Chương 3.
Đúng như hắn nghĩ, Lam Vong Cơ đã ở trong Tĩnh Thất khi Ngụy Vô Tiện vừa tới đến cửa. Ánh đèn mờ soi chiếu lên lớp giấy mỏng của khung cửa đóng kín, ánh nến lung linh huyền ảo phản hiện bóng hình của Lam Vong Cơ, người vẫn ngồi bên án thư, có vẻ như đang đọc sách.
Hay giống như là, đang chờ đợi.
Ngụy Vô Tiện bất giác chột dạ khi nhìn thấy hình ảnh này, cảm thấy trong lòng hắn lại đau âm ỉ. Lam Vong Cơ luôn là chờ đợi hắn. Dù là trước kia, hay cho tận bây giờ vẫn vậy. Tim Ngụy Vô Tiện bất chợt lại nhói lên. Hắn phủi hết mấy giọt nước còn đọng trên người, bế con thỏ lên gần ngực mình hơn, hít một hơi thật sâu và gắng cười thật tươi nhất.
Rồi, hắn đẩy cửa bước vào.
"Lam Trạm, ta về rồi! Mau nghênh đón ta!"
Lam Vong Cơ nhìn lên từ quyển sách của y, cơ mặt không lộ ra bất kì cảm xúc nào để Ngụy Vô Tiện đoán được tâm tư. Y có vẻ không tức giận, hay lo lắng, ít nhất đó là những gì Ngụy Vô Tiện suy đoán. Nhưng khi Ngụy Vô Tiện chỉ đứng chôn chân một chỗ, vẫn khuôn mặt tươi cười, Lam Vong Cơ mới tiến lại trước mặt hắn. Đôi mắt y nhìn lướt lên khuôn mặt của Ngụy Vô Tiện (khiến tim hắn lỡ mất một nhịp, mặt hắn có dính bụi sao? Hay bị thương ở đâu rồi?), ánh nhìn của y chỉ luôn một vẻ ôn nhu, một vẻ ân cần. Không nói lời nào, Lam Vong Cơ giơ tay lên và lau thứ gì đó trên má Ngụy Vô Tiện khiến hắn nín thở lại.
"Có đất," Là những gì Lam Vong Cơ nói.
Ngụy Vô Tiện nhìn vào ngón tay của Lam Vong Cơ, trên làn da không nhiễm bụi trần kia giờ thì đã hiện lốm đốm những vệt đất khô.
"Ồ, chắc bị dính phải lúc ta còn ở trong rừng rồi," Ngụy Vô Tiện vui vẻ trả lời. Thật may không phải là máu!
Lam Vong Cơ chỉ lắc nhẹ đầu. Con ngươi y giờ lại lướt xuống tấm áo choàng trên người của Ngụy Vô Tiện.
"Sao lại để mình ướt như vậy?" Lam Vong Cơ hỏi. Lòng bàn tay y cùng lúc chạm vào cần cổ trắng ngần của hắn. Ngụy Vô Tiện tựa hẳn đầu tay y, mọi thứ chỉ theo một bản năng. Dịu dàng nâng cằm hắn lên, Lam Vong Cơ ôn nhu hôn cái chóc lên trán hắn. Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, để bản thân chìm đắm trong sự ngọt ngào của y. Nhìn thấy vậy, Lam Vong Cơ từ từ di chuyển môi mình xuống, hôn lên cặp mắt hắn, liếm đi những giọt nước vẫn còn vương lại trên đôi mi Ngụy Vô Tiện.
Con thỏ nhảy phóc ra khỏi vòng tay Ngụy Vô Tiện khi Lam Vong Cơ tiến gần hắn hơn. Hai tay y tinh tế ôm trọn lấy cả cơ thể Ngụy Vô Tiện, dần dần trượt tay xuống, chạm ngay tay hắn.
Mắt Lam Vong Cơ mở lớn ra ngay khi vừa mới chạm vào.
"Sao người ngươi lạnh thế này?" Y thì thầm, hơi thở nóng ấm của y lướt trên gò má của Ngụy Vô Tiện khi cất tiếng.
"Do ở ngoài cả ngày đó," Ngụy Vô Tiện nói. Hắn nhón chân lên, cọ cọ mũi hai người với nhau. "Bên ngoài cũng đang mưa nữa. Mau làm ta ấm ấm đi, Lam Trạm."
Tay hắn bị nắm chặt lại. Lam Vong Cơ nhìn vào mắt hắn một lúc, và rồi, không cảnh báo trước, y đưa tay Ngụy Vô Tiện lên gần môi mình, phà phà thổi hơi ấm lên khắp lòng bàn tay hắn, Ngụy Vô Tiện nhắm hờ mắt, rên rỉ trong khoái cảm, tận hưởng sự thoải mái được y mang lại.
"Tắm," Lam Vong Cơ đơn thuần nói. Không đợi đến khi Ngụy Vô Tiện trả lời, Lam Vong Cơ đã ôm cả người hắn lên và đưa hắn về phía thùng tắm.
