18
Louis và Aurelia đều chưa tỉnh lại, nhưng sắc mặt hai người đều đã hồng hào, không còn xanh xao và nổi mạch máu đen. Ông bà Carrow vẫn túc trực để đảm bảo rằng sẽ chăm sóc tốt cho cả hai anh em. Draco Malfoy, Pansy Parkinson và Blaise Zabini cùng với nhiều người nữa thường xuyên đến thăm Louis và Aurelia, tất cả đều mong cả hai cùng nhanh chóng tỉnh lại. Hôm nay là một ngày nắng khá đẹp, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng cả bệnh thất. Bà Pomfrey đang dọn dẹp, chỉnh trang lại bệnh thất, bà Isobel cũng giúp một tay. Hai người không để ý đến giường của Aurelia, ngón tay của cô động đậy, mắt mở ra, Aurelia nhìn về phía bà Isoebl, cất tiếng gọi:
"M...Mẹ ơi!"
Nghe tiếng gọi của con gái, bà Isobel quay người lại, vội vàng chạy đến bên giường Aurelia.
"Con tỉnh rồi sao Aurelia?"
Aurelia gật đầu với bà Isobel, bà Pomfrey cũng đến để kiểm tra sức khỏe cho cô. Bất giác cô nhìn sang giường bên cạnh, tay của Louis cũng đã cọ quậy rồi anh cũng đã mở mắt, cố gắng ngồi dậy.
"Dậy rồi sao, anh Louis ?"
"Ừ, mà sao anh với em đã ở bệnh thất rồi ?"
"Hai con được tìm thấy ở tận sâu bên trong Rừng cấm, bị một lớp tuyết che phủ, mẹ không biết lý do tại sao hai đứa lại ở tận trong đó. Mẹ đi báo cho ba các con, ở yên đây nhé."
Bà Isobel ôm Aurelia rồi đi ra khỏi bệnh thất, Louis lúc này cũng để ý đến đống quà ở đầu giường. Bà Pomfrey nhẹ nhàng nói
"Hai trò đã hôn mê gần một tháng rồi, đó là quà của bạn các trò, ta thấy nhiều bánh kẹo lắm."
Aurelia lấy một ít, kẹo socola Ếch nhái, Ong xì xào, kẹo dẻo cùng với nhiều loại khác. Louis đã bóc một hộp bánh ăn rồi tấm tắc khen ngon. Cửa bệnh thất mở ra, bước vào đầu tiến là giáo sư Dumbledore, rồi đến ông bà Carrow, giáo sư Snape, giáo sư McGonagall và cả giáo sư Alastor Moody. Giáo sư Dumbledore vẫn gương mặt hiền lành, cất tiếng:
"Bà Pomfrey, hai trò Carrow thế nào rồi?"
"Thưa hiệu trưởng, hai trò ấy đã ổn nhưng vẫn còn khá yếu, cần phải ở trong bệnh thất để nghỉ ngơi một thời gian nữa."
"Trò Aurelia, chúng ta đều muốn biết lý do tại sao trò lại vào tận bên trong Rừng Cấm."
"Thực ra thưa giáo sư..."
Ánh mắt của Aurelia hướng về phía ông bà Carrow như muốn tìm một lời giúp đỡ. Ông Albert gật đầu, Aurelia lấy hết dũng khí để nói:
"Con...nghe thấy một tiếng nói."
"Trò có biết đó là của ai không?"
"Không thưa giáo sư, em ra Hồ đen để hít thở khí trời thì bắt gặp một con rắn, những lời nó nói em đều hiểu, nó dẫn em đến một chỗ khá lạ rồi có một người xuất hiện, em không nhìn rõ người đó."
"Rồi sao nữa Aurelia?"
"Rồi em ngất đi..."
"Trò có nhớ con rắn đó không?"
Aurelia cố nhớ lại rồi nói:
"Em chỉ nhớ là nó rất dài."
Giáo sư Dumbledore gật gù, rồi nhìn sang Louis, ân cần hỏi:
"Vậy còn trò?"
"Vòng thi thứ hai, em thấy một dáng người giống Aurelia nên em đã đuổi theo, tìm thấy Aurelia nhưng rồi có một mùi hương lạ, em ngất ngay sau đó."
"Được rồi, chúng ta sẽ bàn bạc về chuyện này, bây giờ thì hai trò mau nghỉ ngơi, kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe."
