Chương 17
Triệu Vân Lan đè xuống suy nghĩ rối loạn khiến y không thoải mái, vừa lòng thỏa ý ăn bữa sáng Thẩm Nguy mới làm xong.
"Tôi vẫn chưa hỏi anh, anh ở nơi đó tình huống phát triển thế nào rồi?"
Triệu Vân Lan ăn đến no căng, nhấc chân lên đặt lên trên bàn, lười biếng nhìn Thẩm Nguy bận rộn rửa chén trong phòng bếp, không hề áy náy trong lòng.
Đúng lúc Thẩm Nguy rửa xong chiếc bát cuối cùng, nghe thấy câu hỏi của Triệu Vân Lan. Hắn cất bát xong, xoay người rời phòng bếp.
Vừa ra khỏi phòng liền nhìn người đàn ông đang lười biếng tựa người trên sô pha rất tự tại.
Thẩm Nguy lắc đầu cười khẽ, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Hắn ngồi đối diện Triệu Vân Lan.
"Trước khi đến đây mắt của Triệu Vân Lan vừa mới hồi phục thị lực."
Sắc mặt Triệu Vân Lan đột nhiên u ám.
Thẩm Nguy không hiểu nguyên do, trong lòng thầm hốt hoảng, cẩn thận cân nhắc lại mấy chữ vừa nói, rốt cục không đúng chỗ nào.
Nghe thấy hai từ "hồi phục thị lực", Triệu Vân Lan đột nhiên nhớ tới chuyện Thẩm Nguy rút tâm đầu huyết... Cho dù đã sảy ra lâu như vậy, Triệu Vân Lan vẫn như trước có thể nhớ rõ sắc mặt tái nhợt lúc ấy của Thẩm Nguy, cầm lưỡi dao dính máu.
Triệu Vân Lan cảm thấy con dao kia quả thực đâm lên ngực y, động một chút liền đau.
Cho đến hôm nay, Triệu Vân Lan nhớ lại cũng là một trận khó chịu.
Thẩm Nguy cẩn thận nhìn Triệu Vân Lan, không hiểu đã chạm vào vết sẹo nào của vị đại gia này.
"Cậu làm sao vậy? Có gì không ổn sao?"
Triệu Vân Lan phục hồi tinh thần, đột nhiên bắt lấy tay Thẩm Nguy, nhìn thẳng Thẩm Nguy lớn tiếng chất vấn.
"Anh đã làm cái gì? Anh vì mắt của Triệu Vân Lan đã làm cái gì?"
Thẩm Nguy ngẩn người, có chút chột dạ, ánh mắt trốn tránh tầm mắt thẳng tắp của Triệu Vân Lan.
"Không... Không có làm cái gì..."
"Anh đừng hòng gạt tôi! Có phải anh lại dùng tâm đầu huyết đúng không?"
Triệu Vân Lan tưởng tượng đến người này rút tâm đầu huyết liền tức giận một hồi, hận không thể, hận không thể tát hắn một cái... Chính là không nỡ, cứ như vậy một mạch nghẹn ở trong cuống họng, đến mức ngay cả thở cũng không thở được.
"Tâm đầu huyết?" Thẩm Nguy vẻ mặt nghi hoặc, nhìn Triệu Vân Lan tức đến hung hãn, vội vàng mở miệng. "Tôi không làm như vậy."
Cục tức nghẹn trong họng kia của Triệu Vân Lan nhất thời chậm rãi đi xuống. Y ném cho Thẩm Nguy một ánh mắt, trong mắt có chút mê man, không giống như đã làm chuyện này.
"Vậy anh chữa khỏi mắt cho y như thế nào?"
Thẩm Nguy chớp mắt mấy cái, không muốn nói thẳng khiến Triệu Vân Lan tức giận.
"Không phải tôi chữa, là một thầy thuốc."
"Được được được. Vậy là tốt rồi."
Triệu Vân Lan chậm rãi thở dài, nghĩ nghĩ, lại kéo tay Thẩm Nguy, thành khẩn nói.
