Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chiếc cốc lửa

"Thiệt không tin nổi! Audrey, mau nhìn, Krum kìa! Viktor Krum!"

Pansy sững sờ kêu lên khi đám học trò Hogwarts chúng em xếp hàng dài thẳng tới chân cầu thang, đằng sau bọn học trò Durmstrang.

Em liếc một phát, rồi đảo mắt bĩu môi, gắt:

"Trời ơi, mày làm tao giật cả mình, anh ấy chỉ là một cầu thủ Quidditch thôi mà!"

"Chỉ là một cầu thủ Quidditch!" Draco dài giọng, nhìn em như thể không tin nổi vào cái tai mình. "Nè, nhóc con, anh ấy là một trong những Tầm thủ xịn nhất đấy! - Hắn hào hứng nói với em, hầu như chỉ khi nói về Độc dược hay Quidditch thì hắn ta mới để lộ cái nhìn thích thú như thế.

Khi tụi Dumstrang đi ngang, Pansy cứ loay hoay lục tìm cái gì đó trong túi áo, chẳng thèm nhìn Viktor của nó lấy một cái. Chậc, ra là nó tìm cây viết, nó muốn xin chữ kí, nhưng chỉ tìm thấy trong túi áo thỏi son và cái gương chuôi đá của nó

"Mày nghĩ ảnh có chịu ký lên cái nón củatao bằng thỏi son không?"

"Vừa phải thôi!" . Em nói, giọng ngán ngẩm, nhắc tới trai là não bộ nó hoạt động nhanh lắm. 

Tụi em rảo bước tới dãy nhà của mình và ngồi xuống. Có mấy người còn không quên ngoái ra cửa để nhìn , vì Krum và đám học trò Durmstrang còn tụ tập quanh đó, có vẻ như đang phân vân không biết phải ngồi đâu. Đám học trò Beauxbatons đã chọn chỗ ngồi ở bàn nhà Ravenclaw hoà vào dòng xanh của nhà quạ, công nhận trông tụi nó cũng hợp thiệt.

"Đây nè! Tới ngồi đây nè! Đây nè! Blaise , nhích qua một bên chừa chỗ coi..."

"Cái gì?" - Nghe tiếng xôn xao, em quay lại, ra là Pansy thấy Krum của nó tiến về dãy bàn nhà Slytherin, liền hích Blaise sang một bên để có chỗ cho " anh iu " của nó lọt vào. Mà có vẻ Krum cũng nhắm trúng chỗ Pansy, anh ta tới, tự nhiên ngồi vào bàn mà không kiêng nể gì,  mà có người chừa chỗ cho thì còn sợ gì đứa nào nữa cơ chứ

Đám học trò Durmstrang đang cởi áo lông nặng nề ra và ngước nhìn lên trần nhà đen nghịt lấm tấm sao, mặt lộ vẻ thích thú. Có hai đứa cầm mấy cái đĩa vàng và cốc vàng lên xem xét, có vẻ khoái chí lắm. Tụi nó làm bộ như ở trường bên đó, tụi nó bốc ăn bằng tay không vậy, nhìn mấy cái dĩa và ly như những sinh vật lạ.

Ở dãy bàn giáo viên, thầy giám thị Filch đang bưng thêm ghế. Thầy mặc một cái áo lễ phục đuôi tôm lỗi thời đã mốc xì.Goyle ngạc nhiên thấy thầy Filch thêm vào tới bốn cái ghế, mỗi bên thầy Dumbledore hai cái.

Nó thắc mắc:

"Chỉ có thêm hai khách thôi mà! Sao thầy Filch lại thêm tới bốn ghế, ai tới nữa vậy ta?"

"Hả?"Pansy đáp mơ màng. Nó vẫn đang say sưa nhìn Krum.

