3. Après-midi d'automne à Paris - Chiều thu trên Paris
🥖🥖🥖
Paris, ngày 14, tháng Mười, năm 1993
Tôi tỉnh dậy khi cảm thấy gò má trái có chút ran rát. Nắng ngoài cửa sổ lén nhảy qua lớp kính mà trêu đùa khuôn mặt này. Chả hiểu đùa kiểu gì mà sắp cháy cả lớp biểu bì quý giá của tôi rồi.
Thái Hanh tôi hình như vừa mơ một giấc mơ cũ?
Khó nhọc ngóc mái đầu đã xù hết cả lên vì lăn lộn trong giới hồng hoa lúc ngủ, tôi nheo mắt đưa nó đi tìm kiếm mặt đồng hồ rồi dừng lại ở phía đối diện giường.
1 giờ 20 phút.
Vận dụng tất cả sự thông minh cùng chất xám của mình tôi hoàn toàn có thể khẳng định rằng đây là 1 giờ 20 phút chiều!
Vì sao ư? Vì tôi thấy nắng ngoài cửa. Cần lắm một lời khen cho sự nhạy bén này!
Hôm qua lúc hạ cánh ở Orly, cậu Tuấn đã đích thân ra đón tôi.
Cậu vẫn vậy. Gần 30 với thân hình rắn rỏi, rám nắng. Dáng người cao và khuôn mặt sáng sủa kèm một cái núm đồng tiền sâu khi cười cùng đôi mắt một mí.
Đậm nét điển trai. Nhưng vẫn không bằng tôi.
"Cậu Tuấn dạo này vẫn phong độ quá đi. Vừa ra dáng một giảng viên Đại học Panthéon danh giá vừa ra dáng một quý ông Paris lãng tử. Rất cuốn hút!"
"Cái miệng hoạt ngôn thật đấy!"
"Nào có ạ. Con chỉ như vậy với người con có cảm tình thôi đó."
"Vậy thì tốt. Dạo này nhìn chú mày cũng trổ tướng phết nhỉ. Bớt phèn đi rồi."
Hai cậu cháu tôi cứ thế hàn huyên qua lại từ lúc gặp cho đến lúc ngồi vào chiếc Lincoln Bubbletop vẫn chưa ngưng miệng.
Từ sân bay trở về, có đoạn xe đi dọc đại lộ Quai de Conti.
Đây là lần thứ hai Kim Thái Hanh này đến Pháp. Nhưng lại là lần đầu được tôi hoà mình vào Paris mộng mơ.
Khung cảnh buổi tối ở nơi đây lung linh đến vô thực. Những dãy nhà hàng, những quán café, những tiệm sách và những bảo tàng nối đuôi nhau trải dài theo vết xe chạy. Chúng rọi ánh đèn vàng xuống dòng nước Seine giờ đã đen ngòm. Nhờ chúng mà dòng Seine mới thực sự sống vào buổi đêm.
Hay đúng hơn là nhờ ánh trăng mùa thu ghé thăm rồi biếu chút quà bánh nên dòng Seine mới không bị bỏ vào quên lãng.
Tiết trời cuối thu của thành phố hoa lệ này khiến tim con người ta hẫng đi vài nhịp.
Se se cái lạnh sắp lập đông, hàng cây gần như đã rơi gần hết lá hắt lên ánh đèn vàng của ánh trăng và những dãy hàng quán, dòng xe lả lướt thảnh thơi trên đại lộ, dòng người thưa thớt buổi tối nhưng vẫn giữ đậm sự ung dung rất đỗi Paris. Tất cả làm nên một Paris độc nhất vô nhị.
Xe về tới dinh thự Amarante đã là chuyện của một tiếng sau. Cậu tôi chạy từ từ để tôi có thể ngắm cảnh, tiện tám nhảm với nhau đôi ba câu.
Lúc này người hầu đã được cho lui về dãy sau, chỉ còn lại quản gia ra đón chúng tôi.
