Tiểu truyện: Hồi 1
Hạ chí tháng sáu, Sơn cốc Cựu Trần ở vùng thượng sơn hứng nắng hạ gay gắt đổ lửa. Kim Huyên ẩn mình trong tán cây cổ thụ cao to nằm gác. Kiếm của hắn giắt ở sau lưng, đầu ngọn cây có tiếng chim muông hót réo rắt, Kim Huyên nghe tiếng liền xua tay khẽ đuổi lũ chim ấy đi để tránh làm kinh động tới thiếu niên đang tĩnh toạ ở phía dưới.
Chủ tử của hắn, dường như đã ngủ say.
Cuối xuân trước, khi tuyết dần tan, Chuỷ cung chủ bỗng dưng muốn xây một cái hồ nhỏ trong hậu viện để hóng mát. Thị vệ trong Chuỷ cung vất vả đào xới hơn chục ngày mới làm xong một cái hồ nước nhỏ, lại có một đợt mưa xuân rả rích cứ rơi dai dẳng vậy mà lấp nước đầy hồ. Chuỷ cung chủ cho thả xuống mấy con cá cảnh đẹp mắt, mặt nước nuôi lục bình. Bên cạnh hồ có một gốc cây đào cổ thụ, cuối xuân đầu hạ là lúc hoa lá nảy nở tạo thành một tán ô khổng lồ. Chuỷ cung chủ cho người đặt một cái ghế nằm ở dưới gốc cây rồi thường ra đó ngủ lười, có khi trêu hoa ghẹo cá, có khi chỉ là tìm chỗ ngắm trời mây.
Kim Huyên hơi xoay người đổi tư thế. Cá chép cảnh dưới hồ nuôi đến béo ú đang lượn lờ sát mặt nước. Chủ tử nhà hắn đúng là mát tay lắm, dù dưỡng hoa hay nuôi vật trước giờ chưa từng thất bại. Hậu viện của ngài ấy trồng linh tinh đủ loại cây cối hoa cỏ, bây giờ đang tới mùa sinh trưởng nên thi nhau nảy hoa bén cành khiến cho khung cảnh hậu viện trở thành chốn thần tiên bí mật của riêng ngài ấy.
Chuỷ cung chủ nhà hắn đã ngủ say, thân người mảnh mai nằm dài trên ghế dựa. Ngày hè nóng bức, ngài ấy lười biếng không muốn ra ngoài nên trốn trong hậu viện tránh nóng. Lớp áo vải sa mỏng như cánh ve phủ hờ trên người, đến đai áo cũng lười thắt cho tử tế. Mái tóc đen dài thả xuôi, che lấp đi một nửa gương mặt đang chìm đắm trong mộng đẹp. Thiếu niên đẹp tựa thiên tiên giáng trần, sợ rằng để cho người ngoài nhìn thấy không biết sẽ có bao nhiêu thảng thốt.
Trong không gian thanh tĩnh, đột nhiên nghe tiếng bước chân lướt qua ngọn cỏ tiến vào. Kim Huyên cảnh giác quan sát, lại thấy thì ra là Chấp Nhẫn đại nhân xuất hiện. Cung Tử Vũ tựa hồ như khám phá ra điều gì kỳ thú, hắn hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh, ánh mắt dừng lại nơi gốc đào có người đang nằm ngủ rồi nhẹ chân tới gần. Kim Huyên sau khi xác định đối tượng vừa tới không có tính nguy hiểm thì lặng lẽ ẩn mình vào tàng cây rậm rạp, xem như không tồn tại.
Bên cạnh ghế nằm có đặt một chiếc bàn thấp nhỏ, trên bàn có một cái lư hương và khẩu trà cụ. Cung Tử Vũ càng đến gần càng phát giác có điểm không đúng, trong lư hương tỏa ra một thứ mùi ngọt ngào không giống trầm hương tùng mộc Viễn Chuỷ ưa dùng. Thứ hương này dường như còn có nhiễm một chút mùi của lá cây thầu dầu kết hợp hoa mộc hương. Cây thầu dầu vốn thường được dùng để chữa bệnh về dạ dày hay đường ruột nhưng hạt của loại cây này lại chứa kịch độc có thể gây chết người.
