Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 19: Này! Lại gặp nhau rồi!

Cả nhà Haganezuka cùng Kaji đều đã ăn xong bữa tối. Hotaru đã xuống chỗ lò rèn để lấy thanh kiếm cho Kaji, còn tất cả mọi người trong nhà thì nhanh chóng dọn bát đũa.

- Của cháu đây, thanh kiếm Nichirin.

Hotaru đưa cho Kaji một cái hộp gỗ dài.

Kaji chậm rãi lật nắp chiếc hộp lên, nhìn vào bên trong  

Là một thanh kiếm.

Một thanh kiếm Nichirin tuyệt đẹp.

(Yep, kiếm của Kaji đây, không quá đẹp mà cũng không quá phèn, toi nghĩ thế :v)

- Đẹp quá chú! Cháu cảm ơn nhiều lắm!

- Hahaha, chú là ai? Là Hotaru Haganezuka chứ còn là ai nữa!

- Coi nè Hakina, mẹ em làm ra cái Tsuba này đẹp quá! Cô khéo tay thật đó cô.

Bí mật nè, không phải là một thợ rèn sẽ làm ra hết các bộ phận của một thanh kiếm Nichirin đâu. Sẽ có một bộ phận người trong làng làm ra các chi tiết  đấy. Cô Ayame chính là một người làm Tsuba đó. Coi nè, Tsuba cô làm cho Kaji trông rất đẹp a~

- Ôi cháu yêu, đó là cây kiếm đầu tiên của cháu mà, tất nhiên nó phải đẹp rồi - Ayame xoa đầu Kaji.

- Chắc ngày mai chị sẽ đem theo cây kiếm này tới nhà chị để bố mẹ chị coi. Chắc họ sẽ thích lắm.- Kaji phấn khích nói với cô bé đang ngồi ngay cạnh mình.

- Em cũng thế. Cũng lâu lắm rồi em chưa được tới nhà chị.

- Hakina, con không được lên đó-Ayame bảo con.

- Cô,em ấy biết hết rồi mà.

- Biết?

- Thì là mấy thứ liên quan tới quỷ, rồi cả việc con đi làm kiếm sĩ nữa. Cháu nói hết cho em ấy rồi. Đằng nào em ấy cũng 12 tuổi rồi, giống như cháu 3 năm trước mà thôi, sau rồi không sớm thì muộn em ấy cũng biết hết.

Hai vợ chồng quay ra nhìn nhau.

- Vậy giờ em ấy được đi tới nhà cháu chưa ạ?- Kaji hỏi tiếp.

- ....Chắc là được rồi.

- Vậy mai em đi cùng với chị nha‐ Kaji xoa đầu Hakina- Còn bây giờ tụi cháu xin phép lên phòng ạ.

Hai chị em lên phòng, cô lôi ra từ trong tủ cây đàn của mình, ngồi trong góc phòng. Cô bé kia thì lân la tới ngồi bên cạnh cô.

- Hừm...dạo này lười đánh đàn quá, tay chắc giờ bị cứng rồi...
- Ao, em thấy ngày nào chị cũng đánh mà.
- Ôi Hakina ngốc của chị, ở đó chị phải luyện tập suốt, không có rảnh rỗi như ở đây đâu. Lúc nào còn sức thì đánh một chút, còn mấy hôm tập nặng thì đến ngón tay chị nó cũng run run luôn, không có sức chơi đàn.
- Vất vả quá..
- Vậy chứ em ở đây em có làm cái gì mới không nào?
- Có chứ neesan. Em cũng học đánh đàn như chị, nhưng mà không phải Biwa. Em học chơi Shamisen cơ.

Cô bé đứng dậy, chạy tới chỗ tủ đồ của mình lấy ra chiếc đàn Shamisen mới tinh.

- Mới thế này thì chắc là tập chưa lâu lắm hả?

- Dạ...mới được có 1 năm thôi.

- Có dám đánh cho chị nghe không?

- Dạ có. Em học đàn là để chơi cho Kaji-san nghe mà.

- Yêu em lắm. - Cô bỏ cây đàn trong lòng mình ra, vòng tay ôm lấy cô bé.

Hakina bắt đầu gảy đàn. Những ngón tay thanh mảnh của cô bé bắt đầu gảy ra những âm thanh rất hay.

Woah, con bé mới học 1 năm mà đánh hay ghê...mình học 2 năm mới được như em ấy..

- Hakina à, đừng đánh nữa..

- Ơ, em đánh không hay ạ?

- Không, em đánh hay lắm. Nhưng trời tối muộn rồi, ngủ thôi mai còn đi nữa.

- Dạ.

