Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15 (18+)

You are my medicine.


Minh Duy day day hai bên thái dương thầm nhủ, hôm nay nữa thôi, mọi thứ sẽ ngã ngũ. Bận rộn liên tục hai mươi tư ngày, anh không tin sẽ không thành công. Anh chống tay tựa cằm, mắt nhắm hờ thở ra một hơi mệt mỏi.

Hai mươi tư ngày... có lẽ hôm nay Minh Nguyệt cũng thì xong, vừa tới Noel. Minh Duy vô thức khẽ cười. Anh nhớ đến cô đeo tạp dề, cầm giỏ cơm đưa tận cửa cho anh. Mấy hôm nay anh tuy không phải hôm nào cũng ngủ lại công ty nhưng lúc về nhà cũng không gặp được cô, vì lần nào cũng là lúc cô đã ngủ say.

Giống như mấy hôm trước, Minh Duy về nhà lúc 2 giờ sáng. Vừa kết thúc công việc vốn dĩ đã rất muộn, lại không yên trong lòng, nghĩ đến Minh Nguyệt ở nhà một mình, liền chạy về kiểm tra. Anh khẽ mở cửa phòng, nghe hơi thở đều đặn của cô, thấy gương mặt nhỏ nhắm mắt yên bình, mới cảm thấy thực sự yên tâm. Anh có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô: Ở nhà ăn uống có đều đặn không, có bỏ bữa không? Đã ôn tập hết chưa? Môn trước làm bài được không? Có gì không hiểu không... Và... có nhớ anh không?

Minh Duy nhìn cô yên giấc, không kiềm được đưa tay vuốt ve gương mặt cô, thì thầm, "anh nhớ em." Cô vô thức cọ cọ mặt mình vào tay anh êm ái.

Minh Nguyệt lúc đó trong giấc mơ thấy mình bơi trong bể chứa đầy cocktail P/s: I love you, mãn nguyện làm sao. Cô thấy mình thỏa thích uống cocktail, uống đến no căng bụng, uống đến say tạm thời, mặt mũi nóng lên, đỏ bừng. Sau đó cô còn mơ thấy được ăn kẻo dẻo, hồi nhỏ từng được ăn. Nhưng vì ngày xưa ba mẹ cô luôn chủ trương tiết kiệm khoản quà bánh nên số lượng kẹo dẻo thường rất có giới hạn, lúc nào ăn một viên cũng theo trình tự: dùng môi giữ - cảm nhận độ mềm, ngậm thật lâu – cảm nhận hương thơm, vị ngọt, rồi mới nhai thật chậm – cảm nhận độ dẻo... tất cả đều phục vụ mục đích chung là kéo dài thời gian thưởng thức lâu nhất có thể. Lần này, không những được bơi trong bể cocktail mà còn được ăn kẹo dẻo lúc nhỏ, giấc mơ này quả thật ngọt ngào. Chỉ tiếc, trong mơ vừa mới được giai đoạn cảm nhận độ mềm, viên kẹo đã rơi tỏm xuống hồ, Minh Nguyệt không khỏi ấm ức. Gương mặt cô lúc ngủ cũng khẽ chau mày. Một lát sau mới có thể tự tha thứ cho mình, thầm nhủ, ngày mai sẽ mua kẹo dẻo ăn cho đã thèm.

Kĩ năng bếp núc của cô đúng là chẳng có gì tiến bộ. Mấy món ăn cô gởi đến công ty vẫn nhạt nhẽo, không có gì đặc sắc. Có khi cá chiên còn hơi khét, thịt kho thì quá ít nước màu, canh rau thì quá lửa... Nhưng lần nào Minh Duy cũng ăn hết. Không những ăn hết mà còn ăn rất vui vẻ. Đến trợ lý Hà lần đầu nhìn thấy cũng lấy làm kinh ngạc.

Món duy nhất mà anh chia sẻ cho người khác chắc là món cơm cuộn. Vì quá nhiều. Số lượng cơm cuộn cô gói cho anh chắc dành cho 3 người ăn. Thật trùng hợp, hôm đó Minh Duy có một buổi theo sát tổ marketing chạy hai quảng cáo và lô hình poster thương hiệu, làm việc cùng nam thần tượng nổi tiếng, Nguyên Lê. Minh Duy vui vẻ mời cậu ta ăn, không ngờ ăn thật. Anh cũng có chút bất ngờ, trước nay nghe nói giới nghệ sĩ đều kĩ lưỡng trong vấn đề khẩu phần, không ngờ... cậu chàng này thoải mái như vậy.