Khi tất cả học trò đã vào Sảnh đường và ổn định chỗ ngồi ở bàn các Nhà rồi, ban giám hiệu mới bước vào, đi thành hàng lên dãy bàn dài và ngồi xuống. Đi cuối hàng là giáo sư Dumbledore, giáo sư Karkaroff, và bà Maxime. Ngay khi cô hiệu trưởng của chúng xuất hiện, đám học trò Beauxbatons đứng dựng lên. Một vài đứa Hogwarts phá ra cười. Tuy vậy, đám Beauxbatons có vẻ như không hề bối rối, và chỉ chịu ngồi xuống khi bà Maxime đã yên vị bên trái cụ Dumbledore. Cụ Dumbledore vẫn đứng, và một sự im lặng ban trùm Đại sảnh. Cụ nhìn các học sinh ngoại quốc, cười tươi:

"Kính chào các quý ông, quý bà, và các vị ma, và đặc biệt, các vị khách. Tôi rất vui mừng được đón tất cả các vị tại trường Hogwarts. Tôi hy vọng và tin rằng các bạn sẽ vừa được thoải mái, vừa được vui vẻ trong thời gian lưu lại đây."

Một đứa con gái Beauxbatons vẫn còn khư khư cái khăn choàng quanh đầu phát ra một tiếng cười nhạo báng không lầm vào đâu được.

  Pansy nổi giận, thì thào:

"Không ai bắt mày phải ở lại đâu!"

Cụ Dumbledore nói tiếp:

"Cuộc thi đấu sẽ chính thức khai mạc vào cuối bữa tiệc. Giờ tôi xin mời các bạn ăn, uống, và cứ tự nhiên như ở nhà."

Cụ ngồi xuống, và Harry thấy Karkaroff ngay lập tức ngả sang phía cụ để nói chuyện.

Những chiếc đĩa trước mặt bọn trẻ như thường lệ bỗng đầy ắp thức ăn. Đám gia tinh trong nhà bếp dường như đã trổ tài hết ga: có thật nhiều món ăn khác nhau bày ra trước mặt mà em chưa bao giờ thấy, bao gồm cả vài món chắc chắn của ngoại quốc.

Crabbe chỉ vào một cái đĩa lớn có mấy con sò hầm đứng bên cạnh một cái bánh pút-đinh to đùng gồm thận và thịt bò, thích thú hỏi sau khi đã chén hai đĩa ngô nướng.

"Cái đó là gì vậy?"

"Bouillbaisse." -  Bui-a-bet-x, món xúp cá của vùng Marseille, Pháp, gồm có nhiều loại cá và tôm, sò, ốc hầm với cà chua, nhụy hoa nghệ tây và gia vị  - em trả lời, hệt như một đầu bếp thực thụ

"Chịu thua." Crabbe nói, có vẻ chẳng hiểu mấy ngôn từ khủng khiếp em vừa nói là gì, nó chỉ biết ăn thôi.

Lúc đó, một giọng cất lên:

"Xin lỗi, các anh chị còn dùn món bouillbaisse nửa không?"

Đó là đứa con gái của trường Beauxbatons đã cười to lúc cụ Dumbledore phát biểu. Cuối cùng nó cũng đã chịu bỏ cái khăn choàng cổ ra. Một mái tóc dài màu bạch kim xõa xuống tới gần thắt lưng. Con bé có đôi mắt to, xanh biếc và hàm răng đều, trắng bóng.

Mặt hai thằng mập đỏ tía. Nó nhìn chằm chằm con bé, há miệng tính trả lời, mà không thốt được lời nào ngoài mấy tiếng khùng khục yếu ớt.

"À, lấy đi," Blaise nói rồi đẩy cái đĩa về phía đứa con gái, làm bộ đào hoa lắm.

"Anh ăn xong rồi hã?"

Blaise gần như nín thở:

"Ờ... ờ, tuyệt lắm."

