Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Xuyên Không?


Màu đen là một màu đặc biệt.

Nó tượng trưng cho quyền lực, sự quý phái nhưng cũng đi liền với tang tóc, sợ hãi và cô đơn.

Và nàng cô đơn giữa trời đen thênh thang.

Nàng mệt mỏi khép mi, cái chết đối với nàng hiện tại như một sự giải thoát khỏi những bộn bề cuộc sống.

Bóng tối lạnh lẽo vây quanh, nó cứ đưa nàng đi, đi với cô đơn và cái buốt lạnh quanh mình. Nàng tự hỏi, khi nào nàng sẽ đến cầu Nại Hà, sẽ được uống chén canh Mạnh Bà, sẽ được bước vào vòng luân hồi sinh lão bệnh tử như những lời mẹ hay kể?

Rồi một luồng ánh sáng lóe lên, mạnh mẽ mà ấm áp. Ôm trọn lấy nàng thật dịu dàng. Rồi nàng mất ý thức.

--O0O--

" Xin phu nhân tha thứ cho cô chủ!!!"

Một tiếng thét đầy sắc nhọn kéo nàng khỏi cơn mê. Cơ thể nàng âm ỉ đau nhức khiến nàng khí chịu nhăn mặt. Rồi nàng giật mình nhận ra đây không phải nơi nàng từng đến.

Trần nhà trắng xóa được những tờ giấy dán tường với những hoa văn tinh tế che phủ khắp. Chiếc đèn trần mờ mờ tỏa ra thứ ánh sáng cam nhạt như đổ một lớp màu quanh. Một cái tủ đèn tinh tế được đặt sát cạnh giường, và nàng chắc chắn rằng, nơi này không phải bệnh viện, càng không phải nhà của nàng.

"Không phải việc của ngươi, biến!"

Khi ý nghĩ nàng vu vơ đánh giá, một giọng nữ trầm khàn đã lên tiếng đáp trả, ngữ điệu đầy phần giận giữ, lớn giọng quát khiến nàng phải ngẩn đầu nhìn qua.

Người đàn bà ấy mặt chiếc váy bó ôm sát dài đến mắt cá với bèo rũ dốc làm phụ kiện, đầu tóc được búi qua một bên thật cẩn thận bởi chiếc hoa cài được trang trí với ren. Thật lâu rồi nàng chẳng trông thấy người còn ăn vận như thế, ở nhà, nàng chủ trông thấy những quý bà ăn vận đạo mạo như thế qua những trang sách đã nhiễm phần ố màu trong thư phòng hay những bộ áo được lưu lại của những bậc tiền bối. Bà ta trông như những quý bà bước ra từ trang sách cầu kì.

Rồi nàng thấy một sinh vật nhỏ xíu, dáng vẻ bẩn thỉu với đống áo như đống giẻ lau trên người. Nó quỳ mọt xuống, đầu chạm đất, từ xa nhưng nàng vẫn có thể thấy nó đang run lẩy bẩy, nom rõ là tội.

Bỗng nó chợt quay đầu, cái cổ bị nó cố rụp xuống nghiêng nghiêng về phía nàng, mắt nó vừa tròn to trông đến dị. Mắt nó sáng lên, nàng lại nghe nó thét, với chất giọng ban đầu:

"Mừng cô chủ tỉnh lại"

Rồi nó lật đật chạy lại, hỏi han đủ điều, rồi nàng hãy còn chưa trả lời, nó 'pop' một tiếng biến mất.

Chưa bao lâu sau, một tiếng 'pop' nữa, nó lại xuất hiện như lúc đầu, trên tay nó còn mang thêm một bát súp và một ly sữa, bên cạnh là một cái lọ chứa thứ nước màu xanh lục trông thật lạ mắt. Nó run run để lên cái bàn, rồu lại len lén đưa mắt nhìn quý bà bên cạnh.

Bà ta trông khó chịu cực dộ, bà đen mặt lại, cất giọng nói như đay nghiến:

"Tỉnh rồi thì ăn cho mau rồi cút qua phòng tập đi"

Rồi bà đi mất.

