Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Thứ hai, tôi tới trường đúng giờ.

Lớp học không có nhiều người, Kimura- kẻ mưu toan giết chết tôi, nghe nói mấy người bọn hắn không biết vì sao phát điên hơn phân nửa, hiện tại đang bị nhốt ở nhà trị liệu.

Tôi liếc mắt nhìn cái người luôn hô mưa gọi gió đầu bàn, đáy lòng ha ha hai tiếng.

Thấy người mình đã giết xuất hiện, đúng là rất khiêu chiến nhân tâm, không điên mới lạ.

Sự thật chứng minh cho dù làm gì cũng phải kiểm tra, ví như việc giết người, giết xong phải kiểm tra hơi thở, kiểm tra mạch đập,...đủ loại.

Tôi gạt bỏ suy nghĩ rối loạn, chuyên chú làm bài thi.

Một giờ sau, tiếng chuông vang lên, giáo viên tiến vào: "Được rồi, dừng bút --"

Tôi nộp bài, mở sách xem lại những kiến thức có trong bài kiểm tra.

Trên thế giới này tôi chỉ để ý hai thứ, một là tiền, hai là thành tích.

Mà tôi nỗ lực tăng thành tích là vì tiền.

Cho nên có thể nói tôi chỉ thích tiền và tiền.

Nhớ đến đây lại cảm thấy đau đầu, bởi vì hai ngày trước trốn làm thêm nên đã bị đuổi việc.

Nghĩ thật lâu vẫn không biết bước tiếp theo nên làm việc gì? Đi dạy bổ túc cho học sinh tiểu học?

Vào khi tôi đang vì tiền mà sứt đầu mẻ trán, lớp học lần nữa thay đổi, mất đi ba người Kimura cạnh tranh khốc liệt, số còn lại bắt đầu tranh đoạt danh phận bên người Aoki.

Tôi nhìn thiếu niên phía trước lộ ra nửa sườn mặt, có đôi khi thấy Aoki thật mâu thuẫn.

Dáng vẻ đáng thương trong thạch động khi ấy của hắn khiến bất cứ ai cũng phải sinh ra lòng  đồng tình, nhưng tôi không có.

Hoặc là nói, hôm nay hắn hứng thú bừng bừng nói :" Vậy ai làm tôi vui vẻ nhất sẽ là người hầu mới của tôi." Loại biểu hiện này chứng minh hắn không hề có bóng ma tâm lý, không hề có ý thức tự bảo vệ, thậm chí không hề thu liễm hành vi, cho dù sinh ra cảm giác đồng tình cũng đều sẽ tiêu tán, nếu để ý nhiều một chút còn có khả năng tức giận, hận sắt không thể rèn thành thép.

...... Bất quá đây đều là việc của người khác, rốt cuộc khi nào hắn mới trả chăn lông cho tôi đây,, đáng ghét.

Nhưng hoàn cảnh của Aoki, không ai có thể đứng ngoài cuộc.

Đã có kết quả bài kiểm tra, thầy giáo giả mô giả dạng nói trên bục giảng: "Lần này bạn học có thành tích kém phải bổ túc sau khi tan học, đặc biệt là Tomie đồng học."

Ở hàng phía trước, hắn mới vừa tỉnh ngủ, xốc mắt nhàn nhạt liếc, thiếu niên nhoẻn miệng cười: "Thầy có thể giúp em nha, lắp đầy những chỗ còn trống."

Tôi không để ý lời hắn nói, mỗi người chỉ có thể biết thành tích và xếp hạng của mình, vừa tan học cả lớp liền hỏi tới hỏi lui.

Tôi nhìn hạng 1 của mình, thu hồi tờ giấy, không nhiều lời, hiện tại toàn bộ lực chú ý đều đặt lên người Tomie.

"Tomie đồng học, cậu học không tốt môn nào vậy? Tôi có thể cho cậu mượn sổ tay!"

"Tôi có một môn đạt 100 điểm! Có thể phụ đạo giúp Tomie đồng học......"

"Tomie......"

"Tomie......"

Tôi không biết Aoki được bao nhiêu điểm, thời điểm nghe nói ngay cả Kimura không tham gia kiểm tra cũng được xếp hạng, tôi liền: "?"

0 điểm? Nghĩa là không viết gì đó hả?

Tóm lại, Aoki ở lại học bù, tôi thì cứ theo lẽ thường tan học, những người còn lại đương nhiên cẩn thận chờ Aoki học xong.

Mặt trời ngã về tây, tôi đi qua sân trường, đến thư viện mượn truyện tranh cũ rồi bước ra cổng trường.

