Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Đoản 7: Lam Hoán, ta đói!

Canh năm. Liên Hoa Ổ.

Giang Trừng từ trong l*иg ngực Lam Hi Thần tỉnh dậy, hắn là bị đói nên tỉnh.

Cũng không thể trách hắn canh năm đã dậy đi tìm thức ăn, phải trách Lam Hi Thần, làm loại việc kia quá tốn năng lượng. Giang Trừng ngước đôi mắt hạnh vẫn còn mờ mịt nhìn y, Lam Hi Thần hai mắt nhắm nghiền, hàng mi dài cụp xuống, ngủ đến là ngon lành thế kia? Trong khi chính mình thì cả người đều ê ẩm, đặc biệt là cái nơi bên dưới vẫn bị nhồi đến chặt chẽ căng trướng, Giang Trừng nhíu mày, tức giận đánh vào vai y đẩy ra vòng ôm, cáu: "Lam Hoán!"

Hai hàng mi dài hơi hơi run rẩy, Lam Hi Thần thít chặt vòng ôm, âu yếm cọ cọ gò má vào đỉnh đầu Giang Trừng, nhẹ giọng đáp: "Ơi?"
Giang Tông chủ một giây trước còn cáu đến bốc khói, một giây sau đã lập tức ở trong lòng phu quân nhà mình đỏ mặt. Hơi thở dịu nhẹ phả trên đỉnh đầu, có chút ngứa, Giang Trừng úp mặt vào trong ngực y trốn, khó ở nói: "Lam Hoán, ta đói!" - Thanh âm còn vương vẻ ngái ngủ, đặc âm mũi nghe hơi khàn khàn như đang làm nũng, cái bụng cũng không chút khách khí nào cùng lúc kêu lên, mặt Giang Trừng càng đỏ.

Lam Hi Thần khẽ cười một tiếng, mắt phượng chậm rãi mở ra, một tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Giang Trừng, chớp mắt hai cái, đôi ngươi hổ phách dần dần thanh tỉnh, cúi đầu hôn hôn trán Giang Trừng, mềm giọng: "Ừm, ta đi nấu."
Ở trù phòng, một đạo khói bếp lượn lờ bay lên.

Lam Hi Thần đứng ở trong bếp, mạt ngạch không đeo, tóc dài thả xoã, trong tay cầm một chiếc muôi sứ, múc từng muôi cháo nóng.

Tỉ mỉ sắp xếp đồ ăn ra, tỉa rau trang trí, đặt lên một khay đựng. Trên khay bày hai món ăn thanh đạm đơn giản, một tô cháo thịt bốc khói nghi ngút, thịt bằm cùng vài loại rau củ xắt hạt lựu hầm nhừ, màu sắc bắt mắt, lan toả ra hương thơm nức nở. Còn lại là một chén tổ yến chưng hạt sen đường phèn táo đỏ. Hai món dễ ăn mà đầy đủ dinh dưỡng. Lam Hi Thần hài lòng cong môi cười nhẹ, bê đồ ăn về phòng ngủ.
Giang Trừng khoác chăn ngồi ở mép giường, chờ Lam Hi Thần.

Lúc Lam Hi Thần bước vào, vừa lúc nhìn thấy một màn này – Giang Trừng cả người nghiêng dựa vào đầu giường, nét mặt mờ mịt, mi dài hơi hơi cụp xuống, mắt hạnh mê hồ đặc hữu vẻ ngái ngủ, đầu một chút lại một chút gật lên gật xuống ngủ gà ngủ gật. Hai tay kéo chăn khoác ở trên người, bàn tay mảnh khảnh nắm hờ mép chăn, xương quai xanh rộng mở, để lộ chi chít dấu vết kí©ɧ ŧìиɧ sung huyết điểm đỏ, đôi chân buông xuống sàn, cặp đùi tuyết trắng mơ hồ thấy được dấu tay hằn đỏ, vệt máu từ móng tay bấm vào da thịt rõ ràng, từ bắp chân xuống đến mắt cá rải rác dấu răng, xinh đẹp tựa như hồng mai ngạo tuyết. Chói mắt nhất là mặt ngạch thêu mây cuộn đồ đằng, quấn vài vòng rồi thắt nơ ở cổ chân bên trái.
Lam Hi Thần cong môi cười cười, bê khay đồ ăn đặt lên bàn, sau đó kéo kéo chăn ném sang một bên, đem người ôm dậy ôm vào lòng, Giang Trừng cả người nằm trong ngực y, y dựa lưng vào đầu giường, vươn tay vén lên vài lọn tóc mái câu trên gương mặt Giang Trừng, êm dịu cất lời: "Vãn Ngâm, dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp."