Cung Viễn Chuỷ, đệ ấy đang nghiệm độc!
Chấp Nhẫn Đại Nhân chợt hoảng hốt, vội vàng lao đến đậy nắp lư hương lại rồi kéo tay người ra kiểm tra mạch tượng. Mạch đập thiếu niên có phần suy yếu nhưng lại không có biểu hiện trúng độc, thoạt nhìn đệ ấy chỉ là đang ngủ say mà thôi. Trong lúc Cung Tử Vũ còn đang trầm ngâm phỏng đoán thì Viễn Chuỷ từ trong mộng dần dần tỉnh lại. Đôi bên huynh đệ trân trân nhìn nhau đầy vẻ kỳ quái. Cung Viễn Chuỷ hơi nghiêng đầu một vẻ thắc mắc, nhỏ tiếng nói: " Tiểu ca?"
Tiểu ca? Ai là tiểu ca?
Cung Tử Vũ bàng hoàng không tin được vào những gì vừa lọt vào tai minh, hắn vô ý hất tay của thiếu niên rồi ngồi dịch ra xa ba bước.
Có quỷ! Nhất định là có quỷ! Chuỷ cung lạnh lẽo âm khí dày đặc chắc chắn bị thứ dơ bẩn nào đó ám!
Viễn Chuỷ mơ màng ngồi dậy, đệ ấy dụi dụi mắt, vài sợi tóc đen nhánh loã xoã vương trên gò má thiếu niên non trẻ. Thiếu niên ngáp một hơi dài, uể oải nói: " Tiểu ca, huynh tới tìm ta có việc gì?"
Cung Tử Vũ hai tay ôm lấy thái dương đang nhức nhối, vẻ mặt hắn càng thêm hãi hùng như gặp quỷ: " Đệ có nhận ra ta là ai không?"
Cung Viễn Chuỷ hồn nhiên đáp: " Là tiểu ca mà!"
Cung Tử Vũ lại dịch người xán lại gần: " Tên của ta là gì?"
Nhóc con ngơ ngác cười: " Là Cung Tử Vũ đấy thôi.....Chả nhẽ huynh muốn đệ gọi Chấp Nhẫn đại nhân sao?"
Thật kỳ lạ, Cung Tử Vũ biết rất rõ đây không phải trạng thái bình thường của đệ ấy. Dường như thứ hương đang cháy trong cái lư bạc kia là thứ mê hương đoạt hồn ghê gớm kinh người, cướp đi thần trí của vị tiểu đệ kiêu ngạo của hắn. Dưới cái nắng dìu dịu của ngày chiều, nụ cười thiếu niên đằm thắm như thể bọn họ vốn luôn thân thiết như thế, nhưng ánh mắt Viễn Chuỷ lại hàm chứa mê muội chưa tan trực tiếp tố cáo hiện trạng không tỉnh táo của đệ ấy. Viễn Chuỷ ngốc ơi là ngốc, xem như hôm nay vận khí của đệ không tốt, xui xẻo để lộ cái dáng vẻ này rơi vào tay ta.
Cung Tử Vũ thử đưa tay ra sờ sờ cái mặt nhỏ của đệ ấy, nhận thấy Viễn Chuỷ không ghét bỏ mới bạo dạn sờ mó nắn nhéo mạnh hơn, hắn nhỏ giọng lầm bầm: "Xưng hô kỳ quái, có điều nghe cũng lọt tai lắm, gọi lần nữa ta nghe xem!"
Cung Viễn Chuỷ nheo mắt cười ngốc: " Tiểu ca."
" Vậy đại ca là ai? Cung Thượng Giác à?"