Nàng chầm chậm ăn món súp, vị nó thật lạ, hình như là súp bí? Cơn đau âm ỉ là nàng choáng váng mặt mày, thực khó khăn nàng mới ăn được phân nửa. Rồi cơn chán ăn bỗng ập đến mặc cho bụng đói cồn cào. Nàng vội bỏ muỗng xuống, uống vội cốc sữa bò.

Cơn mệt mõi làm nàng chẳng buồn hỏi han dù cho những câu hỏi đã như nước lũ cứ ào ào ập xuống đầu. Nàng di người rời giường. À, sau khi bị con vật kia bắt uống cho kì hết cái lọ xanh xanh tởm lợm đó.

"Để cho Cesse"

Con vật kia từ đầu đã cạnh bên nàng, thấy động thái, nó thét lên vội vàng, rồi búng tay một cái, chén ly từ giường biến mất.

Nàng cứ ngồi trân trân làm con vật hoảng cả lên, nó sợ hãi co người, mắt nó rơm rớm nước chạy lại hỏi dồn. Như tuyệt vọng lắm, nó quỳ xuống đập đầu vào chân giường thét:

"Là lỗi của Cessi, là Cessi lo không tốt cho cô chủ nhỏ!!"

Từng cú dộng của nó mạng đến nỗi giường nàng run run. Thấy thế nàng vội hốt hoảng đáp như thói quen:

"Không phải lỗi của ngươi! Mau dẫn ta đến phòng tập." Nàng bịa đại một cớ.

"Vâng, để Cesse"

Nàng lững thững bước theo nó, dãy hành lang vừa dài vừa rộng, được điểm xuyết những hoa văn tinh xảo. Những bức tranh treo tường như đều được lồng động. Nó hết di chuyển qua lại rồi lại chỉ trỏ làm nàng chột dạ, dù chẳng hiểu vì sao. Rồi mấy bức tranh đã thực làm nàng phát hỏa khi một trong chúng cất tiếng, thứ giọng bề trên làm bao người khó chịu.

"Thứ phế vật"

Lòng nàng dậy sóng, không phải vì câu nói thô lỗ vừa rồi. Nàng vì gì giờ mới biết, đây không phải thế giới của nàng.

"Đã đến nơi rồi thưa cô chủ nhỏ"

Nó dừng lại ở một căn phòng, cánh cửa gỗ khép hờ. Nàng hồi hộp bước vào.

Thiết kế của căn phòng thực đơn giản, một vài cái đèn trần, một cái bàn với bốn cái ghế đơn với một kệ sách lớn. Trông không cầu kì như những phòng khác nhưng lòng nàng yên khó tả. Một cỗ sợ hãi trào lên, cũng chẳng rõ nguyên nhân.

"Mau bước vào chỗ, tôi dạy lại cô cách đi đứng."

Nàng giật thót, giờ nàng mới hay còn một người khác ở trong phòng. Cô ta ăn vận đơn giản hơn quý bà kia, một cái váy tay phồng xanh ngọc thẫm màu, đi đôi giày búp bê với cái kẹp con bướm tối giản. Cô ta chắc đã ngoài 30, những nếp nhăn đã in hờ quanh đuôi mắt. Cô ta trông thật trang nhã, nhưng nét mặt lại lộ ra vẻ nóng nảy. Cô ta quát.

"Mau vào vị trí!!"

Khi thông tin còn chưa được chuyền lên đại não, cơ thể nàng đã tự động chạy lại đứng song song cạnh cô ta - giờ đã dần dịu lại. Cô ta hắn giọng bảo:

"Sáng nay tôi đã dạy rồi, giờ mời cô thực hành"

Nghe vậy tâm nàng càng rối như tơ vò, vừa thức dậy gặp đủ thứ chuyện kì lạ, giờ lại bảo nàng thực hành. Nàng đã biết gì đâu!

"A... Ta còn nhiều động tác chưa rõ lắm. Cô có thể làm mẫu một lần được không ạ?"

