ giật mình một cái, lập tức nuốt vào toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙. Hắn thực sự cảm thấy sợ, hạnh mâu ngập nước phủ lên uỷ khuất, mười phần một vẻ "Ngươi khi dễ ta".
Giang Trừng một bộ đáng thương, chọc đến du͙© vọиɠ của hai tên cầm thú tức thì trỗi dậy. Lam Hi Thầm giữ nguyên tư thế côn ŧᏂịŧ chôn sâu bên trong, liếʍ liếʍ vành tai Giang Trừng, đưa mắt nhìn Lam Hoán. "Muốn tiến vào không?" Nói xong, liền đưa tay kéo dãn bên ngoài miệng huyệt, tiểu huyệt khó khăn nới ra một khẽ hở.

Đầu óc Giang Trừng một mảnh di mông, trong cơn mông lung, hắn cảm nhận được bên cạnh cự vật, còn có thêm một thứ gì đó chen vào. Hình như là..... ngón tay?!

Bên trong huyêt động đã chứa một ác long, vậy mà vẫn còn ngang ngược chen thêm ngón tay vào? Không, không thể tiến vào!

"Không, đừng... các ngươi bình tĩnh... hai ngươi... hai ngươi từng người từng người đến!" Giang Trừng phản kháng lắc đầu quầy quậy. Lam Hoán lại như mắt điếc tái ngơ, khăng khăng chậm rãi chen ngón tay vào kẽ hở. Thẳng đến bốn căn ngón tay, Giang Trừng đã khóc không thành tiếng.
Mọi thứ trước mắt mơ mơ hồ hồ, hắn cảm nhận được ngón tay đã rút ra, nhưng ngay lập tức, đổi thành Lam Hoán qυყ đầυ thô to kề trước miệng huyệt. Giang Trừng trong nháy mắt đứng hình, hai căn côn ŧᏂịŧ đặt cạnh nhau, có thể so sánh với thắt lưng của hắn, tiến vào sẽ chết.

Giang Trừng lấy lại tinh thần, kiệt lực phản kháng trận giao hoan sởn gai ốc này "Không, không được. Hỏng mất, không thể tiến vào!" Hắn đưa tay đẩy ra Lam Hoán, lại bị Lam Hi Thần mạnh mẽ giam cầm. Đôi chân thon giãy dụa đạp loạn, lại bị Lam Hoán mạnh mẽ kiềm hãm, gập cong áp sát lên ngực hắn.

Ban đầu, qυყ đầυ tiến vào huyệt động, Giang Trừng chính là lắc đầu kháng nghị. Côn ŧᏂịŧ thô to tiến vào một nửa, Giang Trừng phản kháng càng lúc càng kịch liệt. Thẳng đến ác long to lớn không chút lưu tình xông thẳng vào trong, Giang Trừng nức nở khàn giọng thét lớn "Hức... KHÔNG THỂ, KHÔNGG!"
Lam Hi Thần giải khai kiềm hãm đôi tay hắn. Giang Trừng chỉ cảm thấy đầu óc tối sầm, đôi hạnh mâu tan vỡ trợn trừng, cúc huyệt nhỏ hẹp bị cưỡng ép tiếp nhận thêm một mãnh vật thô to, cường độ xâm nhập phi thường đáng sợ, lục phủ ngũ tạng như sai lệch vị trí, đau đớn xộc tận vào xương tuỷ, thân thể như bị nghiền đến nát nhừ. Vẻ mặt hắn thống khổ trắng bệch, miệng nhỏ mở lớn nghẹn lại nức nở.

"Vãn Ngâm!" - Lam Hoán thất thố gọi tên hắn, y chính thức bị vẻ mặt thống khổ của Giang Trừng doạ đến không dám động đậy, gương mặt tuấn mỹ bao phủ lo lắng.

Giang Trừng môi mỏng trắng bệch, trên trán phủ một tầng mồ hôi lạnh "Đau... Hoán ca ca... đau quá" cổ họng run rẩy phát ra âm thanh yếu ớt "Hức... phu quân... A Trừng đau lắm"

Không yên tâm về tình trạng của Giang Trừng, Lam Hoán bắt đầu do dự.
"Nếu muốn làm, đôi khi phải nhẫn tâm!" Giọng nói Lam Hi Thần thanh lạnh vang lên.