" Ủa, Fleur ?" - Em cắm cúi ăn, nghe giọng lạ thì ngước lên, phát dác ra một gương mặt quen thuộc. Người con gái nhìn em, nhíu mày rồi vỡ oà. Chị ta bỏ dĩa đồ ăn xuống bàn rồi vòng một vòng qua dẫy bàn kín người để đến bên cạnh em.

" Nàng tiên của chị, chị nhớ em lém đó bé yêu, chuyển đến trường mới mà hỏng thèm viết thư cho chị hẻ " - Phải người con gái đó, là tiên nữ của Beauxbaton - Fleur . Cái giọng nói tiếng Pháp đã quen của chị ta bây giờ nói tiếng Anh lại nghe nhừa nhựa và gượng gạo khiếp.  Em cười.

"  Xin lỗi Fleur, em bận lắm chứ bộ."

Con nhỏ cầm cái đĩa và cẩn thận bưng về phía bàn nhà Ravenclaw. Tụi con trai vẫn còn ngồi trợn tròn mắt nhìn theo con bé như thể trước nay chưa từng thấy con gái bao giờ. Draco phát tức cười. Tiếng cười dường như đã kéo Bộ ba Blaise, Goyle, Crabbe hoàn hồn trở lại. Nó nói với em giọng khản đặc:

"Nhỏ đó là Tiên nữ, mày quen hả Audrey, còn không biết giới thiệu cho tụi tao nữa.!"

Em bĩu môi : " Người ta có ngó ngàng gì tới tụi bây không, mấy thằng quỷ "

Goyle vừa nói vừa ngả người sang một bên để nhìn Fleur rõ hơn. "Ở trường Hogwarts người ta không sản xuất ra được đứa con gái nào như vậy!"

Blaise mê Claire là thật nhưng có vẻ tâm trí cậu ta không xụi lơ như hai thằng kia, nó vẫn giữ được thần trí bình thường, bác bỏ Goyle; " Tụi mình có Audrey còn gì " - Nó rồi cậu ta nháy mắt với em, cách ba dãy vẫn thấy mắt cậu ta giật giật. Em toan than phiền với Pansy về mấy đứa con trai trong nhóm, thì thấy nó ngồi trò chuyện say sưa với Krum, em kéo áo chùng của nó, nó quay sang, cáu khùng cáu điên với em :

" Im coi, mày"

Draco nhéo em một phát, em quay sang, đánh hắn một cái :

" Làm gì đó "

" Em có vẻ thích thú với mấy tên trai kia quá nhỉ "

" Gì chứ ! Ghen à " - Có vẻ như em đã chọt trúng chỗ ngứa của quý tử Malfoy rồi, chỉ thấy hắn ngoảnh mặt đi,vành tai của cậu thiếu niên đỏ ửng. Hắn cố kiếm một khuôn mặt thái độ nhưng bất thành, đánh trốn ánh mắt săm xoi của em bằng cách ngoảnh đi nơi khác. 

" Xì"

-------------------

Thầy Filch, nãy giờ không ai để ý, vẫn đứng núp trong một góc xa của Sảnh đường, tiến về phía cụ Dumbledore, mang theo một cái rương gỗ lớn khảm đầy đồ trang sức. Cái rương trông quá cũ kỹ. Một tiếng thì thào hồi hộp nổi lên từ đám học trò đang căng mắt ngó.

Cụ Dumbledore nói tiếp khi thầy Filch cẩn thận đặt cái rương lên bàn, trước mặt cụ:

"Các chỉ dẫn về những bài thi mà các nhà quán quân sẽ phải làm trong năm nay đã được ông Crouch và ông Bagman xem xét kỹ, và họ đã có những sắp xếp cần thiết cho từng thử thách. Sẽ có ba bài thi, trải dài suốt cả năm, và sẽ kiểm tra các vị quán quân theo nhiều cách khác nhau... về kỹ năng pháp thuật, lòng can đảm, khả năng suy luận, và dĩ nhiên, khả năng đối đầu cùng nguy hiểm."