Từ đầu tới giờ nàng mới nói được một câu cho ra hồn thì lại trong hoàn cảnh thế này. Nàng cười như mếu.

"Chỉ một lần thôi đấy!"

Rồi cô ta vững bước đi lên, cằm để thẳng, không ngước cũng chẳng cúi. Thong dong đi hết biên kẻ màu trắng.

"Tới lượt cô"

Nàng thở phào, ra là học lễ nghi. Những thứ căn bản này đã được cha mẹ nàng dạy dỗ cẩn thận từ khi lên 6. Chưa dứt ý nghĩ, nàng đã bước đi, bước đi dứt khoát mang đầy vẻ trang trọng, tay nàng đung đưa khe khẽ, động tác hoàn hảo đến độ khiến ánh mắt cô ta vốn còn đang khinh thường đầy bất mãn liền đổi thành vẻ ngạc nhiên. Rồi rất nhanh, cô ta ổn định lại.

"Rất tốt" Cô ta nói, mặt như ăn phải ớt. Rồi như cố bắt bẻ, cô ta hỏi thêm:

"Nói cho ta lý thuyết khi đi đứng"

Ánh mắt cô ta dần lộ tia đắc ý, như nắm chắc phần thắc, cô ta nhìn nàng đầy ngạo nghễ.

Nếu đây là một cô bé mới bập bẹ học lễ nghi thì chắc chắn sẽ lúng túng. Nhưng đối với một cô gái đã học lễ nghi từ khi khi mới ê a tập nói thì thật dễ dàng. Đắc ý, nàng tự tin đáp:

"Khi đi lại, ta phải đứng thẳng lưng. Đầu không được cúi gằm cũng không được nghểnh lên. Cằm phải song song với mặt đất. Khi bước xuống cầu thang, hai tay phải được đặt song song với cơ thể." Nàng đáp.

Ý cuối cùng là một ý nâng cao, chắc chắn cô ta chưa dạy, giờ nàng nói hắn sẽ được.

Quả đúng như dự đoán, mặt cô ta méo xệch, trông thực buồn cười. Cô ta lộ ra vài tia lúng túng, đáp:

"Rất tốt, bài học hôm nay đến đây kết thúc."

Rồi quay lưng đi thẳng.

"Cesse, mang một ly sữa đến phòng ta"

Con vật bỗng 'pop' lại, gật đầu nhanh nhẹn rồi biến mất.

Nàng tự hỏi phòng mình ở đâu, sinh hoạt ở một nơi lạ lẫm là nàng thật khó thích nghi. Những người ở đây nói chuyện với mình như vậy, hẳn là quen biết đi? Nàng cố lùng sục kí ức, rảo bước lần mò về phía căn phòng cũ. Mọi việc cho đến giờ vẫn thực ổn, trừ việc mấy bức tranh làm nàng khá khó chịu.

Không rõ vì sao nàng thấy nơi này vừa quen vừa lạ. Nàng chưa từng đến đây nhưng cơ thể nàng như đã thân thuộc với từng ngóc ngách của ngôi nhà. Những bức tranh biết nói, mấy sinh vật kì lạ, lâu đài...

Chẳng lẽ?

Thoắt cái đã đến phòng, nàng bước vội đến chiếc bàn gương. Thứ nàng thấy không phải khuôn mặt nàng, khuôn mặt lạ lẫm truyền đến nhìn đăm đăm khiến nàng ngứa ngáy. Cơ thể vừa nhỏ bé lại yếu ớt làm nàng chật vật vô cùng. Mọi thứ quanh nàng xoay chuyển đột ngột đến nỗi khiến nàng hoảng hốt.

Nàng hít sâu, cố suy nghĩ đến những nguyên nhân hợp lý nhất. Mấy lý do lỡn vỡn quanh nàng khiến nàng chẳng dám tin. Nàng... Vậy mà lại sống lại!!! Nàng thế mà xuyên không đến cơ thể trong thế giới khác!!

