Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap63(3)

Sau khi Hứa Nùng đi ra ngoài đại sảnh của hội trường, một đường cúi đầu đi về phía cửa.

Tâm trạng của cô có chút hoảng hốt, đầu óc cũng hỗn loạn, các loại cảm xúc vào giây phút này đều đan chéo vào nhau.

Cô cảm thấy lồng ngực giống như là bị thứ gì đó đè ép, nặng đến mức cô có chút thở không nổi.

Dưới chân bước chân có chút nhẹ, cô vẫn luôn không ngẩng đầu lên, trong lúc vô tình, đụng phải một người.

Hứa Nùng nháy mắt tỉnh táo lại, cũng không nâng mắt, trực tiếp xin lỗi: "Xin lỗi, thật ngại quá."

Người ở đối diện là một tiểu thư nhà giàu đi theo cha mẹ tới tham gia hội thường niên của Chu thị, thật không may, cô ta cũng đã từng tham gia hôn lễ của ông Bùi và bà Tạ, đã từng gặp qua Hứa Nùng, thậm chí sau đó còn học cùng trường cấp ba với cô.

"Hứa. . . Nùng?" Vị tiểu thư kia bởi vì không thấy rõ chính mặt của Hứa Nùng, cho nên lúc này có chút không chắc chắn, thử thăm dò hỏi.

Hứa Nùng nghe thấy người ở đối diện gọi tên mình, theo bản năng ngẩng đầu, sau khi tầm mắt của hai người gặp nhau, sắc mặt cô dần dần nhạt đi.

Cô có ấn tượng rất sâu với người này, trước đây lúc lên cấp ba, cô ta thường xuyên dẫn đầu chế nhạo cô, nói cô là đứa con ghẻ, đi theo bà Tạ cùng hút máu Bùi gia, là một cặp mẹ con không biết xấu hổ.

Cô biết đối phương vì điều gì mà có thái độ thù địch lớn như vậy với mình, bởi vì cô ta thích Bùi Ngọc, vẫn luôn coi Bùi Ngọc là nam thần chỉ có thể nhìn từ xa.

Mà bản thân cô khi đó, trở thành em gái của nam thần của đối phương, hơn nữa còn là một cô bé không có bối cảnh hay thân phận gì, cô ta chắc chắn không cam lòng.

Cho nên những năm đó, bản thân ở trong tay cô ta trong tối ngoài sáng ăn vô số thiệt thòi, đối với cô ta chỉ có chán ghét và chán ghét, trên cơ bản cũng sắp ngang bằng với Bùi Ngọc rồi.

Lúc này, vị tiểu thư kia sau khi nhìn thấy Hứa Nùng, cũng là có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn.

Nhưng mà một lát sau, cô ta liền ổn định lại tâm tư, giống như khi còn bé, mở miệng liền là châm chọc.

"Ơ, thật sự là cô à? Sao lại ở chỗ này một mình nha? Người mẹ đoan trang hiền lành của cô đâu? Không đến cùng cô sao?"

Cô ta vừa nói, vừa quan sát Hứa Nùng từ trên xuống dưới.

Hôm nay người đến niên hội này của Chu thị, trên cơ bản ai ai cũng đều ăn mặc trang trọng, nam mặc âu phục nữ mặc váy dạ tiệc.

Nhưng Hứa Nùng lúc này lại là một thân quần áo mặc hằng ngày, cô thậm chí ngay cả váy cũng không mặc, một cái áo len đan cao cổ màu trắng rộng thùng thình, phối với một cái quần bút chì màu đen.

Chất lượng quần áo ngược lại còn được, không phải hàng vỉa hè tùy tiện, nhưng mặc để tiến vào bên trong niên hội này, thì có chút quá mức đơn giản khiến cho người ghét bỏ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của cô tiểu thư kia liền tràn ngập khinh thường.

"Cô vẫn thật giản dị mười năm như một ngày nha? Thế nào? Mẹ của cô ở Bùi gia không lăn lộn nổi nữa sao? Ngay cả tiền để mua cho cô bộ lễ phục cũng không có? Vậy có muốn tôi bạn học ngày xưa này cứu tế cô một chút hay không? Trong nhà tôi ngược lại là có rất nhiều lễ phục mới mặc qua một lần, lúc trước cảm thấy ném đi thì đáng tiếc, cho nên đang chuẩn bị kêu bảo mẫu cắt cho mấy con chó trong nhà hai bộ quần áo. Nếu như cô muốn, tôi sẽ không cho chó mặc nữa, tặng cho cô."

Cô ta đắc ý nói, giữa những hàng chữ mỗi một câu đều muốn đạp Hứa Nùng xuống đất

Hứa Nùng nghe xong, trên mặt hiện lên nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh.