Dứt lời, Lam Hi Thần lắm tóc Giang Trừng, giật ngửa ra sau, thô bạo áp bức đôi môi mỏng, cắn xuống, tia máu nhỏ theo vết cắn chảy ra bị y liếʍ sạch. Chiếc lưỡi ẩm ướt linh hoạt sục sạo khoang miệng, bắt được lưỡi Giang Trừng lập tức quấn lấy, hung hăng mυ"ŧ vào khiến hắn phát đau. "Ân...ô!" Cổ họng Giang Trừng nức nở thống khổ, tóc bị túm chặt giật ngửa ra sau không hề dễ chịu, hôn như tra tấn, Hắn khổ sở nhíu chặt đôi mày liễu.

"Vãn Ngâm, đừng để ý tới đau đớn. Hết thẩy đều giao cho ta, Vãn Ngâm cần làm chỉ là rêи ɾỉ!"

"Vãn Ngâm, ta sẽ không tổn thương ngươi!"
Sau khi hôn xong, Lam Hi Thần thật ôn nhu thủ thỉ bên tai hắn những lời này, ôn nhu như muốn hoà tan hắn. Y nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mỏng, động tác y vô bờ dịu dàng, như thể kẻ một khắc trước hung hăng chà đạp đôi môi ấy không phải là y vậy. Thanh âm y như ác ma mê hoặc, sự ôn nhu tựa như lực hấp dẫn, trong đầu Giang Trừng cứ quanh quẩn vang vọng giọng nói Lam Hi Thần.

"Vãn Ngâm, hết thảy đều giao cho ta, ta sẽ không tổn thương ngươi..."
Dư âm như kéo dài đến vô tận, mọi thứ xung quanh đều trở lên huyền ảo, cảm giác đau đớn như hoá vào hư không. Thấy Giang Trừng đã có thể thích ứng, Lam Hi Thần liền đưa tay nâng mông hắn, Lam Hoán bấm chặt bắp đùi, một trước một sau ăn ý luận động. Hai căn côn ŧᏂịŧ thô to rực lóng chậm rãi khai phá, phong thả kích da^ʍ bên trong huyệt động, hậu huyệt nhỏ hẹp dần dần thích ứng, theo mỗi lần đưa đẩy da^ʍ thuỷ cũng ào ào tuôn ra, thịt non co bóp liếʍ mυ"ŧ hai căn nhục bổng, điểm tiểu da^ʍ chậm rãi đón nhận từng đợt công kích, cảm giác đau đớn đã dần biến mất, thay thế vào đó là kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙©, khao khát bị thao đánh thẳng lên đại não, lí trí Giang Trừng đã hoàn toàn tê liệt. Giang Trừng hơi thở dồn dập, gân xanh nổi trên hai căn côn ŧᏂịŧ chậm rì rì ma sát tường thịt, khiến cho hắn ngứa ngáy khó chịu cực kì.
"Lão công... phu quân... van cầu hai ngươi... ha... cầu hai ngươi hung hăng thao A Trừng~" Giang Trừng kiều mị buông lời câu dẫn, đôi chân thon dài vòng lên, quấn lấy vòng eo Lam Hoán, nhu thuận cọ cọ l*иg ngực Lam Hi Thần, một tay cầm lấy phân thân tự mình an ủi, một tay không ngừng xoa bóp cơ ngực, ngón tay thon dài ma sát đầṳ ѵú, vặn vẹo eo nhỏ yêu dã cầu nhân.

Lam Hoán sắc mặt trầm xuống, Lam Hi Thần ánh mắt tồi sầm "Vãn Ngâm a, đây là ngươi tự làm tự chịu!" hai người đồng thanh một lời, ý cười trên môi nhấn chìm trong tìиɧ ɖu͙©.

"AAAAAAA---"
Giang Trừng cao giọng kéo dài tiếng thét, song long nhập động hoang tàn khai phá, tần suất ra vào nhanh đến khó tin. "Phu quân... a a... thật sâu... ô ngô... đau... chậm chút... lão công chậm một chút!"