Đó là vào giờ trưa, khi Minh Duy trở lại phim trường. Nguyên Lê đã đóng xong cái quảng cáo đầu tiên. Cậu đang ngồi nghỉ ngơi. Minh Duy đến chào hỏi, phổ biến yêu cầu cho hình ảnh trong TVC kế, rồi đem đồ ăn Nguyệt chuẩn bị cho, bày ra, dùng tại chỗ.

Nguyên Lê nhìn thoáng qua một lượt, liền hỏi, "giám đốc, đồ ăn của anh là đồ ăn nhà làm đúng không?"

Minh Duy gật đầu. Đương nhiên, làm gì có đồ ăn tiệm nào thiếu thẩm mỹ như thế. "Cậu ăn cùng không?"

"Có hơi riêng tư... nhưng ai chuẩn bị cho anh vậy?"

Minh Duy ngạc nhiên nhìn Nguyên Lê, cậu ta quan tâm chuyện này làm gì... "À... một cô gái và em họ cô ấy." Minh Duy không biết nên dùng từ gì để định danh Minh Nguyệt. Bạn cùng phòng? Hàng xóm? Người từng thích anh? Hay... người anh thích?

"Một cô gái mà anh nói... bao nhiêu tuổi?" Gương mặt Nguyên Lê bỗng chốc hơi hồi hộp.

"21." Sao vậy nhỉ?

"Vậy là em cô ấy vẽ cái này đúng không?" Nguyên Lê chỉ vào hộp tương hăng hái, Minh Duy hơi nhíu mày nhìn biểu tượng trong đó.

Cái quái gì vậy? Chắc chắn không phải Minh Nguyệt vẽ, em ấy chẳng tốn thời gian vào mấy việc đó... "Tôi không chắc, nhưng chắc là vậy." Duy không hiểu cậu ta đang muốn cái gì.

Sau đó, Nguyên Lê vui vẻ ăn một nửa số đồ ăn cùng Minh Duy. Không sao, anh cũng chả phiền.

Tiếng gõ cửa phòng vang lên kéo Minh Duy trở về hiện tại. Trợ lý Hà bước vào, đặt lên bàn anh một tập hồ sơ.

"Giám đốc, đã tiến hành chạy full TVC."

Minh Duy gật đầu. "Bên các khu thương mại đã đổi poster hết chưa?"

"Đồng loạt đổi sáng nay rồi. Cùng với dịp lễ giáng sinh, hiệu ứng hình ảnh mà Nguyên Lê mang lại rất tốt."

"Được. TVC còn lại dành cho Tết nguyên đán. Khoan dự tính thời gian cụ thể, chờ kết quả sau ngày 1 tây."

Trợ lý Hà lướt xem dữ liệu trên máy tính bảng. "Giám đốc, như vậy, sau ba giờ chiều, mọi thứ sẽ rõ ràng... Trước mắt các trị giá chưa biến động nhiều..."

Minh Duy gật đầu. "Một khi phiên giao dịch hôm nay kết thúc, trật tự thương mại mới sẽ được hình thành."

"Chiêu cuối của cậu... liệu có quá trễ không?"

"Đã là chiêu cuối, thì không cần sớm, chỉ cần hiệu quả. Vào giai đoạn hợp lý nhất thu lại hiệu quả cao nhất."

"Bây giờ... bên đó liệu có khả năng lật kèo không?"

"Bọn họ còn không ý thức được mình đang thất bại, sao có thể lật kèo." Minh Duy lãnh đạm nói, "đám nhân viên đã nộp đơn, kí duyệt hết cho tôi."

Trợ lý Hà gật đầu, "tôi hiểu rồi giám đốc."

Lần này khiến cho bọn họ, có muốn quay đầu cũng không được. Thời gian vừa qua, Minh Duy để cho trợ lý Hà thuyết phục bọn họ mỗi người một lần, đó là cơ hội cuối cùng. Bọn họ không hiểu được rằng, qua ngày hôm nay, họ sẽ không còn cách nào quay lại tập đoàn. Đó là lòng nhân ái có giới hạn mà Minh Duy có thể ban cho họ.

"Mai là giáng sinh, xem như tặng bọn họ một món quà vậy!" Bọn họ mà anh đề cập ở đây lại là một bọn họ khác.