Cung Viễn Chuỷ ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu, khóe miệng còn cong lên cười rộ. Nhìn rất ngốc, thật sự rất ngốc. Cung Tử Vũ ngoài ý muốn chợt lặng tim. Nếu như những lời chửi rủa chán ghét và vứt bỏ chưa từng xảy ra, nếu như đứa trẻ này năm xưa có thể lớn lên trong một gia tộc hoà hảo, có cả hắn và Cung Thượng Giác hoà thuận đối đãi vậy thì phải chăng nụ cười này sẽ luôn luôn trong trẻo như gió và mây, như hạt sương sớm đầu cành lá rơi xuống nhân thế....
Cung Viễn Chuỷ cũng có thể vô tư gọi hắn là tiểu ca, chứ không phải bởi vì thứ mê hương kỳ dược này...
Cung Tử Vũ thu về vẻ mặt thất thố của mình. Hắn dịu dàng cười, giọng nói mang vẻ xa xăm: " Có muốn tới Vũ cung chơi với tiểu ca không? Ta dẫn đệ xem đèn kéo quân. Tử Thương tỷ dạy ta làm rất nhiều đèn, treo đầy trong vườn Bích Xuân. Vườn Bích Xuân có một cái hồ lớn, trong hồ thả cá thuỷ tinh, cá xiêm trắng ánh bạc, cá chép màu đào và vân bạch. Còn có rất nhiều hoa thảo, ve và dế kêu như tiếng hát... Đệ đi xem không?"
Ánh mắt thiếu niên rạng rỡ như trẻ nhỏ, hào hứng đáp: " Đệ muốn đi xem!"
———————————————————
Lời của Chấp Nhẫn đại nhân không hề khoa trương. Hồ cá ở vườn Bích Xuân thực sự rất đẹp. Mặt nước thả sen, nước hồ trong vắt mặc cá quẫy đạp. Đáy hồ thả đầy những viên đá ngũ sắc, khi tia nắng trên vòm trời chiếu xuống sẽ phản quang lấp lánh lên sóng nước dập dờn huyền ảo vô ngần. Cung Viễn Chuỷ thích thú nhìn không rời mắt, thi thoảng chìa ngón tay xuống khều nước ghẹo cá, lọn tóc dài không được buộc gọn gàng rũ xuống nước cũng không để tâm, chỉ vô tư vui đùa.
Cung Tử Vũ đi từ đằng sau tiến lại gần, trong tay cầm một dải dây buộc tóc nhỏ: " Ngày hạ nóng bức để tóc xoã sẽ khó chịu. Lại đây, ta giúp đệ vấn tóc."
Viễn Chuỷ hẵng còn ham vui, trêu đùa mấy con cá nhỏ thêm chút nữa mới chịu tới ghế nhỏ dưới hiên ngồi. Tiểu ca của y nhúng lược gỗ đàn vào thau nước ngân hoa rồi chải từng lọn tóc dài của y, lại nói: " Nam tử Giang Nam ưa thích phong nhã, thường vấn gọn hết tóc lên búi rồi cài quan đeo trâm. Ở chỗ ta không có những thứ đó, chỉ dùng dây lụa búi tóc cho đệ. Vấn gọn rồi muốn chơi thế nào cũng không lộn xộn."
Thiếu niên chăm chú nhìn bóng dáng của chính mình phản chiếu trong gương đồng là sắc mặt lanh lợi tươi tắn, y cười đùa: " Tiểu ca thực rất thích Giang Nam đúng không? Huynh chưa từng tới đó nhưng biết rất nhiều chuyện...."
Cung Tử Vũ cười xoà, bàn tay tỉ mẩn chải tóc lên cao: " Đó là quê hương của thân mẫu ta....và cả thân mẫu của caca đệ....cho nên biết chút chuyện này cũng là thường tình..."