Nghe đến lời cuối cùng, cả Sảnh đường lặng ngắt, đến nỗi dường như không ai dám thở nữa.

Cụ Dumbledore tiếp tục, trầm tĩnh:

"Như các trò đã biết, sẽ có ba quán quân so tài trong cuộc thi đấu, mỗi người đến từ một trường tham dự. Họ sẽ được chấm điểm coi mỗi bài thi làm giỏi tới đâu, và vị quán quân nào có tổng số điểm cao nhất sau ba bài thi sẽ giành được Cúp Tam pháp thuật. Các vị quán quân sẽ được chọn ra bởi một vị giám khảo công minh: Chiếc Cốc Lửa."

Cụ Dumbledore rút cây đũa phép ra và gõ ba tiếng lên nắp cái rương. Cái nắp từ từ mở ra cót két. Cụ Dumbledore thò tay vào trong, kéo ra một chiếc cốc bự thô kệch đẽo bằng gỗ. Sẽ chẳng ai thèm chú ý tới cái cốc nếu không có một ngọn lửa màu xanh trắng phừng phừng tới tận miệng cốc.

Cụ Dumbledore khép cái rương lại và cẩn thận đặt cái cốc lên trên nắp, từ đó cả Sảnh đường đều có thể nhìn thấy rõ. Cụ nói:

"Bất kỳ trò nào muốn đăng ký làm quán quân phải ghi tên mình vả trường mình thật rõ ràng lên một mẩu giấy da rồi thả vô trong cốc. Những ai tha thiết muốn thành quán quân sẽ có hai mươi bốn tiếng để nộp tên mình. Đêm mai, vào lễ Hội Ma, chiếc cốc sẽ trả lại ba cái tên của ba người được chọn ra xứng đáng nhất để đại diện cho trường mình. Chiếc cốc sẽ được đặt ở Tiền sảnh suốt đêm nay, rất thuận tiện cho những trò nào muốn thử sức."

"Để đảm bảo rằng không có trò không đủ tuổi nào bị cám dỗ, một khi cái Cốc lửa được đem vô Tiền sảnh rồi, tôi sẽ vẽ một Lằn tuổi quanh cốc. Sẽ không trò nào dưới mười bảy tuổi bước qua nổi cái lằn này đâu."

"Cuối cùng, tôi muốn nhấn mạnh với bất cứ trò nào muốn đọ sức trong cuộc thi đấu này, là không có chuyện tham gia hời hợt cho vui. Một khi chiếc Cốc Lửa đã chọn ra vị quán quân nào, thì vị ấy bắt buộc phải theo tới cùng. Đặt tên mình vô chiếc cốc cũng có nghĩa là đã ký một bản hợp đồng ma thuật đầy trói buộc. Và khi đã được chọn làm quán quân rồi thì không được đổi ý nữa. Do đó, làm ơn đảm bảo rằng các trò thực lòng sẵn sàng chơi trò này trước khi thả tên mình vô chiếc cốc. Giờ, tôi nghĩ tới lúc đi ngủ rồi. Chúc tất cả một đêm ngon giấc."

---------------------------------------------

Ngày hôm sau là thứ Bảy, thường thì hầu hết học trò sẽ ăn điểm tâm trễ. Tuy nhiên hôm nay em lại thức sớm một cách thần kỳ, Draco cũng thế, chắc tại nôn nao hóng xem ba quán quân được cọn là ai. Lúc xuống tới Tiền sảnh, em thấy khoảng hai chục người đang lởn vởn quanh đó, vài đứa gặm bánh mì nướng, còn lại đang xem xét chiếc Cốc Lửa. Chiếc cốc đặt ngay giữa sảnh, trên cái ghế đẩu bình thường vẫn đặt cái nón Phân loại. Một đường nhỏ bằng vàng được vạch ra trên sàn, làm thành một cái vòng rộng chừng ba mét.