------------------------
Trận đấu cuối cùng của cuộc thi Tam Pháp Thuật diễn ra, cũng là lúc mà cả Louis và Aurelia đều đã bình phục. Louis quyết định không đi, ở lại trong Phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin còn Aurelia đi cùng với Pansy Parkinson và Blaise Zabini. Có lẽ sợ rằng cô sẽ lại biến mất một lần nữa nên Pansy nắm chặt lấy tay Aurelia để không lạc mất cô bạn.
Fleur Delacour và Viktor Krum đều được đưa ra khỏi mê cung kia, những vết thương kia chắc chắn là do Cedric Diggory hoặc Harry Potter gây ra. Đã trôi qua hai tiếng mà vẫn không thấy Diggory và Potter đâu, tất cả mọi người đều lo lắng. Aurelia cảm thấy có chút không khỏe nên quyết định đi về Phòng sinh hoạt chung, Zabini muốn đi theo nhưng cô nói rằng sẽ ổn nên không cho cậu bạn đi cùng. Trên đường đi về thì cô cảm nhận được cái gì đó, là con rắn lần trước, nó thôi thúc cùng đi với nó Aurelia nên cô quyết định thử đi theo nó một lần nữa.
Đến một nghĩa trang vắng vẻ, con rắn kia biến mất, Aurelia đành tự đi quanh thì phát hiện Cedric Diggory và Harry Potter đang đứng trước một ngôi mộ lớn, có một người đi ra từ trong nhà, trên tay bế theo một cái chăn. Aurelia chợt nhận ra, đó là Peter Pettigrew. Cái chăn đó bất ngờ phát ra tiếng:
"Giết kẻ thừa thãi đi!"
"Avada Kedav..."
Peter chưa kịp đọc hết lời nguyền thì Aurelia chạy tới, chĩa đũa phép về phía ông ta, hô lớn:
"Confringo"
Peter ngã xuống đất, tay vẫn ôm chặt lấy cái chăn kia. Aurelia nhanh chóng chạy đến kéo tay Cedric và Harry đi, vừa chạy vừa cấm theo cái cúp, Harry nói:
"Carrow, cái cúp là một khóa cảng."
"Mau lên, chúng ta phải chạy trốn."
Harry bất ngờ đưa cái cúp cho Aurelia và Cedric:
"Cậu đưa anh Cedric về, tôi ở lại."
"Không Potter, chúng ta phải đi."
Một đám mặc áo đen đã xuất hiện, không ngừng phóng lời nguyền chết chóc về phía họ. Nhưng Harry vẫn kiên quyết đưa chiếc cúp cho Aurelia.
"Cậu cứ tin ở tôi, mau đi đi kẻo không kịp."
Không ngăn được Potter, Aurelia và Cedric đành lòng quay lại sân đấu trước. Harry cũng đã quay lại, có vẻ là sau một cuộc hỗn chiến nhỏ. Thấy Aurelia, Pansy, Zabini chạy đến, hỏi han:
"Mặt cậu bị làm sao vậy Aurelia Carrow?"
"Không có gì đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi mà."
"Lại đây, mình dán vết thương cho."
Aurelia ngồi xuống bàn nhà Slytherin, ngồi dối diện là Draco Malfoy. Khuôn mặt cậu ấy cũng có vẻ lo lắng nhưng cố gắng không biểu lộ ra ngoài. Hai anh em Theodore và Ruby Nott cũng đến hỏi thăm cô. Aurelia cũng quyết định nói chuyện với Draco Malfoy:
"Malfoy!"
"Hả, có chuyện gì?"
Nghe tiếng của cô, Draco vui đến hoảng loạn nhưng rồi cũng nhanh chóng trở lại với vẻ mặt chuẩn nghiêm túc.
"Cậu không hỏi han gì tôi sao?"
"Tôi thấy cậu vẫn khá ổn nên..."
"Còn chuyện gì muốn nói hay giải thích với tôi không, Draco Lucius Malfoy?"
Malfoy ầm ừ không dám nói, Zabini nhìn cậu bạn với ánh mắt cổ vũ. Malfoy thở dài rồi nói:
"Tôi...xin lỗi nhé Aurelia! Lúc đó, tôi chỉ đang khá hoảng loạn, cậu bỏ qua cho tôi nhé."
'Tất nhiên rồi, tôi bỏ qua cho cậu."
Malfoy ngảy cẫng lên, tất cả học sinh Slytherin đều hướng mắt về phía cậu. Aurelia, Pansy và Zabini chỉ đành cười trong sự bất lực.
-------------
Có ai cho tui xin mấy bộ truyện về chú Remus Lupin không, bỗng dưng tui thích chú Lupin qué.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com