Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Ngoan, Nhắm Mắt Lại Mới Đúng

Trời đổ nắng, mây đổ bóng. Trở về nhà, sẵn tay mượn thêm mấy cuốn tản văn, tôi vừa chuẩn bị đồ ăn buổi sáng vừa nghe bài hát đang phát trên tivi, tiếng đàn tranh lăn tăn đi xa, lăn vòng trong không khí, mềm mại uyển chuyển.

Tôi đi ra, trên tay cầm một cái dĩa đựng hai phần hamburger đậu phụ. Lườm lườm hắn mang cái đầu bù xù tiến lại gần tự nhiên lấy một cái, miệng nhồm nhoàm nhai, bánh dính trên miệng kìa. Tác phong chuẩn chỉ thường ngày của hắn đâu? Bên cạnh tôi khiến hắn mấy đi tám phần thanh lịch sao? Tôi chưa bao giờ dạy hắn ăn một cách thiếu ngượng ngùng như vậy, nhìn còn tưởng là ai bỏ đói hắn suốt sáu ngày sáu đêm, hắn nhai một miếng này chưa xong lại vào tắc thêm miếng khác vào miệng. Nhiều lần tôi có thật tâm khuyên nhủ hắn thay đổi đi, tỷ như sẽ bị nghẹn chết, tỷ như sẽ bị bội thực, tỷ như tiêu hoá không theo kịp, tỷ như béo phì, tỷ như…. v.v. Song hắn không nghe là không nghe, chỉ ngước lên nhìn tôi sau đó thở nhẹ ra một tiếng, như kiểu: ‘Nói chuyện là việc của cô tôi không thích quản.’ làm tôi hậm hực dùng biện pháp chiến tranh lạnh với hắn, nhưng mà, hắn cứ làm người khác lo chết mất thôi! Tôi vẫn là người xuống nước đầu tiên, như mọi lần khác.

Đợi cho hắn ăn xong, vừa hay trà dành dành tôi cũng vừa tắt bếp. Lại ép hắn bịt mũi uống trà, vẻ mặt hắn mịt mờ, không rõ ràng xúc cảm, là đắng nghét, hay chua, hay ngọt, hay cay? Loại người như hắn là loại nguy hiểm và phiền hà nhất thế giới, cứ giữ vẻ mặt vô ba xem mọi thứ đi qua đời là bụi, không ảnh hưởng tới mình là được, thờ ơ với thế sự, thờ ơ với chính mình, cái đáng lo nằm ở đó. 

Trong miệng còn ngậm miếng hamburger đậu phụ của tôi, hai má hắn phình lên rất đáng yêu, như sóc chuột vậy. Tôi nhẹ nhàng thu dọn ly uống trà, thản nhiên hỏi: “Vị thế nào?”

“Không quá đắng, nhưng khó chịu.” Nuốt miếng khi nãy xuống, hắn nghiêng đầu cắn thêm một miếng bánh khác. “Bánh cũng đắng lên.” Con ngươi đen của hắn nhìn vào phần hamburger bị cắn hết một nửa trên tay.

“Là do miệng cậu còn bị ảnh hưởng bởi vị trà, lần sau tớ sẽ thêm mật ong.” Tôi rửa ly trong phòng bếp, dẫu có sao đi nữa, chứng mất ngủ của hắn ngày càng nghiêm trọng, mắt thâm quầng như cú mèo, ngoài những lúc bên thư viện hắn dựa vào tôi để rúc vào tìm chỗ ngủ thì mấy tiếng còn lại trong ngày tôi hoàn toàn không biết hắn có ngủ ngê đầy đủ hay không, cũng khá lắng lo, trà hoa dành dành có thể giúp cải thiện một phần, chứ cũng không nói là hoàn toàn. Nếu cứ tiếp tục, sẽ sợ hắn bị rút cạn sức lực mà chết yểu, nói đến đây, tôi chợt nhớ về cha của hắn, người đàn ông da vàng hốc hác, u ám đáng sợ ấy không ngờ cũng là người của hộ pháp thống nhất chi đội, nắm giữ chức tiểu đội trưởng đội mười ba, tức phụ trách cho phố X, cũng hiểu rõ vì sao gã không thường về Namimori. Nếu là người của đội cảnh vệ hộ pháp thì tôi không còn sợ ông ta sẽ bóp nát mặt mình nữa, bởi đã trở thành một tiểu đội trưởng, hẳn nhiên lão sẽ biết tới tín điều thành văn của lực lượng hộ pháp: “Mạng sống của thị trấn Namimori cao hơn tất thảy những con người chúng ta.”