Giang Trừng tiếng rên quyễn rũ nghẹn ngào, hai căn côn ŧᏂịŧ không ngừng ở trong đấu đá lung tung, tốc độ chấn động kịch liệt, hung hăng va chạm vào nơi sâu nhất.

"Ô... thật sâu... côn ŧᏂịŧ lớn đâm vào thật sâu... ân ân... sướиɠ... Sướиɠ QUÁAAAAAAA~!"

Giang Trừng thực sự muốn ngất đi trong cơn khoái lạc cực hạn này. Tay cầm phân thân tăng nhanh tốc độ, tay bên trên véo mạnh vào đầṳ ѵú, kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt dồn dập, lại đem đến cho hắn một trận cao trào.
"Tiểu dâʍ đãиɠ a tiểu dâʍ đãиɠ"

"Thật muốn thao chết ngươi a!"

Hai căn nhục bổng lại lớn thêm vài vòng, điên cuồng thọc vào rút ra, mỗi lần tần tấn công đều không chút lưu tình, song long khổng lồ đâm thẳng vào điểm mẫn cảm, không chờ tường thịt thích ứng liền rút khỏi, rồi ngay lập tức hung hăng xông thẳng vào.

"A... há--!"

Giang Trừng thật dài một tiếng nức rở, một trận quay cuồng, liền đổi thành hắn dựa vào l*иg ngực Lam Hoán. Một chân bị Lam Hi Thần khoác lên vai, bên còn lại bị Lam Hoán kéo ra mở rộng hết cỡ. Lam Hi Thần cúi xuống, ở một bên đầṳ ѵú Giang Trừng liếʍ mυ"ŧ, bên còn lại dùng tay đùa nghịch. Lam Hoán một tay bận bịu kiềm hãm chân Giang Trừng, tay còn lại cũng không yên phận, trườn xuống phân thân Giang Trừng xoa nắn, miệng lưỡi ở sau gáy hắn liên tục gặm cắn.
"Phu quân... ngô~ lão công... thật sâu... ha... côn ŧᏂịŧ thật lớn... sướиɠ quá... ân ân... hai căn côn ŧᏂịŧ đang thao A Trừng... AAAAAAAA--!"

Phía dưới càng thêm nhẫn tâm đâm rút, thân thể va chạm ba ba dung động, những nơi trí mạng đều bị nắm giữ, Giang Trừng nào có thể chịu nổi như vậy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngửa cổ tràn ra một tiếng hét, phân thân lại thêm một lần xuất tinh.

"Ân... ha... phu quân hảo nóng... hai căn côn ŧᏂịŧ hảo nóng... a a... đau... thật sâu... phu quân... ô ô... lão công đâm vào thật sâu!"

Theo mỗi lần kịch kiệt đâm rút, tiếng rên Giang Trừng càng thêm yêu dã ngọt ngào. Một tay luồn vào lọn tóc giữ lấy Lam Hi Thần, ưỡn ngực càng cao van cầu y chà đạp. Một tay nắm lấy bàn tay Lam Hoán phủ lên hạ thân, đưa đẩy eo nhỏ thuận theo song long to lớn.
"Ô ngô... sướиɠ quá... a a... chậm chút... ạch ân... côn ŧᏂịŧ thật lớn"

Kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ đến mức ngón tay ngón chân Giang Trừng đều co rút lại, đôi hạnh mâu ngập tràn hơi nước, gương mặt nhỏ giàn dụa nước mắt, miệng nhỏ mở lớn, vừa kịch liệt thở dốc, vừa bạt mạng rêи ɾỉ, nước bọt cứ xuôi theo khoé miệng ào ào chảy ra ngoài. Phân thân phía trước hơi hơi co giật, phun ra một luồng chất lỏng, lại thêm một lần hắn bị thao bắn. Biểu cảm dâʍ đãиɠ của Giang Trừng, khiến côn ŧᏂịŧ cả hai càng trướng cứng thêm vài vòng. Song long to lớn cuồng dại đâm rút, qυყ đầυ khổng lồ tàn bạo xông thẳng tới nơi sâu nhất, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, hoang tàn chấn động đâm thẳng vào nơi tận cùng bên trong.
"A a... đau... sướиɠ quá... ân... chậm một chút... ô ô... phu quân chậm một chút!"

