Chương 8: Sinh thần (thượng)
Thượng Thanh Hoa rất vui. Từ sau hôm đó, đại vương dễ thương hơn rất nhiều. Tuy vẫn là bản mặt than không đổi nhưng thỉnh thoảng đã biết đỏ mặt. Không những không đánh mắng hắn mà còn thường xuyên làm mì cho hắn ăn. Tuy có tiến bộ nhưng làm mãi cũng không ngon bằng Lạc Băng Hà. Có điều chỉ vậy thôi đã khiến hắn cảm động không thôi. Mấy ma tu, tiểu quỷ nhìn thấy hắn cũng cẩn thận chào một tiếng "Phong chủ đại nhân" làm hắn vô cùng đắc chí. Đúng là cáo mượn oai hùm.
Nhưng có một việc làm Thượng Thanh Hoa hết sức phiền lòng. Mạc Bắc Quân gần đây luôn đi sớm về trễ, hai người thành ra chẳng có mấy khi được ở chung một chỗ. Đã vậy từ hôm tỏ tình đến nay cũng đã gần tháng trời, Mạc Bắc Quân vậy mà...chưa từng đụng vào hắn!
Mọi người đang nghĩ đến chung đụng giường chiếu diễn Long Dương đồ sao? Không không! Chính là ngoại trừ cái hôn vào mí mắt ngày hôm ấy. Mạc Bắc Quân ngay cả ôm cũng chưa ôm hắn. Càng không phải do Thượng Thanh Hoa hắn không chủ động. Mấy lần quyết tâm vứt mặt mũi nhào lên định ôm đại vương, y lại nhẹ nhàng tránh sang một bên, kết quả là Thượng Thanh Hoa bổ nhào xuống...ôm đất.
*Long Dương đồ: Xuân Cung đồ phiên bản nam x nam (mọi người hiểu ý tôi chứ).
Thượng Thanh Hoa đem uất ức trong lòng dãi bày với đồng hương Thẩm Thanh Thu.
"Thẩm Thanh Thu, ngươi nói xem ta phải làm sao? Có khi nào hắn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt không?"
Thẩm Thanh Thu chậm chạp cất đi mấy cuộn len, cười cười:
"Xem ngươi lo lắng kìa! Yên tâm, người ngoài như ta cũng nhận thấy hắn thật sự thích ngươi. Chắc hẳn hắn chỉ đang bận rộn đại sự gì đấy thôi, không cần bất an như vậy."
"Đại sự gì chứ, cũng không ngó ngàng ta một chút!"
Thẩm Thanh Thu quay lại bàn cắn hạt dưa, lại thở dài chán nản nói:
"Ta còn đang ước được yên tĩnh như ngươi đây! Vào đi!"
Thượng Thanh Hoa giật mình nhìn theo tầm mắt Thẩm Thanh Thu, giờ mới phát hiện một góc áo ló ra phía cửa phòng.
Lạc Băng Hà thoăn thoắt chạy vào, đung đưa tay Thẩm Thanh Thu, nói:
"Sư tôn, người đã một canh giờ không ôm ta rồi..."
Thẩm Thanh Thu bất lực vươn tay choàng lên cổ Lạc Băng Hà.
"Được rồi! Ngươi đừng hở chút là mắt đỏ mi ướt được không? Sư thúc ngươi vẫn đang ở đây, đứng đắn một chút!"
Thượng Thanh Hoa nhìn đến phát hờn. Đúng là kẻ ăn không hết, kẻ lần không ra.
"Ngươi còn biết ta đang ở đây, diễn ân ái cho ai xem hả?"
Lạc Băng Hà điềm nhiên vuốt ve tay Thẩm Thanh Thu, nói:
"Không phải "diễn ân ái", hai người chúng ta là thật sự ân ái!"