"Giám đốc, cậu mệt rồi, nghỉ ngơi chút đi. Tôi đi chuẩn bị thông báo khẩn, đúng ba giờ sẽ họp nhân sự cấp cao."

Minh Duy gật đầu, trợ lý Hà nhanh chóng rời khỏi.


6 giờ tối, trong quán ăn đông nghẹt người, Hùng lặng lẽ quan sát cô gái đối diện. Xung quanh, bạn bè cùng lớp nói chuyện rôm rả. Hôm nay là buổi tất niên của lớp bọn họ, trước là để ăn mừng kì thi vừa kết thúc, kế đến cũng là để mừng giáng sinh. Lớp đại học của bọn họ rất đông, khoảng 70 mấy người. Tuy nhiên có mặt hôm nay cũng chỉ khoảng hai mươi. Hùng cho rằng như vậy cũng là đông rồi, đa phần mấy dịp lễ lộc này người ta thường đi với bạn trai bạn gái, những người có mặt chẳng qua là vì không có ai ăn mừng cùng mà thôi.

Minh Nguyệt trước mặt cậu vẫn rạng rỡ như trăng ngày rằm. Cái tên Minh Nguyệt này đúng là chỉ hợp với cô mà thôi. Hùng hơi chau mày thầm nghĩ, không biết hôm nay mình có thành công không.

Trùng hợp làm sao, hôm nay đối với Hùng cũng là một ngày quan trọng, bởi vì, cậu quyết định tỏ tình. Hùng chợt nhớ đến mấy hôm trước, Duyên làm quân sư...

"Anh định chờ đến khi nào? Thích người ta thì phải nói. Anh phải tôn trọng tình cảm của bản thân chứ."

"Nhưng..."

"Anh mà chần chờ nữa là không còn cơ hội luôn. Đừng trách em không nhắc nhở. Lần trước là anh Thiên, em không nói. Lần này? Là Minh Duy? Anh ngại gì mà không đấu với anh ta một trận?"

Hùng đồng ý là Duyên nói có lý. Lần trước vì là Quốc Thiên, Hùng ngại quan hệ anh em bọn họ, không muốn vì một cô gái, tranh giành... Nhưng cũng do lúc đó không nghĩ bản thân có thể thích Nguyệt lâu đến vậy. Lần này... nếu còn không nói ra chắc cậu sẽ không thể tha thứ cho mình được. Hùng bất giác đưa tay sờ túi quần, ở đó, có một chiếc hộp vuông, nho nhỏ. Quà cũng đã chuẩn bị...

Bọn họ dù gì cũng là sinh viên năm ba, không ai ngần ngại với mấy dịp liên hoan này, thoải mái uống bia, tận hưởng không khí lễ hội tràn ngập. Nguyệt cũng vậy, thật tự do vì kì thi đã qua rồi. Cô lẳng lặng uống một mình.

"Uống ít thôi, Nguyệt!" Hùng lo lắng nhìn.

"Ồ." Nhóm bạn học xung quanh nhìn họ châm chọc. Một bạn học A lên tiếng, "lớp trưởng, nãy giờ mình cũng uống nhiều lắm, sao không thấy ông cản vậy?"

Bạn học B liền ăn ý góp lời, "cản ông làm gì? Người ta chỉ cản người người ta muốn cản thôi."

"Này... có phải ông nên đổi qua Nhân văn học không? Chơi chữ nhiều vậy mà học kinh tế làm gì cho phí?" Một bạn học C lên tiếng.

"Bà có hiểu trọng tâm không, trọng tâm là hai người bọn họ..." Bạn học B nhìn Hùng rồi nhìn Nguyệt cười cười.

Nguyệt phất tay, "gì chứ? Bọn này là bạn bè bình thường thôi."

Ánh mắt Hùng có hơi thất vọng. "Thôi, đừng nhiều chuyện, uống đi!" Cậu đưa ly bia lên khởi động. Tất cả hưởng ứng, cụng ly, "dô."