Song long hung tàn thọc vào rút ra, nội tạng như bị xỏ xiên đến nát nhừ, cúc huyệt bị bạo đến nở rộ hết cỡ, gân xanh nổi lên cùng nhiệt độ bỏng cháy của hai căn côn ŧᏂịŧ như muốn thiêu rụi tường thịt, phân thân Giang Trừng cũng theo mỗi lần va chạm mà liên tục bắn nước.

"Phu quân.... ân a... Hoán ca ca... chậm một chút... ô ô... đau... thật sâu... hai căn côn ŧᏂịŧ đâm vào thật sâu!"

Lam Hi Thần cùng Lam Hoán tựa như dã thú mà đâm thẳng vào trong, tốc độ chấn động kịch liệt hung tàn chiếm lấy hắn, tần suất ra vào mỗi lúc một nhanh, cường độ va chạm mỗi lúc một mạnh, song long to lớn không chút lưu tình xông thẳng vào điểm tiểu da^ʍ tận cùng bên trong.
"Sướиɠ... ân ân... đau... phu quân... ô... lão công... ha ngô... chậm một chút... sướиɠ quá... a a... sướиɠ quá!"

Thể lực Lam Hi Thần luôn luôn tốt, tinh lực thượng thừa là chuyện không cần bàn, huống gì hôm nay không chỉ có một người. Tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt trước nay chưa từng có không ngừng va chạm trong thân thể. Kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ đem Giang Trừng nâng lên chín tần mây, cảm giác thống khổ lại giống như đày hắn xuống mười tám tầng địa ngục, trận giao hoan tưởng như kéo dài đến vô tận.
.......

Thời gian cứ thế trôi qua, Lam Hi Thần cùng Lam Hoán không biết đã lần thứ mấy cao trào, Giang Trừng cũng vì thế mà một lần rồi lại một lần muốn ngất đi đều bị người đem bức tỉnh, vậy mà hai con ác long vẫn hừng hực khí thế, không chút lưu tình điên cuồng bạo động, qυყ đầυ khổng lồ ăn ý tập trung dập nát điểm mẫn cảm dâʍ đãиɠ nhất. Giang Trừng mệt đến không còn khí lực rêи ɾỉ, từ cổ họng yếu ớt tràn ra "Không muốn... quá sâu... đau... dừng lại" thanh âm nhỏ bé bị đâm ra vỡ vụn, hạnh mâu phớt tím là một mảnh di mông, nước mắt đã khô bết vào gương mặt nhỏ, chiếc miệng nhỏ há to thở dốc.

Hắn bị thao đến cả người tê liệt, vô lực nằm nhoài trong l*иg ngực Lam Hi Thần, đầu gối run rẩy dang rộng ngang qua eo y. Mông cong bị Lam Hoán cấu véo banh ra, đón nhận song long từng đợt công kích. Phân thân Giang Trừng bị bức bắn nước liên tục, hiện tại ỉu xìu mễm nhũn hoàn toàn không còn phun ra được gì. Thời khắc này ngoại trừ cảm giác trướng đau tê dại từ huyệt động truyền ra, hắn chẳng còn cảm nhận được thứ gì khác nữa.
Lo lắng cho tình trạng của Giang Trừng, song long to lớn tăng tốc tiến công, đẩy nhanh đến cực hạn tốc độ, hung tàn xỏ xiên bên trong huyệt động. Cường độ đâm rút bất ngờ tăng cao, kɧoáı ©ảʍ đột ngột khiến cơ thể không kịp phản ứng, liền truyền thẳng lên tuỷ não. Ban đầu Giang Trừng "A" lên một tiếng, sau đó toàn thân hốt hoảng run rẩy, hắn thất thanh vỡ vụn hô lên"Ngô~ không muốn! Đau... quá sâu... dừng lại.... DỪNG LẠIIIIIII!"

Mặc kệ Giang Trừng tan vỡ gào thét, song long bên trong vẫn hung tàn bạo động. Sau một hồi kịch liệt đưa đẩy, hai dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ rực nóng tựa dung nham mạnh mẽ phun trào, mãnh liệt như núi lửa phun trào toàn bộ vào tận cùng bên trong.