Cậu Tuấn đích thân dẫn tôi lên phòng và dặn tôi nghỉ ngơi, ngày mai cậu có tiết trên giảng đường nên không thể dẫn tôi đi tham quan được.
"Không sao đâu cậu, một mình dạo Paris trong lần đầu gặp mặt không khéo lại hay. Cảm ơn cậu đã rước con nha. Cậu cũng về phòng nghỉ ngơi đi thôi, đã trễ rồi."
Chúc ngủ ngon xong cậu cũng quay về phòng, lúc rời đi còn tiện chân đá đổ cả chậu cây cảnh trước cửa phòng tôi làm đất văng tứ tung.
Đúng là con người hủy diệt.
Suốt 13 tiếng trên máy bay tôi ngủ rất ít do quá háo hứng để được gặp 'người tình' tôi hằng mơ ước nên vừa khoá cửa phòng là tôi lập tức tìm đến sự êm ái của chiếc giường thơ. Cái gì ở Paris đối với tôi cũng là thơ hết.
Thức dậy đã là chiều hôm sau như mọi người thấy đấy.
Trở mình khỏi tư thế nằm sấp ngực, tôi đều đặn hít lấy thứ không khí pha chút mùi gỗ sồi của cái đồng hồ lớn mặt phía đối diện. Khi đã tỉnh táo đôi phần, tôi mới bắt đầu quan sát căn phòng này.
Căn phòng tương đối lớn.
Dinh thự Amarante toạ lạc ngay khúc giao nhau giữa hai con đường Rue de Lille và Rue Allent. Amarante có nghĩa là hoa sẽ không bao giờ mất đi. Nếu đi theo hướng từ Đông sang Tây, bạn sẽ thấy dinh thự nằm bên phía tay mặt, đối diện với Hôtel Vinci Due.
Dinh thự có tất cả ba dãy. Dãy chính song song với đường Rue de Lille, hướng mặt ra dòng Seine thơ mộng. Hai dãy còn lại là dãy Đông, dành cho những du học sinh hoặc một vài giảng viên của Đại học Panthéon-Sorbonne. Và dãy Tây dành riêng cho gia đình và người thân của cậu.
Ba dãy bao quanh một khoảng sân lớn, là nơi đậu của những chiếc xe hơi bóng loáng hướng đầu về đài phun nước. Chính giữa đài phun là tượng Virgo đang ngồi nghiêng mình đưa tay xoa nhẹ đầu loài Capricornian ghé tai nằm trên vạt áo nhiều lớp thướt tha.
Tôi không nghĩ con dê biển kia là vật nuôi của Virgo. Giữa hai bức tượng ấy có đôi chút dịu êm và nhẹ nhàng.
Không phải do tôi thuộc cung con dê biển kia mà phản bác vậy đâu. Thoáng qua ánh nhìn ban đầu của tôi về hai bức tượng ấy là một câu chuyện. Một câu chuyện tình chưa bao giờ được kể.
Quay lại dãy nhà phía Tây.
Căn phòng này nằm ngay đầu dãy với khung cửa sổ đủ lớn để ban ngày ánh nắng có thể chiếu sáng khắp cả. Không có mảng tranh sáng tranh tối nào tồn tại. Mở cửa phòng, ánh nhìn cứ thế thẳng hết dãy hành lang rộng và chỉ kết thúc khi gặp sự chắn ngang của dãy chính.
Chiếc giường hai người nằm được đặt gần bên cửa sổ. Nằm trên giường cũng có thể nhìn thấy mặt nước La Seine lúc này. Xanh lơ và lười biếng.
Nội thất vừa đủ với một cái đồng hồ quả lắc lớn, một bộ sofa tiếp khách màu nâu trầm hoà hợp với sự chín chắn của cả căn phòng.