Đột nhiên, truyện tranh trong tay bị rút ra, tôi hoảng sợ, thiếu chút nữa tưởng bị giáo viên bắt quả tang.

Kết quả người đến lại là Aoki vốn phải đang học bù, hắn hạ mắt tựa hồ liếc qua nội dung truyện tranh, quanh thân bao phủ một lớp hồng sa mềm nhẹ, hoàng hôn phá lệ ưu ái hắn, quang ảnh minh minh diệt diệt khiến hắn thêm vài phần dịu dàng.

Tôi: "Không phải cậu đang học bù sao?"

Đôi mắt Aoki vẫn không hề từ truyện tranh rũ xuống: "Tại sao tôi phải nghe lời giáo viên."

"...... vậy mọi người đâu?" Không đi theo cậu hả?

"À, tôi nói, hôm nay ai mua trứng cá muối sớm nhất cho tôi sẽ là người hầu mới của tôi, sau đó bọn họ liền biến mất tăm."

Tôi: "....................."

Cho nên cậu không hề để tâm đến lời hứa trực tiếp chạy ra đây như không có gì?

Tôi vô lực phun tào, lấy truyện tranh trong tay hắn đi, xẹt qua hắn: "Ok, đừng quấy rầy tớ."

Aoki không chút để ý mà đuổi theo.

"Còn gì nữa không?"

Aoki tỏ vẻ không sao cả nói: "Matsushita gì đó kêu chúng ta đi chỉ ra và xác nhận hung thủ, còn hỏi lại vài vấn đề."

"???"Tôi khiếp sợ, "Sao cậu không nói sớm!?"

"Tôi quên."

"Chăn lông của tớ đâu."

"Ừm......" Aoki suy nghĩ, sau đó nói, "Mấy ngày nữa đi."

Tôi đành phải cùng Aoki đi cục cảnh sát.

Trên đường tôi hỏi hắn có phải không viết gì mới được 0 điểm không.

Aoki nghi hoặc: "Cái gì, đó không phải kêu chúng ta cùng ngủ sao."

"?"

Tôi không muốn nhiều lời.

Tới cục cảnh sát, thái độ cảnh sát Matsushita nóng bỏng mời chúng ta đi vào...... Tuy cảm giác rằng mình chỉ là hàng tặng kèm.

Tôi mừng rỡ vì cảm giác tồn tại mờ nhạt.

"Trên thực tế...... Có phạm nhân vẫn luôn xin gặp mặt Tomie."

Biểu cảm Aoki khinh thường ghét bỏ: "Ai muốn đi gặp, gọi tôi tới chỗ này chỉ vì chuyện vô nghĩa đó sao."

"Đương nhiên không phải......"

Nhân chứng cần phải được tách ra tra hỏi, tôi cùng Aoki tách ra, khi tôi bị tra hỏi xong, có người nói: "Maori, Tamine bên kia...... Xin muốn gặp em, đương nhiên em có thể từ chối. Tuy rằng hắn có bệnh nhưng đôi khi vẫn thanh tỉnh."

Tôi ngẩn người. Tự hỏi thật lâu sau mới đáp ứng.

Không biết vì sao Tamine lại ở cục cảnh sát, bị hai người trông coi, ngồi bên trong cửa kính, khi tôi ngồi xuống, giữa chúng tôi cách một lớp thủy tinh dày.

Sử dụng điện thoại để trò chuyện.

Dáng vẻ của Tamine không bao giờ sang sảng rực rỡ, hắn mỏi mệt bất kham, quầng thâm mắt cực kỳ dày đặc, thân hình gầy đi không ít.

"Maori......" Tamine cầm điện thoại, cách lớp thủy tinh nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt cất chứa cảm úc phức tạp, "Đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp Tamine." Tôi nỗ lực duy trì bình tĩnh, đã đánh giá cao lá gan của mình rồi, hiện tại đối mặt với bạn học từng phạm tội, còn là bệnh nhân, tôi suýt chút sợ đến hoảng. 

Hắn bắt đầu lải nhải kể lại cuộc sống những ngày qua của bản thân, kỳ lạ là ngữ khí vô cùng bình tĩnh, mặc kệ cha mẹ vứt bỏ, mặc kệ hàng xóm láng giềng bàn tán ác ý.

Đến khi hắn kể đến lúc cắt đi tứ chi của Tomie, khuôn mặt thờ ơ mới vặn vẹo một trận, "Tôi chôn hắn xuống đất, tại chỗ mà mình thường hay trồng rau củ, máu hắn bắn đến bên cạnh rau cổ bên cạnh, tôi nấu lên, thật cảm thấy cực kỳ tốt Maori, khi đó thân thể tôi đặc biệt khỏe, chưa bao giờ thoải mái đến vậy!"