Nguyệt uống một hớp đầy, tự cảm thấy tửu lượng mình không tồi. Tuy nhiên cô không hề có sở thích với bia rượu, ngoài trừ món cocktail lần trước. Minh Duy đã hứa là dẫn cô đi nữa... Cô khẽ thở dài, không biết khi nào anh ấy mới hết bận, cô quả thật có chút... nhớ anh. Nhiều ngày trôi qua, anh có về nhà hay không cô cũng không rõ, chẳng hiểu công việc anh thế nào mà bận bịu suốt. Không biết vấn đề nhân sự kia đã được giải quyết ổn thỏa chưa... Có một hôm cô giật mình dậy lúc 5g mấy, vừa nghe thấy tiếng đóng cửa, anh đi. Cũng không có cơ hội trực tiếp hỏi anh xem đồ ăn cô nấu có ổn không... Nguyệt cảm thấy một cách chủ quan rằng, chỉ trong hai mươi tư ngày này, kĩ năng bếp núc của cô đã tiến bộ hơn tổng số 20 năm trước cộng lại. Tất cả là nhờ vào việc nấu cơm cho hai người.


Minh Duy hơi uể oải bước vào nhà, không có ánh đèn. Minh Nguyệt hẳn đi đâu đó chưa về. Anh hơi bực bội, cứ thế đi ra ban công, phóng tầm mắt nhìn ra. Phía dưới sân chung cư, ánh mắt anh đột ngột phát hiện bóng dáng quen thuộc của cô, và Hùng. Gã đưa cô về?


Minh Nguyệt loạng choạng xuống xe, cởi mũ bảo hiểm trả lại cho Hùng. "Cảm ơn Hùng."

Hùng gạt chân chống xe, "Nguyệt."

Cô quay lại nhìn cậu, "sao?" Hùng đưa cho cô một bịch nhỏ, đựng rất nhiều những gói kẹo dẻo. "Hôm trước tớ nói sẽ mua cho cậu."

"Cảm ơn cậu..." Nguyệt thích thú nhìn đống kẹo dẻo. Thức quà mà cô thèm đến tận trong mơ còn thấy. "Vậy... mình lên trước, về cẩn thận."

Nhưng khi Nguyệt vừa đi, Hùng nắm lấy tay cô.

Nguyệt hơi giật mình, nhìn cậu. Mắt cô hơi lờ mờ, có vẻ cô uống quá nhiều bia rồi.

"Mình có chuyện muốn nói với cậu."

Nguyệt khẽ cười, "nói đi. Việc gì mà phải nghiêm túc vậy?"

Hùng hắng giọng như lấy hết can đảm, nhìn Nguyệt. "Mình... thích cậu."

Nguyệt sững người, cô không tin lắm vào tai mình.

Hùng lấy ra hộp vuông nhỏ, mở trước mặt Nguyệt, đó là một sợi dây chuyền, mặt dây là mặt trăng cách điệu, trông rất tinh tế. "Hy vọng cậu nhận tấm lòng của mình."

"Mình... tớ..." Nguyệt nhất thời không biết phải xưng hô thế nào, ngôn ngữ xáo trộn.

Hùng vừa định đeo dây chuyền cho Nguyệt, thì cô bất giác né đi, cười gượng. "Mình... không thể nhận." Nguyệt dùng lý trí còn lại trong đầu mình để quyết định vấn đề này. Rõ ràng, thời điểm say sưa không phải là lúc thích hợp để hoạt động trí não.

Hùng hơi khựng lại, "cậu... không thích tớ?"

"Mình... coi cậu là bạn học. Không phải..." Nguyệt ngập ngừng, "mình nghĩ là mình hơi mệt, lên trước... cảm ơn cậu về mớ kẹo." Nguyệt quay người bỏ đi.

Nhưng vừa khi bước được hai bước, cả người cô bị giữ lại trong vòng tay mạnh mẽ. Hùng ôm chằm lấy cô. "Xin đừng quyết định. Cậu hãy suy nghĩ một thời gian, tớ không ép cậu. Sau một thời gian nữa hãy trả lời, được không?"

Nguyệt bỗng dưng cảm thấy khó chịu. Cô không muốn người khác đụng vào mình. Ít nhất là Hùng, họ là bạn, không phải dạng quan hệ này. Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bày xích. Nguyệt giãy giụa. "Buông mình ra."

"Cậu đừng quyết định bây giờ, được không?" Hùng lặp lại, kiên quyết giữ Nguyệt.

Hơi thở của cậu phả vào má cô... Thật khó chịu. Nguyệt lạnh lẽo cất tiếng, ngừng giãy giụa. "Nếu cậu còn muốn làm bạn, hãy buông tôi ra."