Giang Trừng bộ dạng giống như mèo lười, cả người nằm gọn trong lòng Lam Hi Thần, mí mắt run rẩy mở ra một chút, sau đó lại tập tức cụp xuống, lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng mắt cũng chẳng buồn mở ra nữa, môi mỏng hé mở chờ y đút.
Lam Hi Thần kìm chế trong lòng đang dâng lên cuồn cuộn sắc tâm, vươn tay kéo bàn ăn lại gần, ngón tay thon dài cầm lấy thìa sứ, nhẹ nhàng khuấy vài cái. Múc một thìa, cẩn thận đặt lên môi thử nhiệt, rồi mới chậm rãi đút cho Giang Trừng từng thìa từng thìa.
Giang Trừng đói thật sự, tô cháo cùng chén yến sào nhanh chóng đều sạch trơn. Lam Hi Thần cười cười, vươn đầu lưỡi liếʍ khoé môi Giang Trừng, người kia lập tức đỏ mặt, vùi đầu vào trong ngực y. Ý cười trên môi cong lên càng sâu, câu lên ánh mắt càng thêm nhu tình, vươn tay cầm khay đựng đặt lên kệ tủ ở đầu giường.

Nghiêng đầu áp gò má lêи đỉиɦ đầu Giang Trừng, ngón tay thon dài luồn vào tóc hắn, thi thoảng vuốt ve. Một tay còn lại đặt lên bụng Giang Trừng, mềm nhẹ xoa xoa, dẫn theo linh lực dịu dàng truyền ra, ôn dưỡng huyết mạch bên trong cơ thể hắn.
Căng da bụng chùng da mắt, huống gì mí mắt Giang Trừng từ đầu đến cuối đều nặng trĩu, ngồi trong lòng phu quân, kỳ nam hương vờn quanh chóp mũi, quen thuộc và an toàn, Giang Tông chủ mơ mơ màng màng mà ngủ.

"Vãn Ngâm..." - Lam Hi Thần mềm giọng gọi khẽ.

Giang Trừng mí mắt nhắm chặt, mơ hồ đáp: "Ơi...?"

"Còn đói sao?"

Giang Trừng lắc lắc đầu: "Không đói." Nghĩ một chút, lại thấp giọng bổ sung: "Đã ăn no, cháo ngon. Yến sào ngọt, dễ ăn."
"Vậy sao...?" - Lam Hi Thần hà hơi vào tai Giang Trừng, môi mỏng như có như không phớt qua, mềm mại hỏi: "Có muốn ăn nữa không?"

Hơi thở nóng bỏng phả vào mang tai, thanh âm êm dịu như gãi ngứa trong lòng, Giang Trừng đỏ mặt rụt cổ một cái, nhíu nhíu mày: "Không muốn, đừng gần như thế, ta ngứa."

Im lặng một lúc, một chút một chút vuốt tóc Giang Trừng, linh lực nhè nhẹ lưu chuyển ôn dưỡng từng tế bào, ngay khi Giang Trừng sắp ngủ sâu...

"Vãn Ngâm..." - Lam Hi Thần lại gọi.

"Hửm...?"

"Vãn Ngâm..."

"Gì?..."

"Vãn Ngâm..."

"Nói nhanh rồi cút!" - Giang Trừng phát cáu.
Lam Hi Thần cọ cọ má vào đỉnh đầu hắn, chậm chạp nói: "Vãn Ngâm ăn no rồi..." - Một câu này quá mức vô nghĩa, Giang Trừng quyết định không thèm để ý y.

Bàn tay thon dài xoa xoa cái bụng nhỏ, một đường chậm rãi di chuyển xuống dưới, bao lấy hạ thân, cong môi cười nhẹ: "Cũng nên, đến lượt ta nhỉ..."

Chuẩn xác chộp lấy bàn tay không an phận, Giang Trừng vừa thẹn vừa giận: "Lam Hoán!" Cưỡng chế lại cơn buồn ngủ, hắn ngẩng đầu, đôi mắt hạnh mở lớn hung dữ trừng y.

Lam Hi Thần không nói gì, ý cười ôn nhu trở lên ngọt ngào, một tay khác từ tóc Giang Trừng lướt xuống, ôm lấy cái eo nhỏ, nũng nịu lại mềm mại kêu một tiếng: "Vãn Ngâm...~"
Đây chính là dấu hiệu Lam Hi Thần lên cơn động dục. Giang Trừng phát hoảng, đẩy l*иg ngực y ra, phần eo không nghe lời mềm nhũn, còn bị Lam Hi Thần vòng tay tóm chặt.

"Buông ra!" - Cả người vô lực mà Lam Hoán lại không nghe mình, Giang Trừng thẹn quá hoá giận: "Cút ra cho lão tử, có tin ta đánh gãy chân ngươ... A~"