Viễn Chuỷ mím môi cười tinh nghịch. Hai vị caca đều ảnh hưởng rất nhiều từ mẫu thân, Cung Thượng Giác hiếm khi bộc lộ nhưng Cung Tử Vũ lại thoải mái phơi bày hơn nhiều. Hắn thích mưa xuân rơi bên hồ, thích trà xanh Lục An hơn là trà thảo mộc. Hắn thích hội đèn lồng, cũng thường thức các kỳ nữ tấu nhạc, xem diễn kịch. Ngay cả chính tính cách của Cung Tử Vũ cũng giống mẫu thân nhất.
Búi tóc vấn cao được làm rất đơn giản gọn gàng, dây lụa thiên thanh rủ xuống đằng sau nhìn qua nhã nhặn có vẻ thư sinh. Cung Tử Vũ làm xong việc thì đặt lược xuống. Hắn quay ra cầm một bát lương khô, đi tới bên cạnh hồ thảy xuống cho cá ăn. Viễn Chuỷ cũng học theo ném từng chút đồ ăn xuống. Đàn cá thấy mồi liền thi nhau ngoi lên há miệng đớp tạo thành một khung cảnh lộn xộn huyên náo vô cùng.
Viễn Chuỷ chỉ tay xuống phía xa, chợt reo lên: " Tiểu ca, con cá kia nhìn thật lạ. Màu đỏ và trắng đan xen, giống như rạng mây hoàng hôn vậy..."
Con cá tựa như hiểu lời đệ ấy nói, bơi tiến lại gần vờn quanh. Cung Tử Vũ đang cầm bát lương khô cho đệ đệ ném chơi, chợt cười: " Có thích không? Tiểu ca tặng đệ..."
" Nhìn nó quý giá lắm, đệ sợ nuôi không nổi." Viễn Chuỷ ngồi ôm đầu gối bên hồ, ánh mắt y nhìn xuống mang theo yêu thích và tiếc nuối. Cung Tử Vũ vươn tay xoa nhẹ đỉnh đầu đệ đệ, ôn tồn khuyến khích: " Không sao, ta dạy đệ nuôi. Lát nữa Kim Lục đưa một con tới cho đệ. Thả nó vào hồ cá của đệ, đừng để nó bị no chết là được."
Đệ ấy lập tức cười rộ, phấn khích cao giọng đáp: " Vậy đệ không khách sáo nhé, đa tạ tiểu ca."
Cung Tử Vũ đắc ý nhếch miệng cười. Thảnh thơi nhìn thiếu niên trẻ chạy quanh quanh trong vườn chơi đùa. Viễn Chuỷ phát hiện trong mấy bụi cây có tiếng dế kêu, đệ ấy liền rời sự chú ý khỏi hồ cá mà đi bắt dế. Dế bay rất nhanh, Viễn Chuỷ cũng nhảy rất nhanh, vất vả một lúc lâu mới chụp được một con liền vội vã chạy tới chỗ Cung Tử Vũ khoe chiến lợi phẩm.
Cung Tử Vũ cho đệ ấy một cái hộp nhỏ đựng dế. Tiếng dế kêu vang vang trong hộp nhỏ, biến chiếc hộp thành một cái hộp nhạc.
Trời ngả chiều muộn, sắc mây phủ màu đào. Những chiếc đèn kéo quân treo trong vườn bắt đầu phát huy tác dụng, ánh đèn rọi sáng từng câu truyện trong đèn lồng, có tứ linh hội tụ, có cảnh một nhà ấm êm, có tài tử giai nhân đang chèo thuyền đối thơ, có cả thỏ nhỏ ôm vầng trăng tròn say ngủ. Những chiếc đèn cất giữ mẩu chuyện của trẻ thơ lại khiến Chuỷ cung chủ vốn lạnh tính xa cách bây giờ lại thích thú vô ngần. Đệ ấy cứ chạy chỗ này nhảy chỗ kia ngắm nghía. Mặt nước soi bóng nụ cười hồn nhiên, một con cá nghịch ngợm bơi vụt qua vẫy vùng, nụ cười huyễn ảo đó liền vỡ tan theo sóng nước.
Nếu như mộng tỉnh hương tan, Viễn Chuỷ sẽ chấp nhận đoạn ký ức này không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com