Em hỏi con bé nhỏ thó lọt thỏm giữa dòng người, có vẻ nó tới sớm nhất nhưng bị tui to con kia dồn ra sau.

"Có ai bỏ tên vô chưa?"

Con bé đáp:

"Nguyên đám tụi Durmstrang. Nhưng tôi chưa thấy người nào bên Hogwarts hết."

Có ai đó phá lên cười sau lưng em, nghe như cười nhạo vào mặt em vậy. Draco nóng máu, cơ miệng giật giật. Quay lại, em thấy Fred, George đang vội vã xuống cầu thang, cặp sinh đôi có vẻ  trông đều cực kỳ phấn khích. Hai bọn họ râu ria xồm xoàm, trông như già đi hai chục tuổi, trong đầu em xẹt qua mấy chữ " Thuốc lão hoá ", đúng là chỉ có mấy tên nhà Weasly mới nghĩ ra những trò quái gở như này. Đằng sau là Hermione đang liên tục sỉ vả hành động thiếu suy nghĩ của cặp song sinh, chỉ cần nhìn thôi là em đã đoán ra phân nửa câu chuyện rồi 

"Em không tin nó có tác dụng, mấy anh biết đó. Em chắc thầy Dumbledore có nghĩ tới tròn này rồi."

Fred, George và Lee không thèm để ý đến Hermione

Fred nói với đứa kia, đang run lên vì kích động:

"Sẵn sàng chưa? Nào, xong... tao đi trước..."

Em ngó theo, xem xem bọn họ làm ra trò trống gì, thấy Fred lấy từ trong túi áo ra một mảnh giấy da có ghi dòng chữ Fred Weasley – Hogwarts. Fred đi thẳng tới mép làn kẻ và đứng đó, nhón chân nhún nhún như vận động viên nhảy cầu chuẩn bị cho cú rơi từ một trăm năm mươi mét. Rồi, trước toàn thể mọi người có mặt trong Tiền sảnh đang tròn mắt, nó hít một hơi thật sâu và bước qua lằn vạch.

Trong nửa tích tắc, em há hốc mồm, thoạt đã nghĩ là thuốc có tác dụng. George chắc chắn cũng nghĩ vậy, bởi vì nó kêu lên một tiếng đắc thắng và nhảy vào theo Fred. Nhưng ngay sau đó, một âm thanh xèo xèo ầm ĩ, rồi hai thằng bị hất văng ra khỏi cái vòng bằng vàng, như thể bị một người ném tạ vô hình lẳng ra ngoài. Chúng rơi xuống đất, đau đớn, văng xa ba mét trên sàn đá lạnh băng; và để cho sự đau đớn thêm phần nhục nhã, một tiếng "bốp" thật to, rồi hai đứa thoắt mọc ra hai bộ râu dài trắng muốt giống hệt nhau. Draco phụt cười nhưng kịp bịt miệng lại để không đánh động đến mấy tên hiếu kì xung quanh.

Tiền sảnh rung lên vì cười. Cả Fred và George cũng cười theo, tụi nó đã đứng lên được và đứa này chăm chú ngó râu đứa kia.

"Thầy đã nói trước rồi mà..."

Một giọng trầm trầm, vui vẻ cất lên, và tất cả quay lại, thấy giáo sư Dumbledore bước ra từ Đại sảnh. Cụ ngắm nghía Fred và George, mắt lấp láy:

"Thầy đề nghị hai đứa nên tới chỗ bà Pomfrey. Bà ấy cũng đang chăm sóc "cô" Fawcett nhà Ravenclaw, và "ông" Summers nhà Hufflepuff, cả hai cũng đều quyết định làm già mình đi một chút. Tuy nhiên, thầy phải nói, không có râu đứa nào đẹp bằng râu của hai đứa con đâu."