Bàn tay phủ lên hạ thân hắn đột nhiên dùng sức, không nặng không nhẹ bóp nắn phân thân mẫn cảm, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy vuốt ve, ngón tay thon dài trườn qua lỗ nhỏ ở qυყ đầυ, cơ thể Giang Trừng lập tức run rẩy: "Ưʍ... không cần... buông ra~" - hắn thở hổn hển nắm lấy cổ tay Lam Hi Thần, thắt lưng hơi hơi uốn éo muốn tránh đi. Dù chống cự nhưng hoàn toàn không có ý bài xích, khiến cho Lam Hi Thần thuận thế hưởng thụ vòng eo nhỏ nhắn linh hoạt của hắn. Y đối với cơ thể Giang Trừng hiểu rất rõ ràng, cụp mắt liền biết, nói là đang cự tuyệt, chi bằng nói là đang trốn tránh ham muốn bản thân.
Sủng nịnh vươn đầu lưỡi liếʍ giọt hơi nước đọng ở khoé mắt Giang Trừng, Lam Hi Thần không tiếng động cười càng sâu, bàn tay thon dài nắm chặt lấy phân thân của hắn, nhẹ nhàng tuốt lộng lên xuống lên xuống, lệnh cho nơi đó hưng phấn đứng thẳng. Rồi mới thả lực đạo nắm bóp.

"Ân... Lam Hoán... không cần... ư ưm~" - Giang Trừng bị kɧoáı ©ảʍ giày vò đến thân thể phủ một tầng mồ hôi mỏng, da thịt trắng trẻo cũng hơi hơi phiếm hồng, mắt hạnh khép hờ, mí mắt run rẩy, cắn môi dưới đem thanh âm nhẫn nại, Giang Trừng khó chịu đến cả người đều căng cứng, thắt lưng cũng hơi hơi cong lên.

Ngón tay thon dài một đường vuốt xuống dưới, đầu ngón tay chạm vào hai túi tinh hoàn mềm mại, linh hoạt mềm nhẹ thả xuống lực đạo nắn bóp, điệu nghệ kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến khi hai túi tinh co tròn cứng lại, còn một chút nữa là bạo phát tới đỉnh điểm.
"A~..." - Giang Trừng rên một tiếng cong eo, chuẩn bị bắn ra thì Lam Hi Thần đột nhiên rời đi, hắn bất mãn vặn vẹo eo nhỏ, sau đó cảm nhân được một vật dài mảnh lạnh băng cọ cọ linh khẩu, phân thân mẫn cảm giật giật hai cái, vật dài mảnh kia cứ thế mà đâm thẳng vào.

"Ha... đau..." - Hắn hoảng loạn xoay lắc thắt lưng, kɧoáı ©ảʍ bộc phát trong nháy mắt thì bị chặn lại, phân thân hắn vừa buốt vừa trướng, khoé mắt bị ép ra nước mắt, Giang Trừng vươn tay muốn rút cây trâm kia ra, lại bị Lam Hoán không đồng ý ngăn lại, hắn vô thức cầm tay y cọ cọ phân thân, gần như khóc lên: "Lam Hoán... hức... ta... ta khó chịu..."

Lam Hi Thần cong môi cười cười, ngón tay thon dài như có như không lướt qua tiểu huyệt, Giang Trừng cả người run rẩy một trận, hậu huyệt co rụt một cái liền bắt đầu rỉ ra nước da^ʍ.
Ghé vào tai Giang Trừng, Lam Hi Thần nhỏ giọng dụ dỗ: "Vãn Ngâm, khó chịu sao? Vậy thì quay người lại, tự làm mở rộng, ta sẽ giúp Vãn Ngâm thoải mái". Vừa nói, tay của y cũng không yên phận, nhẹ búng phân thân đang trướng tím hai cái.

Giang Trừng vòng eo run rẩy, đỏ mặt cắn cắn môi dưới: "Ngươi..." - hắn há miệng thở hổn hển, nửa ngày trời cũng chỉ thốt ra được vài chữ: "Cầm thú... vô lại! Ha~" - Hai túi tinh hoàn bị Lam Hi Thần cầm lấy mà nắm bóp, căng trướng tưởng như sẽ ngay lập tức vỡ ra.

Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, thanh âm dễ nghe đến làm cho người ta cả người tê dại: "Sao vậy? Nếu Vãn Ngâm không muốn, chúng ta sẽ đi ngủ nha? Vừa nãy Vãn Ngâm có vẻ rất muốn ngủ." Nói đoạn, Lam Hi Thần ôm hắn ngủ, nhưng bàn tay phủ lên hạ thân hắn không thành thật chút nào, cầm lấy qυყ đầυ bóp mạnh một cái.
"Ngủ... ngủ con mẹ ngươi~!" - Giang Trừng trong lòng khẩn trương, xấu hổ cùng tức giận dâng lên, hắn uất ức đến rơi cả nước mắt. Bàn tay cầm tay Lam Hi Thần hơi run run, Giang Trừng cắn chặt môi dưới đắn đo một lúc, cuối cùng chống tay xuống giường, run bần bật bò dậy.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hừ!

