Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Tầm dữ [hạ]

<Sơn Bà Lệnh chuyện chưa kể>
Tầm dữ [hạ]

Nếu cánh chim bay mệt mỏi, xin hãy trở về...

___

Thời gian trôi qua như bánh xe quay, chẳng chờ đợi ai, chỉ để lại cho người ta kỉ niệm xa xăm cùng nuối tiếc không thành.

Hôm nay là Thất Tịch.

Hàng năm, cứ đến ngày này trời lại mưa rả rích. Nhân gian lưu truyền rằng từng giọt mưa rơi đều là nước mắt của Chức Nữ khi được đoàn viên với Ngưu Lang - người nàng yêu.

Bầu trời vẫn xanh, nhưng chẳng nhìn thấy mặt trời, sương mờ giăng mông lung, mưa bụi trắng xóa khắp không gian.

Quang cảnh Tứ Quý Sơn Trang ngược lại có chút thơ mộng hữu tình.

Ôn Khách Hành ngồi trên lầu cao, từ đây có thể bao quát toàn bộ cảnh sắc Tứ Quý Sơn Trang. Trên tay hắn cầm bình rượu mở nắp, hương rượu nồng đượm tỏa khắp không gian. Hắn dựa vào cột, ngửa đầu uống một ngụm rượu, dáng vẻ tự tại hiếm thấy. Từ xa nhìn lại có mấy phần giống một vị tán tiên thích rượu.

- A Tự.

Chu Tử Thư vừa bước lên, nhìn thấy Ôn Khách Hành đã hơi say.

Hai má hắn ửng hồng, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, mái tóc trắng phiêu lãng trong gió, nhìn qua thập phần tùy ý.

Trước kia Ôn Khách Hành để ý vẻ ngoài như vậy, hiện tại lại không chút quan tâm.

Chu Tử Thư nhịn không được bước đến, đỡ lấy tay hắn, nhàn nhạt cười.

- Quay lưng lại đây!

Ôn Khách Hành nghe lời quay đầu lại, đưa lưng về phía Chu Tử Thư. Y cẩn thận chải lại mái tóc hắn rồi buộc gọn bằng một dải lụa mảnh.

Hắn nhìn Chu Tử Thư định cài cây trâm bạch ngọc lên tóc mình, đưa tay ngăn lại.

- Được rồi. Trâm này vốn là ta tặng huynh, không có chuyện làm sao có thể vật quy cố chủ.

Y sửng sốt nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, hỏi

- Đệ phục hồi trí nhớ rồi?

Ôn Khách Hành quay đầu lại, có chút lảng tránh.

- Nhớ được vài chuyện, không phải tất cả. Chỉ là ta vẫn chưa minh bạch, rốt cuộc quan hệ giữa hai chúng ta là gì vậy?

Chu Tử Thư bỗng nhiên có chút giận, nhớ được gần hết mà vẫn mù mờ không rõ, còn bắt y nói ra quan hệ giữa hai người, y nói kiểu gì?

Một đợt gió lớn thổi qua, cánh hoa bay đầy trời, giây lát chẳng còn phân rõ đâu là mưa, đâu là hoa.

Dưới màn mưa hoa, Chu Tử Thư bất chợt kéo cằm Ôn Khách Hành, hôn lên môi hắn. Nụ hôn vội vã lại mang theo chút vụng về, giống như gặm cắn hơn.

Rất nhanh y đã buông ra, lườm hắn một cái rồi rời đi.

Ôn Khách Hành ngây ngốc nhìn bóng lưng Chu Tử Thư, khó hiểu sờ lên cánh môi còn hơi ướt của mình.

Sao lại giận rồi?

___

Rất lâu trước đây, Chu Tử Thư còn nhớ có người đã nói với y "Một ngày có ba bữa cơm, một đời có ba việc gấp, loanh quanh chỉ như thế. Nếu ngươi không để ý, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, ngược lại ngươi càng để ý, thời gian càng lắng đọng lại. Kiếp người ngắn ngủi, sống vô vị cũng là sống, sống khoái hoạt cũng là sống. Lựa chọn như thế nào đều do bản thân mình."

Giả như Ôn Khách Hành không xuất hiện, khiến Chu Tử Thư động tâm, có lẽ cuộc sống của y sẽ như dự định ban đầu, lang thang với men rượu, rồi dùng ba năm cuối đời để chết như thế.

Y lần nữa khoác lên bộ lam y viền lông trắng, bước đi dưới tàng hoa trắng muốt. Phảng phất như quay lại năm ấy ba người y, Ôn Khách Hành và Thành Lĩnh cùng đón tết.