____________________________

- Kaji, Hakina, dậy đi hai đứa.- Tiếng cô Ayame từ bên ngoài cửa phòng vọng vào.

- Oáp~~~~, dạ tụi cháu dậy rồi ạ...

Dụi dụi đôi mắt mình, cảm thấy một bên cánh tay tê rần, Kaji quay sang mới thấy một Hakina đang nằm trên cánh tay mình ngủ ngon lành.

- Oy, Hakina, dậy- Cô gọi.

- Không..đâu...

- Dậy. Cánh tay chị tê lắm rồi.- Cô rút cánh tay mình ra khỏi đầu Hakina.

- Dạ dạ em dậy em dậy.

- Từ đầu đã thế có phải tốt hơn không.

Cả hai làm vệ sinh cá nhân xong, bước ra phòng ăn ăn sáng cùng cô chú.

- Tụi cháu ăn xong rồi ạ. Xin phép cô chú cháu với Hakina tới nhà bố mẹ cháu ạ.

- Đi cẩn thận nhé!

Hai chị em đi ra ngoài cửa. Kaji thì đi lấy thanh kiếm đã được để ở đó giắt vào hông, rồi dẫn Hakina lên núi, nơi có nhà cô ở đó.

Hôm nay là một ngày tuyệt vời. Nắng không quá chói chang nhưng vẫn đủ để những bóng cây in bóng xuống đất. Vài ánh nắng thì xuyên được qua cả tầng lá rậm rạp, chiếu xuống đất và đôi lúc lại ở trên mặt người đi qua chúng. Chim trong rừng hót từng tiếng líu lo vọng vào tai nghe thật vui thích, và những con bướm với đủ sắc màu bay qua vờn lại như đang trêu ngươi vậy.

- Tới rồi, Hakina.

Ngôi nhà Kaji từng ở hiện ra trước mắt hai người. Rêu phong đã bắt đầu xanh rờn trên cột nhà, nhưng ngôi nhà trông vẫn rất sạch sẽ, giống như ai đó đã dọn dẹp ngôi nhà này lúc cô không ở đây.

- Nhà sạch sẽ quá. Chắc là bố mẹ em đã dọn dẹp nơi này lúc chị không ở đây.

- Em cũng nghĩ thế.

Cả hai đi khắp cả ngôi nhà. Kaji bước tới chỗ gian phòng của bố mẹ, trông nó vẫn như vậy, vẫn tồn tại như chưa có chuyện gì xảy ra, và mang mùi thơm của cây cỏ như chưa từng tỏa ra thứ mùi đáng ghê tởm như máu.

- Kaji-san, đây là....- Tiếng Hakina vọng ra từ Engawa.

Kaji bước ra, thấy Hakina đang đứng đó, trước mặt là hai ngôi mộ của bố mẹ mình.

- Ừ, mộ bố mẹ chị.

- Em...

- Con chào bố mẹ, con về rồi đây. Cảm ơn hai người đã luôn phù hộ che chở con, con đã vượt qua được Kỳ kiểm tra cuối cùng và chính thức thành một kiếm sĩ rồi đây. Đây này - Kaji gỡ thanh kiếm ra khỏi hông - Chú Hotaru đã rèn thanh kiếm này cho con đấy. Đẹp lắm đúng không? Con đã chịu ơn cả hai cô chú rất nhiều, vậy nên con sẽ cố gắng để trở thành kiếm sĩ giỏi nhất, nhất định là thế.

- Còn nữa...- Kaji quay sang Hakina - Con mang theo cả Hakina-chan nữa. Chắc hai người vẫn còn nhớ tới em ấy đúng không ạ?

"Chị nghĩ em nên nói một câu chào tới họ"- Cô nói thầm.

- Ơ...con...con chào cô chú...Hakina đây ạ. Chị Kaji thành một kiếm sĩ thực thụ rồi đó, cô chú không phải lo nhé. Con tin rằng chị ấy sẽ trở thành một Diệt quỷ sư tốt, và con cũng nhớ cô chú lắm...

Cả hai im lặng.

- Thôi nào Hakina, không khí bị chùng xuống rồi. Coi nè, chim hót vui vẻ như thế thì cũng không nên buồn nhiều, đúng không?

- Thế còn chị?

- Chị cũng không buồn. Chị chỉ cần nghĩ rằng bố mẹ chị vẫn còn đang theo dõi chị là chị sẽ không buồn nữa. Họ cũng dõi theo Hakina nữa nè. Đừng buồn nha...

- Ai bảo với chị là em buồn? Xem em cù léc chị nè.

Tiếng cười khúc khích của hai chị em nào đó vang ra cả ngôi nhà.

