ngoại truyện
Bầu không khí trong căn hộ nhỏ nhưng ấm cúng của Hùng vốn được trang trí những bóng đèn lung linh và hoa tươi rộn rã trong dịp sinh nhật của anh. Mỗi góc nhỏ đều ẩn chứa những dấu vết của sự chuẩn bị tỉ mỉ, như cách Hùng sắp xếp những món quà ý nghĩa và bộ sưu tập ảnh chung của cả hai năm qua. Ngày sinh nhật của Hùng vốn là dịp để bày tỏ tình cảm, sự quan tâm và những lời hứa cho tương lai, nhưng sự chậm trễ của một người đã biến ngày vui thành một tiếng lòng cay đắng.
Hải Đăng hẹn rằng sẽ về sớm để cùng Hùng đón mừng ngày đặc biệt ấy. Anh biết rằng mọi thứ đang được sắp xếp hoàn hảo và Hùng luôn mong đợi khoảnh khắc hồi hộp ấy. Nhưng vì lý do công việc gấp gáp và những trở ngại không ngờ tới trên đường về, Hải Đăng đã bị mắc kẹt ở một nơi xa xôi hơn dự định, khiến giờ phút quý giá của đêm sinh nhật bị đẩy lùi theo từng phút trôi qua.
Khi chiếc điện thoại rung lên trong im lặng của căn phòng, Hùng nhìn vào màn hình với niềm hy vọng mong manh, nhưng thay vào đó là những tin nhắn trống rỗng, những lời hẹn hò chưa đến cùng lời xin lỗi. Cảm xúc trong lòng Hùng trỗi dậy thành một cơn giận dữ dâng trào, xen lẫn nỗi buồn sâu thẳm của sự thiếu vắng và thất vọng. Hùng tự hỏi: “Sao Đăng có thể quên mất lời hứa? Liệu tình yêu của chúng ta có thật sự đủ mạnh mẽ để vượt qua những rào cản này không?”
Giờ phút ấy, giữa không gian đầy ắp tiếng cười và niềm vui của người bạn bè, Hùng lại càng cảm thấy đơn độc. Mỗi tiếng cười vang lên như một lời nhắc nhở về khoảng cách xa rời giữa niềm mong đợi và thực tế khắc nghiệt. Cảm xúc bùng nổ, Hùng quyết định rời khỏi bữa tiệc, lặng lẽ đặt dấu chấm hết cho những lời hứa không trọn vẹn.
Trên chiếc xe đẩy sự im lặng của đêm, Hùng rơi vào suy tư nhớ về những ngày tháng cùng nhau. Anh nhớ những lần Hải Đăng bất ngờ gói ghém những bó hoa, những chiếc bánh sinh nhật tự tay làm, cùng với những lời thì thầm yêu thương trong ánh nắng chiều dần tắt. Nhưng hôm nay, mọi thứ dường như chỉ còn là kỉ niệm mờ nhạt của một quá khứ không còn nữa. Hùng không khỏi cảm thấy tan vỡ trong tâm hồn, như mảnh đất khô cằn thiếu một cơn mưa ấm áp.
Trong lúc giận dữ và đau lòng, Hùng không biết rằng trên con đường về nhà, Hải Đăng cũng đang trải qua những cảm xúc rối bời không nguôi. Được thông báo rằng bữa tiệc sinh nhật của Hùng đã bắt đầu mà không có sự hiện diện của mình, Hải Đăng dường như mất đi một phần của niềm tin và tự hào trong tình yêu. Anh không chỉ mắc kẹt về thời gian, mà còn bị giằng xé bởi những lời trách móc tự trách rằng mình đã làm tổn thương người mà mình yêu thương nhất.
Hải Đăng bỗng nhận ra rằng, trong cuộc sống, những lời hứa không chỉ là lời nói suông mà còn là những cam kết cần được trân trọng. Với tâm trí rối bời, anh lao thẳng về căn hộ của Hùng, mong ngóng được gặp gỡ người mà anh đã yêu thương từ lâu. Trên đường, anh nhìn thấy những con phố quen thuộc dưới ánh đèn vàng của thành phố, như những kí ức sống động về những lần cùng Hùng dạo chơi, tâm sự bên nhau sau những ngày dài mệt mỏi của cuộc sống.
Cánh cửa căn hộ mở ra, và ngay trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Hải Đăng gặp phải ánh mắt lạnh lùng, đượm đầy giận dữ và buồn bã của Hùng. Đứng giữa căn phòng chật chội, cả hai im lặng trong giây phút dài đầy đau đớn. Hùng bước tới, giọng nói run rẩy của anh vang lên như một lời buộc tội: “Tại sao anh lại không về sớm? Anh có biết là hôm nay, em đã chờ đợi cả một đêm chỉ để nghe tiếng bước chân anh trở về?”
