Chương 26: Chia Ly Là Sự Thống Khổ Lớn Nhất
Phong cảnh ở xa tít, ngay sau lưng vẫn thường thường xinh đẹp, an nhiên dạo bước ngắm cảnh xung quanh. Tối đến, một màu đen phủ kín bầu trời, tưởng mỏng manh hoá ra xa vời đến thế, ít nhất một lần đều mơ ước đến sự trong sáng của ánh trăng, vươn tay ra trong vô định, lại cụp xuống, rũ mi, thôi, xinh đẹp như thế, cứ để ở đó vẫn hơn. Có những thứ cả đời bạn cố gắng cũng không xê xịch nổi, hơn nữa là không nên xê dịch, vạn vật xuất hiện ở mọi ngóc ngách trên trần thế đều tồn tại sinh mệnh riêng, không thể tùy tiện phá đám giữa lưng chừng. Dọc đường, phong chừng có người muốn gói ghém áng mây trong lòng cất sâu trong tay nải vất lên bầu trời cao xa, có người chọn thả xuống làn nước mát êm, từng chút từng chút thiên nhiên đang lấy đi những muộn phiền của ta, còn ta chăm chăm tìm nơi hương chốn tâm hồn thuộc về, mải mê rong ruổi, đến mức lạc đường, không quay đầu được.
Buổi tối nguy hiểm, nếu không phải dịp gì đặc sắc thì trên phố cũng hiếm thấy bóng người, đội cảnh vệ hộ pháp đi tuần mỗi ngày, hành vi rất thâm trầm bình lặng, khá là hiếm bắt gặp, mà, không gặp cũng tốt, tôi tâm cười mà miệng không cười tự nhủ mình chỉ tổ làm phiền họ thực thi pháp luật, không chừng lại phát bệnh chen chân vào việc làm người ta, đến lúc đó sẽ rất khó xử.
Không biết là có gì bất an, tôi chốc chốc lại quay qua nhìn cô ấy đăm chiêu âm thầm nhìn ngắm quanh cảnh bầu trời, đường đi, sau đó không nhịn được phải hỏi thăm:
“Bệnh của mẹ đã đỡ hơn chưa? Đêm này có gió se, mẹ chịu được chứ?”
Cô ấy híp mắt mỉm cười, “Ừm, mẹ ổn, Amaya-chan, xin lỗi đã bắt con đi lại nhiều như vậy, cả ngày nay con đã quần quật rồi.”
Tôi lắc đầu, không muốn cô ấy tự trách, nói: “Con không mệt đâu, đi thế này cũng tốt, mẹ thấy không, là hoa sen trắng con vừa hái ở nhà Lily, định đưa cho mẹ, không ngờ lại gặp sớm thế.” Ngày trước hoa sen mẹ tôi trồng bị héo, bạn biết không, tâm tình của một người trồng hoa là luôn nhìn vào hoa để thẩm định, chính tôi nhìn thấy còn đau lòng, cô ấy tỉ mỉ, khéo tay khéo may như thế, nay lại làm hoa chết, chắc chắn tâm trạng không tốt lắm, cũng không biết nên làm gì an ủi, tôi nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy đây là việc thiết thực duy nhất mình có thể làm.
“Con vẫn nhớ.” Cô ấy cười lần nữa, ngón tay lướt qua mấy cành hoa lam tinh bên đường. “Amaya-chan, mẹ luôn nghĩ con là một đứa trẻ kì lạ, nhưng mẹ nghĩ, sự kì lạ đó cũng là một phép màu mà Chúa ban cho mẹ, sự kì lạ đó thuộc về con, mẹ yêu con, yêu luôn cả chúng, Amaya-chan.”
“Con…” Tôi vân vê hoa sen trong lòng, dán mắt lên chúng, chân đều đều bước đi, “... chỉ là một người bình thường.”