Thượng Thanh Hoa nghẹn lời. Oaa...Hắn thực sự muốn khóc, rõ ràng đến đây than thở mong nhận sự đồng tình, lại trở thành đối tượng cho người ta phát cẩu lương. Có phải quá thảm không? Cùng là phận xuyên thư, có cần hắt hủi hắn thế không?
Thượng Thanh Hoa lại hậm hực quay về Bắc Cương. Đã tối rồi mà Mạc Bắc Quân vẫn chưa về. Thượng Thanh Hoa ngồi một mình trong tẩm điện tối om, cảm thấy tủi thân vô cùng. Hắn cư nhiên biết đại vương thích hắn, nhưng tốt xấu gì cũng nên quan tâm hắn một chút chứ. Ôm ôm một chút, nói vài lời ngọt ngào với hắn là đủ rồi, hiện tại đến mặt cũng hai ngày rồi không thấy đâu, khó trách hắn suy nghĩ lung tung...
Hôm sau Thượng Thanh Hoa dậy rất sớm, một tiểu quỷ đến báo Mạc Bắc Quân đã đi rồi.
Thượng Thanh Hoa thở dài. Hôm nay vẫn đi mất dạng. Không biết nay là sinh thần hắn sao.
Thượng Thanh Hoa rầu rĩ, đi đi lại lại trong phủ hết nửa ngày. Quà cáp từ Thẩm Thanh Thu cùng mấy vị phong chủ khác đều lần lượt được đưa tới. Thượng Thanh Hoa nhìn cũng không muốn nhìn, tiếp tục quanh quẩn trong phòng đến chiều muộn.
Mạc Bắc Quân vẫn chưa về làm y uất ức không thôi, cuối cùng quyết định đến chỗ Thẩm Thanh Thu.
Tốt xấu gì hôm nay cũng là sinh thần hắn, ít nhất cũng phải có một bát mì trường thọ chứ!
Thẩm Thanh Thu vẫn nhàn nhã cắn hạt dưa, nhìn thấy Thượng Thanh Hoa liền ngạc nhiên:
"Thượng Thanh Hoa, sao ngươi lại tới đây?"
Thượng Thanh Hoa nói: "Ta tới không được sao? Ngươi cũng không chào đón ta!"
"Không phải. Nhưng hôm nay là sinh thần ngươi mà, ngươi nên ở cạnh Mạc Bắc Quân chứ!"
"Đừng nhắc nữa, tên khốn đó sáng sớm đã đi biệt tích rồi!"
"Đi rồi? Sao có thể?"
"Hả?"
"Không phải? Ý ta là vậy ngươi đến tìm ta làm gì, hắn cũng không có ở chỗ ta!"
"Ta đến đòi mì trường thọ. Kêu Lạc Băng Hà nhà ngươi ra nấu mì cho ta cha nó ăn đi!"
Thẩm Thanh Thu lại cười:
"Xui cho ngươi quá. Hôm nay Lạc Băng Hà cũng đi từ sớm rồi."
Thượng Thanh Hoa muốn khóc, lại khóc không được, bực dọc đi vào phòng.
"Vậy ngươi nấu cho ta đi!"
"Cái này... Ta quả thực không biết nấu. Hay để ta kêu Minh Phàm với Ninh Anh Anh nấu cho ngươi."
"Không cần! Ông đây cóc cần nữa!" Thượng Thanh Hoa tủi thân ngồi phịch xuống ghế.
Thẩm Thanh Thu thấy thật khó xử, bê hạt dưa đến an ủi:
"Hắn hẳn là bận rộn gì đấy thôi. Ngươi đừng một bộ dạng oán phụ như vậy chứ."
"Đến ngươi cũng nói giúp cho hắn! Tên đó có điểm nào tốt chứ? Ngoài cái mã đẹp ra thì y như một tảng băng. Ta kể cho ngươi nghe..."