"Không, đồ mà chó đã mặc qua, tôi không có hứng thú."

"Cái gì mà đồ chó đã mặc qua? Tôi là nói muốn cho chó, nhưng là. . ."

Cô ta nói rồi nói, đột nhiên dường như kịp phản ứng lại, giọng nói lập tức cao lên tám độ, "Cô nói ai là chó! ! !"

Tiếp đến, đầu óc nóng lên, cũng không để ý xung quanh có phải còn có người khác hay không, nâng tay lên muốn chào hỏi mặt Hứa Nùng.

Hứa Nùng đã sẵn sàng chặn cô ta lại chuẩn bị lại lật tay đánh trả, nhưng đúng vào lúc này, sau lưng cô đột nhiên có người xuất hiện.

Tay của cô ta bị người cứng rắn ngăn lại ở giữa không trung, tiếp đến, chỉ thấy đối phương hung hăng vung tay sang bên cạnh, cô ta trực tiếp bị ném ngã trên mặt đất.

Chu Khởi ngay cả một ánh mắt cũng không cho người phụ nữ đó, mà là xoay người nắm lấy bả vai của Hứa Nùng, nhanh chóng hỏi: "Vợ à, có chuyện gì không? Có bị bắt nạt không?"

Hứa Nùng ban đầu đã bởi vì ngoài ý muốn gặp được "Người quen cũ" trước kia mà cảm xúc bị ép xuống, lúc này bởi vì sự xuất hiện của Chu Khởi, lại đồng loạt bùng lên.

Cô đẩy tay Chu Khởi ra, muốn tách ra khỏi hắn, mà cùng lúc đó, cô tiểu thư đang ngồi trên mặt đất cũng lên tiếng.

Cô ta vừa rồi bị đẩy quá đột ngột, đầu óc căn bản không kịp phản ứng, hoang mang rối loạn đứng lên, lực chú ý cũng hoàn toàn đặt trên người mình, cho nên không nghe thấy xưng hô vừa rồi của Chu Khởi đối với Hứa Nùng.

Lúc này thấy hắn chỉ quan tâm Hứa Nùng, nhìn mình thành người xấu, trong lòng liền không ngừng tủi thân.

"Chu thiếu, anh hiểu lầm rồi, không phải tôi gây chuyện, mà là người đàn bà này cô ta mắng tôi trước!"

Cô ta vừa nãy ở đại sảnh của hội trường đi theo cha mẹ đã gặp qua Chu Khởi, cũng biết thân phận của hắn là cậu chủ của Chu thị, vì thế giờ đây đối mặt với người đàn ông này, cô ta hoàn toàn không có hung hăng càn quấy và ngang ngược như khi đối diện với Hứa Nùng lúc trước, cả người nhu nhược cùng vẻ ỏn ẻn điệu đà cố ý biểu hiện ra ngoài.

"Tôi và vị Hứa tiểu thư này là bạn học cấp ba, vừa rồi chúng tôi gặp gỡ, tôi thấy quần áo trên người cô ta thật sự là không thỏa đáng, cũng không thích hợp mặc tới trường hợp thế này, vì thế liền có lòng tốt hỏi cô ta, có phải không có tiền mua quần áo mặc hay không. Nếu như thật là như vậy, tôi có thể tặng cho cô ta mấy bộ lễ phục của mình. . . Nhưng ai biết cô ta trái lại liền mắng tôi là chó, Chu thiếu, anh phải công bằng a! Anh không thể chỉ bị dáng vẻ nhu nhược yếu đuối của cô ta che mắt, bị bắt nạt chính là tôi!"

Cô ta không biết cũng chưa từng nghĩ về thân phận của Chu Khởi và Hứa Nùng, dù sao trước kia hắn vẫn luôn không xuất hiện trước mặt mọi người, cô ta cũng không cảm thấy loại người như Hứa Nùng kia sẽ có cái gì nảy sinh với hắn.

Cô ta cho rằng Chu Khởi chỉ là thấy được vừa nãy bọn họ giằng co, bản thân lúc trước quả thật cũng có chút quá hùng hổ, cho nên tôn lên sự mảnh mai yếu đuối của Hứa Nùng không ít.

Lúc này tình huống biến thành như vậy, cô ta đương nhiên muốn nhanh chóng giả vờ đáng thương, dù sao đàn ông không phải đều giống nhau sao? Chỉ thích phụ nữ mềm mại yếu đuối, nếu vị đại thiếu gia này thích, vậy cô ta cũng có thể làm ra.

Dù sao hôm nay không thể để cho Hứa Nùng đứa con gái kia qua nhẹ nhàng như vậy được! Lúc học cấp ba, đứa con gái này vẫn luôn là bại tướng dưới tay mình, hôm nay cũng không thể để nó chiếm ưu thế!