Tự động xoay người lại, quỳ úp xuống, nhấc lên nửa người dưới, vểnh cao cặp mông căng tròn. Bản thân tự tay tách ra hai cánh mông, lộ ra da^ʍ huyệt ướŧ áŧ mấp máy, miệng huyệt bị nới lỏng do cuộc làʍ t̠ìиɦ ban nãy đang không ngừng rỉ ra nước da^ʍ, tư thế chủ động cầu hoan khiến cho Giang Trừng cảm thấy xấu hổ, vùi mặt vào chăn gấm ô ô kêu: "Ô... Lam... Lam Hoán... ta khó chịu..."
Lam Hi Thần hài lòng cười híp mắt, phượng nhãn nóng rực nhìn chằm chằm da^ʍ huyệt, vươn đầu ngón tay vuốt vuốt hai cái, bắp đùi Giang Trừng lập tức run run. Lam Hi Thần cầm bàn tay hắn đặt lên miệng huyệt, một tay vỗ vỗ cái mông tròn vểnh, thấp giọng nói: "Vãn Ngâm ngoan, tự làm mở rộng~"

Đầu ngón tay của Giang Trừng run rẩy, cả người toả nhiệt càng lúc càng nóng, nghe được yêu cầu vô lại của Lam Hi Thần, khối thân thể này ngày ngày bị y điều giáo, vừa ngoan vừa da^ʍ, hậu huyệt cũng càng trở lên mẫn cảm, tường thịt mạnh mẽ co rút, bên trong từng trận ngứa ngáy ùn lên. Giang Trừng nức nở một tiếng nhắm chặt hai mắt, hai căn ngón tay chen vào bên trong.

"Ha..." - Cái eo nhỏ mãnh liệt run rẩy, một tay Giang Trừng bóp chặt cánh mông, một tay kia bắt đầu di chuyển, hai căn ngón tay chậm rãi ở trong da^ʍ huyệt rút ra cắm vào.
Lam Hi Thần nâng tay xoa bóp cặp mông tròng vểnh, ở chỗ da thịt sưng tím nhu nhu xoa xoa, đầu ngón tay khẽ lướt qua vết cắn, ánh mắt nóng rực nhìn Giang Trừng ra sức chọc ngoáy da^ʍ huyệt.

Cảm nhận được ánh mắt của y, Giang Trừng xấu hổ tê cả da đầu, ngón tay ở bên trong xoay tròn một vòng, ra sức đào bới điểm tiểu da^ʍ ngứa ngáy trống rỗng, kɧoáı ©ảʍ nhỏ bé nhưng dây dưa không ngừng, lan ra toàn cơ thể từng cơn tê rần. Giang Trừng khao khát càng nhiều, một tay ra sức xoa bóp cái mông, ngón tay đồng thời tăng nhanh tốc độ đâm nhọc: "A... Lam Hoán... không muốn..... đừng... đừng nhanh như vậy... ha..." - Giang Trừng không nhịn được dâʍ ɭσạи kêu rên, một bên liên tục nói không cần, một bên mặc sức đào móc da^ʍ huyệt, nhục huyệt bị hắn nhu đến vô cùng co giãn, thịt non ngượng ngùng mυ"ŧ lấy ngón tay đang đưa đẩy, mông nhếch cao, mặc cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng da^ʍ thuỷ không ngừng từ hậu huyệt mấp máy còn chưa khép miệng chảy dọc xuống đùi, phân thân dựng đứng, bị ngăn chặn phát tiết mà trướng tím run rẩy.
Đôi ngươi hổ phách sáng lên một tia thú tính. "BỐP!" Một tiếng, Lam Hi Thần không chút khách khí hạ thẳng mông Giang Trừng vỗ mạnh một cái.

"Ngô..." - Giang Trừng cả người run rẩy, thoát lực suýt chút nữa thì ngã xuống, cánh tay theo phản xạ chống xuống giường, eo nhỏ trũng xuống, vểnh cao mông cong.

Lam Hi Thần cổ họng khô khóc, hô hấp bắt đầu gấp rút, nhẹ nhàng cầm cổ tay Giang Trừng, rút hai ngón từ trong huyệt thịt ra, dâʍ ɖị©ɧ lưu luyến kéo ra sợi chỉ bạc, hầu kết động động, nhẹ giọng nói: "Vãn Ngâm, dùng hai tay tách ra, ta giúp Vãn Ngâm thoải mái..."

Giang Trừng bị tìиɧ ɖu͙© thao túng đến thần trí mơ màng, nhưng nghe yêu cầu phải làm động tác phóng đãng cầu hoan như vậy, khiến hắn cảm thấy xấu hổ nóng nảy, chưa kịp phát tác, đã nghe Lam Hi Thần mềm giọng dụ dỗ: "Ngoan..." - Đầu ngón tay khẽ lướt qua thịt huyệt.
"OANH!" - Đại não vang lên một tiếng nổ tung, lí trí Giang Trừng tan thành tro bụi. Hai tay hắn chậm rãi nhấc lên, hai đầu ngón trỏ khẽ xoa da^ʍ huyệt, sau đó móc vào, bốn đầu ngón tay dùng sức tách ra miệng huyệt, mị thịt non đỏ từ sâu bên trong như ẩn như hiện lộ ra, co rụt, mấp máy, đẩy ra dịch thể, Gianh Trừng cắn cắn cánh môi mỏng, đè thấp âm thanh kêu: "Lam... Lam Hoán~"