Có thể coi nó là câu tuyên ngôn, là lời hứa của lực lượng hộ pháp từ khi được khai sinh với thị trấn Namimori, được in thành những dải băng đô bản lớn treo trong văn phòng của đại đội trưởng Toshio Shouyou, một khi đã dám bước chân vào nơi này, mạng sống của bạn tức khắc hoà vào cùng mạng sống của Namimori, mạng sống của những cư dân ở đây. Mọi đơn vị đều có quyền hạn như nhau, và cùng chung một mục đích, kể cả có bán mình cho lửa đỏ hận thù, toàn lực bảo vệ thị trấn Namimori! Toàn lực bảo vệ sinh mạng người dân thị trấn Namimori! Điều đó là điều bạn phải khắc ghi sâu trong tâm khảm, một luật lệ, bất cứ kẻ nào tham sống sợ chết bỏ mặc những dân thường yếu ớt, sẽ bị đá khỏi hộ pháp thống nhất chi đội, đày đoạ không còn nơi nào để đi. Tôi nghĩ việc huấn luyện do cha hắn bày ra cũng nhằm hướng hắn đến đội hộ pháp, cha truyền con nối, tôi cũng nghĩ và quan sát rất kĩ, Kyoya yêu Namimori hơn những gì hắn thể hiện ra bên ngoài.

Lấy ra miếng băng cá nhân dán lên vết trầy dưới mắt hắn. Kỳ thực càng lớn hắn càng đẹp trai, tuấn tú, có thêm sẹo mờ trên mặt không phải là khuyết điểm, giống như một vật trang trí, làm nổi vật vẻ phong trần u khuất của hắn, vẫn chẳng phù hợp với lứa tuổi đâu.

Tôi dùng khớp ngón tay dụi dụi lên miếng băng cá nhân trên mặt hắn, ngồi sát lại, thu hẹp khoảng cách trên ghế bành, nói nhỏ: “Tóc cậu đã dài hơn rồi.” Rồi chuyển tay lên trán hắn, phủi phủi đi mấy cọng lưa thưa. “Lại còn không đều, không cẩn thận làm tóc mất cân đối.” Tóc mái hắn đã dài chạm mắt, chả trách lúc nào cũng híp mắt lại như thế, tóc dài thế này thì làm sao mà thấy đường nổi?

Tôi lướt tay qua mái tóc rối bời của hắn, sợi tóc mềm mại len lỏi qua kẽ tay, thơm mùi dầu gội, “Chúng ta cắt tóc đi.”

“Cắt? Như vậy còn chưa đủ dài, để tầm một khoảng nữa sẽ dễ bị xoạc trúng hơn.” Hắn nửa nhắm nửa mở mắt nhướn lên nhìn mái tóc của mình, rồi quay sang nói với tôi.

Cậu coi tóc cậu là cái gì? Từ điển của cậu chưa bao giờ có từ: “Đi cắt tóc” sao? Hay cậu muốn dùng dao tước đi? Không, không, tóc bây giờ đã không đồng đều, huống gì việc cắt tóc với hắn chỉ là một nhu cầu nhỏ nhen, sẽ làm rất hời hợt.

Tôi không hề cho hắn cơ hội cự tuyệt, đón đầu trước, “Ăn xong rồi chúng ta cắt tóc.”

Namimori buổi sáng sớm, nắng buông xuống một lớp màn mỏng trong suốt, ấm áp. Tôi bắt một cái ghế trước cửa phòng 809, ấn hắn ngồi xuống đó, như vậy việc dọn dẹp sẽ tiến hành thuận lợi hơn, huống hồ là nắng buổi sáng tầm giờ này rất tốt cho sức khoẻ, nhất là với trẻ em. 