Bất đắc dĩ cong môi, thật là, cô ấy nói mấy loại chuyện như này, khiến tôi có cảm giác rất lạ, rất bâng khuâng, như là một cánh hoa đào lạc lõng giữa chợ đời bao la không biết nên trôi về đâu, là xót xa, xúc động, buồn hay vui, tủi hay hờn? Tôi vẫn luôn là kẻ đi sau, không nói hai câu đã suy nghĩ cả một bài nghị luận dài dặc trong đầu, không hiểu vì sao vẫn luôn cố chấp nhớ đến cái ngày đầu tiên mở mắt ở Namimori, cô ấy là người đầu tiên tôi nhận thức được, là người nhà tôi, là mối liên can duy nhất giữa tôi và thế giới này. Ngoài ra tôi còn không hề nhớ bất cứ cái gì về Amaya trước đây, tính cách, nếp sống, kí ức, thật ra tôi cũng không muốn động chạm đến phần đấy, nếu tôi thực sự làm vậy là không tôn trọng cô bé chút gì, vì quyền riêng tư của Amaya nên tôi sẽ không cố gắng làm thế, dù rằng điều đó khiến tôi dễ bại lộ hơn, nhất là với những người từng tiếp xúc với Amaya trước kia. Tôi nghĩ mình với một đứa trẻ sáu tuổi lúc ấy là hai cá thể biệt lập, là hai đường thẳng song song trong toán học chả hề đả động gì đến nhau, vậy nên cô nhận ra rồi phải không? Rằng ánh của cô ban đầu nhìn tôi với ánh mắt hiện giờ hoàn toàn khác biệt. Nếu cô nói với tôi cô biết tất cả, tôi không phải Amaya, tôi không phải đứa con cô hằng yêu thương hết mực thì tôi ba giây sẽ dọn đi. Ohara Otsumi, cô biết không? Cô không thể làm một người che dấu giỏi, vì đôi mắt biếc kia của cô đã nói lên cả nỗi lòng sâu nặng nhất của cô.
Amaya có một đôi mắt xinh đẹp, giống hệt cô. Otsumi, nếu cô nói hết mọi thứ đang nghĩ, tôi sẽ không phải cắn rứt mà lợi dụng việc cô không biết tôi là ai để cư ngụ trong cơ thể Amaya, mà tôi có thể thoát ly rời khỏi cô, không tiếp tục làm một gánh nặng trên trời rớt xuống để cô phải gánh vác lấy.
“Con có thấy hạnh phúc với cuộc sống hiện giờ không, Amaya?”
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, suy nghĩ hồi lâu, thả chậm tiết tấu câu nói một chút, không hề tự nhiên, “Con rất vui, vì ở Namimori có nhiều người tốt, họ giúp đỡ chúng ta rất nhiều.”
“Đúng thế, chúng ta nợ họ quá nhiều, giống hệt trước kia.” Otsumi khoanh tay phóng mắt ra mặt hồ trong vắt, nghiêng đầu lẩm bẩm.
“Hẳn là.” Tôi không biết đáp lại như thế nào, không làm rõ được hỷ giận trong giọng nói mơ hồ như cánh bướm điệp trùng trong hư cảnh kia của cô ấy.
Tiếng ho khan của cô ấy vang lên rõ mồn một trong không gian tĩnh mịch, tôi có chút xót xa, định bụng đi đến đứng gần cô ấy, có chăng là vì thế lực nào đó, tôi chỉ dám đứng sau bóng lưng nhỏ bé của Otsumi, tầm mắt dán chặt lên đó, một chút ly tâm cũng không thể tìm thấy.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, chúng tôi tự an ủi sự đơn độc, sự trống vắng trong tâm hưởng của nhau, đứng lặng mình nghỉ ngơi, âm ỉ âm ỉ trong ngực khiến tôi không nhắm mắt bình hãm nổi, nhớ đến lời của chủ tiệm, là “thuận tiện thì tối nay đừng đi đâu xa nhà”, chúng tôi đi được bao lâu rồi? Lấy số bước chân thì nãy giờ cũng đi được một quãng xa, tính nhẩm rơi vào tầm biên giới của phố Namimori và phố Tsunami, trong buổi tối thanh tỉnh, có tiếng ếch kêu bất chợt, có tán lá rung rinh theo đợt gió lạnh, có mặt hồ lăn tăn gợn sóng, có miên man miên man từng dòng suy tư không biết kể đâu cho qua chuyện. Tôi muốn ngỏ lời về nhà.
“Mẹ.” Tôi gọi khẽ.
“Mẹ đang nghe.” Cô ấy đáp lời.
Không biết là giọng ai đó cất lên, hình như là nữ, rất trong trẻo yểu điệu, mang theo nghìn nỗi tương tư ai thấu tỏ, là một giọng ca mong manh dễ vỡ tan, trong sạch và đẹp đẽ, từ một phương nào đó, tưởng gần như lại không gần, tiếng hát bảo: “Namimori tràn ngập màu xanh, không lớn không nhỏ, cứ bình bình là được.”
“Ý chí kiên cường không bao giờ ngờ vực a a.”
“Cùng hát vang lên bài ca Namimori.” Tiếng hát càng lúc lại càng có âm hưởng vang vọng đến tận đại não, không muốn cũng phải phân bổ sự chú tâm, tôi nhìn về khoảng đường tối có đèn đường soi xuống phía trước, là cái nữ nào kia?
“Namimori lấp lánh những giọt sương ban mai.”
“Mộc mạc, đơn sơ, cứ giản dị là được.”
“Ý chí kiên cường không bao giờ thay đổi a a.”
