Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

twelfth

Thêm chương này nữa thôiii, mình sắp thi nên không có thời gian ra chap mới nên nào mình thi xong mình ra nha💝

_____________________

Hải Đăng chưa bao giờ tưởng rằng, giữa dòng đời tấp nập, anh lại bước vào con đường phản bội người yêu thương. Đêm đó, trong không gian âm u của thành phố mưa rơi, anh lạc mất chính mình dưới cơn bão của đam mê và tội lỗi.

_________________

Trời tối, những đám mây u ám kéo dài trên bầu trời, cơn mưa rả rích không ngớt như một bản nhạc buồn khẽ ngân nga trên từng con phố vắng. Hải Đăng đứng bên cửa sổ căn hộ khách sạn cũ kỹ, tay cầm chiếc điếu thuốc, ánh mắt anh dường như chìm đắm vào màn đêm mờ ảo. Mỗi giọt mưa như đang kể cho anh nghe câu chuyện về những nỗi niềm không lời, về những ký ức đã phai nhòa theo thời gian.

Phía sau anh, Hoàng Hùng im lặng dựa vào giường, chiếc sơ mi rộng thùng thình che giấu phần nào làn da mịn màng, nhưng vẫn đủ để hé lộ nét quyến rũ. Hùng không cần lời nói, ánh mắt cậu đã bộc lộ tất cả: một sự cám dỗ yếu ớt, lẫn chút yếu đuối và cả nỗi nhớ nhung dai dẳng.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ như lặng yên, chỉ còn lại tiếng mưa và nhịp tim đập rộn ràng của hai con người bị cuốn vào vòng xoáy của cảm xúc trái ngược.

Hải Đăng nhẹ nhàng dập tắt điếu thuốc, quay lại nhìn vào ánh mắt Hùng và nói, giọng anh run run

"Chúng ta không nên đi đến con đường này."

Nhưng Hoàng Hùng chỉ mỉm cười, đôi môi đỏ hồng như nụ hôn đầu tiên, đáp lại bằng câu nói trêu ngươi:

"Anh đâu có thể chối từ được đâu, dù biết rằng mỗi nụ hôn ta trao nhau đều mang theo một nỗi ân hận."

Trong khoảnh khắc đó, lòng Hải Đăng rối bời. Một bên là người yêu thương, người đã tin tưởng anh vô điều kiện, bên kia là cơn mê nồng nàn của một quá khứ đầy ký ức. Sự giằng xé nội tâm khiến anh cảm thấy như mình đang đứng giữa hai bờ vực của hạnh phúc và hối hận.

_______________

Ba tháng trước, tại một buổi tiệc nghệ thuật lấp lánh ánh đèn và những giai điệu mê hoặc, Hải Đăng và Hoàng Hùng đã bất ngờ gặp lại nhau. Hùng, người từng là mảnh ghép không thể thiếu trong trái tim anh, nhưng cũng là kẻ đã làm tổn thương sâu sắc khi rời bỏ anh theo con đường riêng. Thời gian có thể làm phai nhòa mọi vết thương, nhưng không thể xóa tan được ký ức về những đêm say nồng và những lời hứa không trọn vẹn.

Tối hôm đó, sau khi rời xa đám đông ồn ào, Hai Đăng lẫn lộn cảm xúc giữa niềm đau của quá khứ và sự khao khát của hiện tại. Hùng, với ánh mắt ngập tràn ký ức, tiến lại gần, đôi tay cử chỉ khẽ chạm lên vai anh như lời mời gọi không lời.
"Anh có nhớ em không?" Hùng thì thầm, giọng nói như gió đêm lạnh lẽo nhưng cũng đầy mời gọi, tay cầm chạm nhẹ vào cổ áo Hải Đăng.

"Đừng đùa." Hải Đăng trả lời, giọng lạnh lùng nhưng trong lòng lại bùng cháy một ngọn lửa không thể dập tắt. Bàn tay anh vô thức siết chặt eo Hùng, như muốn giữ lại chút cảm xúc không thể tả xiết.

Hùng mỉm cười, đôi môi mềm mại mời gọi, rồi tiến lại gần hơn, môi cậu chạm nhẹ vào bên tai Hải Đăng. "Nếu anh không muốn, em sẽ không ép. Nhưng ánh mắt anh… nó đã nói lên tất cả rồi."
Chỉ với một nụ hôn, một cái chạm nhẹ, mọi rào cản đã tan biến. Hải Đăng không còn sức chống cự; cơn say của đam mê, của những ký ức ngọt ngào nhưng đầy dằn vặt, đã chiếm lấy toàn bộ tâm hồn anh.

