Chương mười hai: vào thành Hàm Dương
Đại khái là qua hai ngày, có người tới đón nàng vào cung Hàm Dương, giật mình người tới lại là Lý Việt, song nếu xét đến cẩn thận, y đương nhiên là người thích hợp nhất.
Sau khi thay vào bộ đồ thái giám mà y mang tới, theo y lên xe ngựa đi tới cung Hàm Dương.
Trên xe ngựa, hai người không nói gì, không khí vô cùng ngột ngạt.
"Cái kia... hắn không trách phạt ngươi chứ?"
Huyết Ni mở miệng trước, thật muốn đánh nhau để phá cái bầu không khí ngột ngạt này!
Y lắc lắc đầu, nói: "Lần này Đại vương khai ân, vẫn chưa trách phạt ta."
Y nhìn nhìn nàng, tựa hồ muốn nói lại thôi, tuy rằng y không nói gì, nhưng nàng biết y vẫn có chút nghi ngờ quan hệ giữa mình và Doanh Chính.
"Ta không thích A Nhan" Đắn đo hồi lâu, Lý Việt quyết định nói ra.
Huyết Ni nhìn y, chỉ ừ một tiếng, không hỏi gì.
"Ta thích tỷ, hi vọng tỷ nhớ điều này" Thích đến nỗi coi A Nhan là tỷ, không cầu tỷ đáp lại, chỉ hi vọng đoạn tình này được người biết tới, thế là đủ rồi.
" Đừng nói nữa" Huyết Ni có chút sửng sốt, sau lại mỉm cười ngăn cản một câu.
Nàng không muốn nghe về vấn đề tình cảm nữa, đủ mệt rồi.
Lý Việt nhìn nàng, trầm ngâm không nói gì.
Cũng không biết qua bao lâu, y mở miệng nói: "Đến nơi rồi, tỷ xuống xe đi."
Trong lòng Huyết Ni không khỏi kích động, vén rèm xuống xe, trải rộng tầm nhìn, là cảnh cung điện hoa lệ vô song, điển hình là hai cung điện có kiến trúc hình khuyết, khí thế hào hùng, toàn bộ là kiến trúc đài cao, tráng lệ mờ ảo, rất có khí thế quân lâm thiên hạ. Nghiêm trang cẩn trọng, như được thấy trên chín tầng mây
Đứng trước cung điện, không khỏi bị khí thế của nó thu hút, hàng nhái hiện đại do điện ảnh và truyền hình tạo thành ấy à, so với hàng thực không khác gì trẻ con xếp gỗ
Theo Lý Việt mà thuận lợi vào trong cung, còn hơn cả vào đại quan viên của Lưu bà bà mà, nàng không ngừng phát ra mấy tiếng tấm tắc.
Cung điện bình thường đều chia làm hai tầng, hạ tầng đều xây kiểu hành lang bốn phía cùng sướng thính, khiến cho toàn bộ trông như ba tầng, đồ sộ vô cùng. Tầng thượng chính giữa là chủ thể kiến trúc, chung quanh là hạ tầng, phân ra phòng ngũ, gian giữa, phòng tắm. Hạ tầng có hành lang gấp khúc, dưới hành lang có nước, dưới mái hiên có thềm đá cuội ngăn nước. Trên mái cong và cửa sổ dát vàng, chiếu sáng, khí thế phi phàm
Lý Việt dẫn nàng qua bảy ngoặt tám quẹo vào một cung điện, so với các cung điện khác, nơi này có vẻ giản dị hơn, nhưng trên các vách tường đều có bích họa, nội dung bích họa có người, động vật, xe ngựa, thực vật, kiến trúc, thần tiên ma quái cùng các loại trang sức. Màu sắc có đen, đỏ, đỏ thẫm, đỏ son, thạch thanh, phẩm lục, đẹp không tả xiết, đồng hạc đứng trên bệ đỏ phun ra khói mờ lượn lờ
" Tỷ đợi trước ở đây đi. Ta đi nói với đại vương." Y nói, nàng gật đầu, liền đi ra ngoài
Y vừa bước ra khỏi cửa, Huyết Ni liền ngó đông ngó tây, trong lòng không khỏi tò mò, ánh mắt đảo qua một cái đèn trên án kỉ bằng gỗ đàn hương, nhìn vô cùng quen mắt, giống như đã từng thấy qua ảnh, đúng rồi, là Thanh Ngọc Ngũ Chi Đăng. Nhìn Thanh Ngọc Ngũ Chi Đăng, những ly uốn lượn như đang phun lửa, sáng vô cùng. Nghe nói nếu đốt lửa quanh miệng ly, vảy ly sẽ động, lóng lánh như sau
"Huyết Ni, ngươi đã đến." Thanh âm Văn Chính vang lên sau lưng, nàng vừa quay đầu lại, hắn đang sải bước mà tới, dường như là vội tới, trên người còn mặt triều phục màu đen thêu hoa văn cửu chương, đeo thắt lưng màu đỏ chỉ có thiên tử mới dùng, trong cao quý lộ ra chút bá khí trấn định, so với Văn Chính bình thường khác xa, hôm nay toàn thân hắn tỏa ra khí thế vương giả
Trong cặp mắt tối tăm xuất hiện nét cười, khóe môi khẽ nhếch, hắn nói: "Quần áo này rất thích hợp với ngươi."