“Mẹ à—” Từ ngữ chưa kịp tuôn ra hết đã bị chặn lại, tôi nhìn ngó hai bên, từ trên xuống dưới, trái phải sau trước gì đều lia mắt tìm, Otsumi cô ấy đâu rồi? Chỉ mới rời đi một chút thôi mà… Tôi chạy đi, vừa hô tên: “Otsumi!” vừa bồn chồn đến đổ mồ hôi tay trơn trượt.
“Otsumi!” Một tiếng không có.
“Otsumi!” Hai tiếng không có.
“Otsumi!” Ba tiếng không có.
“Otsumi!” Tôi đang chạy phải ngưng lại, chết dở, tôi lại lỡ đánh giá quá cao bản thân, tay chống đầu gối làm điểm tựa mà đứng thở hổn hển, không lãng phí thời gian mà đảo mắt qua lại tìm bóng người.
Tôi ngẩn người, nhìn thấy phía xa xa là mấy bóng người đen kịt không rõ dung mạo, không phải cô ấy, nhưng kệ đi, “Xin cho hỏi, các anh có nhìn thấy một người phụ nữ đi qua đây không?” Tôi lấy hết sức lực đọng lại trong mình thốt lớn lên, tay quẹt mồ hôi trên trán đổ xuống chẳng ngơi. Mệt chết tôi mất thôi.
Thấy cái bóng kia lấy tốc độ nhanh nhẹn chạy lại, phải cố ép mắt mở ra, mơ hồ nhìn thấy được mấy bộ tây trang đen, không giống đồng phục của đội cảnh vệ hộ pháp, là ai thế? Ngẩng đầu lên, khó hiểu nghe thấy tiếng người thì thầm bên tai, sao mọi người thích trò chuyện kiểu giấu mặt vào ban đêm vậy.
“Không đúng, khí giới, mùi hương, v..vv… không đúng.” Cái giọng này, là… Kyoya?
Tôi khó hiểu quay sang bên cạnh, chính xác là hắn đang đứng bên cạnh tôi, là từ khi nào? Không đáng quan trọng, sự ung dung thường thấy trên mặt bỗng biến mất vô tung, dựa trên cái biểu cảm đó, hắn đang trầm ngâm cái gì? Cái gì không đúng? Đôi mắt tối đen như mực trở nên sắc lẹm, hẹp hòi tới mức khiến người ta cảm thấy bị bóp nghẹt đến không có khí thông để thở.
Mọi giác quan đều không kịp phản ứng lúc biến cố xảy ra quá chóng vánh, đầu đảo đảo mấy vòng, mắt còn ngơ ngẩn nhìn hắn, bỗng vài sợi tóc đen theo gió bay qua trước mặt, tầm mắt lập tức đảo lộn rối tung lên, không định hình được phương hướng nữa.
“Ơ, Kyoya?” Tôi bị người ta ôm vào ngực, cánh tay nhỏ, song cứng rắn, gắt gao vòng qua người khuân tôi đi.
Vận tốc hắn di chuyển nhanh tới mức lúc được hạ xuống tôi vẫn còn triệu chứng ù tai, hắn ôm tôi nhảy về phía sau cách chỗ vừa nãy đứng rất xa, vô vàn tiếng nổ nhỏ vang lên. Đèn đường vỡ choang, tiếng thủy tinh bị tác động tan vỡ vang lên khắp xung quanh, việc thiếu đi ánh sáng khiến tôi không định hình được toàn cảnh, điều đó là tôi thấy bất an hơn.
Phải rồi, Otsumi…
Tôi nhìn thấy có những ánh lửa đỏ bốc lên, từ từ thành một cột lớn, lửa bập bùng mang theo sức nóng ghê khiếp, tôi trân trân nhìn cái cột lửa lớn đó, tiếp tục, tiếp tục lan ra rộng hơn. Thị trấn chính thức lâm vào hỗn loạn.
“Là quân từ bên ngoài, dùng súng không có bộ phận giảm thanh.” Âm thanh trong trẻo mà lãnh khốc không chút để tâm của hắn truyền đến bên tai.
Hắn vẫn ôm chặt tôi, lúc này chúng tôi đứng trên mái một nhà dân, mái dốc nên nếu hắn buông thả một chút tôi cũng sẽ mất sức mà tuột rút xuống theo hình mái ngói, nhưng trông hắn vẫn rất thoải mái, hệt như tôi không có chút sức nặng nào. Lửa sáng giúp soi chiếu cảnh vật, từ vị trí của chúng tôi có thể bao hàm mọi ngóc ngách. Hơi ra nhè nhẹ nhìn xuống dưới, rất nhiều tiếng thét chói tai cứ như một âm điệu ghê rợn cảnh tỉnh. Không được, không có thời gian để đứng nhìn, vừa rồi cái vụ tấn công kia có thể khiến cho không ít người bị thương.
