Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26. Người mới đến

Trời mây đen ùn ùn kéo đến, sấm rền vang dội tạo cảm giác rợn người.

Người chị xuất hiện với những lời than thở đau đớn và trách móc. Vẫn là đôi tay xù xì ấy, vẫn là bộ đồ tân nương rách rưới ấy, nhưng không còn đáng sợ nữa.

Đáng sợ vẫn là lòng người.

"Cuối cùng em cũng đến rồi."

Từ Cẩn khẽ nuốt nước bọt. Cô ta có thể đoán được sau lớp khăn đỏ là gương mặt tràn ngập sự phẫn uất và tức giận của chị mình.

"Có phải em đang tìm anh ấy không? Em muốn ở bên anh ấy sao?!"

Người chị chỉ tay vào cô ta nói to. Xương cốt chất đống thành núi kia lăn lóc rời rạc ra. Từ Cẩn mắt đỏ hoe, vẫn cứng miệng đối đáp: "Anh ấy không phải A Huy. A Huy đã chết rồi."

Người chị từ từ hạ tay xuống, khóc thành tiếng đau lòng.

Từ Cẩn lại nói tiếp: "Trống làm từ da người có thể biến ước mơ thành hiện thực, buộc phải dùng da của bản thân để làm."

"Lúc em chịu nỗi đau đớn, lột da của mình làm trống, vậy mà A Huy vẫn không yêu em."

Lăng Cửu Thời đứng cạnh cô ta lên tiếng: "Vậy nên cô lột da của chị mình mặc vào người?"

Cô ta mạnh miệng phản bác lại: "Ai bảo anh ấy chỉ thích mỗi chị tôi. Nhưng tại sao tôi có dáng vẻ của chị gái rồi, mà A Huy vẫn không yêu tôi?"

Người chị chẳng biết tỏ bày nỗi oan của mình như thế nào, đau đớn khôn  nguôi. Cô đã làm sai chuyện gì? Tại sao bản thân phải gặp chuyện như vậy?

Nguyễn Lan Chúc lên tiếng: "Người sai không phải cô, là em gái cô."

Người chị cúi gằm mặt, khóc nấc lên. Nhớ lại những chuyện trước đây, là khoảng thời gian hai chị em yêu thương và nương tựa nhau, vui đùa thoải mái cùng nhau.

Ấy vậy mà chỉ vì tình yêu ích kỷ của người em, giờ đây chẳng ai có được lợi cả.

"Bây giờ tìm được em gái của cô rồi. Có thể cho chúng tôi biết vị trí được chưa?"

Nguyễn Lan Chúc tiến về phía của người chị đề xuất cửa ra.

Người chị thở hắt ra: "Trả dùi trống cho tôi. Đó là xương của tôi."

Nguyễn Lan Chúc lập tức đưa cho cô, bản thân lùi lại ba bước, chờ đợi một lối thoát được mở ra.

Chỉ thấy người chị đứng chính giữa mái nhà với bề mặt giống như trống, từ từ ngồi xuống, di chuyển mũi dùi thành một hàng ngang.

Chốc sau, vị trí ấy hiện lên hàng dài như máu đỏ, từ từ nhô lên cánh cửa sắt. Người chị đưa dùi trống ra trước mặt, nó đã tan biến vào không khí.

"Nhanh đi đi, đừng bao giờ quay trở lại nữa."

Người chị chất giọng hối thúc. Mọi chuyện đã được giải quyết, và cô ấy cũng không muốn giữ người chơi trong không gian vô hạn này.

Nguyễn Lan Chúc mà người bước đến cửa đầu tiên, tiếp đó là Lê Đông Nguyên và Trình Thiên Lý.

Nhất là Trình Thiên Ký, cậu nhóc muốn về nhà lắm rồi. Nơi này âm u lạnh lẽo, không biết mấy lần nổi da gà rồi.

Lăng Cửu Thời nhìn Từ Cẩn, xét thấy cô ta mấp máy môi, cả người tức giận đến run lên. Dây trói ban nãy không được chặt, khả năng cô ta sẽ vùng ra rồi tiến đến bóp cổ cậu, ép cậu ở lại với cô ta.

Thích thì chiều.

Lăng Cửu Thời đưa đôi mắt thương hại nhìn cô ta, giả vờ bước mấy bước lên phía trước. Đúng như dự đoán, Từ Cẩn dễ dàng thoát khỏi dây trói, chạy đến bóp lấy cổ cậu, gằn giọng: "Anh không được đi! Anh ở lại đây cho tôi!"

Ơ hay, cô làm gì có quyền quyết định thay tôi?