Trong lòng Hùng, cảm giác tan vỡ lan tỏa. Một cái gì vừa rơi xuống, vỡ nát, đó là hy vọng. Cậu đã thất bại. Không còn một mảy may khả năng, "tớ xin lỗi." Hùng buông tay, cúi đầu, "cậu có thể cho tớ biết vì sao không thể chấp nhận tớ không?"

"Chúng ta là bạn, mãi mãi không thể phát triển hơn."

"Không đúng, là do cậu thích anh ta."

Nguyệt ngẩn người, quay lại nhìn Hùng. "Mình không hiểu."

"Người đàn ông ở tiệc cưới, người đàn ông trước phòng trọ cậu hôm đó, người xin nghỉ học cho cậu, người mà cậu đang ở cùng!" Hùng nói một tràn, càng nói càng cao giọng.

Nguyệt không biết nói gì. Cô không phản bác. Thật ra là không biết phản bác thế nào. Cô bỏ đi, giờ này, cô muốn về nhà càng sớm càng tốt. Cô mệt rồi, say rồi...


Nguyệt loạng choạng bước vào nhà, không thèm bật đèn, cô tiến đến sofa ngã người lăn ra. Gió ngoài ban công thốc vào lạnh buốt. Tà váy cô khẽ phất lên lộ ra đôi chân thon thả, nhưng cô không quan tâm, dù sao cũng đâu có ai.

"Say rồi sao?"

Giọng nói vang lên khiến Minh Nguyệt giật mình, thét lên, "a!" Cô bật dậy ôm gối, dáo dát nhìn quanh, cố thích nghi với bóng tối.

Trước mắt cô lờ mờ một bóng người, Minh Nguyệt sợ hãi run rẩy. Bàn tay anh khẽ chạm vào má cô.

"Là tôi." Giọng Minh Duy lãnh đạm vang lên.

Minh Nguyệt hoàn hồn. "Sao... sao anh không bật đèn?" Làm tôi sợ chết! Minh Nguyệt thầm trách, đứng lên định đi mở đèn, nhưng bị tay anh giữ lại. "Sao vậy?"

"Hắn ôm em?"

Minh Nguyệt tròn mắt, câu hỏi này... cô không biết nắm bắt thế nào. Lại cảm thấy bàn tay Minh Duy quá nóng. Cô cúi xuống, về phía anh, mơ hồ thấy ánh mắt anh chăm chú nhìn cô. Cô sờ trán anh, lẩm bẩm, "anh sốt rồi. Bệnh rồi."

Minh Duy khẽ thở dài, tựa đầu vào bụng cô. Minh Nguyệt sững người. "Đứng yên một chút, được không?"

Khoảnh khắc thấy người hắn ta ôm cô... lòng Minh Duy như lửa đốt, hận không thể lao xuống tẩn hắn một trận. Ai cho phép hắn đụng vào... Nhưng mà... Cô là gì của anh? Anh có tư cách gì can thiệp vào chuyện tình cảm của cô? Dù sao, cơ hội của anh đã trôi qua rất nhiều năm về trước rồi, là do anh không biết nắm bắt. Lần đầu tiên anh cảm thấy hối hận. Nếu như...


Hùng thất vọng quay lại chỗ xe máy, liền bị một thân hình cản lại. Là Quốc Thiên. Anh ta nhìn cậu lạnh lẽo.

"Cậu... thích Minh Nguyệt?"

"Phải."

"Cậu... không được phép." Quốc Thiên đanh giọng.

"Anh bị điên à? Có biết đang nói gì không?" Lần đầu tiên Hùng thể hiện sự bất đồng với Thiên như vậy. Ngay cả lúc Thiên nói với cậu rằng anh và Nguyệt vừa bắt đầu mối quan hệ, cậu cũng không bực đến thế. "Anh không có tư cách ngăn cản tôi."

"Nếu Minh Nguyệt biết lý do tôi rời bỏ cô ấy... cô ấy sẽ không còn hận tôi!"

"Hận? Cô ấy không hề hận anh. Ngay cả khi biết lý do thì sao? Anh muốn quay lại với cô ấy? Anh quên mất đám cưới của anh mới diễn ra tháng trước sao?"

Thiên nắm lấy cổ áo Hùng, ghiến răng, "Anh sẽ không từ bỏ cô ấy. Cậu tốt nhất nên cút đi."

"Tên khốn ích kỉ." Hùng tức giận vung nắm đấm.

