Chương hai mươi chín: sinh li tử biệt
Chỗ vào Thiên Đà cốc gần với Giang Hộ thành, vùng sơn cốc gần Đông Kinh, sơn minh thủy tú, phong cảnh động lòng người, lại là mùa anh đào sơ khai, ngay cả không khí cũng mang mùi anh đào thơm ngát, nơi này đúng là chỗ tốt dưỡng bệnh.
Ai có thể nghĩ nơi này sau 150 năm nữa sẽ thành trung tâm thời thượng ở Nhật, ai có thể nhớ tới nơi này từng có một thiếu niên tên Xung Điền Tổng Tư.
Sau khi hỏi thôn nhân, hai người đi đến nơi Tổng Tư dưỡng bệnh, căn nhà gỗ ở Bình Ngũ Lang trạch.
Chỉ cần nghĩ có thể nhìn thấy Tổng Tư, tâm tình Huyết Ni không khỏi có chút kích động.
Vừa tiến vào trong, vô số cánh hoa anh đào theo gió phả vào mặt, cánh hoa tinh tế mềm mại dính trên mặt, ngưa ngứa. Thế này với phát hiện, trong đình viện trồng vài gốc bát trọng anh (yaezakura) hồng nhạt. Bình Ngũ tiên sinh chăm sóc Tổng Tư là một trung niên nam tử ôn hòa, ông ấy đưa hai người tới phòng Tổng Tư.
Vừa mới vào trong phòng, mùi thuốc nồng đậm liền xông vào mũi, tâm lý Huyết Ni không khỏi khó chịu, nhìn thẳng đến Tổng Tư đang nằm trên giường bệnh, càng thêm khó chịu.
Thời gian ngắn như vậy, Tổng Tư đã gầy đi nhiều như thế, sắc mặt tái nhợt như tuyết đầu đông, khiến đôi mắt y càng thêm tối tăm, mĩ thiếu niên như trước, nhưng càng khiến người ta thêm đau lòng.
Y thấy hai người cùng Trai Đằng Nhất, trong mắt hiện lên tia sáng, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười rực rỡ cực kỳ, thanh âm khàn khàn không che được vui sướng: "Tiểu Ni, Diệp Ẩn! Trai Đằng tiên sinh!"
Thanh âm người đó đã không còn mềm mại như băng tơ thuở trước, chắc do ho khan nhiều tới nỗi hỏng cả cổ họng. Nghĩ tới đây, lòng nàng không khỏi đau xót.
Huyết Ni vội vàng ngồi cạnh y, mỉm cười hỏi: "Tổng Tư, có nhớ tỷ không?"
Y cười thật rực rỡ, vừa định nói chuyện, lại bị ho khan kịch liệt ngắt lại, y ho một hồi, rồi mới cười nói: "Tôi đương nhiên rất nhớ, thật hy vọng có thể trở về sớm một chút. Trai Đằng tiên sinh, cục trưởng, phó trưởng, còn mọi người, đều khỏe hả?"
Trai Đằng cũng đã đi tới, trong mắt hiện lên thần sắc khó nói, bỗng nhiên khóe miệng nhếch lên, cư nhiên tạo nên một nụ cười cứng ngắc, nói: "Mọi người đều rất tốt."
Diệp Ẩn không thể tin được nhìn Trai Đằng nở nụ cười, thất thanh nói: "Trai Đằng tiên sinh, anh, anh cư nhiên cũng sẽ cười?"
Trai Đằng dường như có chút xấu hổ, nhất thời nụ cười cứng ngắc kia đọng lại thật lâu, Tổng Tư sửng sốt một chút, bỗng nhiên phá ra cười, Huyết Ni cũng nhịn không được nở nụ cười.
"Cậu cảm thấy sao rồi?" Thanh âm Trai Đằng tuy rằng thản nhiên như trước, lại mang theo lo lắng.
"Tôi không sao, đỡ hơn nhiều rồi." Tổng Tư cười, tựa như sương mai trong suốt.
Trai Đằng gật gật đầu, nói: "Vậy tôi đi về."
"Anh nhanh vậy đã về rồi sao?" Diệp Ẩn thốt lên.
Anh ta nhìn cô một cái nói: "Tân Tuyển Tổ còn rất nhiều việc, tôi đương nhiên phải về nhanh." Dừng lại một chút, lại nói: "Tổng Tư xin nhờ hai người vậy."
Anh ta lại nhìn Tổng Tư, khẽ gật đầu, xoay người, không quay đầu mà bước đi.
"Kỳ thật Trai Đằng tiên sinh cũng có mặt ôn nhu."
Tổng Tư nhìn ra ngoài cửa, thấp giọng nói.
Huyết Ni gật gật đầu: "Đúng vậy, nội tâm không có lãnh khốc như bề ngoài."
Tổng Tư mỉm cười, nhìn tôi nói: "Tỷ không quay về sao?"
Nàng trừng mắt nhìn y: "Tiếp theo, để tỷ chiếu cố ngươi thật tốt, hiểu chưa, ngươi phải ngoan ngoãn đó." Huyết Ni cười xấu xa.
"Ừ." Y cười, nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: "Cám ơn tỷ, ta thật cao hứng."
Tổng Tư, tỷ thật không muốn nhìn ngươi chết đi, thật sự không muốn.