Lam Hi Thần một bên kéo ra đai lưng, mở rộng vạt áo, nhướng người dậy, vạt áo theo một bên đầu vai rơi xuống, hình thể mê người như ẩn như hiện dưới lớp bạch y, da thịt trắng tuyết, eo nhỏ vai rộng, xương quai xanh tinh xảo, đường cong trên thân tinh tế lại hữu lực, cơ bụng cường kiệt mười phần săn chắc, cự vật to dài hừng hực khí thế, nóng rực cứng rắn khiến người kinh sợ, chân dài thẳng tắp nửa quỳ xuống giường. Nâng hai tay bám vào hai cánh mông tròn vểnh, ghé sát gương mặt, há miệng hà hơi vào lỗ da^ʍ đỏ hồng.
"Ha~" - Giang Trừng bắp đùi run rẩy, hơi nóng hầm hập như có như không phả vào bên trong, mang đến một trận cơ khát nóng ngứa, ngứa đến không thể chịu được, Giang Trừng ngón tay dùng sức vạch rộng thịt huyệt, gần như khóc lên: "Hức... Lam... Lam Hoán... thật ngứa... a..."

Lập tức, đầu lưỡi Lam Hi Thần ở ngoài miệng huyệt đảo quanh một vòng, lướt qua ngón tay, sau đó trơn tuột trượt thẳng vào bên trong.

"Nga~?!" - Cái eo của Giang Trừng trũng xuống càng sâu, thắt lưng run run, xương sống tê rần, hoàn toàn không có khí lực tránh thoát, biết được vật mềm mại vừa mới tiến vào là gì, hắn vùi mặt vào chăn gấm ô ô kêu: "Ô... Lam Hoán... đừng liếʍ... không cần liếʍ chỗ đó mà... hức... bẩn bẩn... buông ra..." - Da^ʍ huyệt kia lại vô cùng đót khát, cơ thể cũng không nghe theo hắn, vách thịt co rút, thịt mềm một vòng quấn tới, hoan nghênh lưỡi đỏ tiến vào.

Đầu lưỡi ấm nóng ẩm ướt linh hoạt, giống như mãng xà uốn lượn ở bên trong, cái lưỡi mềm mại cùng vách thịt ma sát, đầu lưỡi cuộn vào cuốn lấy mị thịt.
"Nga... không cần... ô ô... Lam Hoán... thích quá... muốn bắn... ân~..." - Giang Trừng vặn vẹo lắc hông, tuyệt kỹ điêu luyện mang đến từng trận sung sướиɠ không tưởng tượng nổi, vách thịt kích động co rút nhanh, tiết ra càng nhiều chất lỏng chảy ra theo lưỡi, theo khoé môi Lam Hi Thần chảy xuống, chảy cùng nước bọt y không nuốt kịp.

Đôi mắt phượng phủ lên một tầng hơi nước tìиɧ ɖu͙©, ánh lên hai con ngươi màu hổ phách trong veo, mê man sáng rực. Lam Hi Thần một bên dùng lưỡi áp sát thịt non, một bên dùng tay cầm lấy phân thân trướng tím của Giang Trừng, nhẹ nhàng dùng lực nắm bóp. Cũng không quên khéo léo đưa đẩy đầu lưỡi, vươn ra rút vào, luồn lách chèn ép qua tầng tầng thịt non mấp máy ùn lên, phát ra nhợt nhạt tiếng nước tiêu hồn.
Giang Trừng sảng khoái đến không còn lý trí, tận lực vểnh mông thật cao, ngón tay ra sức móc rộng huyệt thịt, khe khẽ lắc mông hầu hạ lưỡi Lam Hi Thần tiến vào. Kɧoáı ©ảʍ liên tục ập đến nhưng đường phát tiết lại bị ngăn chặn, cảm giác vừa thống khổ vừa sung sướиɠ cùng lúc đổ ập xâm chiếm thân thể, cả người hắn run bần bật từng trận, mười đầu ngón chân một hồi duỗi thẳng một hồi lại cuộn chặt, Giang Trừng cảm giác mình phải điên mất, hắn khóc nấc lên cầu xin y: "Lam Hoán... hức~ Lam Hoán... đừng liếʍ... a a... thật khó chịu... bắn bắn... muốn bắn... hức... muốn bắn ra..."
Lam Hi Thần không nghe hắn, cái lưỡi mềm mại càng lúc càng lấn tới, liên tục cuộn lại, đầu lưỡi gẩy khắp vách thịt, môi mềm ma sát với cửa huyệt mấp máy, mặc sức dùng lưỡi tiếp tục tiến công vào bên trong khe thịt, cái lưỡi linh hoạt bị mị thịt đè ép, như đang ngâm bên trong suối nước nóng, vừa tê tê vừa thích. Một tay nhào nặn cánh mông vểnh cao, một tay cầm lấy phân thân Giang Trừng tuốt lộng, chốc chốc, hai đầu ngón tay lại cầm lấy qυყ đầυ mẫn cảm, day bóp xoay nắn, khiến cho phân thân bị ngăn chặn buốt trướng đến cực điểm, rồi ngay lập tức rời đi, cầm phân thân nắm bóp tuốt lộng, ác ý lặp đi lặp lại động tác.
"Hức... Lam Hoán... ta muốn bắn... a a..." - Giang Trừng hàm răng run rẩy muốn chắn chặt môi dưới, muốn nhẫn nại rêи ɾỉ nhưng căn bản không làm được, dươиɠ ѵậŧ chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ đã trướng buốt đến đau nhói, đỉnh bị ngăn chặn rỉ ra chút ít bạch trọc. Cặp mông vểnh cao cọ quật lắc lư, hai túi tinh hoàn căng tròn sưng tấy, theo động tác của hắn nhè nhẹ đong đưa, tay ra sức mà vạch rộng da^ʍ huyệt, tỏ rõ hắn đã hưng phấn thế nào, cuối cùng cũng không thể chịu nổi nữa, hắn nức nở gần như gào lên: "Hức... phu quân... muốn bắn... đừng nữa... A Trừng muốn bắn ra... ô ô.... phu quân... cầu phu quân..."