Bàn làm việc được đặt cách giường bốn bước chân, gần lò sưởi, sát với bức tường ngang treo một bức sơn dầu hoạ cảnh hoàng hôn trên Paris, góc nhìn từ cây cầu Pont des Arts.
Bức hoạ ấy không đề tên. Màu sắc của nó khiến người đối diện khó lòng mà dứt tầm mắt ra được.
Nhà tắm nằm phía sau bức tường đặt kệ sách lớn và một cái tủ gỗ treo quần áo. Mọi thứ rất đều mang vẻ nâu trầm nhẹ tạo cảm giác gần gũi và ấm cúng. Rất thích hợp với một người trầm tính như tôi!
Thực ra ba tôi cũng có một dinh thự trên đất Pháp này nhưng nó lại nằm ở miền Nam của "kinh đô ánh sáng" và phải mất đến 9 giờ để đi xe từ đó lên Paris. Như thế thì hơi bất tiện cho việc học của tôi nên tôi ở đây cùng với cậu.
Ở thủ đô vẫn thích hơn nhiều.
Sắp xếp đồ dùng cá nhân xong cũng đã là 4 giờ chiều. Sửa soạn cho mình một bộ đồ dạo phố với áo cổ lọ đen sơ vin cùng quần âu xám, chân đi giày Tây. Vơ lấy cái áo măng tô nâu rồi mở cửa bước ra ngoài.
Đừng ai hỏi tôi có đi giày đạp gót không. Tất nhiên là không rồi. Ở cùng 'người tình' thì phải mang bộ dạng chỉnh chu một chút.
Có thực mới vực được đạo. Tôi đi xuống phòng ăn ở sảnh chính nhờ quản gia mang cho mình chút điểm tâm. Cả ngày chưa ăn gì khiến tôi đói lả cả đi rồi.
Là món Gà sốt vang (Coq au vin).
Nhìn này, một tấm ảnh trong bộ sưu tập ảnh Paris của tôi haha. Bon appétit!*
*Chúc ngon miệng*
Coq au vin là một trong những món truyền thống của ẩm thực Pháp. Thịt gà được om với rượu vang, bơ, thịt xông khói, hành tây và tỏi. Độ đậm đà của nước sốt vang hoà vào dịch vị gợi một cảm giác đê mê đến run người.
Mị lực của đồ ăn thực đáng sợ.
Ăn xong tôi khoác áo măng tô, cầm theo cái máy film Nikon FM10, nói nhỏ là dòng này sẽ được ra mắt vào năm 1995 cơ, và 3 cuộn film cùng dạo phố.
Bước ra khỏi khuôn viên dinh thự, rẽ phải rồi đi hết con đường Rue de Lille sẽ gặp Rue des Saints-Pères. Tại đây rẽ trái và đi chừng trăm bước nữa là thấy được đại lộ Quai Voltaire và dòng Seine rồi. Mấy cái tên đường đã làm khó tôi suốt một thời gian dài đấy.
Tôi tản bộ thảnh thơi ngắm nghía cho trọn vẹn khung cảnh nơi đây.
Paris năm nay lập đông hơi sớm. Mới giữa tháng Mười nhưng cây cối hầu như đã trơ trọi cả, độc chỉ mỗi những cành rắn rỏi, uốn lượn hài hoà. Cảnh vật do tiết trời cuối thu mang lại khiến tôi chợt nhớ đến đôi dòng thơ của Dương Tường:
Chiều se sẽ hương
Vườn se sẽ sương
Đường se sẽ quạnh
Trời se sẽ lạnh
Người se sẽ buồn
Cái rét đầu đông cùng cái hiu hiu gió lạnh phả vào những khuôn mặt hanh khô thưa thớt. Dẫu vậy cũng không làm giảm đi sự sang trọng và thảnh thơi của dân thủ đô.
Người Paris rất thích uống café và thư giãn. Họ café sáng, café trưa, café chiều rồi cả tối. Quán café dễ dàng được tìm thấy trên khắp các xa lộ ở thủ đô này. Một thú vui đặc trưng.
