Chương hai: người ủy thác
Dọc theo cầu thang màu son đi lên lầu hai, vừa đẩy cửa phòng, liền ngay một cảnh ngày ngày không đổi đập vào mắt Diệp Ẩn, Tư Âm ngồi nghiêng trên ghế màu vàng nhạt, vừa uống trà Long Tĩnh của Tây Hồ, vừa xem xét báo cáo sáng sớm. Bên cạnh người là dì Huyết Ni đang say ngủ.
Mái tóc màu bạc dài như thác nước bình thường rối tung giờ chảy xuống dưới, bồng bềnh lộng lẫy. Ánh sáng buổi sớm chiếu trên hàng mi dày, sống mũi thẳng, xuống phía dưới là đường cong hoàn mỹ của cơ thể. Nghe thấy tiếng cô đẩy cửa, nàng chậm rãi mở mắt ngẩng đầu.
Nàng có một đôi mắt rất đẹp, có thể nói là tựa tựa vài điểm giống ma quỷ, đôi mắt màu máu nhìn vào khiến người ta lạnh run, nhưng trong đồng tử lại hiện lên sự ôn nhu mềm mại. Nàng dùng đôi mắt dị sắc ấy nhìn cô một cái, hơi hơi mỉm cười.
Bởi vì đôi mắt này cùng với dung nhan không già đi của nàng, Diệp Ẩn vô số lần hoài nghi liệu người rốt cuộc có phải con người không?
Mà nhắc tới ai cũng tò mò vì quán trà này được tạo ra như thế nào đúng chứ?
Chu du hơn ba ngàn thế giới khiến dì Huyết Ni nhận ra 'Nhân kiếp này, Quả kiếp sau' nên nàng mới tạo ra một nơi khiến nhân loại có thể thay đổi vận mệnh.
Mà vị trí địa lý của nơi này khá tốt, còn có hàng trúc che chắn tầm nhìn của những kẻ không liên quan.
Này, biết đâu sau này khi bạn thật sự gặp khó khăn bạn lại biết được đường đến đây chăng?
Ừm, thế giới vốn muôn hình vạn trạng mà , tin tôi đi!
"Sư phụ, dì, sư huynh vẫn chưa trở về sao? Con nghĩ huynh ấy ở Babylon vui chơi quên đường về rồi."
Ngay cả trước mặt, cô cũng không dám gọi tên hai người.
Tư Âm uống một ngụm trà, nói: "Phi Điểu là người rất đúng mực."
Người buông chén trà, nói thêm.
"Đúng rồi, từ hôm nay trở đi, con sẽ bắt đầu thực hiện nhiệm vụ được ủy thác, con đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Đương nhiên! Sư phụ, không phải con hưng phấn, nhưng mà..." Cô nhìn xung quanh. "Sao không thấy người ủy thác?"
Trên mặt người xuất hiện tia thần sắc khó nắm bắt, nói: "Không phải đã nói rồi sao, không phải ai cũng có thể đến ủy thác, tới nơi này ủy thác phải là người có duyên."
Đắp chăn lên người dì Huyết Ni, Tư Âm hạ giọng dặn dò với cô.
Tư Âm sư phụ đúng là có nói qua, chỉ cần người có kiếp trước kiếp này dây dưa không rõ, người đó sẽ mơ thấy chỗ này, rất nhiều người tỉnh lại đều không nhớ rõ, cũng có nhiều người căn bản không tin, chỉ cười, chỉ có người có duyên mới tìm được chỗ này.
Mà đối với tuyệt đại đa số người mà nói, nơi này là một quán trà, một quán trà vô cùng bình thường
"Đông, đông" Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, Diệp Ẩn trong lòng rung lên, đi ra bên ngoài, lập tức lớn tiếng nói.
"Mời vào!"
Cửa chậm rãi bị đẩy ra, một giọng nói dè chừng vang lên: "Xin hỏi, nơi này thật sự có thể ủy thác sao?"
Diệp Ẩn nhìn về phía tiếng nói, thấy một cô gái vừa mới độ mười bảy trăng tròn. Mái tóc màu xanh dài ngang vai, khuôn mặt mang vẻ non nớt còn có sợ hãi.
"Cô là người mơ thấy..."
"Đúng đúng, tôi có một giấc mộng như thế..." Thần sắc cô ta có chút kích động, vội vã cắt ngang.
"Như vậy, cô muốn uỷ thác điều gì?" Tư Âm ở phía sau lạnh lùng lên tiếng. Cô gái kia liếc thấy Tư Âm, hiển nhiên chấn động, phản ứng này thực ra là bình thường, nữ nhi nào thấy Tư Âm đều có phản ứng như thấy siêu cấp soái ca, đôi khi còn rất khoa trương.
"Thật sự có thể ủy thác sao?" Cô ta vẫn đang không thể tin được.
"Đương nhiên."
"Thật sự...... Thật sự là thật tốt quá." Cô ta xem ra kích động đến sắp khóc. "Tôi không nằm mơ."
Diệp Ẩn không khỏi vừa cười vừa lắc đầu, rất nhiều người ủy thác đến đây đều là cái dạng này
Cảm xúc của cô ta dần dần bình ổn, hít một hơi thật sâu, liền bắt đầu cao giọng nói. "Tôi tên Liễu Nhan, bốn tháng trước bắt đầu cùng đồng môn chơi một trò chơi thịnh hành – thỉnh bút tiên. Lúc ấy thật điên cuồng, cho nên mỗi ngày đều thỉnh, mỗi ngày cùng Ức nói chuyện, đúng, Ức là tên hắn. Sau đó Ức không trở về, vẫn bám trên người tôi, hắn nói tôi là tình nhân kiếp trước, mỗi đêm đều nhập vào giấc mộng, hắn nói chúng tôi gặp lại sau tam thế tình kiếp, mỗi lần đều kết thúc trong bi kịch, cho nên lần này vất vả lắm mới gặp tôi, liền muốn đi theo, hắn nói muốn — muốn mang tôi trở về." Thần sắc của cô phức tạp, lại ẩn chứa một tia kinh hoàng.
Từ lúc cô ta đang để kể chuyện, Huyết Ni đã sớm tỉnh ngủ, đi ra ngoài ngồi xuống bên cạnh.
Nguyên lai là bút tiên, nghe nói trò chơi như vậy rất thịnh hành với giới nữ sinh, thỉnh bút tiên hoặc điệp tiên nói thẳng ra là khởi nguồn của vu thuật cổ xưa của Trung Quốc "Phù Kê", cũng chính là linh tử thuật.
Cái gọi là bút tiên, cũng chính là linh, là một loại Trung Âm thân, người sau khi tiến vào Trung Âm giới liền biến thành Trung Âm thân, Trung Âm thân sau khi đầu thai không có sinh mệnh, không có hình dạng thân thể cố định, nhưng là bởi vì từ tư duy của chính mình có thể ý niệm tạo thân thể nên sẽ mang hình dáng kiếm trước, đại đa số linh như vậy đều yếu nhược, cho nên thỉnh ra rồi lại bảo biến đi cũng không có gì trở ngại, nhưng trong ngày có hai thời điểm "phùng ma chi thì" một là lúc mặt trời vừa lặn, hai là lúc nửa đêm từ 12 giờ đến 2 giờ, cái trước gọi là ngoại "Phùng ma chi thì" , cái sau gọi là nội "Phùng ma chi thì".
Những lúc như thế mà thỉnh tiên thì rất dễ khiến linh trở thành ác linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com