Fred và George đi về bệnh xá, có tụi Harry tháp tùng, cười như điên. Harry, Ron và Hermione cũng cười như nắc nẻ, cùng nhau đi điểm tâm. Kèm theo đó là tràng cười không ngớt từ toàn Tiền Sảnh

Sáng nay, trang trí trong Đại sảnh đã thay đổi. Vì là ngày lễ Hội Ma, nên một đám cây toàn dơi sống đung đưa trên trần sảnh đã được ếm bùa, trong lúc đó hàng trăm trái bí ngô được khắc chạm đứng liếc mắt ra từ mọi góc. Bước ra, em hội ngộ với tụi Pansy, hôm nay chỉ là một thứ 7 bình thường nhưng Pansy lại ăn vận lồng lộn như tham gia một bữa tiệc hoàng gia, nó mang đầm dây, khoác áo bông len, đi dày cao got, khuôn mặt còn được điểm tô chút son chút phấn, mái tíc được chải chuốt trông như được chăm sóc cả giờ đồng hồ. Blaise chỉ vô trong Đại Sảnh tấp nập kẻ qua người lại, mà nói :

"Tất cả nhà Hufflepuff đều đang nói về Diggory. Nhưng tớ không nghĩ cha đó muốn chơi liều cái nhan sắc của chả đâu."

Em đánh hắn một phát đau trời giáng, Blaise á lên một tiếng rồi im bặt, vì bọn con gái chung quanh nhìn hắn như vừa phát hiện ra Blaise đáng ra thuộc về một giới tính khác. 

" Tao cá là ảnh mà tham gia thì cả Hogwarts chẳng xem hai trường kia ra cái giống gì đâu "

Đoàn học trò trường Beauxbatons từ bên ngoài đang đi ngang qua cửa trước, trong đám đó có cô nàng tiên nữ. Mấy đứa đang tụ tập quanh chiếc Cốc Lửa đứng lùi lại cho tụi này đi qua, nhìn theo hăm hở. Fleur  thoáng nhìn thấy em, vẫy tay chào xã giao nhưng thân mật.

Bà Maxime bước vào trong sảnh, theo sau đám học trò của mình và xếp tụi nó thành hàng. Từng đứa, từng đứa một, đoàn học trò Beauxbatons bước qua lằn tuổi và thả mẩu giấy da vào trong ngọn lửa màu trắng xanh. Mỗi khi một cái tên rơi vào lửa, nó lập tức hóa ra màu đỏ và bắn ra những tia lửa. Khi cô nàng Tiên Nữ thả mấu giấy vào cốc, tụi con trai ồ lên, làm chị ta giật mình rồi ngượng ngùng trở về bên cô Maxime.

Từ phía hồ, đám Durmstrang đi bộ về phía lâu đài. Viktor Krum đi kế bên ông Karkaroff, mấy đứa Durmstrang còn lại đi đằng sau, rời rạc. Pansy nhìn Krum đầy phấn khích, nhưng, khi tới cửa chính Krum không thèm ngó quanh, anh đi trước tụi em có một tí và len thẳng qua em. Khi cả đám ngước vào thì Đại sảnh rực ánh nến đã gần như đầy kín người. chiếc Cốc Lửa lúc trước được dời đi, nay đứng đối diện với chiếc ghế trống của cụ Dumbledore và dãy bàn giáo viên. Fred và George – giờ đã mày râu nhẵn nhụi trở lại – đã chấp nhận sự thất vọng một cách khá đẹp.

Em háo hức, kéo tay Pansy

"Hy vọng đó là Anh Cedric."

" Mày đừng có điên, anh Viktor mới đúng " - Em trợn mắt, thường ngày nó tâng hứng anh Cedric như bóng. Nhắc đến huynh trưởng nhà Huflepuff là mắt nó rực lên như đèn pha của mấy chiếc ô tô bay. Giờ lại dám rời bỏ club fangirl để theo đại diện của trường khác, mấy nữ sinh khác nhắm sẽ xẻ thịt lột da nó cho mà coi. 

