Chương 5: Mạc Bắc Quân tạ lỗi (Thượng)
Thượng Thanh Hoa đứng trên giường, nước mắt nước mũi tèm nhem chỉ chỏ loạn xạ mắng mỏ Mạc Bắc Quân. Mạc Bắc Quân lại như bị điểm huyệt, đứng dưới nền ngước lên nhìn Thượng Thanh Hoa đang phát tiết. Mãi khi nghe đến câu cuối mới giật mình hoảng hốt.
Một chữ "Đi" thành công khiến nỗi sợ vừa vơi bớt trong lòng Mạc Bắc Quân trào lên. Thượng Thanh Hoa trước chưa rời đi hắn đã tìm không được đên mức phát điên lên. Y đi thật rồi hắn biết làm sao. Có khi nào giống như Thẩm Thanh Thu nói, quả thực "đừng mơ tìm được"? Nỗi sợ lấn át tất cả tôn nghiêm, Mạc Bắc Quân lao đến ôm chặt eo Thượng Thanh Hoa. Hắn biết Thượng Thanh Hoa giận thật rồi.
"Không được đi!"
"Ngươi nói không đi ta liền không đi? Ngươi mơ đẹp quá rồi! Làm cái trò gì vậy? Bỏ ra! Khốn khiếp! Ngươi có bỏ ra không?"
Thượng Thanh Hoa bực tức la hét, lại ra sức đánh vào đầu, vào lưng ngươi đứng trước nhưng Mạc Bắc Quân vẫn vùi đầu vào ngực hắn, cương quyết giữ chặt eo hắn.
"Không cho ngươi đi! Không được đi!" Mạc Bắc Quân cũng la ầm lên.
"Ngươi..."
Thượng Thanh Hoa không nhịn nổi, giựt ngược tóc gáy của Mạc Bắc Quân ra sau khiến hắn ngửa đầu lên, ý định sỉ vả một phen.
Nhưng lời mới thốt được một tiếng đã bị biểu tình của Mạc Bắc Quân doạ cho im bặt. Mạc Bắc Quân đang khóc! Không phải kiểu khoé mắt phiếm hồng mà là hoa lê đái vũ, mưa phùn ngày xuân. Cả khuôn mặt tuấn tú như bị bao phủ bởi nước mắt nhoè nhoẹt.
Mạc Bắc Quân mếu máo nhìn hắn.
"Đừng đi mà...Ta xin ngươi đó...Ta xin lỗi mà...Ngươi đừng đi có được không?"
Thượng Thanh Hoa vẫn đang load tình huống. Mạc Bắc Quân đang khóc, lại còn khóc đến lợi hại như vậy. Cái này, có phải quá OOC rồi không? Đây là Mạc Bắc Quân lãnh khốc tuyệt tình mà hắn dày công viết ra sao? Chờ đã! Cái vẻ mặt này quen quen... Không phải chứ, Mạc Bắc Quân và Lạc Băng Hà, chủ tớ hai người này lây bệnh mít ướt cho nhau từ bao giờ vậy?
*OOC: out of character - hình tượng nhân vật sụp đổ.
Không nhận được trả lời của Thượng Thanh Hoa, Mạc Bắc Quân càng khóc dữ hơn, tay ôm hắn cũng càng chặt hơn, như sợ hắn sẽ bay đi mất, gấp gáp nói đến lạc cả giọng.
"Là ta sai. Ta chừa rồi. Ta thực sự chừa rồi.Ta tuyệt đối dám không khi dễ ngươi nữa. Ta biết ta sai rồi. Đáng đời ta. Ngươi đừng đi. Ngươi đi rồi ta phải làm sao? Hạt dưa ngươi mang đến cũng bị Sa Hoa Linh làm đổ mất rồi. Từ lúc ngươi đi ta vẫn chưa ăn hạt cơm nào, thực sự là rất thảm đó. Ngươi không biết ta tìm ngươi cực khổ thế nào đâu. Ta nhớ ngươi. Nhớ ngươi phát điên lên. Ngày nào ta cũng đến Khung Sơn tìm ngươi, đều không thấy, kết cục mỗi lần đến đều bị Liễu Thanh Ca xông đến đánh. Ngươi xem, tay ta vẫn chưa lành này..."
Mạc Bắc Quân bộ dạng trẻ con mách lẻo vén tay áo lên, quả thực có một vết kiếm vẫn đang rớm máu.
Lòng Thượng Thanh Hoa chợt nhói, bất giác đưa tay chạm vào vết thương.
"Còn đau không?"
"Đau! Đau muốn chết!"
Mạc Bắc Quân thấy chiêu khóc lóc đáng thương hiệu quả, vui mừng ra mặt. Làm thủ hạ của Ma tôn quả thật có thể học được vô vàn kế sách tuyệt diệu. Khụ...Mạc Bắc Quân thừa nhận, hắn chính là đang giả vờ nũng nịu. Có điều nỗi sợ Thượng Thanh Hoa rời đi trong từng câu nói đều không phải giả.
"Còn có ở ngang sườn nữa..." Mạc Bắc Quân đưa tay toan cởi áo liền bị Thượng Thanh Hoa cản lại.
(T/giả: ông anh đang tính khoe hàng với ai?)
