Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12: Maneki - Gia tộc Ubuyashiki

Cứ ngỡ phải bỏ xác nơi đất khách quê người, ai ngờ lại nhận được thánh chỉ:

"Oyakata-sama có lệnh. Thả cô gái tóc trắng cùng con mèo ra, ngài muốn nói chuyện riêng với họ!" By một thanh-trung niên che mặt nào đó bỗng tỏa ra ánh hào quang chói lòa của hội thánh đức chúa trời.

Đám người kì dị kia vô cùng bất mãn, mà khi bất mãn người ta thường từ chối yêu cầu.

"Đừng đùa! Để Oyakata-sama tiếp xúc với con quỷ này? Không thể được!"

Hakuneko dựa vào cái cây gần đấy để che nắng, nàng lừ mắt thở hắt một hơi. Ngồi không cũng bị tên kia chỉ vào mặt gọi là quỷ.

Oy oy, xúc phạm nhau quá đó.

Một tên khác đột ngột rút mạnh kiếm, hung hăng nắm cổ áo nàng kéo lên, chĩa vào mắt quát lớn.

"Không thể tin vào lũ quỷ được, giết hết chúng là cách tốt nhất!"

Bạch mao thiếu nữ đến liếc mắt cũng lười, bị tên kia xách cổ áo nhắc bổng lên có thể tóm gọn 'nhẹ tựa lông hồng'. Đằng sau, con mèo tam thể nhe răng gầm gừ, đồng tử đen hung hăng co rút sẵn sàng lao vào gặm nát đầu tên dám làm tổn thương chủ nhân của nó.

"Đừng có lờ ta!"

"Hạ hỏa nào. Dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ."

Tên nắm cổ áo nàng tức giận lắc mạnh thì được người khác ngăn cản. Vị huynh đài kia thật tốt, sẽ tốt nếu bỏ cái cụm từ 'chỉ là một đứa trẻ'!

"Đừng trông mặt mà bắt hình dong, ta đã hơn cả ngàn tuổi rồi."

"..." by vị huynh đài tốt bụng.

"..." by những người có mặt.

"QUẢ NHIÊN NÓ LÀ QUỶ!!!!!"

"BÌNH TĨNH!!! OYAKATA-SAMA RA LỆNH KHÔNG ĐƯỢC GIẾT NÓ!!!"

"TA CÓC CẦN BIẾT!!!"

Khoa học và logic đã chứng minh, bệnh ngốc có thể lây qua đường không khí. Nekomaru một phút trước còn làm vẻ ngầu lòi sẵn sàng làm cái hành động mà mấy thằng cha trong tiểu thuyết mỗi khi bị trói căng cơ một phát đứt dây, giờ như một con mèo lông vàng lạc giữa một bầy 'cậu vàng' khác. Không hẳn mình nó là mèo, còn vị chủ nhân tội nghiệp chân không chạm đất đang đứng giữa chịu trận. Không hiểu sao nhìn cái cảnh này làm nó nhớ đến tháng ngày 'vui vẻ' cùng chủ nhân, nhột nhột thế nào ý.

Còn một điều nữa...

Khi nào mới được cởi trói đây? Nóng muốn chết nyaaa!!!!

Ai cũng khó chịu khi bị nhầm là người này người nọ, đặc biệt là bị nhầm với cái đám dị hợm truy đuổi mình như truy mấy con thú hiếm aka quỷ-san. Cũng nên tích chút công đức chứ nhỉ?

"Mấy vị đại nhân đây nhầm lẫn gì rồi chăng? Ta không phải là quỷ."

"Đ** tin."

Rột!! - tiếng gân xanh.

Nàng hít một hơi thật dài, cố gắng để mặt không thành dạ xoa.

"Thật sự ta không phải quỷ."

"Chứng cứ?"

Bỗng dưng ánh sáng chiếu từ đằng sau Hakuneko trông chả khác gì vị thánh nhân khiến cả đám che mắt. 'Thánh nhân' mỉm cười, ánh mắt nhân tư nhìn xuống như nhìn những kẻ ngốc, ngài buông lời hoa mĩ ngọc ngà động lòng người.

"Bây giờ đang là giữa trưa và trời nóng đến nỗi chiên được một quả trứng đó đồ óc chó."

".."

Đến lời nói cũng chất chứa sự nhân từ cho những kẻ ngu ngơ khờ dại, quả là một vị thánh giầu lòng nhân ái.