Hermione nói hổn hển:

"Em cũng vậy! Rồi, mình biết ngay thôi mà!"

Bữa tiệc Hội Ma dường như dài hơn rất nhiều so với mọi thường.

Có thể vì đó là bữa tiệc thứ hai trong vòng có hai ngày. Mọi người có vẻ không còn quá sức mê mệt mấy món ăn như mọi khi nữa. Giống như tất cả nhữg người khác trong Sảnh đường, cũng nhỏng cổ cò liên tục, cùng vẻ mặt nôn nóng, bồn chồn đứng lên đứng xuống xem cụ Dumbledore đã ăn xong chưa, em đơn giản chỉ muốn mấy cái đĩa được dẹp sạch đi cho rồi, và được nghe xem những ai được chọn làm quán quân.

Mãi cuối cùng rồi những cái đĩa vàng cũng quay trở lại với tình trạng tinh tươm nguyên thủy của mình, rồi mức độ ồn ào tăng lên rõ rệt khắp Sảnh đường và xẹp xuống ngay khi cụ Dumbledore đứng dậy. Hai bên cụ, giáo sư Karkaroff và bà Maxime trông cũng căng thẳng và đầy ngóng đợi như bất cứ ai.

Cụ Dumbledore nói:

"Xong, chiếc cốc hầu như đã sẵn sàng để phán quyết. Tôi đồ rằng sẽ mất hơn một phút. Bây giờ, khi tên của các vị quán quân đã được xướng lên rồi, tôi xin đề nghị các vị đó vui lòng đi thẳng lên phía đầu sảnh đường, đi dọc theo dãy bàn giáo viên, vô thẳng cái phòng kế tiếp..." rồi cụ chỉ cánh cửa đằng sau dãy bàn của các giáo sư:

"...đó là nơi họ sẽ nhận những chỉ thị đầu tiên."

Cụ rút cây đũa phép và vẩy một nhát lớn. Ngay lập tức, tất cả các ngọn nến, trừ những ngọn thắp trong mấy trái bí ngô chạm, đều tắt sạch, tất cả chìm trong bóng đêm lờ mờ. Giờ thì không có thứ gì trong Sảnh đường rực sáng bằng chiếc Cốc Lửa. Những tia lửa trắng xanh của nó sáng lóe, thiếu điều làm nhức cả mắt. Mọi người nhìn, chờ đợi... Vài người cứ chốc chốc lại coi đồng hồ...

"Sắp rồi đây!"

Đột nhiên, ngọn lửa bên trong chiếc cốc hóa thành màu đỏ trở lại. Những tia lửa tóe ra vung vãi. Một chốc sau, một lưỡi lửa búng ra một mẩu giấy da đã gần như hóa than. Cả căn phòng bật ra một tiếng kêu thảng thốt.

Cụ Dumbledore nhặt mẩu giấy da và cầm nó xa xa để có thể đọc nó nhờ ánh sáng từ ngọn lửa, lúc này đã trở lại trắng xanh.

Cụ đọc, giọng rõ ràng, khỏe khoắn:

"Vị quán quân của Durmstrang, Viktor Krum!"

"Không có gì ngạc nhiên hết!" Pansy hét lên khi một cơn bão tiếng vỗ tay và chúc mừng lan khắp sảnh đường. Mọi người thấy, từ dãy bàn nhà Slytherin, Viktor Krum đứng dậy và gù gù đi về phía cụ Dumbledore, quẹo phải, bước dọc theo dãy bàn giáo viên, rồi mất hút ở cánh cửa của căn phòng kế bên.

Ông Karkaroff nói oang oang thiệt là lớn, sao cho mọi người đều nghe thấy, thậm chí át cả tiếng vỗ tay:

"Hoan hô, Viktor, biết thế nào con cũng được chọn mà!"