Ngoài những quán café, tôi còn bắt gặp những thư viện tĩnh lặng, hiệu sách e ấp vài quý cô nho nhã, viện bảo tàng nơi các quý ông với chòm râu tỉa gọn tựa tay trên cây gậy bạc đang đàm đạo về chính trị, cùng vài cửa tiệm hoạ cụ nho nhỏ.
Điểm xuyết giữa các dãy nhà là đôi ba lá cờ lục sắc phấp phới. Phong trào LGBT đang thực sự khởi sắc từ những năm 1990 ở Paris. Chà, một niềm vui rất lớn đối với bản thân tôi và những người giống như tôi đấy.
Chúng ta sống trên đời không phải là mong được yêu sao? Đã là tình yêu thì chỉ đơn giản là tình yêu mà thôi.
Dần dần cũng đã đến gần cầu Pont des Arts. Trước khi tôi sang Pháp, thằng Chí Mẫn đã nói không ngưng nghỉ suốt cả ngày về cây cầu này.
"Mày sẽ hiểu thế nào là yêu và được yêu nếu mày bước trên từng nhịp của cây cầu tuyệt đẹp ấy. Tình yêu của đời mày sẽ đợi mày ở nhịp đôi chính giữa. Nghe thật lãng mạn phải không?"
"Có cái cù lôi mà tao tin."
"..."
6 giờ chiều.
Tôi đang đứng ở nhịp cầu đầu tiên của Pont des Arts rồi đây. Gặp được định mệnh của mình chẳng phải chuyện cứ nói miệng là được đâu. Hơn nữa đây còn là ở một đất nước xa xôi.
Hoàng hôn bắt đầu buông mình. Món quà vô giá Paris giành tặng cho kẻ khách lạ. Bầu trời cao vời vợi. Những đám mây gợn sóng nhuốm sắc tím hồng của Mặt trời cuối ngày.
"Có những chiều nhìn nắng ngủ mê say
Ta nghiêng vai gầy rơi thật vội
Rồi loang nhạt trên đường dài muôn lối
Theo hoàng hôn cùng bóng tối cuối ngày"
Xuân Diệu
Cái cảm giác phóng tầm mắt đến xa tít tắp chân trời mà vẫn không thấy đích điểm thực sự đã khiến con người tôi trở nên đa dạng hay đúng hơn là xáo trộn đến lạ thường.
Nói sao để bạn hiểu đây nhỉ. Nó giống như bạn nhận được một ân huệ quý của Chúa Trời, chỉ duy nhất bạn. Nhưng rồi bạn nhận ra mình chẳng có gì, mình chẳng là ai. Đó là lòng biết ơn, song đó cũng là sự hụt hẫng, rỗng tuếch và vô định.
Chung quy lại cuối cùng vẫn là hai chữ 'vô định'. Phải, vô định trong tình yêu. Nó là từ duy nhất khiến lòng tôi bị xiết chặt, nghĩ về nó khiến sống mũi tôi cay xé, và khóe mắt tràn đầy nào là nước và hy vọng, nó khiến tôi thấy mình thật trơ trọi.
Đôi lúc tôi có cảm giác như trong bộ tộc của chính mình, tôi là người duy nhất còn sót lại. Bơ vơ, lạc lõng, quạnh hiu nhưng lại hùng vĩ cô độc và duy nhất thảnh thơi...
Có lẽ Kim Thái Thanh sẽ không còn cô độc được bao lâu nữa đâu.
Kín đáo, thanh tao bình dị và xa xôi mênh mang.
Em đứng đó, trong ánh nhìn bồi hồi, nức nở của tôi.
Em đứng đó, vội vã khiến linh hồn tôi mong được yêu.
Em đứng đó, bồng bềnh giữa cây cầu Pont des Art.
Em đứng đó, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ.
Em đứng đó, trên dòng Seine nhuốm màu chạng vạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com