_______________

Khi màn đêm càng sâu, trong căn phòng khách sạn xa lạ, hai cơ thể quấn lấy nhau như hai ngọn lửa gặp nhau giữa bầu không khí lạnh giá. Hải Đăng đè Hùng xuống giường, mỗi nụ hôn, mỗi cái chạm vào làn da trắng ngần đều như đang ghi dấu vào trái tim những khoảnh khắc không thể quay lại.

Tiếng rên rỉ nhẹ nhàng hòa cùng tiếng thở dồn dập của cả hai, tạo nên bản giao hưởng riêng, vừa ngọt ngào, vừa đầy tội lỗi.

"Anh còn yêu em không?" Hùng thì thầm, giọng nói pha lẫn chút yếu đuối và nỗi nhớ nhung. Mỗi câu hỏi của cậu như một lời gọi mời đưa cả hai bước vào cơn mê không lối thoát.
Hải Đăng không cần lời đáp; nụ hôn sâu thẳm của anh đã nói lên tất cả. Trong khoảnh khắc ấy, không có ai đúng hay sai, chỉ có hai con người lạc lối giữa cơn bão cảm xúc, quên đi hết mọi ràng buộc của xã hội và trách nhiệm.

Quần áo từ từ rơi xuống sàn, lộ ra những đường nét cơ thể mà thời gian dường như không thể làm phai mờ. Những bàn tay nhẹ nhàng, đôi môi đắm say, tất cả như đang kể một câu chuyện cấm kỵ, nơi mà sự nóng bỏng pha lẫn nỗi ân hận tạo nên một bức tranh phức tạp của con người.

Trong đêm dài ấy, giữa ánh đèn mờ ảo và tiếng mưa rơi không ngớt, hai tâm hồn như được hòa quyện, dù biết rằng giây phút hiện tại chỉ là một giấc mơ không thể kéo dài mãi mãi.

Khi ánh bình minh nhẹ nhàng len lỏi qua khung cửa sổ, Hải Đăng tỉnh dậy trong căn phòng lạnh lẽo. Hùng vẫn say giấc bên cạnh, khuôn mặt cậu biểu lộ sự yên bình nhưng lại mang trong đó một nỗi buồn khó tả.
Lòng Hải Đăng bỗng trĩu nặng bởi nỗi hối hận. Anh nhớ đến người yêu, người đang tin tưởng anh đến cùng, người mà anh đã từng thề sẽ không bao giờ phản bội. Những ký ức về những lời hứa đã trao, những giấc mơ cùng nhau xây đắp giờ đây như những mảnh vỡ tan rã trong lòng anh.

Một mình, Hải Đăng mặc lại chiếc áo sơ mi, từng cử chỉ chậm rãi như đang cố gắng dập tắt ngọn lửa nhiệt huyết nhưng cũng là nỗi ân hận. Anh rời khỏi căn phòng, tiếng bước chân vang vọng theo những suy tư trĩu nặng.
Nhưng ngay sau khi cánh cửa đóng lại, Hoàng Hùng hé mở đôi mắt, đôi mắt vẫn giữ nét mơ màng pha lẫn sự chấp nhận. Cậu mỉm cười nhẹ, nụ cười mang theo chút bi thương, chút thỏa mãn và cả một cảm xúc khó tả – như thể cậu đã sẵn sàng sống chung với những kỷ niệm của một đêm không thể nào quên.

Sau đêm đó, Hải Đăng cố gắng trở lại với cuộc sống thường nhật. Mỗi ngày trôi qua, anh dường như sống trong cái bóng của quá khứ, giữa những lời hứa không trọn vẹn và nỗi đau âm ỉ. Trong những giờ phút yên lặng, hình ảnh của đêm cũ lại ùa về, nhắc nhở anh về một mối tình cấm kỵ, về sự lựa chọn đã khiến trái tim anh tan vỡ.

Những buổi tối, khi thành phố chìm trong ánh đèn mờ ảo, anh lại tự hỏi liệu có cách nào chuộc lại lỗi lầm không? Liệu có thể nào xóa nhòa những dấu ấn của một đêm nóng bỏng nhưng đầy tội lỗi? Anh nhớ lại những khoảnh khắc bên cạnh người yêu, những nụ cười, những cái ôm ấm áp, và lời hứa về một tương lai hạnh phúc. Nhưng giờ đây, mỗi kỷ niệm ấy lại càng trở nên đau đớn hơn khi so sánh với cơn mê ngọt ngào nhưng đượm nặng tội lỗi của đêm đó.

Trên một góc quán cà phê nhỏ, Hải Đăng ngồi một mình với ly cà phê đen đắng. Trong ánh mắt anh, hiện lên những dấu vết của sự mệt mỏi, của những ước mơ bị vỡ tan. Cơn gió sớm mai thổi qua, như mang theo từng lời thì thầm của quá khứ, khiến anh không khỏi rùng mình.
Anh tự hỏi: liệu thời gian có thể chữa lành những vết thương lòng, hay chỉ làm sâu thêm nỗi nhớ về một giấc mơ ngắn ngủi?