Hắn ngồi thong dong trên ghế, lưng hơi gù, liếm liếm đầu ngón tay, vẻ mặt có chút ủy khuất (?) Cậu ăn như vậy còn chưa no sao? Tật xấu mất vệ sinh này tôi cực kì mong hắn sẽ nghe lời mình mà sửa, tôi vỗ nhẹ vào mu bàn tay hắn, không cho tiếp tục liếm. 

Lấy cái kéo chuyên dụng để cắt tóc và bình xịt nước đến trước mặt hắn, tôi trầm ngâm nhớ lại một chút, tóc đối với tôi, là khó có thể đánh mất, mái tóc nuôi dưỡng tâm hồn thanh khiết của tôi, tôi yêu tóc, như yêu mạng mình, thói quen nuôi dài tóc cũng bắt nguồn từ cuộc sống nghèo đói lúc trước, thời giờ người ta muốn có mái tóc suôn mượt bóng bẩy, tầm hai mươi lăm xăng có thể cắt bán đi, tóc càng khoẻ càng được hưởng lợi nhiều. Trong ngôi nhà cổ eo hẹp ấy, tuổi thơ có bị vấy bẩn, là mái tóc đã luôn nhắc tôi phải an nhiên, dịu dàng. Cái răng cái tóc là gốc con người, mái tóc đẹp là điều nhiều người dành cả đời theo đuổi, ngày xưa tôi vẫn hay tự tỉa tóc cho mình nên cũng gọi là quen tay thạo việc, hay được bao nhiêu thì hay vậy.

Tóc hắn rất mượt, vậy thì không cần dùng đến lược chải, dùng tay vẫn ổn, tóc hắn giống như lá nổi trên mặt hồ, chen nhau mọc lên, lâu ngày không tỉa tót gì nên nhìn có phần rối mắt, mặt hắn sáng như vậy để tóc dài chỉ uổng phí mất phần thế mạnh dung mạo của bản thân. Hầy hầy, quyết rồi, tôi không cho hắn làm xằng làm bậy với tóc nữa, vài năm tới nhất định phải chú ý đặc điểm này thật kĩ.

Đứa trẻ ngây ngô quả nhiên không biết cách tự chăm sóc mình, có thể thờ ơ với thế sự, bản thân nhất định không được thờ ơ.

Tôi chợt tỉnh, nhận ra bản thân ngây người nhìn hắn rất lâu, hắn nheo mắt nhìn kéo trên tay tôi. Nhớ đến, tôi hơi nghiêm mặt, “Từ nay cứ hai tháng đổ lên phải đi cắt tóc, cậu cứ nhờ mẹ cậu, nếu cô ấy bận thì nhờ tớ, không biết dùng kéo thì đừng dại mà thử với tóc mình. Còn nữa, tuyệt đối cấm cậu dùng dao.” Tôi xoay xoay kéo trong tay, nhắc nhở hắn.

Hắn lười nhác rũ mắt xuống, không có hứng thú nói về chủ đề này, trong thâm tâm còn thầm trách tôi lo chuyện bao đồng quá.

Tôi không giấu nổi cái thở dài, đành phải làm thôi.

Tóc trên đỉnh đầu hắn được kẹp lên, phần tóc lớp dưới cùng lộ ra, phủ một lớp nước trước, cẩn thận cầm lấy nó chia ra làm hai, sau đó lấy một cái kẹp khác kẹp lại một bên, tay kia cầm kéo chuẩn bị cắt thì ngưng lại giữa không trung, tôi hơi cúi đầu, nói ngắn gọn một câu: “Nhắm mắt.”

Phản xạ của người bình thường khi thấy tôi giơ kéo lên phải là nhắm mắt lại chứ? Hắn không có bản năng bảo vệ mắt mình sao? Như vậy thì càng đáng lo, aiz, đứa trẻ này quả là làm người ta lo lắng đến nhồi máu cơ tim, hắn không nhắm mắt lại thì lỡ may có người ném vật sắc nhọn tới thì khả năng mất thị giác lên tới tám mươi tám phần trăm.

“Không nhắm thì tóc sẽ rơi vào mắt, ngứa lắm đấy.” Tôi trỏ vào đuôi mắt hắn, hơi ấn nhẹ.

Hắn vẫn mở to mắt màu mực nhìn nhìn tôi, “Không sao, nếu làm nhanh chóng một chút thì không có khả năng đó.”