____________

Bạch mao thiếu nữ ngó nghiêng căn phòng tiếp khách rộng lớn, trước mặt là đĩa bánh mochi đậu đỏ cùng cốc trà xanh còn nghi ngút khói được một người áo đen đề chữ kakushi che kín người mang đến.

Đằng sau nàng, con mèo tam thể nằm ngáp, lười biếng liếm lắp, chải chuốt lại bộ lông xù của mình. Nàng nâng cốc trà lên môi, giọt nước đầu tiên sau mấy tiếng đồng hồ phơi nắng.

"Dù ngươi có chải chuốt kĩ càng cũng không khiến ngươi đẹp lên đâu."

"Bộ lông này là niềm tự hào của tôi đó, nyaa."

"Mập như ngươi không xứng với niềm tự hào đó."

"Tôi không có mập!!"

"Thế con mèo nào vì quá mập mà làm đứt dây trói của người ta?"

Bỗng nhớ lại nửa giờ trước, khi đám kia miễn cưỡng tin nàng không phải là quỷ nên phải cởi trói cho nàng. Đến lượt con mèo thì đột nhiên nó phát ra tiếng lục bục, tiếp theo sợi dây trói nó bị đứt vô tình đánh lệnh mặt một kakushi gần đó khiến thanh niên tội nghiệp văng xa 5m, bất tỉnh nhân sự.

"Eo tôi ọp 3cm..." Nekomaru nhỏ tiếng phản bác.

"3cm cũng không thể thay đổi cái sự thật là ngươi béo đâu, đồ mập ú." Nói rồi nàng tặc lưỡi, vươn tay vỗ vào cái bụng ngấn mỡ. Cái bụng nó rung rung một hồi rồi dừng hẳn.

"Xin lỗi đã làm phiền các vị, Oyakata-sama đã đến."

Một giọng nữ thông báo từ bên ngoài, sau đó cánh cửa nhẹ nhàng trượt qua một bên bởi một kakushi nữ.

Đi vào trong là một dáng người nhỏ con tầm 7 tuổi, khuôn mặt thanh tú ưa nhìn, kết luận => con gái.

Hakuneko nhìn vị kakushi nữ sau khi pha trà cho 'Oyakata', rồi lại nhìn kakushi đó lễ phép đóng cửa, rồi lại nhìn vị 'Oyakata'. Nàng nhịn không được, buộc miệng thốt ra nội tâm.

"Cho hỏi các hạ là trai hay gái?"

"Heh??" ×2

Con mèo tam thể xù lông, nắm lấy hai vai nàng giật giật: "Chủ nhân có biết ngài vừa phòi cái gì ra khỏi miệng không hả?! Tục ngữ tặc lưỡi 7 lần trước khi nói của ngài đâu rồi?!" Mặc dù suýt chút nữa tôi cũng thốt ra câu tương tự. Đương nhiên câu sau nó nuốt tọt vô bụng.

"Ta xin lỗi! Tại ta không kiềm chế được!!"

Oyakata bị hỏi như vậy thì bất ngờ đến đơ người, nhìn cảnh một người một mèo cãi nhau vô cùng xung sức thì bật cười. Ngài vẫy tay thu hút sự chú ý, khóe miệng run run, cố nhịn cười.

"Không sao, không sao, tôi không bận tâm."

"Vậy, vậy sao? Hahaha." Con mèo tam thể buông vị chủ nhân bị hoa mắt do lắc quá mạnh, cười ngượng nghịu.

"Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Ubuyashiki Kagaya. Lãnh chúa của vùng đất này và là con trai."

Nekomaru thở phào một hơi, thì ra người ta là con trai.

Khoan!!

Con trai? Con trai?! Là còn trai?!!!

"Điêu tọa! Trần đời có thằng con trai nào nhìn chả khác gì một đứa con gái chứ, nyaa!!!!"

Mắt con mèo tam thể như muốn nổ đom đóm, nó hét lớn văng nước miếng tùm lum. Nó xấp lại gần Ubuyashiki Kagaya, vươn hai cái móng với dòng chữ trên mặt 'phải chek hàng xác nhận có phải fake'.

"Ngươi nghĩ mình đang làm gì hả con mèo tam thể kia!!!"

Bốp!! - song kick

Hakuneko đã hạ đo ván Nekomaru bằng cú đã đầy uy quyền một cách đẹp mắt!! Quả là một màn trình diễn trên cả tuyệt vời!!!

_____________

Bung lụa đi, hỡi ý tưởng!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com