Nguyễn Lan Chúc ngoảnh lại nhìn, chưa kịp phản ứng thì Từ Cẩn lại nói to: "Đừng qua đây!"

Thiên Lý khó hiểu. Cô gấp làm gì? Chúng tôi còn chưa nhấc chân bước nào mà?

"Chỉ cần lấy da của anh cho A Huy mặc vào, A Huy có thể sống lại rồi."

"Nghi lễ này vậy là đã hoàn thành rồi."

Từ Cẩn nhấn mạnh. Lực đạo tay cô ta không quá mạnh, nhưng đã diễn thì phải diễn cho trót.

Cậu he hé mắt liếc nhìn biểu hiện của Nguyễn Lan Chúc, quả nhiên là anh đang lo lắng cho mình. Lăng Cửu Thời túm lấy cổ tay cô ta, giả vờ trưng bộ mặt đau khổ.

"Cô nhìn kĩ đi. Cậu ấy là A Huy. Lẽ nào cô muốn làm hại cậu ấy?"

Từ Cẩn nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng cũng chịu thả tay ra, buồn tủi: "Tại sao anh không yêu tôi? Tôi vì anh làm nhiều như thế, tại sao anh vẫn không yêu tôi?"

"Anh ở lại được không? Anh ở đây với tôi. Tôi sẽ không thấy sợ hãi nữa."

Cô ta khẩn khoản cầu xin. Đôi mắt dấy lên một nỗi lo sợ cô đơn, hệt như con mèo bị bỏ rơi ngoài đường.

"Tôi không thể ở lại." Lăng Cửu Thời lập tức khước từ, "Cô biết tại sao, bất kể tôi hay A Huy đều không thích cô không? Bởi vì cô quá ích kỷ."

Tròng mắt Từ Cẩn ửng đỏ, giật mạnh cổ áo cậu: "Nhưng tôi yêu anh!"

"Người cô yêu không phải tôi, mà là lớp da này của tôi. Cô quá nông cạn, cô vĩnh viễn không biết tình yêu là gì."

Lăng Cửu Thời trực tiếp đánh thẳng đòn tâm lý khiến Từ Cẩn cứng miệng. Cô ta lùi mấy bước rồi ngồi phịch xuống đất, ngẫm nghĩ mãi, bản thân đã sai ở bước nào rồi?

Nguyễn Lan Chúc bước đến vỗ lưng cậu hỏi thăm. Lăng Cửu Thời giả vờ ho sù sụ, đưa ánh mắt đáng thương nhìn anh, đồng thời đưa tay đặt ở eo anh để làm điểm tựa.

Từ Cẩn cũng nhìn cậu bằng con mắt bất ngờ. Rõ ràng cô ta dùng lực đâu có mạnh. Đàn ông ngày nay sao mà yếu đuối như vậy.

Đau buồn chưa được bao lâu, người chị quyết đòi lại da của mình. Cho dù người em không muốn, cô ấy cũng bằng mọi cách lấy lại thứ thuộc về mình.

Người chị đã trở về dáng vẻ ban đầu, còn người em bây giờ đã trở thành quái vật. Bởi mới nói, trong tình yêu thương không nên chứa chấp sự ích kỷ, không những không được lợi, mà còn phải nhận quả báo.

Vương Tiểu Ưu từ dưới leo lên, nhanh chóng chạy đến cánh cửa sắt, lấy từ trong túi áo chiếc chìa khóa (giả).

Trình Thiên Lý kinh ngạc: "Chìa khóa là cô lấy à? Diễn giống thật đấy."

Vương Tiểu Ưu nhếch mép: "Do các cậu ngốc."

Lăng Cửu Thời có ý tốt nhắc nhở cô ta chìa khóa đó là giả. Nhưng khi người ta nghĩ rằng cửa thoát nằm ở trước mặt mà không chạm tới thì đúng là ngu ngốc.

Vương Tiểu Ưu không tin.

"Manh mối cửa tiếp theo là của tôi!"

Khoảnh khắc cô ta tra chìa vào lỗ khóa, sấm sét giáng xuống đầu cô ta, xem như là sự trừng phạt.

Trình Thiên Lý lắc đầu chán nản. Giá như cô ta có thể chờ đợi thêm một lát nữa, thì có thể thành công vượt ải rồi.

Chìa khóa thật chắc chắn cửa sẽ mở, còn rơi ra một cuộn giấy nhỏ chứa manh mối cửa tiếp theo. Những người còn sống lập tức đi khỏi, bỏ lại cô gái tham lam nằm một đống ở đó.