"Lam Trạm, ngươi rất thích ôm ta thế này, phải không?" Ta có cảm giác kể từ khi ta nói ngươi cứ làm thứ gì ngươi muốn (*), ngươi chẳng thèm để mất cơ hội nào để bế ta cả," Ngụy Vô Tiện khúc khích cười, choàng tay ôm chặt cổ của Lam Vong Cơ.
(T/N: Tiện đã nói câu này từ cái đồng nhân "Bóng ma từ quá khứ" nha =))))))). Dành cho những ai thắc mắc =))))))))
Lam Vong Cơ không nói lời nào. Khi họ đến gần thùng tắm, Ngụy Vô Tiện nhận ra nước nóng đã được chuẩn bị từ trước. Dựa vào việc hắn trở về đã lâu đến vậy, thùng nước đáng lẽ phải lạnh rồi. Nhưng nó vẫn ấm thế này, chứng tỏ nó chỉ vừa được chuẩn bị vài phút trước.
"Cởi quần áo ra," Giọng nói của Lam Vong Cơ vang lên bên tai hắn. Giọng nói trầm ấm và gần đến mức khiến toàn bộ cơ thể Ngụy Vô Tiện run rẩy liên hồi, những lời lẽ của y chẳng khiến người hắn bớt run thêm chút nào. Quay về với thực tại, Ngụy Vô Tiện nhảy khỏi vòng tay của Lam Vong Cơ và bắt đầu tự cởi y phục ướt đẫm trên người mình. Hắn cẩn thận trao chiếc áo choàng cho Lam Vong Cơ trước khi cởi quần áo ra. Lam Vong Cơ giữ lấy chiếc áo, đôi mắt đăm chiêu cùng với chân mày có hơi nhướng vào nhau. Nhìn thấy vậy, Ngụy Vô Tiện – giờ đã cởi đồ sạch trơn, lên tiếng đáp,
"Nó là của Trạch Vu Quân. Ta cần phải giặt và trả nó lại cho y nữa."
Lam Vong Cơ nhìn hắn, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc.
"Không cần," Y nói.
"Nhưng m---aa... xì!"
"Ngươi tắm," Lam Vong Cơ hối thúc hắn, nhận thấy cả người Ngụy Vô Tiện đang run lên khi gió lạnh tràn vào phòng. Nắm lấy eo Ngụy Vô Tiện, y dễ dàng bế hắn lên và đặt hắn cẩn thận vào thùng tắm. Nhắm mắt lại, từ từ vùi mình vào làn nước ấm, hắn thở ra một tiếng hơi đầy thỏa mãn, hoàn toàn ngâm mình trong bồn tấm dễ chịu.
Thùng tắm được đặt ngay bên án thư của Lam Vong Cơ. Khi y thấy Ngụy Vô Tiện đã yên phận tận hưởng trong làn nước. Y ngồi xuống án thư, quay lại với việc đọc sách của mình. Ngụy Vô Tiện để mình chìm dần trong nước. Hắn gần như đã muốn ngủ gật, nhưng rồi hắn cảm nhận được một bàn tay đặt lên trên trán mình, khiến hắn mở mắt ra chỉ để thấy một bàn tay trắng trẻo của Lam Vong Cơ đặt lên trán mình. Mỉm cười gian xảo, hắn nắm lại tay y và hôn vào lòng bàn tay.
"Lam Trạm, giờ thì đến lượt tay ngươi lạnh rồi," Ném một cái nhìn tinh nghịch về phía Lam Vong Cơ. "Sao ngươi không vào cùng ta luôn?"
Lam Vong Cơ rút tay mình ra khỏi tay Ngụy Vô Tiện. Quyển sách của y được để gọn ngăn nắp sang một bên. Bây giờ thay thế vị trí của nó là một chồng báo cáo, Ngụy Vô Tiện có thể đoán ngay cái đống đó là nhật kí săn đêm của bọn tiểu bối Lam thị.
"Sẽ tắm sau," Lam Vong Cơ nói, lấy một quyển trong đống sách đó và giở nó ra đọc.
"Ngươi còn đợi cái gì chứ? Tới đây," Ngụy Vô Tiện khoanh tay bên mép thùng tắm, đầu tựa vào mu bàn tay khi hắn nghiêng đầu về hướng Lam Vong Cơ.
"...Ba thùng tắm đã hỏng trong tuần rồi," Lam Vong Cơ chậm rãi nói.
(T/N: Há há há há há há há há. Cho những ai muốn đọc cái short dou vỡ mấy thùng tắm được mượn ý dành cho khúc này: vunnn.lofter.com/post/3bfd8c_dde8828 - Nếu muốn đọc bản dịch mọi người có thể vào fanpage: Ma đạo tổ sư – Góc nhỏ yêu thương Truy Nghi Lăng để tìm đọc. =)))))))))))))
Ngụy Vô Tiện khúc khích cười. Duỗi tay ra nghịch nghịch mấy sợi tóc buông xõa của Lam Vong Cơ, rồi nói,
"Không phải lỗi của ta mà."