"Đủ! Khóc lóc như vậy còn ra thể thống gì?"
Thượng Thanh Hoa đưa tay đỡ trán, hoài nghi vừa rồi có phải câu thoại dài nhất trong đời Mạc Bắc Quân hay không, lại khó xử nhìn ánh mắt đáng thương của y.
Mạc Bắc Quân lại lí nhí: "Ngươi đừng đi được không?"
Thượng Thanh Hoa vốn dĩ cũng chỉ mạnh miệng nạt nộ vậy. Đã quay lại rồi làm gì còn muốn đi liền thở dài gật đầu.
Mạc Bắc Quân mừng rỡ ôm chặt lấy Thượng Thanh Hoa, thoả mãn cọ cọ mặt lên người y.
"Được rồi! Đại vương ngươi trước hết buông ta ra. Nếu không ta liền đổi ý."
Lúc này Mạc Bắc Quân mới luyến tiếc buông tay ra, ngồi xuống giường đối diện Thượng Thanh Hoa, cúi đầu hối lỗi.
"Biết sai rồi?"
Mạc Bắc Quân ngoan ngoãn gật đầu.
"Nhớ ta lắm sao?" Thượng Thanh Hoa cười cười.
Mạc Bắc Quân bây giờ mới bình tĩnh lại, nhớ lại mấy lời mình vừa nói, cho dù chỉ là khổ nhục kế giữ Thượng Thanh Hoa cũng thấy mất mặt không thôi. Chỉ dám gật đầu cái nữa.
"Vậy ta ở lại với ngươi?"
Mạc Bắc Quân gật đầu lia lịa làm Thượng Thanh Hoa phì cười. Vừa rồi nói nhiều như vậy làm gì? Giờ lại câm như hến.
Hiếm khi thấy con trai nhu thuận như vậy, Thượng Thanh Hoa ác tâm nổi lên, quyết định trêu đùa Mạc Bắc Quân một phen.
"Nhưng ngươi khi dễ ta nhiều như vậy, ta không thể chỉ vì ngươi nhớ ta mà ở lại được. Vẫn nên là đi thôi..."
Ai ngờ chưa nói dứt câu Mạc Bắc Quân hiện tại đã không giả vờ nổi nữa, hung hăng nhào đến đè Thượng Thanh Hoa xuống giường. Ánh mắt Mạc Bắc Quân giống như hàn băng lạnh lẽo, lại như mang lửa nóng, y gằn từng chữ.
"Không ! được! đi!"
Thượng Thanh Hoa bị doạ sợ, vừa rồi không phải còn rất ngoan ngoãn sao, thoáng chốc đã lật mặt. Tuy vậy y vẫn cứng cổ cãi lại.
"Sao nào? Ngươi dựa vào đâu không cho ta đi?"
"Ngươi đã nói sẽ đi theo ta một đời một kiếp!"
"Ta nói "đi theo" chứ có phải tình nguyện làm bao cát cho ngươi xả giận đâu! Khốn khiếp Ngươi quả nhiên vẫn chứng nào tật ấy. Vẫn khi dễ ta!"
Lực đạo trên tay Mạc Bắc Quân dần rút xuống. Hắn ngay đơ nhìn Thượng Thanh Hoa hai mắt đang ầng ậc nước. Rốt cuộc buông tay, thân ảnh như gió lao ra ngoài.
Nhìn thấy cửa lớn đóng sập, Thượng Thanh Hoa vẫn không nhúc nhích. Một hồi lâu sau mới đưa tay quệt nước mắt, bật cười với hệ thống:
"Ta bây giờ, hẳn là rất giống một oán phụ đi!"
Hệ thống thành thành thực thực khuyên nhủ Thượng Thanh Hoa
"Ta cảm thấy Mạc Bắc Quân Hắn không hẳn là có ý khi dễ ngươi..."
"Ta biết chứ! Hắn ta trước giờ vẫn luôn cứng miệng như vậy... Nhưng mà ta...ta thấy mệt... Ta thừa nhận ta thích hắn. Nhưng chính vì thích hắn nên ta thấy mệt. Ta lẽo đẽo đi theo hắn lâu như vậy, hết lần này bị xách cổ quăng vào tường đến lần khác bị đá vào hang động "thăm dò thực hư" với rắn của Chúc Chi Lang. Da thô thịt dày đến mấy, thì tâm ta vẫn đau. Vừa rồi hắn giả vờ nũng nịu với ta, ta cũng biết hết. Nhưng hắn ta như vậy, quả thật ta không đành lòng bỏ đi."
Hệ thống im lặng nghe Thượng Thanh Hoa giãi bày, nhìn bộ dạng hắn cười cười, khoé mắt lại hồng hồng, cuối cùng mở ra một bảng tuỳ chọn.
"Nếu ở đây thấy không sống nổi, thì về đi, tiếp tục làm đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời của ngươi."
Tầm mắt Thượng Thanh Hoa khẽ chuyển, nhìn hai nút bấm [Trở về] [Nhắc lại sau] ánh mắt thoáng một tầng mông lung.
T/giả: Tình hình có vẻ căng. Haizz... các bạn đừng trách bé Hoa thay đổi thất thường. Tâm tình của kẻ đơn phương nhay cảm lắm. Thương bé...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com