Thiên phản pháo. Hôm nay tâm trạng anh không tốt, cực kì không tốt vì có quá nhiều chuyện không hay xảy ra, chứng kiến cảnh vừa nãy, bao nhiêu kích động trỗi dậy. Anh tung một cú móc vào một bên má Hùng.

Hùng hơi choáng. Máu rỉ ra ở khóe miệng, cậu cười khẩy. "Anh cũng mãi mãi không còn cơ hội. Cô ấy đã yêu người khác." Lời nói ra để cảnh tỉnh Quốc Thiên, nhưng lòng cậu cũng bị sát thương vộ hạn.

Quốc Thiên hơi sựng lại.

"Tôi vẫn là bạn cô ấy, lấy tư cách là bạn bè, cảnh cáo người đàn ông có gia đình như anh tránh xa cô ấy ra một chút. Vợ anh không phải loại phụ nữ bình thường đâu!" Hùng bỏ đi.

Quốc Thiên rối loạn. Là Trịnh Minh Duy đó sao?


Minh Nguyệt phì cười. Hơi men làm cô mụ mị. Sao Minh Duy lại như vậy... lẽ nào anh thích cô rồi? Không thể. Không có chuyện đó được. Cô nhất quyết không được tự huyễn hoặc mình. Nhất là trong lúc tâm trạng không ổn định, thần trí cũng không tự chủ được.

"Nhưng anh ấy bệnh rồi..." Minh Nguyệt thẩn thơ nhìn về phía phòng Minh Duy. Cô lấy thuốc, nước và cả gói kẹo dẻo lảo đảo, đem vào.

Cô gõ cửa, không đợi trả lời, cô mở cửa bước vào.

Minh Duy nằm trên giường, tay vắt trên trán, người vẫn mặc bộ suit, trừ mỗi jacket. Minh Nguyệt bước đến bên cạnh giường, để mớ đồ trên tay xuống tủ đầu giường, nhìn anh. "Anh ăn gì chưa?"

"Rồi."

"Vậy uống thuốc đi."

Anh không đáp.

"Công việc thế nào rồi?"

"Tạm ổn rồi." Anh vẫn không mở mắt, trả lời.

"Anh dậy thay đồ, uống thuốc đi, có muốn ăn gì nữa không?"

"Em lo cho em đi, say rồi còn tỏ vẻ..."

Nguyệt chống hông. "Tôi say lúc nào? Đang tỉnh táo nè... thấy không?" Cô lấy bịch kẹo dẻo, mở ra ăn. "Ăn kẹo không?"

"..."

Minh Nguyệt cười cười nhìn vẻ nhếch nhát của người đàn ông trên giường, cảm thấy đáng thương làm sao, liền lấy một viên bước đến, đút vào miệng anh. "Ăn đi, thơm lắm."

"Không ăn. Lớn rồi còn ăn kẹo làm gì."

"Ai cấm lớn rồi không được ăn." Nguyệt phì cười, lơ ngơ như người ngốc, cố nhét viên kẹo vào miệng Minh Duy. "Nói cho anh một bí mật... Tôi đến mấy hôm trước còn nằm mơ thấy ăn kẹo dẻo này. Nhưng giữa chừng... kẹo rớt... không ăn được nữa... Bây giờ ăn bù."

Minh Duy hé mắt nhìn điệu bộ ngơ ngẩn của cô. Ngậm viên kẹo trên miệng, anh lắc đầu. "Vớ vẩn..." Nhưng anh bỗng nhớ gì đó... "Hôm nào?"

"Hả?"

"Mơ thấy ăn kẹo lúc nào?"

"Lúc nào... hình như ba ngày... bốn ngày trước... hôm đó không những có kẹo, còn có cocktail... Ngọt lắm, ngon lắm!"

Minh Duy nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười. "Kẹo đó ăn có thích không?"

"Dư hơi... đương nhiên thích. Nhưng vẫn chưa được ăn. Bây giờ ăn bù." Minh Nguyệt lườm anh, chụp lấy hai tay anh, kéo dậy. "Cái tên này đúng là không nghe lời... đã nói là thay đồ, uống thuốc... không bao giờ nghe!"

Minh Duy hơi bất ngờ, giữ lấy cô, Minh Nguyệt vì thế ngã sấp lên người anh. Nhưng cô không ngồi dậy, cứ thế tựa đầu lên ngực anh.

"Không định ngồi dậy sao." Minh Duy khẽ nói.

"Không..." Cô áp tai lên tim anh. "Tôi phải nghe."

"Nghe gì?"