Chu Khởi vốn dĩ còn chưa thèm dành sức gây phiền toái người phụ nữ kia, lúc này nghe thấy cô ta tự mình mở miệng trước, mà còn nhắc đến cô nàng nhà hắn, sắc mặt hắn không kìm được liền trầm xuống.

Cùng với khi đối diện với Hứa Nùng hoàn toàn khác hẳn, hắn hơi nhấc cằm, một khuôn mặt tuấn tú hiện tại tràn đầy sự lạnh lùng cùng tàn nhẫn.

"Cô nàng nhà tôi nếu thích, toàn bộ cửa hàng ở Bắc thành tôi đều có thể dọn sạch mua về nhà, đưa đến trước mặt cô ấy." ánh mắt Chu Khởi vừa sâu lại lạnh lùng, giống như là đang nhìn thứ đồ bẩn thỉu nào đó, quét mắt qua cô tiểu thư kia, "Cô thì xem là thứ gì? Dám ở trước mặt cô ấy châm chọc, diễu võ dương oai?"

Cô tiểu thư kia kinh ngạc, giống như là không dám tin tưởng, đôi mắt trợn thật lớn, bước chân dưới chân suýt nữa cũng loạng choạng.

Vị vị. . . vị Chu đại thiếu gia này có ý gì?

Hắn quen Hứa Nùng?

Còn cái gì mà "Cô nàng nhà tôi"?

Hắn đến cùng là đang nói cái gì a! Loại thân phận này của hắn sao có thể có quan hệ với đứa con gái Hứa Nùng kia!

Xung quanh người lui tới rất nhiều, mọi người đều nhận ra Chu Khởi, cũng nhìn ra không khí căng thẳng bên này.

Trong lúc nhất thời, bước chân của mọi người đều rất ăn ý dừng lại, lặng lẽ quan sát nơi xảy ra chuyện.

Mà lúc này cha mẹ của vị tiểu thư kia cũng đuổi tới đây, bọn họ không biết vừa nãy xảy ra chuyện gì, nhưng lại nhìn ra trạng thái của con gái mình không thích hợp.

Mới vừa muốn che chở nói mấy câu với đôi nam nữ ở đối diện, kết quả lại phát hiện đứng ở đối diện chính là người vừa mới từ trên sân khấu chạy xuống, cậu chủ của Chu thị, trong lúc nhất thời, hai vợ chồng quay mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì cho phải.

"Chu thiếu, xin chào, chúng tôi là cha mẹ của Mạn Mạn." Cha mẹ của cô gái kia đứng ở bên cạnh cô ta, trực tiếp biểu lộ thân phận, "Cái đó. . . Có phải Mạn Mạn của chúng tôi đã làm ra chuyện gì gây ra hiểu lầm hay không?"

Cha mẹ của vị tiểu thư kia cũng không biết nguyên nhân chuyện xảy qua, cho nên chỉ có thể tùy tiện suy đoán, sau đó tận lực khiến chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.

Nhưng Chu Khởi rõ ràng không có ý cho qua chuyện như vậy, ánh mắt hắn mang theo ý lạnh, nhàn nhạt nhìn lướt qua cha mẹ của cô gái kia.

"Không có hiểu lầm gì, chính là cô ta ức hiếp cô nàng nhà tôi."

Chu Khởi nói chuyện, tay cũng nắm lấy Hứa Nùng bên kia.

Hứa Nùng có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu thoáng nhìn về phía hắn, nhưng người đàn ông kia lúc này lại không nhìn về phía cô, mà là vẫn luôn nhìn về phía trước.

Chỉ thấy Chu Khởi chặt chẽ nắm tay Hứa Nùng, dường như là đang tuyên bố chứng minh cái gì đó.

Cha mẹ của cô gái vừa nghe thấy tình huống này, cũng cảm thấy không ổn. Cho nên tạm thời cũng không để ý con gái có phải sẽ oan ức hay không, đẩy đẩy cánh tay cô ta.

"Nhanh lên chút, nhận lỗi với Chu thiếu! Còn có. . . vị tiểu thư bên cạnh hắn kia!"

Trong lòng cô ta tuyệt đối không phục, nhưng lúc này cũng không dám nói thêm cái gì.

Cô ta cắn môi, một lúc lâu mới ủy khuất nhỏ giọng nói câu: "Xin lỗi."

Chu Khởi không chuẩn bị cứ như vậy tùy tiện tha cho cô ta, lạnh lùng quét mắt qua trên người cô ta, "Vừa nãy người mà cô hung hăng càn quấy ngang ngược, không phải tôi."

Cô ta nghe rõ, ý của hắn là muốn cô ta thành thành thật thật xin lỗi Hứa Nùng.