Chung quy chỉ có Thành Lĩnh trưởng thành, còn y và hắn đã bị thời gian bỏ quên mất, nên cũng ngớ ngẩn coi như khoảnh khắc năm ấy vẫn còn mãi, mà chưa trôi vào miền kí ức.

Đã lâu không đón Thất Tịch, Chu Tử Thư gần như đã quên mất bản thân thường trải qua ngày này như thế nào.

Chu Tử Thư cứ thế đi về phía trước, rời khỏi Tứ Quý Sơn Trang, thẳng xuống phía Nam.

___

Đến khi trời tối dần, bước chân đưa Chu Tử Thư tới một nơi có cái tên rất mĩ lệ, gọi là Trấn Linh Đăng.

Trấn Linh Đăng sở dĩ có tên gọi như này là vì hàng năm cứ đến Thất Tịch, nơi đây ngập tràn linh đăng, là địa điểm đẹp đẽ nhất. Bởi được bao bọc bởi sông suối nên đến đêm, cả trấn sáng rực đèn hoa.

Trước kia nghe đến địa phương này, y nghĩ họ nói quá, thật không ngờ được chiêm ngưỡng tận mắt lại bất ngờ đến vậy.

Quá đẹp.

Khung cảnh huyền ảo như mộng, lung linh đến mức vô thực.

Vô số cặp tình nhân đi bên nhau, tiếng cười nói vui vẻ tạo nên không gian hòa hợp, ấm áp. Các cô nương và tình lang đứng cạnh nhau, nắm tay nói lời hẹn ước, từng cặp phu thê hoàn toàn bỏ qua lễ tiết, dựa lên vai, ôm lấy nhau, trao nhau những nụ hôn ngọt ngào.

Chu Tử Thư thong thả dạo bước, đến một cây cổ thụ rất lớn, bên trên cuốn nhiều dải lụa đỏ, ở các cành cây treo những sợi tơ hồng.

Một bà lão gương mặt từ ái chỉ lên cây, nói với y.

- Rút lấy một sợi tơ hồng đi, công tử. Hôm nay là Thất Tịch, ngươi cầm sợi tơ hồng này, nó sẽ dẫn ngươi đến bên ái nhân. Chúc ngươi và người kia hạnh phúc trọn đời, bên nhau vĩnh viễn.

Chu Tử Thư chưa kịp nói lời đa tạ thì bà bà đã đi mất. Y cười khẽ, làm sao mà mình lại đi tin mấy thứ bát quái như vậy chứ?

Nhưng rồi không nỡ phụ lại hảo ý của lão bà bà, y vẫn bước đến, nhẹ tay rút lấy một sợi tơ hồng mảnh dài.

Chẳng hiểu duyên cớ vì sao, sợi tơ còn trên tay y vụt một cái bị gió cuốn đi mất.

Chu Tử Thư chạy theo muốn nhặt lại sợi tơ hồng, một mạch tới chân cây cầu cao.

Cầu này có một cái tên rất hữu tình, gọi là cầu Tam Sinh.

Bước lên cầu, cùng người gặp gỡ là duyên phận, nói lời ước hẹn tinh sinh tam thế, vĩnh kết đồng tâm.

Cầm trên tay sợi tơ hồng, Chu Tử Thư bước lên cầu, giây lát nhìn người trước mắt, y sững sờ đứng ngốc tại chỗ.

Là Ôn Khách Hành.

Hắn khoác trên người bộ hồng y, tóc dài được cố định bằng một chiếc trâm bạch ngọc, đồng dạng với trâm trên đầu y.

Hoa đăng sáng rực trên bầu trời đen thẳm, xung quanh đầy đom đóm phát quang, dưới hồ là đèn hoa với nến vàng, những đốm sáng nhỏ lấp lánh khắp nơi, quang cảnh đẹp đẽ như một bức họa, lại giống như đang ở trong mộng cảnh.

Hồng y trên người Ôn Khách Hành được bao bọc bởi ánh sáng huyền ảo, minh diễm tuyệt luân, tóc trắng phiêu đãng trong gió, trên tay cầm đèn lồng uyên ương.

Nam nhân như từ trong tranh thủy mặc bước tới, hắn nhìn Chu Tử Thư, nở nụ cười, đáy mắt đầu mày ngập tràn ôn nhu, như muốn đem y nhấn chìm vào dịu dàng ấy, không cho cơ hội trốn thoát.

Hắn giống hệt với bóng hình đã quấn lấy y trong mộng cả năm qua.

Chu Tử Thư vẫn đứng tại chỗ không động đậy, viền mắt hơi ướt, một năm trôi đi rồi, y thừa nhận, y rất nhớ rất nhớ hắn.