Hải Đăng cố gắng giải thích, anh nói rằng nơi anh đang mắc kẹt hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát, nhưng lời giải thích dường như chỉ khiến Hùng cảm thấy thêm phẫn nộ. “Lời giải thích gì mà không thể thay đổi được sự đau đớn này?” Hùng nói, giọng nói chứa đựng niềm thất vọng trần trụi. Cảm giác mất mát, bị bỏ rơi như đang nhấn chìm Hùng trong một biển cảm xúc hỗn độn. Trước những lời nói ấy, Hải Đăng cảm thấy tim mình như bị siết chặt, nhưng anh biết rằng, tình yêu cần phải được nuôi dưỡng bằng sự chân thành và sự quan tâm đúng lúc, chứ không phải chỉ là lời nói hời hợt khi mọi thứ thuận lợi.
Giữa không gian bối rối của căn phòng, sau khoảng lặng kéo dài, Hải Đăng chậm rãi tiến tới bên Hùng, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh như muốn truyền đi thông điệp tha thứ và hy vọng. “Anh đã sai, Hùng. Anh biết lời hứa của em không chỉ là lời nói.Anh thực sự xin lỗi vì đã làm em tổn thương. Đêm nay, anh đã không có mặt vì mọi chuyện ngoài ý muốn, nhưng anh hiểu rằng điều đó không có nghĩa là anh không trân trọng được từng phút giây bên em.” Giọng nói của Hải Đăng vang lên với sự chân thành, trong đó chứa đựng cả nỗi ân hận và lời hứa sẽ không để thất vọng lặp lại.
Hùng lặng im, đôi mắt mát lạnh dần dần trở nên ấm áp khi những lời nói ấy len lỏi vào tâm hồn anh. Anh nhớ lại những khoảnh khắc khi Hải Đăng đã là niềm an ủi vô giá, những giây phút cùng nhau sẻ chia niềm vui và nỗi buồn, và anh nhận ra rằng, dù lần này anh bị tổn thương, tình yêu của họ vẫn còn đó, mạnh mẽ và bền bỉ như những cây cổ thụ giữa bão giông. “Anh có biết, tình yêu không chỉ là những lời hứa được nói ra, mà còn là cách anh thể hiện sự quan tâm, dù là trong những phút giây khó khăn nhất?” Hùng hỏi, giọng nói vừa chứa đựng sự mềm yếu vừa có chút mong manh.
Hải Đăng đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ, ánh mắt anh tràn đầy quyết tâm: “Anh hứa sẽ cố gắng hơn, sẽ không để bất kỳ điều gì can thiệp vào chúng ta nữa. Em là tất cả của anh.” Lời hứa ấy như một lời thề thiêng liêng, khắc sâu vào tâm hồn của cả hai người. Họ ôm chầm lấy nhau, như thể thời gian cũng dừng lại ở phút giây ấy, chỉ còn lại cảm giác ấm áp của tình yêu thật sự.
Dần dần, sau cơn giận dữ ban đầu, Hùng cảm nhận được sự hối lỗi và tình yêu chân thành từ Hải Đăng. Anh nhận ra rằng, trong cuộc sống, không có gì là hoàn hảo và mọi người đều có lúc mắc sai lầm. Điều quan trọng là biết nhận ra lỗi lầm và sẵn sàng sửa chữa chúng. Từ đó, Hùng nhẹ nhàng nói: “Chúng ta hãy cùng nhau bước tiếp, dẫu cho cuộc sống có bao nhiêu sóng gió, miễn là chúng ta vẫn có nhau thì mọi thứ sẽ vượt qua được.” Lời nói của Hùng như một tia hy vọng, khiến không khí trong căn phòng bỗng trở nên ấm áp và chan chứa tình thương.
Cuối cùng, đêm sinh nhật không chỉ là dịp kỷ niệm tuổi mới, mà còn là bước ngoặt cho tình yêu của họ – một tình yêu đã trải qua những thử thách, những giọt nước mắt và cả những phút giây cãi nhau, nhưng vẫn không bao giờ phai nhạt. Hải Đăng và Hoàng Hùng đã tìm được cách để tha thứ cho nhau, hiểu rằng mỗi khoảnh khắc bên nhau là vô giá và không thể để lỡ mất.
________________
Hihi, tui quên mất cái fic này luônn á, nên giờ mới nhớ để viết tặng mn nè💗🤗
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com