Trước khi đi, Nguyễn Lan Chúc còn tiện tay lấy luôn cả điện thoại của Vương Tiểu Ưu. Mọi hình ảnh của họ đều được ghi lại trong chiếc điện thoại này.

Lăng Cửu Thời cũng vừa mới bước đến cánh cửa, hai chị em đột nhiên giành giật nhau. Người em thì muốn cậu ở lại, người chị thì cố ngăn người em để giúp cậu chạy thoát.

Lăng Cửu Thời vẫn là nạn nhân của hai cô gái này. Bị kéo qua kéo lại đến đầu óc quay cuồng, còn bị đánh đến ọc cả máu. Cuối cùng cả hai đều bị trượt chân té xuống khỏi mái.

Giây phút khi cậu kịp chạy qua cánh cửa và quay về Hắc Diệu Thạch, bản thân lại ngất xỉu trong vòng tay ấm áp của Nguyễn Lan Chúc.

...

"Tỉnh rồi?"

Nguyễn Lan Chúc túc trực cạnh giường cậu. Chẳng biết qua bao lâu rồi, Lăng Cửu Thời cảm thấy khắp nơi trên cơ thể không chỗ nào không đau.

"Chấn động não, tổn thương mô mềm. Suýt thì bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Rốt cục cậu vật lộn gì với hai cô gái kia vậy?"

Cứ hỏi đến là cậu không muốn nhắc lại. Rõ là Lăng Cửu Thời cố tình không muốn trì hoãn thời gian ở lại cửa, cô em gái vẫn là nhanh hơn một bước, túm lấy cậu kéo giật ra sau, suýt thì ngã chổng vó lên trời.

May thay là có cuốn sổ, trước đó bọn họ tìm được trong vách đá. Cuốn sổ này là của người chị, hình như trong đó còn kẹp thêm một bức vẽ hình ba người nữa.

Nguyễn Lan Chúc nói, bất kì món đồ gì trong cửa đều không thể đem ra ngoài. Nhưng nếu cuốn sổ này đem được, chứng tỏ nó rất đặc biệt.

Nhưng đặc biệt thế nào thì vẫn là nên tìm hiểu sau.

Sau khi đưa cuốn sổ, Nguyễn Lan Chúc còn đưa cho cậu chiếc điện thoại của Tiểu Ưu, đều là những bức hình chụp lén bọn họ.

Ngoài ra cậu còn biết, Vương Tiểu Ưu và nhóm người Hùng Tất là cùng một tổ chức. Mối quan hệ giữa bọn họ vẫn còn là một ẩn số.

"Đúng rồi. Sức khỏe anh ổn chưa?"

Nguyễn Lan Chúc thở dài: "Người nằm trên giường bệnh lại hỏi thăm người đang khỏe. Cậu bị đánh đến ngốc luôn rồi?"

"Tôi đang lo sắp đến cửa tiếp theo, đột nhiên anh có chuyện thì lại phải lo."

"Lo cho thân cậu trước đi."

Lăng Cửu Thời bĩu môi, tỏ vẻ không cam lòng. Nếu không phải vì do hai cô gái kia tranh giành nhau thì người nằm trên giường không phải cậu đâu.

"Tôi có việc, cậu nghỉ ngơi đi."

Nguyễn Lan Chúc đứng dậy, chỉnh đốn lại quần áo, cầm theo chiếc điện thoại của Tiểu Ưu rời đi.

Vừa mở cửa ra trùng hợp bắt gặp Trình Thiên Lý cũng đang đi thăm bệnh, trên tay là một giỏ trái cây.

Cậu nhóc cười hì hì chào anh một cái, rồi tung tăng chạy đến giường bệnh: "Tôi có tin hot đây!"

Lăng Cửu Thời không cần nghe cũng biết cậu nhóc nắm được tin gì. Nhưng để tránh bị nghi ngờ, cậu vẫn phải giả ngơ giả ngốc.

"Lừa tôi à?"

Cậu nhóc tặc lưỡi: "Làm gì có, là tin nóng thật đây."

"Nói đi."

"Có người mới đến Hắc Diệu Thạch."

Trên gương mặt Trình Thiên Lý còn thoáng nét cười hả hê. Giống như đang mong đợi một thước phim hài vậy.

Trang Như Giáo, vẫn là nên lo cho cô ấy hơn.

Nếu đặt chân đến Hắc Diệu Thạch và đối mặt với Nguyễn Lan Chúc, khác nào cô ấy tự nhảy vào nồi nước sôi?

---

Quỵt cũng lâu rồi. Tại lo ôn với thi giữa kì. Mà trông cũng giống drop lắm:))

Chào mừng quay trở lại!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com