Lam Hi Thần ánh mắt thâm thuý tối sầm, ngón tay thon dài kẹp đầu trâm bạc rút ra, điệu nghệ lướt xuống hai túi kinh hoàn căng cứng gẩy gẩy, sau đó phủ lên dùng sức bóp mạnh. Cái lưỡi linh hoạt cũng chèn ép thịt non đẩy thật sâu vào, gắt gao cuộn lại. "BỐP!" Một tiếng, bàn tay còn lại vỗ thật mạnh cái mông tròn vểnh.
Ba tầng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đồng thời đổ ập, cả người Giang Trừng run rẩy hét lên: "Phu... PHU QUÂNNNN~"

Phân thân Giang Trừng bộc phát đỉnh điểm, bạch trọc trắng ngà mạnh mẽ bắn tung. Bắp đùi run rẩy, cả người thoát lực suy sụp ngã xuống, một mực nằm im liều mạng hít thở.

Lam Hi Thần dựng người ngồi xuống giường điều tức hơi thở, phượng nhãn mờ mịt che kín bởi dã tính, mồ hôi ẩm ướt, đôi môi hơi hơi đỏ lên, làm cho y tướng mạo vốn vô cùng thoát tục, càng thêm phần dâʍ ɭσạи mê người. Vươn tay đem hai chân Giang Trừng mở thật lớn, cụp mi chăm chú ngắm nhìn ái nhân.
"Ha~... hức..." - Giang Trừng như cá mắc cạn há miệng thều thào thở dốc, cái lưỡi theo hô hấp vươn ra. Gương mặt đỏ bừng, tiếng nấc nghẹn mơ hồ phát ra từ trong cổ họng, mắt hạnh rưng rưng, nước mắt chảy không ngừng, l*иg ngực phập phồng, núʍ ѵú đứng thẳng màu đỏ đầy tình sắc, cả người đều phủ lên màu như quả đào hồng, rải đầy dấu bết kí©ɧ ŧìиɧ chói mắt, thi thoảng lại run lên nhè nhẹ, phần thân dưới chốc chốc co giật mạnh, phân thân nảy liên tục, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra không thể kiềm chế, miệng huyệt trống rỗng khép mở khép mở, co rút đồng thời đẩy ra nước da^ʍ, thoạt nhìn ngon miệng không tả nổi.

Lam Hi Thần song ngươi sáng rực, hầu kết nhẹ nhàng trượt trượt, kinh thân áp lên cầm cổ tay hắn ghìm chặt vào giường, đè Giang Trừng dưới thân hôn xuống. Nụ hôn phát dục cuồng nhiệt và nóng bỏng, đầu lưỡi y linh hoạt và bá đạo, niết qua phiến răng, sục sạo trong khoang miệng, cuốn lấy đầu lưỡi Giang Trừng mυ"ŧ vào.
"Nga~" Giang Trừng ách rên lên một tiếng, cái lưỡi hắn bị Lam Hi Thần dây dưa cuốn lấy, đầu lưỡi cả hai triền miên quấn quýt, mỗi lần tráo lưỡi đều phát ra tiếng nước nhớp nháp. Hạ thân Lam Hi Thần cùng hắn áp sát, cự bật khổng lồ đè ép ở cửa huyệt, bỏng rực kinh người, y đẩy hông dùng cự vật ma sát ở bên ngoài, ma đến miệng huyệt vốn sưng đỏ trở lên nóng rát, thân thể Giang Trừng run run không ngừng.

Sau khi hôn sâu, Lam Hi Thần kinh thân đâm thẳng vào.

"Nga..." Giang Trừng trước mắt một trận tối sầm, tầng tầng thịt non gắt gao cắn rụm.