Nhớ nhung bóng dáng nam nhân hồng y, mày mắt như tạc, ôn nhu mà kiên nhẫn, nhớ tới nam nhân vô sỉ đeo bám dai dẳng, đột ngột khuấy động cuộc sống của y, sau lại vì y mà buông bỏ tất cả, không màng sinh tử, một đêm bạc đầu.

- A Tự.

Ôn Khách Hành đã đứng ngay trước mặt Chu Tử Thư, nhẹ nhàng gọi hai tiếng, kéo y khỏi niệm tưởng không dứt.

Chu Tử Thư giật mình nhìn đèn lồng trên tay hắn.

- Tặng huynh.

Y tự nhiên cầm lấy chiếc đèn chế tác tinh xảo, nở nụ cười.

- Làm sao lại nhìn ta như vậy, chẳng phải huynh từng nói ta mặc hồng y là đẹp mắt nhất sao? Ta nhớ ra rồi, huynh đừng nói là huynh lại quên đấy nhé!

Ôn Khách Hành nhìn y, khoảnh khắc hai cặp mắt giao nhau, một luồng kí ức bỗng xuất hiện trong đầu hắn. Từng mảnh hồi ức như những mảnh ghép dần dần được đặt đúng vị trí của nó. Hắn lờ mờ nghĩ tới một khả năng...

- Chu Tử Thư, rốt cuộc ta và huynh có quan hệ gì?

- Đệ nói xem.

Chu Tử Thư tiến sát vào Ôn Khách Hành, đưa tay chạm vào gò má hắn.

- Ta hỏi đệ, khi ta tiếp xúc thân mật như thế này với đệ, đệ có bài xích không?

- Không có.

Ôn Khách Hành không nghĩ mà đáp.

Y lại ôm lấy hắn, cong mắt cười.

- Vậy ta làm như thế này, tại sao đệ không đẩy ta ra?

Ôn Khách Hành khựng lại, hắn nhìn hai bàn tay không tự giác giơ lên muốn ôm Chu Tử Thư, lắc đầu mờ mịt.

- Ta không biết.

Chu Tử Thư bỗng đẩy Ôn Khách Hành một cái, cũng không dùng nhiều lực đạo, nhưng hắn lại không để ý ngã ngồi dưới đất.

Y đứng thẳng lưng nhìn xuống hắn.

Từ khoảng cách này, Ôn Khách Hành bỗng nhớ ra, trước đây bọn họ cũng từng trong khung cảnh như thế này, hắn với tay, muốn từ trên người y bắt lấy ánh sáng.

Chu Tử Thư bỗng cười lên, hốc mắt lại rơi xuống một giọt lệ, y tựa như nhìn thấy điều gì buồn cười lắm, lại giống như bị chọc tức quá độ đến không biết làm gì, chỉ có thể phá lên cười một trận cho thống khoái.

- Ôn Khách Hành, Đại vu nói với ta phải từ từ gợi nhớ lại kí ức trong đầu đệ. Ta cũng dùng mọi kiên nhẫn của mình rồi, nhưng tại sao hả? Tại sao đệ nhớ ra mọi người, nhớ ra mọi thứ, cả kỉ niệm trước kia của ta và đệ cũng đều nhớ ra rồi, vẫn còn hỏi quan hệ giữa hai chúng ta? Đã nửa năm trôi qua, ta không muốn tiếp tục thế này nữa, quá ngột ngạt rồi! Rốt cuộc đệ bị ngốc hay cố tình giả ngây giả dại đây?

Chu Tử Thư quỳ một chân trước mặt Ôn Khách Hành, hôn lên môi hắn, nụ hôn mang theo hương vị mặn đắng của nước mắt, cào lên trái tim hắn một cách xót xa. Khi hắn vừa định hôn đáp trả y, thì Chu Tử Thư bỗng buông ra.

- Đệ luôn hỏi ta và đệ có quan hệ gì, vậy để ta cho đệ biết. Vì sao đệ không muốn ta rời đi, đệ muốn tiếp xúc thân mật với ta, cũng không cản ta hôn đệ.

Y nắm lấy bàn tay Ôn Khách Hành, đặt tay hắn lên ngực trái, nơi trái tim hắn đang đập rộn ràng.

- Có cảm nhận được không? Trái tim đệ đang đập rất nhanh. Đệ không bài xích tiếp xúc thân mật với ta, không phải do chúng ta là tri kỷ, là đồng môn hay sư huynh đệ, đệ thấu hiểu ta, đau lòng, quan tâm ta, không phải do thói quen thân thể hay sự quen thuộc khi tiếp xúc. Đó gọi là yêu!

- Ôn Khách Hành, đệ yêu ta.

😐
Thề viết xong chương này mệt với lão Ôn vãiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com