Lam Vong Cơ ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt như nói hết những ý nghĩ trong lòng. Hắn lấy tay Ngụy Vô Tiện ra khỏi tóc mình, đặt nó trở lại vào làn nước
"Lỗi của ta."
Lần này, Ngụy Vô Tiện ôm người cười lớn. Hắn nhúng cả đầu mình xuống nước, rồi lại trồi lên sau một lúc, cả người giờ đã ướt sũng hoàn toàn. Mái tóc dài dính bệt khắp người, rủ xuống lưng trần như dòng thác, một số chúng còn bám lên ngực hắn. Khi Lam Vong Cơ liếc nhìn hắn qua khóe mắt, y bắt gặp những dấu vết vẫn xót lại sau màn náo loạn đêm qua của bọn họ ở ngay xương đòn và cần cổ của Ngụy Vô Tiện, giờ đã có thể thấy rõ ràng hơn trên làn da đẫm nước cùng với hơi nước nóng và màu hồng nhạt trên da thịt.
"Đúng, đều là lỗi của ngươi hết. Hư hư, chậc, chậc," Ngụy Vô Tiện lắc đầu trước khi hắn búi tóc lại ra sau lưng lần nữa.
Lam Vong Cơ không trả lời hắn. Thay vào đó, y đứng dậy và rời khỏi đó một lúc, khi trở về trên tay y đang cầm là một vò Thiên Tử Tiếu.
"Ngươi mới để thêm vào đó hả?" Ngụy Vô Tiện toe toét cười khi Lam Vong Cơ đưa vò rượu cho hắn. Lần cuối cùng hắn nhớ là hắn đã xử lý hết đống rượu được giấu dưới sàn của Lam Vong Cơ rồi.
"Ừm," Lam Vong Cơ thừa nhận.
"Lam Trạm, ngươi thật đúng là tri kỷ," Ngụy Vô Tiện khen ngợi. Góc mắt Lam Vong có hơi nhướng lên một chút nhưng nhanh chóng quay trở lại khuôn mặt vô cảm thường ngày trước khi Ngụy Vô Tiện kịp nhìn thấy.
"Đừng uống nhiều quá," Y khuyên nhủ.
"Chẳng phải ngươi mang thứ này cho ta để ta được uống thỏa thích sao?" Ngụy Vô Tiện nói lại.
"Để ngươi ấm lên," Lam Vong Cơ giải thích.
"Vậy Hàm Quang Quân có muốn ấm cùng ta không? Như vậy, ta không cần phải uống hết một mình," Ngụy Vô Tiện vẫy vẫy vò rượu trước mắt Lam Vong Cơ cùng với nụ cười nửa miệng trên khuôn mặt.
Chân mày Lam Vong Cơ có hơi giật giật. Y thở một tiếng rất nhẹ rồi nói.
"Làm ấm sau."
"Ồồồooo!"
"Bằng cách khác."
"Ồ."
Ngụy Vô Tiện lại cười cười. Hắn nâng vò rượu lên và nốc một ngụm Thiên Tử Tiếu, hắn đặt vò rượu đã uống cạn một nửa sang một bên, bơi bơi trôi nổi vài vòng trong thùng trước khi nhìn trộm xem Lam Vong Cơ lại đang làm gì.
"Lam Trạm, nói đến việc làm ấm... Mùa đông sắp đến rồi, phải không?" Hắn vô thức hỏi.
"Ừm," Lam Vong Cơ trả lời. "Trong một tuần nữa."
"Sao chúng ta không đi đâu đi?" Ngụy Vô Tiện đề nghị. Hắn vừa nói vừa lấy một quyển sách bên bàn của Lam Vong Cơ, cười khuẩy khi nhận ra nét chữ trên đó là của Lam Cảnh Nghi.
Lam Vong Cơ ngừng lại việc y đang làm. Lấy quyển sách khỏi tay của Ngụy Vô Tiện và đặt nó về vị trí cũ.
"Được," Lam Vong Cơ nói.
Y ngừng một chút, rồi nói tiếp,
"Ta biết một nơi."
"Sao? Ngươi có nơi nào muốn đi à? Đáng lẽ ngươi nên nói cho ta biết trước chứ. Ngươi lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng chỉ biết giữ trong lòng. Làm sao ta biết ngươi muốn gì nếu ngươi không bao giờ chịu nói cho ta nghe đây?" Ngụy Vô Tiện luyên thuyên nói.
"Ta---"
Trước khi y kịp nói thêm gì, Ngụy Vô Tiện đã lao ra thùng tắm và kéo lấy cổ y, mém nữa là lôi cả y vào thùng, nước từ trong thùng làm ướt lên cả người Lam Vong Cơ.
Làm ấm cơ thể sớm chút trước khi mùa đông tới cũng không quá tệ nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com