Chẳng lẽ thật sự giống như trong thơ, tự cổ giai nhân như danh tướng, bất khiếu nhân gian kiến bạch đầu
Cùng Tổng Tư một chỗ vừa đau đớn vừa khoái hoạt, mỗi đêm nghe y ho khan là sự tra tấn không thể nghi ngờ, mà nụ cười của y, lại khiến người ta vừa vui sướng, vừa đau lòng.
Không lâu sau, nơi này lại có vị khách không ai nghĩ tới — ma quỷ phó trưởng.
Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, Huyết Ni quả thực không thể tin được, người đàn ông sắc mặt tiều tuy, nhìn qua giống như già đi mười tuổi kia là ma quỷ phó trưởng.
"Phó trưởng, sao anh tới đây!" Trên khuôn mặt tái nhợt nhưng vui sướng của Tổng Tư hiện lên màu đỏ ửng nhàn nhạt.
"Chúng ta đều về Giang Hộ, cho nên thừa dịp tới thăm cậu." Thổ Phương tươi cười nói.
"Như vậy, Cận Đằng cục trưởng, Trai Đằng tiên sinh bọn họ có khỏe không?" Tổng Tư không lúc nào không nhớ thương đồng đội.
Lúc nhắc tới Cận Đằng cục trưởng, Thổ Phương khẽ run một chút, trong mắt thật đau xót, lại cười cười nói: "Mọi người đều khỏe, đều chờ cậu sớm trở về."
Thổ Phương đang nói dối, trước đó không lâu, trong trận Điểu Vũ Phục Kiến (Toba – Fushimi), phần lớn thành viên Tân Tuyển Tổ tử trận, Cận Đằng cục trưởng bị bắt ở Giang Hộ, chém đầu thị chúng, cũng là nguyên nhân khiến Thổ Phương như già đi mười tuổi.
Quen biết từ khi mười bảy, sinh ly tử biệt lúc ba mươi, mười mấy năm dắt tay nhau vượt phong ba, hiểu biết thông cảm lẫn nhau, đỡ đần an ủi lẫn nhau, phần thâm tình này, ai có thể thay thế?
"Vậy là tốt rồi, tôi nhất định sẽ trở về, lại cùng mọi người sóng vai chiến đấu." Tổng Tư nhợt nhạt cười.
Thổ Phương mỉm cười xoa đầu Tổng Tư, nói:
"Chúng tôi chờ cậu."
Thổ Phương cùng Tổng Tư nói chuyện một lúc, sau đó lại rời đi.
Trước khi hắn rời đi, nàng nhớ tới kết cục của hắn, nhịn không được đau lòng, mở miệng gọi tên: "Thổ Phương"
Hắn dừng bước, quay đầu nhìn nàng. Ánh sáng lóe trong đôi mắt hổ phách giờ mờ đi rất nhiều.
"Bảo trọng." Trừ những lời này, Huyết Ni không biết nên nói gì.
Hắn gật gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch, nói: "Đa tạ."
Gặp được em lần cuối, xem như tôi cũng mãn nguyện rồi.
Nói xong, hắn tựa hồ do dự một chút, lấy trong lòng ra một tập thơ, đưa Huyết Ni, nói: "Thay tôi đưa cho Tổng Tư."
Trên tập thi viết vài chữ hán, Phong Ngọc phát cú tập, đây chính là tập thơ quan trọng nhất của Thổ Phương, hắn làm vậy, có phải là muốn nói hắn không còn gì lưu luyến?
Nàng gật gật đầu, nén chua xót, nhận tập thơ.
Hắn không nói thêm gì, xoay người đi ra ngoài. Huyết Ni thuận tay mở tập thơ, câu thứ nhất đập vào mắt, không khỏi cảm thấy sống mũi cay cay.
Nhìn bóng dáng hắn đi xa, Tổng Tư thu lại nụ cười, buồn bã nói: "Cận Đằng cục trưởng, còn có mọi người, đều mất rồi."
Nàng kinh ngạc, ngược lại lập tức hiểu ra, chuyện này làm sao có thể giấu được Tổng Tư, tâm tư luôn luôn sâu sắc.
"Thổ Phương tiên sinh nhất định rất thương tâm, mất đi Cận Đằng cục trưởng, với phó trưởng mà nói, đau khổ thế nào, tôi không thể tưởng tượng." Trên mặt Tổng Tư hiện lên nét bi thương.
"Có lẽ, bọn họ sẽ rất nhanh gặp lại." Huyết Ni lẩm bẩm nói, năm thứ hai của chiến dịch Hàm Quán (Hakodate), Thổ Phương Tuế Tam tính tự sát nhảy vào trận địa địch, thân trúng thương mà chết, khi 33 tuổi. Cận Đằng không đồng, Thổ Phương cũng không luyến nhân sinh.
Song, ít nhất, bọn họ lại sẽ gặp nhau ở thế giới bên kia...
Còn Tổng Tư, đã mất đi sức để lầm lấy thanh Cúc Văn Nhất Tự, cũng vô lực dùng lại kiếm pháp dòng Thiên Nhiên Lý Tâm. Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu lên khuôn mặt gầy gò tái nhợt, tin tức chiến hữu tử trận, đã tàn phá sinh mệnh vốn đã mỏng manh này.
Anh đào phi vũ, rơi xuống như mưa, anh đào hôm nay tựa hồ có vài phần bi thương.
Câu thơ vừa rồi lại hiện lên trước mắt nàng, tuế nguyệt thường tương tự, hoa khai y cựu nhân bất phục, lưu niên tẫn tương tồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com