Tôi siết chặt điện thoại, khẩn trương nuốt nuốt.

Nếu không có tấm kính, tôi sớm đã cất bước chạy.

"Tôi ở bệnh viện tâm thần càng ngày càng tốt, cậu biết không, còn có phụ nữ tỏ tình với tôi. Làn da của tôi càng ngày càng trắng, vóc dáng cũng bắt đầu cao, nhưngbầu không khí trong viện quá buồn, tôi thật sự nhịn không được tức giận. Nhưng không sao......"

Hắn nhấp một ngụm nước kế bên, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, đứt phắt dậy ném cái ly xuống mặt đất, rống giận với người giám sát: "Đây là loại nước quỷ gì! Quá dở tệ! Các người dám cho tôi uống loại đồ uống này sao!?"

Tôi bị hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Tamine thần sắc như thường ngồi xuống tiếp tục nói chuyện.

Tôi: "..............." Đây là bệnh tâm thần sao.

"Chờ tôi ra ngoài, tôi sẽ đi tìm cậu Maori." Tamine lộ vẻ chờ mong, tựa hồ đối với chuyện mình có thể ra ngoài vô cùng tin tưởng không hề nghi ngờ.

Tôi ngượng ngùng nói: "Cũng không cần......"

"Tôi nhất định có thể đẹp hơn! Nhất định càng tốt hơnTomie!" Biểu cảm Tamine hưng phấn, "Cậu xem xem mặt tôi, tóc tôi, tôi nhất định có thể vượt qua Tomie!"

Tôi sợ chọc giận hắn, thuận thế nhìn thoáng qua.

Mặc dù trạng thái mỏi mệt có quầng thâm cũng không thể che đậy làn da càng ngày càng trắng nõn tinh tế của thiếu niên.

Tóc đen nhánh, khinh khinh nhu nhu, giống như tơ lụa.

Ngay cả thân hình hắn cũng bắt đầu tinh tế, mềm dẻo ngây ngô chứ không cao lớn thô kệch như trước.

"Cậu xem có phải hay không?"

Tôi đối diện với tầm mắt của Tamine.

Hắn mỉm cười, không biết từ khi nào khóe mắt đã có một nốt ruồi lệ cực kỳ chói mắt, hoảng hốt giống như thấy Aoki đang cố ý cười với mình.

"!!!!"Tôi bị dọa sợ, binh một tiếng vứt điện thoại ra, bỗng nhiên đứng lên, trừng lớn đôi mắt hoảng sợ nhìn Tamine.

Sau đó bước chân dồn dập, không quay đầu lại mà rời đi.

Phía sau còn vang lên tiếng đánh mạnh vào thủy tinh, thanh âm từ trong điện thoại không ngừng truyền ra.

"Maori!! Maori cậu về đây! Maori!!"

"...... Maori!! -- Shiori!!"

Tôi như ruồi nhặng không đầu đến đại sảnh, liếc mắt một cái đã thấy Aoki, căn bản không rảnh lo những người chung quanh hắn, tiến lên một phen đè hắn cánh tay lại, nhìn chằm chằm mặt hắn.

"Hửm? Shiori, cậu đang làm gì vậy? Làm xong ghi chép dò hỏi rồi?" Aoki mỉm cười.

Tôi không nói lời nào, duỗi tay nắn mặt hắn.

"......?" Hiển nhiên Aoki rất nghi hoặc, nhưng cũng không ngăn cản, thậm chí không hiểu vì sao vui vẻ hơn một chút, đôi mắt màu đen hơi cong.

Sau khi vừa niết vừa xoa, tôi cường điệu sờ sờ lệ chí của hắn, trơn nhẵn.

"...... Không có gì, xin lỗi, chắc là tớ suy nghĩ nhiều." Lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhận ra cả người toàn là mồ hôi lạnh, trong mắt cũng có một ít ẩm ướt.

...... Ha ha, đúng vậy, làm sao có thể tin tưởng lời nói của bệnh nhân tâm thần đây.

Tôi cố ý gạt bỏ những phỏng đoán đáng sợ đó, chuẩn bị buông tay.

Động tác sờ lệ chí của tôi thô bạo, không hề có một chút ái muội nào, ai ngờ thiếu niên tóc đen trước mặt lại như mèo con, duỗi đầu lưỡi, trên cổ tay tôi lập tức xuất hiện cảm xúc ướt át dính nhớp, bầu không khí kiều diễm lan tỏa.

Tôi: "..............."

Cảm ơn, hoàn toàn quên sạch luôn rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com