_____________5 ngày sau _______________

Vừa mới bước xuống nhà, Kaji rất ngạc nhiên khi thấy một con quạ đang đậu chễm chệ trên chiếc bàn ở phòng khách. Bên cạnh nó là một gói đồ đen thui.

Kaji mất một lúc mới nhận ra đây là quạ Kasugai của mình.

- Kasugai?

- Quạ...quạ....Jinoko Kaji nghe đây. Nhiệm vụ đầu tiên này ngươi sẽ hoàn thành cùng với Kamado Tanjirou. Ngươi sẽ đi đến phía tây bắc từ nơi Kamado Tanjirou đang ở để cứu lấy các cô gái trẻ đang dần dần biến mất mỗi đêm . Hãy giết con quỷ ở đó. Nhớ cho kỹ, Jinoko Kaji.

- Cảm ơn, tôi biết rồi, tôi sẽ tới đó nhanh nhất có thể. Mà Kasugai, cái gói đồ....

- Quạ...quạ... tên ta không phải là  Kasugai. Tên ta là Takehiko.

- Ừ thì Takehiko. Nhưng tôi đang hỏi về gói đồ đen thui kia kìa- Kaji chỉ tay về phía gói đồ.

- Đồng phục của ngươi đấy.

- Vậy sao? Cảm ơn.

- Quạ....quạ...

Con quạ bay đi mất.

Số mình hay đi cùng với Kamado Tanjirou quá vậy?

Kaji liền đi xuống lò rèn.

- Chú ơi - Kaji gọi

- Sao đó?

- Quạ Kasugai vừa mới thông báo nhiệm vụ đầu tiên của cháu. Cháu sẽ đi cùng với Tanjirou nữa. Không biết chú rèn kiếm của cậu ấy xong chưa?

- Ngày mai chú sẽ đi đưa kiếm cho cậu ta. Nếu cháu đã làm nhiệm vụ cùng cậu ấy thì chắc hôm đó cháu sẽ đi cùng chú.

- Vậy sao ạ?

- Ừ

Và đó chính là lý do tại sao Kaji lại đang trên đường tới nhà của Tanjirou cùng với Hotaru.

Để đi được cùng chú ấy thì cũng khá là nan giải, tất cả là do đứa con gái bé bỏng của chú ấy.

- Khôooooooooonnggg, con không cho chị ấy đi đâuuuuuuu!!!!! Chị ấy mới ở với con có mấy ngày thôi mà.

- Hakina, chị ấy phải đi làm nhiệm vụ, nếu chị ấy chậm trễ thì sẽ không được mất.

- Không đâuuuuuuuuuuuuuuu!!!!!!!$^:#;.

Kể mà dứt ra khỏi được cô bé ấy lúc đó cũng là chuyện lạ.

Con bé bám dai như đỉa.

Tội nhỏ ghê.

- Leo lên núi này nữa là tới nơi rồi - chú nói.

- Dạ.

Cả hai leo lên núi. Con đường đất nhỏ dẫn cả hai chú cháu lên trên ngọn núi. Vì đoạn đường không được bằng phẳng lắm nên những chiếc chuông gió hai chú cháu đội cứ kêu leng keng suốt.

Làm ơn, tôi sắp không chịu nổi việc phải đeo cái mặt nạ này lắm rồi.

Lúc này, mũi của Tanjirou ngửi thấy một mùi khác lạ, liền chạy ra cửa xem, mới thấy có hai người đều đội cái nón có gắn chuông gió. Một người thì mặc haori họa tiết Mặt trời, bên trong mặc đồ sáng màu,sau người đeo một hộp thon dài, người còn lại thấp hơn thì mặc haori hoa, bên trong mặc bộ đồ giống như thứ cậu vừa nhận được hôm trước, bên người giắt một thanh Katana. Cậu tự hỏi người đó là người đi theo bảo vệ cho người kia?

- Urokodaki-san, đây có phải là người mà ông nhắc tới không?

- Đúng rồi đấy!

- Tôi là người rèn ra thanh kiếm mà sắp tới Kamado Tanjirou sử dụng.- Hotaru mở lời.

- A, phải rồi. Còn đây...có phải là người đi theo bảo vệ ông không ạ?

Trời ạ!

Đột nhiên Tanjirou bị người mặc đồ đen cốc vào đầu.

- Này....

Kaji tháo cái mũ trên đầu xuống, cởi bỏ mặt nạ.

- Này cái gì! Lại gặp nhau rồi!

__________________________

Đăng xong rồi thì tôi đi học đây mọi người ạ.

Giải thích thêm thì Tsuba là kiếm cách, tức là thứ ngăn cách giữa lưỡi kiếm và cán kiếm á.

# Kaji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com