"Nghe xem anh có tim không?"

"..." Minh Duy khẽ thở dài. Thật không biết nói gì. Vốn định nói cô vớ vẩn nhưng... Anh bỗng có cảm giác muốn nuông chiều cô. Tay anh khẽ vuốt lên mái tóc dài của cô. "Vậy nghe thử xem."

Minh Nguyệt chăm chú lắng nghe một hồi, "kì lạ... anh cũng có tim này."

"Ô... đúng là một phát kiến vĩ đại." Anh châm chọc.

"Nếu anh cũng có tim... sao không thể cảm nhận được yêu thương chứ?"

Tim Minh Duy hơi nhói lên. Cô gái trên lồng ngực anh khẽ run. "Nếu anh cũng có tim sao lại không cảm giác được tình yêu của tôi chứ?" Tay cô bất giác siết chặt tay áo Minh Duy. Thứ gì đó nóng hổi, ươn ướt thấm vào áo anh. Nước mắt.

Minh Duy đau lòng kinh khủng, sao anh là không cảm thấy chứ? Sao lại không thấy được tình cảm của cô chứ... Lúc trước chắc anh mù rồi... hay tim anh mới lớn lên sau này thôi... Minh Duy tự trào.

Anh đỡ lấy hai cánh tay cô, khẽ bảo, "ngồi dậy nào, ngoan."

Minh Nguyệt không chịu thua, càng bám lấy anh chặt hơn. Lần này cô ôm hẳn người anh. "Không."

Tim Minh Duy xao động, dồn dập từng hồi. Sao anh có thể muốn cô rời khỏi anh chứ... Nhưng... anh không muốn làm tổn thương cô. Khó khăn lắm cô mới thoát khỏi tình cảm năm xưa, anh không thể kéo cô trở lại. "Buông ra..."

"Không buông." Minh Nguyệt gật gà trên ngực anh.

"Em say rồi, về phòng ngủ đi." Hay thật, một người say, một người bệnh. Bây giờ ai chăm ai đây?

Minh Nguyệt siết chặt vòng tay, ngước mặt lên nhìn anh, mắt cô lệ lóng lánh. "Anh đúng là tàn nhẫn." Thân người cô như quấn lấy anh. Toàn bộ cơ thể mềm mại ấy tựa vào anh. Tay anh vô thức vỗ về lưng cô, dẫu cách lớp áo, vẫn có thể cảm nhận làn da mịn màng bên dưới.

Minh Duy khẽ thở dài, mắt ánh lên cảm giác chua xót, bất lực. Anh đưa hai tay gạt đi nước mắt còn vươn trên má cô. "Ngoan, đừng khóc. Ngồi dậy, được không?" Anh cảm thấy khó nhọc... vì rõ ràng cô gái này không biết rằng cô đang quyến rũ anh. Anh cũng là đàn ông. Cô lẽ nào không ý thức rằng anh cũng có dục vọng sao?

Nguyệt phùn má, như một đứa trẻ không chịu buông đồ chơi. "Không buông, không ngồi."

Ánh mắt Minh Duy bỗng có mây mờ, "Không buông... em sẽ hối hận!"

"Không hối hận."

"Được. Là em nói. Nhớ cho kĩ."

Minh Duy ngồi dậy, cũng nâng luôn cô trong lòng ngực. Minh Nguyệt tưởng anh sẽ xô cô ra, giãy giụa không muốn thoát khỏi anh. Nhưng Minh Duy không hề có ý tách cô ra, ngược lại, kéo cô sát vào, nâng gương mặt tội nghiệp của cô, đặt môi anh lên môi cô, dịu dàng hôn.

Minh Nguyệt trong lòng anh, khẽ run rẩy. Tròn mắt, cô nhìn anh không chớp mắt, anh đang... hôn cô sao? Không thể được... Không thể.

"Nhắm mắt lại." Minh Duy thì thầm bên tai cô. "Nhớ lại xem... có giống kẹo dẻo trong mơ không?"

Cô lập tức ngoan ngoãn nghe lời mà nhắm tịt mắt. Dù thật không biết câu nói phía sau là ý gì.

Anh hôn cô thật sâu, vị kẹo dẻo như hòa cùng hương bia, phảng phất, lôi cuốn lòng người. Anh đã cho cô cơ hội. Nhưng cô không nắm bắt, lúc này anh sẽ không buông cô ra nữa.