Huyết Ni sửng sốt, nhìn lại trang phục của chính mình, không khỏi tức giận nói: "Còn không phải là vì tới gặp ngươi sao? Lại còn giễu cợt ta." Vừa nói xong, nàng che miệng, hỏi: "A, ta quên gọi đại vương, không vấn đề gì chứ?"
Hắn nở nụ cười, nói:"Miễn ."
Đang nói, ngoài cửa vội vàng chạy tới một người, quỳ xuống thưa: "Đại vương, có thể truyền lệnh chưa?"
Văn Chính gật đầu, lại trầm giọng nói: "Triệu Cao, không có mệnh lệnh của ta, không được làm phiền."
Triệu Cao, không phải là cái tên hoạn quan nổi danh sao?
Song nghe thấy hai chữ truyền lệnh này, tâm tình nàng rất tốt, ngồi xuống cạnh án kỉ bằng gỗ đàn. Văn Chính nhìn nhìn nàng, ngồi xuống phía đối diện
" Cung Hàm Dương như thế nào?" Hắn hỏi
"Rất hoa lệ, khí thái phi phàm, hoàng cung quả là hoàng cung, ngươi lớn lên ở nơi thế này, thật là quá sung sướng." Huyết Ni nhịn không được, cảm khái.
"Có quá nhiều thứ, chả thú vị." Hắn có chút khinh thường
"Người ăn no không biết người đói, cho ta cung điện lớn như vậy, ta nằm mơ cũng cười thành tiếng." Nàng rất không thức thời mà nhìn hắn, tiểu cung của nàng ở thế giới huyết tộc còn bé hơn như vậy nhiều.
"À, vậy sao?" Hắn nhíu mày, trong mắt xuất hiện tia khó đoán, nói: "Chỉ cần ngươi muốn, ngươi có thể có."
"A..." nàng vội vàng khoát khoát tay. "Ta chỉ nói đùa thôi."
Đúng lúc này, các cung nữ lần lượt bưng đồ ăn lên.
Bảo các cung nữ thối lui, hắn cũng không nói gì nữa, chỉ cầm lấy bầu rượu, rót đầy vào chén thanh đồng tước, nhấc tay uống sạch. Hắn quét mắt qua nàng, hỏi:
"Sao không uống?"
Huyết Ni vội vàng rót một ly, vừa mới uống một ngụm, đã bị vị rượu kia làm cay xè, không nể nang nghĩa lễ gì mà ho khụ khụ, còn nặng hơn cả Vodka trước kia nàng thử qua, hắn nở nụ cười, bộ dạng tâm tình tốt
"Rượu nặng quá, ta không uống được không?" Nàng vừa nói, vừa đặt chén rượu xuống
"Không thể."
"Nếu ta say khướt ở nơi này, sẽ không được tốt."
Loại rượu này chỉ cần hai chén là nàng sẽ gục mất, bỗng nhiên có chút hối hận rằng mình đến cung Hàm Dương
"Say thì có sao, nơi này là cung Hàm Dương." Vẻ mặt hắn không cho là đúng. Không vấn đề, dù sao nơi này cũng là địa bàn của hắn, ý hắn là vậy đấy
Nhìn hắn uống cạn một chén rượu, thần sắc chẳng may may thay đổi, nàng không khỏi âm thầm bội phục tửu lượng của hắn. Xem hắn, bỗng nhiên có chuyện rất muốn hỏi, nhưng lại thấy có chút đường đột, suy nghĩ một lúc, vừa định hỏi, chợt nghe hắn nói: "Sao vậy, có gì nói thì nói đi."