"Tôi nói cho anh, Thẩm Nguy! Đừng bắt mình đánh đổi lấy an nguy của Triệu Vân Lan."
Thẩm Nguy cúi đầu, không nói gì.
"Anh đừng im lặng, cũng đừng nghĩ gạt tôi. Tôi không phải là Triệu Vân Lan kia." Triệu Vân Lan thu tay, lại tựa lên sô pha, nghiêm túc. "Từ trước đến nay Triệu Vân Lan đều muốn cùng anh sóng vai. Anh không được làm tổn thương y."
"Được."
Đây là lời đồng ý, là lần đầu tiên Thẩm Nguy đồng ý cùng Triệu Vân Lan sóng vai, trong lòng hắn trăm vị tạp trần.
Nhất thời hai người không nói gì, phòng khách yên tĩnh đến nỗi ngay cả thanh âm cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Thẩm Nguy không quen, hắn mở miệng thăm dò.
"Tâm đầu huyết cậu vừa mới nói là chuyện gì?"
"Hắn rút máu trong người ra cứu tôi."
Có lẽ vì biết Thẩm Nguy bên kia không làm như vậy, tâm tình Triệu Vân Lan nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhắc lại chuyện này cũng không nghiêm mặt, nhưng y cũng không nói tỉ mỉ.
Thông minh như Thẩm Nguy, cho dù Triệu Vân Lan nói mơ hồ không rõ, hắn cũng có thể đoán ra đại ý. Nhất thời không biết nói gì, có thể nào nói nếu tình huống như vậy đến hắn vẫn sẽ làm thế sao?
Thẩm Nguy trực giác nếu hắn nói ra, Triệu Vân Lan nổi giận có thể vứt hắn ra ngoài.
"Anh vĩnh viễn không được làm vậy!"
Triệu Vân Lan ánh mắt thâm trầm nhìn Thẩm Nguy, trong mắt dường như có rất nhiều lời muốn nói. "Anh không biết lúc ấy trong lòng tôi là thế nào đâu."
"Tôi sắp điên rồi! Nhìn thấy con dao kia, tôi hận không thể cắm nó lên người mình. Đúng vậy, trong nháy mắt tôi thực sự muốn cầm dao đâm lên ngực mình."
"Cậu không cần làm như vậy!"
Thẩm Nguy vừa nghe xong, lập tức nóng nảy.
"Nếu anh không muốn Triệu Vân Lan làm vậy, anh đừng chuyện gì cũng gạt y!"
Triệu Vân Lan cố ý nói chính là “Triệu Vân Lan". Y muốn cho Thẩm Nguy biết, cho dù là Triệu Vân Lan ở đâu y đều có thể làm như thế.
Thẩm Nguy khép mắt, hắn không dám tưởng tượng Triệu Vân Lan thực sự muốn làm vậy. Hắn sẽ thế nào. Sẽ điên. Thật sự sẽ điên.
Rất lâu sau, hắn nghe thấy âm thanh khàn khàn của chính mình.
"Tôi sẽ không gạt y."
____ Kịch bản____
Triệu Vân Lan và Thẩm Nguy cố ý chọn thời điểm cục điều tra đặc biệt tan tầm. Bọn họ bắt đầu chuẩn bị thí nghiệm chuyện quay về.
"Cần chúng tôi làm cái gì?"
Triệu Vân Lan gác lên bàn, nhướn mày hỏi quả mướp đắng Vu Tử Dương ngồi đối diện.
"Tôi cũng không biết." Vu Tử Dương vẻ mặt đau khổ, điệu bộ như sắp khóc. "Hơn nữa không phải anh nói ở đây không thể dùng dị năng sao? Anh bảo tôi thi triển có ích lợi gì?"
Triệu Vân Lan nghẹn họng. Y khó xử nhìn chằm chằm Vu Tử Dương, tháo bỏ vòng bảo hộ của Lâm Tĩnh nếu chỗ tối nhân thời cơ mà động thì làm sao bây giờ? Nếu thông gỡ ra, đi ra ngoài lại càng nguy hiểm.
