Chương 6: Công Chúa Của Vương Quốc Fritzie
Vì muốn giữ phòng bếp được bình yên, quản gia không chút khách khí đuổi Guinevere đi làm việc khác.
Chẳng hạn như, bưng bữa tối lên cho quốc vương.
Tính ra Guinevere cũng không ăn hại về phần này, nhưng vẫn bị quản gia cho người theo dõi. Cụ thể chính là người đang đi bên cạnh nàng đây.
Là một nữ hầu khá xinh xắn, hoạt bát. Tên là Vedia.
Vedia làm việc ở đây đã bốn năm rồi. Bởi vậy mới được quản gia tin tưởng mà giao Guinevere cho nàng ấy.
"Arilde, ngươi tốt nhất đừng chọc giận quản gia của chúng ta. Cơn giận của ngài ấy ngươi không gánh nổi được đâu!" Vedia đi đằng trước đột nhiên quay lại nói với Guinevere.
Arilde chính là tên mới Guinevere.
"Ta hiểu rồi." Guinevere nhanh chóng gật đầu.
Mắt thấy Guinevere vừa đáng yêu lại vừa ngoan ngoãn như thế, Vedia không kìm lòng được nhảy lên ôm nàng cọ cọ, "Ari~ Sao ngươi lại dễ thương đến thế cơ chứ?"
"Thỉnh buông ta, Vedia." Guinevere nhíu mày, dùng tay nhẹ đẩy con bạch tuộc này ra.
Nàng không quen có người thân cận quá với mình.
Không biết tại sao, nhưng thói quen này đã theo nàng từ nhỏ rồi.
Bất quá, nếu người đó là thân nhân của nàng thì không sao.
Vedia dường như cảm nhận được sự khó chịu của Guinevere, lập tức buông nàng ra. Nhưng đôi mắt tràn ngập ủy khuất ấy vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Guinevere.
Guinevere: "..." Nàng không làm gì sai cả...phải không?
...
Đứng trước cánh cửa được mạ vàng nhìn vô cùng xa xỉ.
Quản gia bỗng xoay người quan sát hai hàng người hầu trước mặt mình, rồi nghiêm nghị lên tiếng, "Tới nơi rồi. Liệu mà làm tốt công việc của mình, đừng để quốc vương mất mặt. Nhất là ngươi đó, Arilde."
Guinevere: "..." Quản gia đại nhân không cần nói rõ vậy đâu.
Vedia đứng bên cạnh nàng, nhanh nhẹn đi lên khoác tay Guinevere tới trước quản gia, "Ngài đừng lo. Thần sẽ chăm sóc tốt cho nữ hầu mới đáng yêu này!"
Quản gia gật đầu vừa lòng, "Vậy phiền ngươi, Vedia."
"Vâng."
Hai bên cửa chậm rãi mở ra.
Ánh sáng vàng kim chói mắt, hương vị quý tộc cổ điển nhanh chóng khiến đầu óc của mọi người đình trệ vài giây. (Trừ Guinevere và những nô bộc cũ ở đây.)
Cũng đúng thôi.
Họ chỉ là những người dân bình thường được tuyển chọn làm người hầu, đối với mọi thứ xa hoa thế này cũng là lần đầu tiên thấy được. Biểu sao...
Lấy trung tâm là cái bàn dài dành hơn cho mười người ngồi, hai hàng người hầu theo hướng dẫn của quản gia, chia ra hai bên, lần lượt từng người bưng từng món đặt lên bàn, rồi lui ra đợi các điện hạ dùng bữa.
Tới lượt Guinevere, may mắn là mọi chuyện đều thuận lợi, nên nàng mới không bị quản gia ghi nhớ vào sổ thuyết giáo.
Sau khi Guinevere lui ra đằng sau. Lúc này nàng mới có thời gian quan sát kĩ quốc vương cùng các điện hạ trong miệng mọi người.
Trên bàn ăn hiện tại có tổng cộng khoảng năm người. Người ngồi vị trí chủ vị chắc chắn là quốc vương của vương quốc này.
Đó là một nam nhân đã có vài nếp nhăn, trên người ông luôn tỏa ra một cỗ hơi thở bá vương khiến người ta không khỏi sinh ra mấy phần kính trọng lẫn sợ hãi.
Bên tay phải của quốc vương là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, diễm lệ. Nếu xếp theo vị trí ngồi và vương miện trên đầu từng người, đây hẳn là vương hậu.
Đối diện vương hậu, hai chàng trai tuấn mỹ với khí thế ngất trời lập tức làm những nữ hầu có mặt tại đây không khỏi mặt đỏ tim đập một trận. Kể cả cô nàng Vedia bên cạnh Guinevere nữa đây.
Đặc biệt khiến Guinevere chú ý không phải là hai nam nhân này, mà là nữ nhân đang ngồi bên cạnh vương hậu.
Phải nói người này vô cùng xinh đẹp.
Đẹp đến nổi chỉ cần một cái nhấc tay, nhấc chân của nàng ấy cũng đủ làm nam nhân trong thiên hạ xao xuyến.
Thừa hưởng sắc đẹp từ quốc vương và vương hậu không phải là người bình thường a. Toàn là trai tài gái sắc.