Tiếng súng đạn đùng đoàng vang lên rất ầm ĩ, cảnh hoa trí vốn hài hoà lại nằm la liệt trên đất bị người khác dẫm nát, tàn tạ và la liệt, bốn phía đều bao trùm hoả hoạn, hắn đang cúi xuống đối mặt tôi cũng hơi ngẩng đầu lên, mân môi rất hiếu kì, “Ra là vậy, kẻ địch tấn công theo từng đợt sẽ tạo thành thế gọng kìm từ bốn hướng, dồn Namimori vào tâm trận chiến, dễ dàng diệt trừ. Xem ra đối phương nhất định là cao thủ tính toán, bằng vài thủ thuật có thể vượt qua hàng phòng thủ uy nghiêm của đội cảnh vệ.”
Tôi không theo kịp phản ứng điên rồ của hắn, nhận thức bản thân đang rơi vào tình trạng nào, lập tức túm lấy áo hắn, cố nói to vượt qua lớp súng nổ liên hồi, dường như muốn dồn hết gân trên cổ mặt đỏ gay hét lên: “Khoan đã, đây không phải lúc để bình thản, chúng ta không nên đứng ở đây, phía, phía dưới…” Phía dưới là người dân đấy!
“Đúng thế.” Hắn đánh gãy lời nói chưa trọn vẹn ý nghĩa của tôi, “Thế sự rất nguy hiểm, tiếng súng không kèm giảm thanh có thể ảnh hưởng đến thính lực của cậu, không chừng sẽ bị doạ sợ, nơi này không thích hợp cho Amaya, về nhà đi.”
Về nhà? Khoan khoan! Tôi với hắn đang không nói về cùng một chủ đề mà! Thề thật rốt cuộc hắn đang thuộc về hệ quy chiếu nào trong tương lai sao? Cái ý nghĩ thiên tài ấy, về nhà con khỉ!
“Từ từ!” Ít nhất phải có sự chấp thuận của tôi chứ, cậu có biết cậu nhảy thoăn thoắt qua mấy nóc nhà dân như vậy, chìm rồi nổi khiến tôi cảm giác như đang trải qua chín kiếp chết khổ trước kia của Đường Tăng* không hả!! Cho dù có phát điên tôi cũng không bao giờ nghĩ đến trường hợp này.
(*Mình xem phim lâu rồi nên cũng không nhớ rõ bạn nào biết thì nhắc tui để tui sửa cho đúng nha)
Hoảng loạn cách mấy cũng cảm nhận được hơi nhiệt của gió mơn trớn lướt qua tai, mây chạy qua mắt như một cuốn film tua nhanh, vị khói đen xoay vòng trong mũi, khung cảnh xung quanh biến ảo khôn lường, không còn thấy được trọng lực ảnh hưởng nữa.
Hắn ôm lưng tôi nhảy đi về sau, bỗng tôi nhìn ra phía trước lại thấy một trận nổ nữa. Ù tai rồi, tiếng nổ hay tiếng cầu cứu cũng nhẹ đi như tơ hồng rơi trên thảm lông, như mây trôi gió thoảng. Hoa sen trên tay tôi rớt xuống từ bao giờ, vương vãi trên đất, hắn tự nhiên chậm lại một ít, mở miệng kề sát tai tôi nói: “Nhắm mắt lại Amaya, loại chuyện này cậu không cần thấy, cứ nhắm mắt rồi đợi tôi, ngoan.”
Tôi có chút khó hiểu, vẫn nhắm tịt mắt lại, cảm giác hoạn lạc ngoài kia hoá thành giấc mộng không dấu vết. May mà hắn chỉ bảo tôi nhắm mắt, chứ không trực tiếp dùng tay ép tôi nhắm lại, vì hành động đó ở kiếp trước chỉ dùng cho người chết.
Vì không nhìn được gì, tôi cho rằng hắn là điểm để bấu víu mà ra sức bấu víu lấy, tưởng tượng như thể chỉ cần bám lấy hắn sẽ có thể được che chở. Tiếng gió rít gào ầm ầm giao tạp cùng tiếng người bên dưới cứ thoắt thoắt lại hiện hữu bên tai, khiến tôi cực kì bất an, run run miệng cố nói: “Kyoya.”
Hắn trả lời rất ngẫu hứng, thoải mái nhảy đi, lâu lâu lại doạ tôi giật mình khi hắn bỗng dùng lực nhiều hơn để vượt qua chướng ngại nào đó, ngâm trong miệng: “hm?”
“Chậm lại, chậm lại…” Tôi vỗ vỗ vai hắn, ngăn cho cơn buồn nôn ập đến. “Tớ, bệnh đau đầu lại tái phát, cứ thế này, sẽ nôn…” Vì đã mệt mõi vãng lai với hàng tá thứ chuyện không đâu xảy tới, tôi không còn sức để đôi co, tông giọng van nài: “Thả lỏng ra, cậu sẽ siết chết tớ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com