Triệu Vân Lan nhất thời không đưa ra được biện pháp.
"Đừng lo lắng, tôi có thể thêm một tầng kết giới."
Nói xong vung tay lên, một tầng kết giới không nhìn thấy liền bao phủ ở lớp ngoài cùng của cục điều tra đặc biệt.
Triệu Vân Lan đang nhăn mày đột nhiên dãn ra, gương mặt mang ý cười, cái BUG siêu cường như vậy ở trước mắt mình, tại sao y lại lựa chọn bỏ qua nhỉ?
"Cảm ơn!" Triệu Vân Lan cười nói cảm ơn, xoay người đi tắt vòng bảo hộ của Lâm Tĩnh.
Triệu Vân Lan nhìn chằm chằm Sơn Hà Trùy nửa ngày. Trong nháy mắt cầm lấy Sơn Hà Trùy, trong đầu hiện lên vẻ mặt Hắc lão ca tức giận cảnh cáo. Tay của y dừng lại một chút, sau đó lại kiên định cầm lên.
Hắc lão ca, xin lỗi nha. Anh yên tâm. Anh trở về tôi kiên quyết không động đến thánh khí! Triệu Vân Lan yên lặng nhắc nhở trong lòng.
Y nhắm mắt nửa ngày, cũng không cảm thấy Sơn Hà Trùy có phản ứng gì.
Triệu Vân Lan mở to mắt, vừa lúc bắt gặp ánh mắt hàm chứa quan tâm của Thẩm Nguy, trong lòng ấm áp, trên mặt mang theo tươi cười.
"Để tôi thử lại."
Triệu Vân Lan lại cầm lấy Sơn Hà Trùy, dùng toàn bộ thân tâm cảm nhận. Đột nhiên Sơn Hà Trùy chấn động, phát ra một tầng hào quang vô cùng chói mắt.
Tiếp theo, Triệu Vân Lan bị Sơn Hà Trùy đánh văng, may mà Thẩm Nguy vẫn chú ý Triệu Vân Lan. Chớp mắt hắn lui về phía sau, vươn tay bắt lấy y.
''Không sao chứ?" Thẩm Nguy đỡ Triệu Vân Lan ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng hỏi.
"A? Không sao không sao." Triệu Vân Lan xua tay, điệu bộ không có trở ngại.
"Cậu..." Thẩm Nguy cau mày, vừa định nói đã bị Vu Tử Dương bên cạnh ngắt lời.
"Đây là chuyện gì?" Vu Tử Dương chứng kiến hết thảy, không ngăn được tò mò mở miệng hỏi.
Triệu Vân Lan vì thánh khí vốn có chút tâm phiền ý loạn, bị Vu Tử Dương hỏi như vậy lại tức giận nói.
"Làm sao mà tôi biết?"
Vu Tử Dương kinh hãi. "Sao anh lại không biết?"
Triệu Vân Lan cười lạnh một tiếng."Nếu tôi biết, hôm nay tôi còn dùng như vậy!"
Nói xong, Triệu Vân Lan không thèm để ý tới tiểu quỷ này nữa. Nếu không phải cậu ta có dụng, Triệu Vân Lan đã sớm vứt cậu ta ra ngoài, làm sao để cho tiểu quỷ này ở trong vướng mắt y.
"Tôi thử lại lần nữa."
Nói xong, Triệu Vân Lan cũng không quản Thẩm Nguy đang có biểu tình gì, cầm lấy Sơn Hà Trùy chuẩn bị thử lại. Sau đó một bàn tay trắng nõn thon dài vươn tới ngăn thí nghiệm của y.
Thẩm Nguy nhíu mày nhìn sắc mặt tái nhợt của Triệu Vân Lan, đột nhiên hiểu ra.
"Thánh khí này có phải ảnh hưởng tới thân thể cậu hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com