"Hmm~" Hài lòng làm cho hậu huyệt của Giang Trừng co rút lại như bị chuột rút, Lam Hi Thần híp híp mắt thoả mãn thở ra một hơi, đĩnh động vòng eo mãnh lực thúc vào, lực đạo cực lớn, qυყ đầυ khổng lồ kịch liệt mài qua điểm tiểu da^ʍ, mỗi lúc một sâu mỗi lúc một nhanh, mãnh liệt đâm rút đến mức bốn chân giường chi nha rung rộng.
"Ô... a... Lam Hoán... đừng... quá nhanh... ha~" - Kɧoáı ©ảʍ ập đến theo mỗi cú thúc mạnh, điểm tiểu da^ʍ liên tục đón nhận từng lần mài ép, sung sướиɠ tan đến từng đầu ngón chân, tê dại cả da đầu. Nhục huyệt bị đại nhục bổng mạnh mẽ đâm vào, giống như muốn nghiền nát mọi thứ trong tiểu huyệt, để chứng minh nơi đó chỉ thuộc về một mình y, tầng tầng thịt non gắt gao co bóp, liếʍ mυ"ŧ giữ chặt lấy cự vật nóng rực.

"Ưʍ... Vẫn Ngâm... thật chặt... a... nóng quá..." Da^ʍ huyệt của Giang Trừng vừa nhuyễn lại nộn, còn nóng hầm hập hút chặt đại qυყ đầυ, Lam Hi Thần ý cười nhàn nhạt có chút dâʍ ɖu͙© điên cuồng, thoả mãn đến rêи ɾỉ thành tiếng. Y vùi đầu vào cổ hắn hít một hơi thật sâu, dâʍ ɭσạи phát ra một tiếng: "Ưʍ... Vãn Ngâm, ngươi thơm quá... ha~" - Giọng nói Lam Hi Thần trầm nhẹ lại gợi cảm, khoé mắt phiến hồng không hề che dấu du͙© vọиɠ nóng bỏng, không hề kiểm soát du͙© vọиɠ của mình, nhướng người nắm eo Giang Trừng nâng lên, cự long khổng lồ tiến quan thần tốc, mãnh lực ở trong huyệt động đâm ra rút vào, mỗi lần tiến vào đều sâu đến không thể tưởng tượng.
"Ngô... mạnh quá... Hoán ca ca... quá sâu..." - Giang Trừng giật nảy mình hét lên, phân thân tiếp tục một lần cao trào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ văng tung sau đó mềm nhũn ngã xuống, nhưng da^ʍ huyệt lại cảm thấy sung sướиɠ vô cùng, côn ŧᏂịŧ khổng lồ đâm vào thật sâu, tựa hồ đâm thẳng đến nội tạng, đau đớn cùng đê mê như sóng triều dâng cao đánh tới, từng tế bào tê rần giống như bị điện giật, ngón tay ngón chân gắt gao cuộn lại, tầng tầng thịt non cũng đồng thời ùn lên thít chặn.

"Ha~... thật thoải mái... Vãn Ngâm... a a... thích quá... ưʍ... thật chặt~" - Lam Hi Thần vẻ mặt dâʍ ɭσạи phát ra tiếng rên gợi cảm, dễ nghe đến mức khiến người ta da^ʍ tâm run rẩy, một bên mạnh mẽ xỏ xiên bên trong tiểu huyệt xốp mềm của Giang Trừng, tần suất ra vào mỗi lúc một tăng nhanh, lực đạo xông vào mỗi lần càng mạnh mẽ. Một bên đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi đầy lên hai đầu vυ" Giang Trừng, lại dùng cả hai tay không ngừng vo vo nắn nắn. Hai núʍ ѵú vốn dĩ bị bỡn cợt đến sưng đỏ căn bản chịu không nổi loại tra tấn này, khiến Giang Trừng vặn vẹo cơ thể vừa đau vừa sướиɠ.
"Ô ô... phu quân... không cần véo... Hoán ca ca... thật nhanh... a a... mạnh quá... tê rần... ha... nga..." - Giang Trừng lúc này chỉ có thể vừa khóc nức nở vừa ngàn cả giọng rêи ɾỉ thành tiếng, tường thịt non mềm bị ma sát tới bỏng rát tê dại, lại vô cùng thoải mái, co rút vào và không ngừng run rẩy, côn ŧᏂịŧ to lớn đâm càng lúc càng sâu, qυყ đầυ cực lớn kịch liệt nghiền nát điểm tiểu da^ʍ chí mạng.

Nơi sâu bên trong như có lực hút lấy qυყ đầυ, mềm mại lại âm ấm giống như suối nước nóng, khiến Lam Hi Thần càng đâm sâu, càng nhanh càng mạnh, lại càng thoải mái, dục tiêu dục tử đến mức dâʍ ɭσạи kêu rên: "Ân... thật nóng... Vãn Ngâm, Vãn Ngâm ơi... ân ha~... bảo bối của ta... nga... thoải mái quá~..."