Nàng lật đật lục lọi. Cố tìm cho mình những thông tin liên quan nhất có thể. Đùa sao, xuyên qua đến đây mà đến tên tuổi lai lịch như thế nào cũng không biết.

Đôi bàn tay trắng trẻo, vì tuổi còn trẻ mà hơi múp míp vì lượng thông tin mới tiếp nhận khẽ run lên. Nàng thật chẳng muốn sống tiếp, nhưng nếu có một cơ hội để sống, không công việc, không gượng ép thì nàng tội gì bỏ phí. Ý nghĩ xẹt ngang khiến nàng phấn khích, tay kiểm tra chiếc ngăn bàn vì thế mà đánh mấy tiếng lạch cạch nhỏ xíu đều đều.

Chân nhỏ chạy loanh quanh, ngoài tủ gương thì phòng còn một cái tủ đèn và giá sách rất có thể sẽ có thông tin.

"Xoạch"

Tủ đèn chỉ có một ngăn tủ nhỏ, mở ra cũng không có gì. Vài cái kẹp, dây cột tóc cùng với mấy lọ thủy tinh như chai trước, mấy tờ giấy trắng. Chẳng có thông tin gì.

Nàng phiền lòng bước đến giá sách, chủ nhân tuy tuổi còn nhỏ nhưng những cuốn sách được giắt lên chiểu toàn sách về thảo dược, lễ nghi, mấy sinh vật kì lạ, bùa phép gì đó. Mấy cuốn sách này thực chẳng bình thường tí nào nhưng còn việc quan trọng hơn nên nàng tạm gạt qua.

Tủ sách thật là bự, lại chẳng phải sách của nàng khiến công việc tìm kiếm thực khó khăn. Nàng đứng như đinh mà mò mẫm từng cuốn sách khiến nàng mệt nhoài. Nàng thở mạnh, tìm một hồi lâu nhưng chẳng có cuốn nào cung cấp được thông tin nàng tìm. Toang bỏ cuộc, một cái hộp để sâu trong góc lộ ra thu hút sự chú ý của nàng. Chiếc hộp tuy sạch sẽ nhưng nom thật cũ, nhàn nhạt còn có mùi mốc. Nàng cẩn thận mở ra.

Bên trong chỉ có độc một sợi dây chuyền, nhưng mới chỉ liếc sơ thôi nàng đã nhận ra ngay loại mặt dây nắp bật. Và nàng mở ra.

Bên trong ngoài tấm hình nhăn nhúm nhà ba người (mà nàng đoán là gia đình chủ thân xác) đang nhìn về phía chính diện với những góc bị quăng lại thì chẳng có gì. Dưới tấm hình, một dong chữ mờ ảo hiện ra:

"Thân tặng Alicia Avery (10/10/1980)"

Ồ, vậy là ở đây nàng tên Alicia... Khoan! Họ Avery?!! Đây không phải cái họ nằm trong danh sách 28 gia tộc thuần huyết trong Harry Potter? Ôi trời ơi!! Không chỉ được xuyên qua, mà là xuyên thẳng vào bộ tiểu thuyết nổi tiếng Harry Potter!!

Nàng đi qua đi lại, chưa bao giờ nàng thấy hạnh phúc đến thế. Tay nàng bắt đầu đổ mồ hôi, nàng vội xoa tay, lòng vẫn run rẩy.

Được rồi, nàng tự trấn an. Quả là một món hời, một công đôi việc. Giờ chỉ cần biết bây giờ là khi nào...

Nàng thả người xuống giường, tách sữa ấm giờ đã nguội lạnh nhưng nàng chẳng bận tâm. Một hơi uống cạn nàng vân vê hoa văn trên tách, thầm tính toán.

Với thân thể như thế này, nàng khoảng 7-8 tuổi là cùng. Còn hơn 3 năm để thích nghi, không thành vấn đề. Chỉ cần...

"Alicia giờ mày phải tập làm quen với tên họ mới, họ hàng mới và cả... Một ước mơ mới. Vẫn còn thời gian.

Nàng hào hứng nghĩ, rồi mệt mỏi thả mình lên giường, chìm vào mộng đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com