Tiếng vỗ tay và tiếng bàn tán tắt dần. Giờ đây sự chú ý của mọi người lại tập trung vào chiếc cốc, khi, vài giây sau đó, lại chuyển thành màu đỏ một lần nữa. Một mẩu giấy da thứ hai lại được ngọn lửa phun ra.

Cụ Dumbledore hô:

"Vị quán quân của Beauxbatons, Fleur Delacour!"

"Nhỏ đó đó, tụi mày " - Mấy tên con trai thích thú.

Blaise kêu lên khi đứa con gái giống tiên nữ đứng dậy một cách yêu kiều, hất mái tóc bạch kim ra sau, lướt ngang qua những dãy bàn nhà Ravenclaw và nhà Hufflepuff.

"Ôi, nhìn kìa, cả đám tụi nó thất vọng kìa!" - em kêu lên mấy tiếng châm chọc khi thấy nàng tiên nữ đi qua nhưng không thèm đếm xỉa hay liếc tụi nó một cái

" Mấy đứa không được chọn chắc thất vọng lắm "

Em nghĩ bụng, "thất vọng" là còn hơi nhẹ. Hai trong đám con gái không được chọn òa ra khóc nức nở, đầu gục vào cánh tay.

Khi Fleur Delacour cũng đã biến mất vào căn phòng bên hông đại sảnh, một lần nữa sự im lặng lại bao trùm, nhưng lần này là một sự im lặng cứng cả lại vì háo hức mà ai cũng có thể cảm được. Vị quán quân kế tiếp của Hogwarts là...

Chiếc Cốc Lửa lại chuyển thành màu đỏ thêm một lần nữa; những tia lửa bay ra rào rào, lưỡi lửa liếm cao lên không, và từ đầu của lưỡi lửa đó, cụ Dumbledore kéo ra mẩu giấy da thứ ba.

Cụ xướng lên:

"Vị quán quân của Hogwarts, Cerdic Diggory!"

" Tuyệt " Em hét to, nhưng không ai nghe thấy nó, ngoài Draco. Hắn ta nhíu mày hậm hực. Tiếng gầm từ dãy bàn kế bên quá lớn. Tất cả đám nhà Hufflepuff nhảy cẫng lên, thét vang và giậm chân khi Cerdic đi ngang chúng, cười tươi rạng rỡ, tiến thẳng về căn phòng sau lưng bàn giáo viên. Quả thực, những tràng vỗ tay dành cho Cerdic kéo dài đến nỗi phải mất một lúc sau mọi người mới nghe được lời cụ Dumbledore.

"Xuất sắc!" cụ sung sướng nói khi cuối cùng sự lộn xộn đã dẹp xuống. "Xong, giờ đây chúng ta đã có ba vị quán quân. Tôi chắc tôi có thể xin tất cả các trò, kể cả các học sinh còn lại của trường Beauxbatons và trường Durmstrang, hãy vét tặng cho các vị quán quân của mình đến từng gam ủng hộ mà các trò dành dụm được. Bằng cách tiếp tục khích lệ vị quán quân của mình, các trò sẽ đóng góp vào một..."

Nhưng cụ Dumbledore thốt nhiên ngừng nói, và mọi người đều thấy rõ cái gì đã làm cụ lãng đi.

Ngọn lửa trong chiếc cốc lại đỏ lại lần nữa. Những tia lửa phóng ra. Một lưỡi lửa thình lình bắn vào không khí, mang trên mình một mẩu giấy da.

Dường như, hoàn toàn tự động, cụ Dumbledore vươn cánh tay dài ra và tóm lấy mẩu giấy. Cụ mở nó ra và nhìn chăm chắm vào cái tên được viết trên đó. Một khoảng lặng dài, trong khi cụ Dumbledore vẫn nhìn không chớp mắt vào mẩu giấy trên tay, còn mọi người trong căn phòng thì chằm chằm nhìn cụ. Cuối cùng, cụ Dumbledore hắng giọng, đọc lên:

 " Harry Potter "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com