Hỗn loạn
Sinh lực mạnh mẽ của Phong Tín và Mộ Tình dồn vào từng đón đánh, tạo thành làn sóng ép lên sợi liên kết mỏng manh của Dược thần. Hai Dược thần cắn răng chịu đựng, cố ổn định bàn tay không để luồng khí kia đẩy ra, giữ chắc liên kết lung lay sắp đứt. Các Dược thần hợp lực truyền cho hai kẻ kia thêm pháp lực, nhưng nộ khí khó an. Một cú đấm giáng xuống, làn sóng hung hãn tản ra, đẩy các Dược thần lùi về sau vài bước, năng lượng bất thần hụt đi.
Ngọc Yên cắn răng tăng thêm pháp lực. Bỗng nàng cảm nhận được dòng linh lưu dồi dào mạnh mẽ chảy qua, vừa mãnh liệt, vừa dịu dàng vỗ về, áp chế những cơn chấn động.
Ngọc Yên quay đầu. Bùi Minh đứng bên cạnh nàng, tay hắn bao trọn bàn tay run run của nàng mà truyền vào đó pháp lực. Hắn cúi đầu, cố ý hạ thấp người kề gương mặt của mình bên cạnh. Nhưng Ngọc Yên căn bản không thèm nhìn, nàng cả kinh lia mắt ra bên ngoài kết giới, nơi mà đáng lẽ hắn phải ở đó. Nơi đó đang cắm một thanh kiếm, xung quanh thêm một số thần quan của điện Minh Quang trấn giữ. Bùi Minh cười ngâm ngâm nói với nàng.
- Đừng lo, thực lực của họ không đến nỗi đâu, sẽ không để hỏng kết giới.
Phong Tín và Mộ Tình càng đánh càng hăng, mà luồng khí tạo ra lại có vẻ yếu đi. Dược thần giữ tơ dường như nhận ra điều gì đó, sắc mặt xám ngoét.
- Không xong rồi, Huyễn Mộng đang nuốt hồn của Huyền Chân và Nam Dương.
Cả điện chấn kinh.
- Cái gì?
Ngọc Yên tái mặt vội vã đặt tay lên thăm dò. Dò xong, trông nàng run rẩy như sắp khóc.
- Bọn họ muốn đánh đến một mất một còn hay sao? Huyễn Mộng hút được hơn phân nửa rồi.
Đám đông nhốn nháo, thần quan điện Nam Dương và Huyền Chân bên ngoài kết giới không ngừng lo lắng cho chủ tướng của mình, có kẻ đã hoảng đến run rẩy. Dược thần bồn chồn trong dạ, không ngừng xì xầm hốt hoảng.
Thế nhưng Thảo Kỳ cùng hai vị đồng liêu không lên tiếng, cũng không động đậy, chuyên tâm luyện hóa Huyễn Mộng.
Tình hình đã gấp đến độ lửa sém lông mày. Họ liên tục chuyển đổi thủ quyết, viên đan tím dưới tay xoay chuyển không ngừng, dần trở nên trong suốt.
"Phải nhanh lên!"
Vốn không chỉ có mỗi Thảo Kỳ nôn nóng. Y chợt nhận ra luồng pháp lực truyền vào vốn phải cân bằng đang bắt đầu chênh lệch, khiến Huyễn Mộng rục rịch muốn thoát ra. Y thấp giọng, rì rầm trấn an.
- Bình tĩnh, bình tĩnh. Truyền vào cho đều, không được để nó vùng dậy.
Lượng pháp lực lập tức được ổn định trở lại. Thảo Kỳ càng căng thẳng, càng bắt mình nhất định phải tập trung, nhưng tiếng ồn không ngừng vo ve quấy nhiễu bên tai, y cau mày thật sâu, quát lên:
- Im miệng. - Âm thanh nặng nề cất lên, trấn định cảnh náo loạn.
"Một chút, chỉ một chút nữa thôi."
- Xong rồi.
Viên đan trở nên trong suốt, hóa thành làn khói đục ngoan ngoãn vờn quanh tay Thảo Kỳ.
Thảo Kỳ xoay tròn ngón tay trong không trung, làn khói loang ra như lớp sương mỏng, tiến vào cơ thể hai kẻ ngủ say, tìm vào trong Huyễn Cảnh.
Phong Tín giữ chặt Mộ Tình dưới đất, không ngừng vung tay giáng những quả đấm vào mặt y. Mộ Tình không cảm thấy đau, nhưng tâm y bị giày xéo khốn cùng. Đối mặt với cơn thịnh nộ của Phong Tín, y cười như điên như dại.
Phong Tín không để ý trên đầu mình mây đen đã vần vũ kéo đến, phủ kín bầu trời, trùm lên không gian một màu u tối. Mà lẩn trong những đám mây ấy lấp lóe ánh tím chớp động không ngừng. Cả hai càng lúc càng nhạt hơn, hắn cũng không nhận ra.