Thượng Thanh Hoa cứ vậy ngồi kể xấu Mạc Bắc Quân cho Thẩm Thanh Thu, đem hết uất ức nói một lượt. Nói xong liền nhận ra trời đã tối mịt rồi. Lạc Băng Hà cũng vừa về tới, trông thấy Thượng Thanh Hoa, ánh mắt thoáng ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, ngoan ngoãn kề sát Thẩm Thanh Thu.
Thượng Thanh Hoa nhìn sắc trời đã tính trở về nhưng nghĩ lại có về cũng chả gặp được, liền dứt khoát ở lại đây luôn.
Thẩm Thanh Thu không phản đối, nói với Lạc Băng Hà:
"Hôm nay là sinh thần sư thúc ngươi, ngươi nấu cho y một bát mì trường thọ được không? Ta thấy hình như y sáng giờ chưa ăn gì."
"Không cần!" Thượng Thanh Hoa cướp lời.
"Vậy ngươi muốn gì?"
"Ta...Các ngươi...các ngươi thức chơi mạt chược với ta."
"Chúng ta chỉ có ba người. Lạc Băng Hà lại không biết chơi."
"Vậy gọi Minh Phàm, Ninh Anh Anh đến."
"Thanh Hoa, đâu phải ngươi không biết, môn đệ Thương Khung Sơn không được bài bạc rượu chè..."
"Ta mặc kệ! Không thì gọi Liễu Thanh Ca, Nhạc Thanh Nguyên đến đây!"
"Thanh Hoa à..."
"Cái này cũng không được, cái kia cũng không được. Nay là sinh thần của ta, sinh thần của ta đấy!"
"Haizz...Trước đây cũng đâu thấy ngươi coi trọng sinh thần đến vậy. Năm trước ta tặng quà ngươi còn kêu lãng phí..."
Thượng Thanh Hoa nghẹn họng. Đúng là trước giờ hắn không mấy để tâm tới ngày này. Có điều lần này là khác, hắn đã rất mong chờ được Mạc Bắc Quân chúc mừng, cùng y trải qua sinh thần vui vẻ. Kết quả lại ngay cả mặt cũng không thấy, hắn đương nhiên buồn bực. Thượng Thanh Hoa tủi thân ngồi xổm xuống, bật khóc nứ nở. Thẩm Thanh Thu vội vã an ủi.
"Ngươi đừng khóc. Cũng không phải không muốn chơi với ngươi. Hay ta bảo Băng Hà biến ra mấy hình nhân giấy chơi cùng chúng ta!"
"Không cần! Ta..."
"Thượng Thanh Hoa!"
Tiếng Mạc Bắc Quân bỗng nhiêm đã truyền đến. Thượng Thanh Hoa ngẩng đầu, thấy Mạc Bắc Quân đứng ở cửa, bộ dạng gấp gáp, lo lắng.
Nhìn thấy Thượng Thanh Hoa, ánh mắt mới dịu xuống.
"Thanh Hoa, ta đến đón ngươi."
Thượng Thanh Hoa đã hai ngày không gặp Mạc Bắc Quân, quả thực vừa nhớ vừa tức. Nay nhìn thấy người kia, lòng chỉ muốn nhào lên ôm lấy, lại vẫn cứng miệng như cũ, mếu máo quay đi.
"Không cần! Ta..."
Lời còn chưa nói hết đã bị Mạc Bắc Quân ôm chầm lấy, tay y luốn qua khớp gối, nhấc bổng Thượng Thanh Hoa lên, nhỏ giọng nói:
"Hoa Hoa, về nhà với ta."
Lạc Băng Hà chán ghét xua tay: "Các ngươi về hết đi. Đừng cứ giận nhau lại đến làm phiền ta với sư tôn."
Thượng Thanh Hoa muốn giãy dụa, lại vẫn thoát không được, đành để yên cho Mạc Bắc Quân ôm đi, chỉ là suốt chặng đường về Bắc Cương bảo lưu trầm mặc, không nói một lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com