Một nhà năm người dùng bữa mà không nói một lời nào. Yên tĩnh đến nổi chỉ nghe được hô hấp của từng người cùng âm thanh dao nĩa va chạm nhau.
Cứ nghĩ bữa ăn sẽ kết thúc trong im lặng, nhưng không, cô công chúa đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí này.
"Phụ vương, lời hứa..."
"Ta không chấp nhận." Quốc vương bỗng cắt ngang.
Chỉ một câu này, mọi người trên bàn ăn lập tức dừng lại động tác của mình.
Hai hoàng tử không tiếng động giương ánh mắt lo lắng nhìn em gái bảo bối. Vương hậu cũng không khác nhi tử của bà là mấy, đều âm thầm lo lắng cho nàng ấy.
"Tại sao...chứ? Không phải phụ vương đã hứa với con rồi sao?" Công chúa mạnh mẽ đứng đậy, giọng nói hàm chứa run rẩy kịch liệt.
Nàng ấy thật sự không ngờ tới.
Người cha luôn sủng ái nàng ấy lại có lúc thất hứa với nàng ấy như vậy.
Quốc vương không nhanh không chậm trả lời, "Đúng là ta có hứa với con, nhưng ta sẽ không đồng ý thỉnh cầu này của con."
Trong lòng quốc vương rất áy náy, nhưng không thể làm gì được.
"Phụ vương, con đã cố gắng để làm hài lòng người. Chỉ một câu 'không chấp nhận' liền chia rẽ chúng con sao?!"
Không biết nàng ấy đã chịu phải kích động gì, giọng nói có chút lớn hơn bình thường, nước mắt không tự chủ tuôn rơi.
Ta phải làm thế nào đây Hartmut?
Không được!
Ta tuyệt đối sẽ không để ai chia cắt chúng ta!
Trong một khắc đó, cô công chúa từ nhỏ luôn ngoan ngoãn nghe lời quốc vương, vì tình yêu lập tức can đảm đứng lên chống lại quốc vương.
"Katrina, ngồi xuống!" Quốc vương tức giận quát một tiếng.
Tiếng quát này làm tất cả người hầu tại đây đều run sợ. Quản gia cũng không tránh khỏi kinh ngạc. Làm quản gia ở đây bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiến bà thấy quốc vương tức giận đến vậy.
Vương hậu cùng hai hoàng tử bị ông làm cho giật mình. Ngay lập tức lên tiếng xoa dịu tâm trạng của ông.
"Katrina nhất thời hồ đồ. Vương xin hãy bình tĩnh!" Vương hậu.
"Con bé còn nhỏ, phụ vương xin đừng nóng giận..." Đại hoàng tử Hinrich.
"Phụ vương..." Nhị hoàng tử Heribert.
...
Katrina mặc kệ sự tức giận của quốc vương, ánh mắt kiên định nói, "Phụ vương, tuy ván này người thắng hay con thắng còn chưa biết. Nhưng con chắc chắn rằng, ván này con nhất định sẽ không thua."
Nói xong, Katrina không chút lưu tình quay người rời đi.
Phụ vương, người hãy chờ xem. Con sẽ khiến người phải mở miệng chấp nhận cuộc hôn nhân này.
"Katrina!!"
Đứng một bên xem kịch, Guinevere đối với công chúa Katrina này thập phần hứng thú.
Tình yêu không được chấp nhận sao?
Katrina a? Thật đáng mong chờ.
.
.
.
.
Sự kiện công chúa thách thức quốc vương trôi qua đã được một tháng.
Một tháng này, Guinevere cũng coi như là một nữ hầu chính thức của hoàng cung.
Bất quá điều đáng nói ở đây là...
Nàng vẫn chưa tìm được lọ thủy tinh a...
Nàng chỉ biết nó nằm trong tòa lâu đài này, nhưng không biết cụ thể ở đâu, nên cũng bó tay.
Theo như những người hầu làm lâu ở đây, vương quốc này từng có một truyền thuyết về một báu vật nào đó.
Có nhiều người đã thử đi tìm nó, nhưng không có kết quả. Vì vậy, truyền thuyết này cũng đã đi vào lãng quên không lâu sau đó.
Đối với Guinevere, biết được tin tức này phải nói là vui tới muốn khóc luôn ấy chứ!
Manh mối đã có, Guinevere liền bắt đầu truy tìm nó, bất quá là đêm khuya cơ.
Buổi tối đó, khi mọi thứ đã chìm sâu vào giấc ngủ. Guinevere cùng Astor lén lút đi trong hành lang của hoàng cung.
Đột nhiên có một bóng đen lướt qua làm một người một mèo này phải giật mình, lùi lại núp sau một chậu cây ở gần đó.
"Giờ này còn có ai nữa chứ?" Astor nhíu mày càu nhàu.
"Không biết, đi xem thử."
Guinevere đứng sau cây cột, âm thầm hé mắt nhìn bóng đen đang lấp ló kia. Bóng dáng đó mặc áo khoác đen trùm đầu, nên nàng không thấy rõ lắm, nhưng theo ánh trăng dịu nhẹ dần chiếu lên, nàng vẫn thấy được một chút của khuôn mặt người đó.
Guinevere hơi ngạc nhiên.
Công chúa Katrina, nàng ấy đang làm gì ở đây vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com