Bỗng sắc mặt Mộ Tình chuyển biến. Y vùng dậy đấm Phong Tín xuống khỏi người mình, lại tát hắn thêm một cái, đanh giọng quát lên:
- Ngươi đủ chưa?
Phong Tín trân trối nhìn y.
- Ngươi không nhận ra được ngươi đang ở đâu à? Xem thứ gì trên đầu ngươi kìa. - Y nắm cổ áo Phong Tín, giật mạnh về phía mình. - Ngươi đánh ta đi, đánh ta tiếp đi, có muốn đánh chết ta luôn không?
Phong Tín chợt choàng tỉnh. Hắn quay đầu, nhìn cảnh sắc xung quanh vạn phần cảnh giác.
Mây đen mang theo ánh tím bay múa trên đầu, sinh hồn của Mộ Tình và Phong Tín bị nó hút mất hơn phân nửa. Ánh tím lao xuống, tụ lại thành hình người. Nó cười khiêu khích.
- Sao thế? Không đánh nữa à? Đánh đi chứ, là tên thần quan này năm đó phản bội các ngươi mà.
Bỗng mặt đất rung chuyển, dòng pháp lực thanh lãnh của Dược thần được bao bọc bởi làn khói đục xung quanh, xé rách Huyễn Cảnh mà vào. Nó lao vào Huyễn Mộng, khiến cho khói tím vừa tụ lại đã vội vã tan đi. Giọng Thảo Kỳ vang lên:
- Huyền Chân Tướng quân, Nam Dương Tướng quân, ta đã xé một lối ra khỏi Huyễn Cảnh, hai vị mau thoát ra trước khi nó đóng lại, sẽ có pháp lực của Minh Quang Tướng quân và Thái Hoa Điện hạ hộ tống hai vị.
Huyễn Mộng bị xuyên qua, vốn định dương dương tự đắc vì bản thân có thể tái tạo tùy ý, nhưng rồi nó không cười được nữa. Phần Huyễn Mộng khi nãy bị luồng pháp lực đó lao vào giống như bị nuốt đi, không thể tìm lại. Nó điên tiết lao xuống, muốn bao trùm tất thảy những kẻ kia.
Sợi pháp lực tỏa ra linh quang, khí tức cuồn cuộn bức lui Huyễn Mộng. Làn khói đục bao bọc bên ngoài lại càng dày hơn, bắt đầu phân tán tứ phía, lao vào cắn nuốt thứ kia.
Mộ Tình gật đầu cảm tạ, rồi nhanh chóng chạy đi, Phong Tín cũng nối gót theo sau.
Nơi biên giới của Huyễn cảnh nứt ra một khe hở, bên ngoài khói tím lẫn với pháp lực của Võ thần đang không ngừng quần thảo lẫn nhau. Lớp mờ đục bao bên ngoài biến chuyển khôn lường, như con mãng xà há miệng nuốt lấy từng phần khói tím. Huyễn Mộng cũng chẳng vừa, nó liên tục phân tán, bắt đầu nuốt lấy làn khói đục và cả pháp lực ẩn trong đó.
Khi Phong Tín và Mộ Tình đến nơi, lối ra chỉ còn là một khe nứt nhỏ. Hắn lao đến, lại đập vào vách Huyễn mộng mà lùi về.
Dược thần cùng Võ thần cùng nhau phối hợp. Thảo Kỳ luyện ra một loại sinh linh mới từ phần tế bào Huyễn Mộng khi nãy bắt được, xóa bỏ hết ác tính, cắt đứt liên kết của nó với Huyễn Mộng, sử dụng như màng chắn bên ngoài bao bọc cho luồng pháp lực của Minh Quang và Thái Hoa tiến vào. Bên ngoài kết giới do Bùi Túc cùng các Võ thần khác trấn giữ.
Phong Tín và Mộ Tình không thoát được khỏi Huyễn Cảnh. Sương tím ngày một dày đặc ép đến gần. Buộc cả hai vào tâm thế chiến đấu. Nhặt một cành cây làm vũ khí, hắn và y lại cùng kề lưng đối mặt với thứ màu tím khó lường kia, như trăm năm trước họ đã từng.
Thảo Kỳ điều khiển khói trắng bảo vệ sinh hồn của bọn họ tránh bị hút đi. Nhưng không có cả pháp lực lẫn pháp khí, cả hai dần rơi xuống thế hạ phong.
Bên ngoài, Bùi Minh và Lang Thiên Thu dùng pháp lực đánh vào biên giới, muốn phá bỏ Huyễn cảnh. Bên trong, Thảo Kỳ điều khiển khói trắng, cùng Huyễn Mộng cắn nuốt lẫn nhau.
Đất trời rung chuyển, thắng bại khó phân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com