Ha ha, cảm ơn vì đã nghĩ tay nghề của tôi tốt đến mức như vậy, hơn nữa chưa chắc gì ‘nhanh chóng’ của hắn và tôi mang nghĩa giống nhau.  Có khi ‘nhanh chóng’ của hắn chính là vài bước chân đã đến phòng khám của Yusuke, còn ‘nhanh chóng’ của tôi là nửa ngày có thể đi vòng quanh phố Tsunami, phố Namimori và phố X.

Tôi lắc đầu, ra vẻ mình không thể, tiếp tục trỏ vào đuôi mắt hắn ấn nhẹ.

Hắn nâng cằm suy nghĩ trong giây lát, sau đó nhắm mắt. Đợi tôi nháy mắt vài cái, lại thấy hàng lông mi của hắn khẽ ngọ nguậy rồi mở mắt ra, tôi liền mất hứng.

“Cậu có tin tớ không, Kyoya?” Tôi chuyển tay sang bóp (nhào bánh mì) mặt hắn, hai tay kéo kéo má tròn tròn trắng nhẵn của hắn, ánh mắt thoáng hiện một tia yếu mềm, đây là phương thức tôi dùng để dỗ trẻ, không biết có phù hợp với hắn không. Tôi hiểu rõ lý do vì sao hắn không thể ngủ đủ rồi, nhờ hôm nay tôi mới biết, hắn không phải không ngủ được, mà muốn cũng không thể, do một khắc nhắm mắt, không quan sát được diễn biến xung quanh hắn liền cảm thấy bất an đi, không gian xung quanh không cho hắn cảm giác sự an toàn, hắn nhất định không chịu nhắm mắt.

Hắn không nói gì, hơi hạ mí mắt xuống, chớp mắt mấy lần, con ngươi đen thuần lạnh không động đậy, nhưng biểu cảm dường như có chút giống bối rối? Tôi không biết liệu mình có nhìn lầm không, giống như hắn đang sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, thật tình, chỉ cần có hoặc không thôi.

“Tôi tin Amaya.” Hắn lấy hết sự bình thản nói, lời nói hết sức êm dịu, không một chút gượng ép. Tôi đang thầm nhủ trong lòng: ‘Ngốc nghếch.’

Tôi lấy biểu cảm ôn nhu nhìn hắn, hắn ngước lên nhìn tôi, “Nhắm mắt lại, tớ sẽ không phụ lòng tin của cậu.”

Hắn khẽ nhắm mắt, còn hí hí mở, song khi tôi vừa đặng nâng kéo lên, một lần nữa mắt hắn lại mở to, lần này chỉ có một bên, lấy cứng đối nhu sao? Hắn trừng trừng tôi bằng một bên mắt mở. Cậu biết không, từ lâu rồi, khí thế khi trừng của cậu cũng không còn tác dụng với tôi đâu.

Tôi đang đứng thẳng người, hơi khom xuống để mặt kề cạnh gương mặt thanh tú của hắn, lọn tóc đen thẳng chảy đầy vai, vài sợi con con trượt trên má hắn trĩu xuống. Một nụ hôn rất nhẹ, giống như mưa rơi xuống in lên trán hắn, tôi vươn tay vén hết tóc mái của hắn lên, để môi chạm đến trán hắn, mang thành ý chân thành trấn an.

Lặng lẽ giao hoà, chỉ có tiếng gió lung lay bãi hoa dưới sân, dưới ánh mắt trời rạng rỡ, tôi rời trán hắn, cười dịu dàng, “Ngoan, nhắm mắt lại mới đúng.”

Đôi mắt hắn ánh lên tia nhu hoà, biểu cảm vô ba gần như đang tan vỡ, thay vào đó là tiếng “ừ” âm trầm, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, lần này là thật, tôi mãn nguyện nhìn hắn nghe lời mình như thế, thì ra dỗ ngọt mới có tác dụng lớn.

Tiếp tục phần công việc đang dang dở, xịt nước lên tóc rồi dùng kéo cắt đi, hắn mân môi, hình như đang tự mỉm cười một mình, đúng thế, trẻ em phải cười ngoan thế này, đừng cười một bên, sẽ méo mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com