Mà tầng ý tứ này cha mẹ của cô gái cũng hiểu, vì thế hai người khẽ cắn môi, lại chạm vào cánh tay của con gái.

"Mau xin lỗi vị tiểu thư kia!"

Cô ta lúc này cũng sắp khóc rồi, cô ta cảm thấy bản thân chịu sự sỉ nhục vô cùng lớn, cắn môi nhìn Chu Khởi một chút, lại nhìn Hứa Nùng một chút, tiếp đó oán hận hướng về phía Hứa Nùng, hô to một tiếng: "Xin lỗi! !"

Hứa Nùng không có phản ứng gì, không đáp lại cũng không nói gì.

Mà Chu Khởi sau khi nghe xong cô gái kia nói, cảm thấy cũng không nhất thiết lại lãng phí thời gian với những người đó, hơi dừng một chút, một lát sau hắn lại mở miệng.

Khi hắn nói chuyện thanh âm hơi trầm xuống, nhìn giống như là đang nói với cha mẹ của cô gái kia, nhưng thật ra cũng là đang nói với những người lặng lẽ quan sát ở xung quanh.

"Đều nhớ cho kĩ. Muốn lấy lòng tôi, lấy lòng Chu gia chúng ta, về sau phải rõ ràng một điểm."

"Xúc phạm tôi, có lẽ tôi sẽ lười so đo với các người. Nhưng nếu xúc phạm vợ tôi. . ."

Chu Khởi đứng ở đó, quanh người tất cả đều là hơi thở sang quý cùng sự mạnh mẽ mà không người nào có thể xem nhẹ, mặt mày hắn nhàn nhạt, giọng điệu lại nghiêm túc khiến cho người ta cảm thấy một tia sợ hãi.

"Nếu xúc phạm vợ tôi, vậy thì phải cân nhắc một chút, thế lực phía sau các người, có thể chống lại Chu gia hay không."

. . .

Sau đó khi Chu Khởi dẫn người rời đi, những người đứng ở bên ngoài vẫn còn có chút chưa kịp phản ứng.

Nhất là cô gái kia cùng cha mẹ cô ta, ba người đều ngẩn người.

"Cha, mẹ, vị Chu thiếu gia kia có ý gì? Vợ của hắn? Đứa con ghẻ Hứa Nùng kia lẽ nào đã kết hôn với hắn? !"

Cha mẹ của cô ta lúc này nghe thấy con gái mình không đầu không đuôi đột nhiên thốt ra một câu, đều giật nảy mình.

Cha cô ta nhanh chóng bịt miệng cô ta lại, hạ giọng cảnh cáo.

"Con câm miệng cho ta! Hiện tại đã là tình huống nào rồi, con còn không nhìn ra sao? ! Con ghẻ cái gì? ! Về sau không cho phép con lại nói sau lưng cô gái kia!"

"Cô ta căn bản chính là như vậy! Mẹ cô ta tham luyến hư vinh gả vào Bùi gia, mang theo cô ta, đây chính là sự thật! Chẳng lẽ còn không thể để cho người ta nói sao!"

"Cho dù là sự thật, về sau con cũng câm miệng cho ta! Chuyện này không quan hệ tới con, con ít dính vào trong đó đi! Hơn nữa con không nhìn ra sao? Vị đại thiếu gia kia căn bản không để ý tới quá khứ của cô gái đó, hắn vừa nãy cũng biểu lộ thân phận của cô ta, bất kể trước kia cô ta là ai, đã trải qua cái gì, cô ta về sau đều chỉ có danh hiệu bà chủ trẻ của Chu gia mà thôi! Không muốn liên lụy cả nhà cùng con chịu khổ, liền an ổn một chút cho ta, không cần lại trêu chọc tổ tông kia!"

Lời này nói hết, những người vừa mới tò mò đứng xem ở xung quanh, giờ phút này cũng không ngừng ở trong lòng gật đầu.

Tuy rằng cũng có chút kinh ngạc sự thật Chu thiếu gia này đã kết hôn, nhưng là đúng như lời nói của cha vị tiểu thư kia, Chu Khởi đã trước mặt mọi người tuyên bố thân phận của cô gái kia, hơn nữa trong lời nói cũng thể hiện sự bảo vệ và trân trọng với cô ta, thậm chí quan tâm cô ta, đã vượt qua bản thân hắn.

Trừ phi thật sự có ai muốn tìm chết mới có thể dưới tình huống như vậy, lại đụng vào họng súng của cô ta.

Nghĩ đến những điều này, mọi người lại không kìm được cảm thán, cũng không biết cô gái kia làm thế nào bắt được Chu thiếu a, hiện tại người đàn ông kia bị cô ta nắm chặt, nửa đời sau đoán chừng sẽ luôn an nhàn.

————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com