Một bên đĩnh động vòng eo không ngừng, một bên đem Giang Trừng đỡ dậy, mặt đối mặt giao hoan, nhục huyệt nuốt trọn đại côn ŧᏂịŧ thật dài, đâm vào sâu đến kinh khủng, hai tay bóp mạnh cặp mông tròng vểnh, mãnh liệt nhấp nhanh.
"Ô ngô~... Hoán... ca ca... đừng... hức... đừng như vậy nhanh... a a... sâu quá... ngô..." - Giang Trừng bị đâm đến trước mắt tối sầm, cả cơ thể mất thăng bằng, vô lực bấp bênh theo động tác làʍ t̠ìиɦ bá đạo, hắn giống như bị người ta dìm vào trong nước, gần như ngạt thở thì được vớt lên, nhưng ngay lập tức lại bị dìm xuống, cả người hắn run lên bần bật, kɧoáı ©ảʍ quá nhiều bức đến cơ thể như muốn nổ tung, hắn sợ hãi ôm choàng lấy cổ Lam Hi Thần, ngước mặt mơ màng nhìn y nức nở: "Hức... đừng nữa... ca ca... ô ô... hỏng mất... A Trừng... ân ân... A Trừng không chịu được... nga~"

Lam Hi Thần ngọt ngào nở nụ cười, đôi mắt phượng xinh đẹp híp lại, giống như tiểu hài tử ôm được món đồ mình yêu thích nhất trong tay, quyến luyến vươn đầu lưỡi liếʍ nước bọt chảy ra từ khoé môi Giang Trừng, dưới thân vẫn không ngừng tiến công thần tốc. Cự long khổng lồ dùng sức chơi chết hắn, nhìn hắn đau đớn, nghe hắn sung sướиɠ rêи ɾỉ, nhìn hắn rít lên cao trào, nghe hắn nức nở gọi tên.
"Ô ô... Hoán... ca... ân ân... Hoán ca ca... không cần... đừng... a a... ĐỪNG MÀAAAA!" - Giang Trừng ách thanh rít lên cao vυ"t, mỗi lần cự vật tiến vào là mỗi lần hắn run rẩy bắn ra, kí©ɧ ŧɧí©ɧ dồn dập giống như tra tấn, kɧoáı ©ảʍ tuôn trào khiến Giang Trừng phải khóc lên. Nhưng cho dù không ngừng bị chà đạp, bên trong thịt huyệt vẫn rất nóng rất co giãn, nhục bích tham lam vẫn không ngừng hút lấy khối côn thịt rực nóng khổng lồ, cuốn theo từng trận va chạm của cự vật mà mấp máy run rẩy.

"Ha... Vãn Ngâm... ngươi... ưʍ... ngươi rên thật dễ nghe nha... nga... thoải mái quá... hút chặt thêm một chút..." - Loại khoái cảm này khiến Lam Hi Thần càng muốn càng nhiều, côn ŧᏂịŧ khổng lồ cuồng ngạo bạo phá, mãnh liệt thao lộng đến mức Giang Trừng như muốn tinh tẫn nhân vong.
"Không, cứu ta... ô ô... không cần... hức... phu quân... đừng nữa... ạch ân... chết mất..." - Giang Trừng khóc nấc cầu xin khàn cả cổ họng, đại não một mảnh mông lung choáng váng, liều mạng ôm choàng lấy y, cọ cọ sườn mặt vào gò má y lấy lòng, lắc lắc đầu không biết muốn nói gì nữa. Bắp đùi tê rần bắp chân run rẩy, cuộn chặt lấy lắt lưng của y, lắc lắc eo nhỏ muốn giảm đi phần nào từng cơn sung sướиɠ cực hạn đánh tới, lại càng giúp cho mỗi lần Lam Hi Thần lắc hông đâm vào càng sâu hơn, cự vật bá đạo xỏ xiên chà đạp bên trong nhục huyệt, mang đến tê dại cùng sung sướиɠ tột cùng, phân thân cứ run rẩy phun nước, nhục huyệt tham lam phun nuốt cự vật khổng lồ, da^ʍ tuỷ tuôn ra cùng với thịt non mấp máy, ra sức hầu hạ liếʍ mυ"ŧ gân xanh nổi đầy.

Lam Hi Thần bị hút đến sung sướиɠ mê man, nắm mông Giang Trừng hung ác đâm xuyên, tiếng thở gấp hoà cùng tiếng rêи ɾỉ tiêu hồn: "Nha~... thích quá... Vãn Ngâm.. ưʍ... bảo bối của ta... giỏi quá... a ha... thật mềm... thật chặt quá..."
Hung khí thật lớn, ở mật huyệt phía sau đâm vào thật sâu. Nghiêng đầu chạm trán vào trán Giang Trừng, cùng đôi mắt hạnh mê hồ tầm nhìn giao nhau, phượng nhãn tuyệt đẹp mang theo ảo giác sâu xa, con ngươi hổ phách chứa đầy nhu tình cùng dã tính dâʍ ɭσạи, không hề che dấu độc chiếm du͙© vọиɠ, cuốn hút và thôi miên thần trí Giang Trừng, khiến hắn hồ đồ mà ngoan ngoãn thuận theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com