Đã vậy nàng đây cũng không khách khí, Huyết Nu ấp a ấp ung: "Cái kia, ta muốn hỏi, ngươi trong cung Hàm Dương này có bao nhiêu, ừm, thê tử vậy?"
Hắn ngẩn người ra chốc lát, nói: "Ta chưa sắc lập vương hậu, song..." Hắn dừng một chút. "Cơ thiếp có hơn mười vị." Mặt mày như đứa trẻ phạm phải sai lầm.
"À..." Huyết Ni lên tiếng. Hơn mười vị? Đối với một đế vương mà nói cũng không quá nhiều
"À cái gì?" Trên mặt hắn xuất hiện nét cười bỡn cợn. "Sao vậy, hay là ngươi có hứng trở thành một vị?"
"A. Giết ta đi." Nàng không cần suy nghĩ giở giọng xem thường. "Trở thành một vị trong đó, sau đó hô đến thì đến, bảo đi thì đi, mỗi ngày trông chờ gặp mặt ngươi, ngây ngốc chờ đợi, từ nay về sau trở thành một người trong vô số người, bị ngươi quên đi. Coi như hết, tuy ngươi là soái ca, một soái ca quyền thế, ta vẫn cảm thấy thích quan hệ bây giờ hơn." Hơn nữa ngoại trừ người kia, nàng không có khả năng phục tùng mệnh lệnh của bất kì ai
Hắn trầm mặc, nhìn chằm chằm nàng như xoáy sâu, giống như nhìn thẳng trong tâm Huyết Ni, tới nỗi nàng có chút sợ hãi. Bỗng nhiên hắn cười phá lên.
Nhìn thấy nụ cười trong trẻo của hắn, Huyết Ni nhất thời có chút hoang mang, đây là Thủy Hoàng đế bị hậu nhân đánh giá, tùy thời gian mà cao nhã như cúc, khi thì tàn bạo như kiếm sao? Kỳ thật dưới mặt nạ vương giả, hắn cũng là người bình thường. Song nàng cũng coi như may mắn, nếu gặp phải Doanh Chính thống nhất lục quốc, hoàn thành sự nghiệp thống trị, hết thảy mọi việc sẽ khác
Nhìn sắc trời đã không còn sớm, nàng nghĩ đã đến lúc cần phải trở về
Nàng cầm lấy chén thanh đồng tước, cười nói: "Văn Chính, hai ta quen biết, cũng là duyên phận, ta thật cao hứng khi gặp ngươi, giờ tỷ kính ngươi một ly, về sau phải tự bảo trọng, không hẹn ngày tương phùng." Dứt lời, nàng ngửa đầu, toàn bộ rượu uống vào
"Hay cho câu không hẹn ngày tương phùng." Hắn cũng giương tay uống cạn rượu trong chén, nói: "Huyết Ni, nếu ngươi là thân nam nhi, chúng ta tất là tri kỷ."
"Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua cụm từ hồng nhan tri kỉ sao?" Nàng đùa cợt
Hắn cười cười
"Ta nghĩ ta phải đi về" Nàng mới vừa đứng dậy, đã thấy choáng váng, rượu này thật nặng, cước bộ lảo đảo, chân như mềm lại, đi thêm bước nữa, vừa lúc ngã vào ngay ngực hắn
Hai người bốn mắt nhìn nhau, mắt hắn càng thêm tối tăm thâm trầm, trên khuôn mặt do say mà hơi phiếm hồng, môi mỏng cong lên tao nhã: "Ngươi không muốn lưu lại sao? Cho dù — lấy thân phận là hồng nhan tri kỉ?" Thanh âm trầm thấp của hắn vang lên bên tai nàng
Những lời này lập tức khiến tâm trí Huyết Ni thanh sảng, nàng mỉm cười nói: "Không muốn. Văn Chính bây giờ, đối với ta là tốt rồi, khó có người thẳng thắn với ngươi, nên ngươi thấy ta rất thú vị. Nhưng dù sao ngươi cũng là vua một nước, ngươi có sự nghiệp của ngươi, sau một thời gian, lòng hiếu kỳ sẽ biến mất, khi đó vạn nhất ta không cẩn thận vượt qua giới hạn cho phép, như thế, rất có thể mạng cũng không giữ được. Vẫn nên bây giờ rời đi, có lẽ lâu về sau khi ngươi nhớ tới ta, còn có thể mỉm cười."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com