Mỗi bước chân đi ra ngoài dường như là một lần đối mặt với chính bản thân. Hải Đăng nhận ra rằng, dù có cố gắng trốn tránh, những hình bóng của đêm cũ vẫn luôn in đậm trong tâm trí.

Anh tự vấn, liệu quyết định của mình có phải là một sai lầm không thể sửa chữa?

Liệu có bao giờ anh có thể quay lại, chuộc lại lỗi lầm và lấy lại được niềm tin của người mình đã từng yêu thương?

Những câu hỏi không lời vọng mãi theo anh qua từng con phố lạnh lẽo, từng nhịp tim đơn côi trong đêm khuya.

Trong khi đó, Hoàng Hùng cũng không thoát khỏi cơn mê của chính mình. Mỗi đêm trôi qua, sau khi mọi thứ trở lại với lối sống bình thường, cậu vẫn lặng lẽ nhớ về khoảnh khắc ngọt ngào nhưng đầy mâu thuẫn ấy.
Ở căn phòng nhỏ của riêng mình, Hùng ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn thành phố đang thức giấc, lòng trĩu nặng những suy tư không lời. Cậu tự nhủ rằng, dù có sai lầm đến đâu, những khoảnh khắc ấy vẫn là phần không thể nào quên của cuộc đời – một vết thương đẹp, mặc dù đầy đau đớn.

Thời gian trôi qua, Hải Đăng và Hoàng Hùng dần chìm vào những mối quan hệ phức tạp của riêng mình. Hải Đăng cố gắng trở về với người yêu, nhưng trong lòng anh, bóng dáng của Hoàng Hùng vẫn luôn hiện hữu như một bóng ma không thể phai mờ.

Anh cố gắng nói dối chính mình rằng, mọi chuyện chỉ là một giấc mơ tồi tệ, chỉ là cơn bão thoáng qua. Nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh của đêm đó lại ùa về, nhắc nhở anh về những lựa chọn đã đưa anh đến bờ vực của sự đổ vỡ.

Còn Hoàng Hùng, dẫu có thể tiếp tục cuộc sống bên những mối tình mới, nhưng mỗi lần chạm vào ký ức, cậu lại cảm nhận được sự mâu thuẫn không nguôi. Cậu biết rằng, tình yêu không chỉ là sự nồng nàn của những khoảnh khắc nóng bỏng, mà còn là cả sự hối hận, sự nuối tiếc của những điều không thể quay lại.

Đêm qua, khi cả hai lặng im giữa những suy tư cá nhân, một điều bất ngờ xảy ra. Hải Đăng và người yêu của anh, người đã luôn đặt trọn niềm tin vào anh, bất ngờ đối mặt với những tình tiết không ngờ. Mọi bí mật dần được phơi bày, và những lời nói dối, những mảnh vỡ của lòng tin tan thành từng mảnh vụn.
Trong những giây phút tĩnh lặng đầy căng thẳng ấy, Hải Đăng cảm nhận được nỗi đau không chỉ của riêng mình mà còn của cả hai bên. Một quyết định, một khoảnh khắc sai lầm đã khiến con đường tương lai trở nên rối ren và không thể đoán trước.

Và rồi, giữa sự hỗn loạn của cảm xúc và những lời giãi bày, Hải Đăng tự hỏi liệu anh có thể tìm lại được chính mình sau cơn bão này hay không. Có lẽ, con đường chuộc lỗi chỉ bắt đầu khi anh biết đối diện với quá khứ, với chính bản thân mình, và từ từ hàn gắn những vết thương lòng đã bị mở ra quá sâu.

Trong câu chuyện của họ, không có ai là người chiến thắng hoàn toàn. Có những khoảnh khắc ngọt ngào xen lẫn nỗi ân hận, có những giây phút say đắm mà cũng là lời cảnh tỉnh về sự mong manh của hạnh phúc. Hải Đăng và Hoàng Hùng, dù có chọn con đường khác nhau, đều phải sống chung với ký ức của một đêm không thể nào quên, đêm khi đam mê và tội lỗi giao hòa, khi những trái tim yếu đuối đối diện với những lựa chọn mà họ không bao giờ tưởng tượng được sẽ xảy ra.

Dù cho mỗi người có thể tìm được sự chuộc lỗi theo cách của riêng mình, nhưng những vết sẹo tâm hồn ấy, dù có được chữa lành theo thời gian, vẫn luôn nhắc nhở họ về một thời khắc mà mọi thứ đã thay đổi mãi mãi. Và giữa dòng đời vội vã, câu chuyện của họ, với những nỗi niềm, những cám dỗ và sự hối hận, vẫn mãi là một phần không thể tách rời của quá khứ, một minh chứng cho sự phức tạp và đẹp đẽ đầy mâu thuẫn của con người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com