"Ngô~!"
Giang Trừng rên lên một tiếng, nhiệt độ bỏng cháy của tϊиɧ ɖϊ©h͙ khiến hắn choáng váng đầu óc, cả người từng cơn co giật kịch liệt. Song long đồng thời rút ra, tạo ra một tiếng vang da^ʍ mỹ, động tác bất ngờ khiến cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ ào ào chảy ra, tựa như vỡ đê mà tuôn trào như lũ.

Lam Hi Thần đem người đặt nằm lên bàn, Giang Trừng bị thao đến không thể khép chân lại, hai chân mở lớn, một mực nằm liệt thoi thóp hít thở, miệng huyệt cùng cặp mông căng đầy bị va đến vừa đỏ vừa sưng, thắt lưng cũng xanh tím một mảnh, phần thân dưới co giật không ngừng. Huyệt động thời khắc này căn bản là không thể khép lại được, tựa như một cái hang thật lớn, thịt non đỏ hồng bên trong mấp máy mấp máy, liên tục co rút đẩy ra thật nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh nóng bỏng. Một màn màn cảnh xuân phơi phới trước mắt, hai con ác long lại có dấu hiệu rục rịch. Vốn dĩ là đã nghĩ dừng lại, cũng chỉ trách Giang Trừng quá mê người.
Lam Hi Thần cúi xuống, dịu dàng liếʍ dọc phần cổ Giang Trừng "Vãn Ngâm, chúng ta tiếp tục chứ?",

Lam Hoán nâng lên một bên đùi hắn nhẹ nhàng gặm cắn "Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim... dù sao, đây cũng là mộng cảnh!"

Giang Trừng mờ mịt nghe được hai tên cầm thú kia còn muốn tiếp tục, tim mạnh mẽ thóp lên, hắn hoảng hồn lập tức phải kháng. "Đừng nữa, không muốn!!".

......

Mọi thứ xung quanh quay cuồng hỗn loạn, Giang Trừng mở mắt choàng tỉnh. Thứ đầu tiên hắn cảm nhận được, là cả người đều ê ẩm tê dại, phần thân dưới như tê liệt hoàn toàn. Xúc cảm nhầy nhụa ướt nhẹp truyền đến, mặt của hắn lập tức đỏ bừng "Trong mộng bị thao đến bắn, vậy mà liền thực sự bắn!"

"Vãn Ngâm tỉnh rồi?"
Giọng nói ôn nhu mang theo thoả mãn. Lam Hi Thần chống một tay dịu dàng nhìn Giang Trừng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má hắn, trên mặt là nụ cười thương hiệu xuân phong lay động. "Nhang muỗi vậy mà đã cháy hết" trong bụng y tiếc nuối oán thầm.

Hạnh mâu vừa nhìn Lam Hi Thần, oan ức liền dâng lên tròng mắt, thành tầng hơi nước phủ kím đôi mắt hạnh, Giang Trừng không kìm được mà nức nở. "Ngươi... hức... huhuhu!"

Hắn đưa tay đánh đánh vào l*иg ngực Lam Hi Thần, bất quá làm gì có khí lực, động tác mềm nhũn như đang ve vãn, vừa đánh vừa oa oa nức nở "Hức... ngươi đồ vô lại... cầm thú... ngươi đừng nghĩ lên giường cùng lão tử... tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não... đồ vô lại... cầm thú... con mẹ nó cầm thú..."

Lam Hi Thần cười híp mắt, nhẹ nhàng bắt lấy tay Giang Trừng, dịu dàng hôn lên mu bàn tay "Vãn Ngâm nha, ngươi khóc là đang muốn mệnh ta. Vãn Ngâm đừng khóc, Hoán hảo đau lòng!" giọng nói vang lên cưng chiều sủng nịnh.
Dứt lời, Lam Hi Thần kinh thân lên áp người hắn, y cúi xuống, liếʍ liếʍ vành tai Giang Trừng, giọng nói mê hoặc mang theo tìиɧ ɖu͙© rõ ràng: "Bất quá, Vãn Ngâm đã có lòng khen ngợi, Hoán không tiếp tục thì thật có lỗi."

Giang Trừng hốt hoảng giật mình "Hức... KHÔNG MUỐN! NGƯƠI CÚT... ngô~"

Lam Hi Thần không cần nhiều lời, trực tiếp đè luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com