Minh Nguyệt đang mơ màng trong men say lại như bị cuốn vào một thế giới mới. Cô bỗng nhớ lời Hùng lúc nãy, ngay cả Hùng cũng nhận ra sao, rằng cô thích Minh Duy, lại thích anh một lần nữa? Cô như vầy có thể gọi là thất bại không? Nhưng cô không khống chế được nữa, cô đang chìm đắm trong nụ hôn của anh. Liệu đây có phải giấc mơ nữa không, giống lần trước, giữa chừng kẹo rơi mất... bản thân rất là tức tối...

Minh Nguyệt thở dốc, trong hơi thở mang theo hơi men, nhiệt thành đáp lại anh. Cô hoàn toàn không biết tiếp theo sẽ thế nào mà có lẽ, cũng không cần biết. Chỉ là... "Có phải tôi đang mơ không?" Nếu đây là một giấc mơ, tốt nhất hãy cứ cô mãi mãi không tỉnh lại.

"Không, cả em và tôi đều là thật."

Anh lại hôn cô. Lưỡi anh cuồng nhiệt khuấy động khuôn miệng cô. Nhiệt độ căn phòng bỗng chốc nóng lên.

Sau đó không biết thế nào cô trở thành không mặc gì trước mặt anh. Đến lúc này muốn rút lui cũng đã muộn, anh ôm lấy cô trong lòng, mềm mại như nhung. Cơ thể cô ửng hồng đầy cám dỗ, nước da trắng như tuyết mịn màng, êm ái. Anh vuốt ve từng đường cong trên, khẽ đặt một nụ hôn lên ngực cô. Cô khẽ run rẫy, xấu hổ cúi gầm mặt.

"Em thật đẹp." Anh khẽ thì thầm. Cô bối rối nhìn anh. Nhưng đèn vẫn sáng quắc, cô không quen bị người ta nhìn thấy như thế, lại co người, thu vào lòng anh. Cô giật mình đụng trúng vật gì từ người anh đang dần trỗi dậy dưới lớp Âu phục.

"A." Nguyệt hoảng hốt. "Xin lỗi."

Lời nói ngu ngơ khiến Minh Duy bật cười. Anh đứng dậy, tắt đèn. Không gian bỗng chốc chìm vào bóng tối.

Nguyệt hơi ngơ ngác, có phần hoàn hồn lại, ý thức được tình cảnh hiện tại. Dẫu không thể nói là tỉnh táo, nhưng cô cũng hiểu được, nếu bây giờ không dừng lại, cô sẽ không còn cơ hội quay đầu... nghĩ thế, vội bật dậy, chẳng cần quan tâm đến việc mình thực chất không mặc gì, chạy vội ra cửa.

Nhưng cô bị anh giữ lấy.

Anh ôm cô, lặng lẽ, da thịt họ trực tiếp áp vào nhau. Anh thật ấm áp, à phải, anh đang sốt. Cô lại run rẩy, ngờ nghệch thắc mắc không biết anh thoát y lúc nào. Đầu cô ong ong, tâm trí vang lên hai chữ, thôi xong.

Anh không nói gì, hôn cô. Lần nữa, cô như nhũn ra, vô lực tựa vào anh. Tay anh lướt trên cơ thể cô, cô không chịu được sự nhạy cảm đó, khẽ bật thành tiếng.

Âm thanh ấy làm Minh Duy có động lực. Anh nhấc bổng cô đặt lên giường, chống người lên, hôn lấy nụ hoa của cô. Nguyệt hơi giật mình, uốn éo, tay cô vô thức quàng lấy anh. Nơi sâu kín từ khi nào cũng đã ẩm ướt. Cả cơ thể cô dường như trở nên căng cứng.

"Nguyệt, gọi tên anh!" giọng Minh Duy hơi khàn, thì thầm bên tai cô. Hơi ấm ấy thật dễ chịu.

Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời, "Duy..."

Một chữ cô gọi, vừa dịu dàng, vừa phong tình biết bao. "Ngoan." Anh hôn lên nụ hoa còn lại. Nguyệt vô thức cong người khép chặt đùi, khuôn miệng xinh xắn khẽ rên lên những âm thanh quyến rũ.

Tay anh cầm lấy tay cô đặt lên vật nam giới kia đang hùng dũng căng cứng. Nguyệt hốt hoảng vì kích thướt đó, rụt tay lại.

"Chạm vào anh." Anh lại thì thầm hướng dẫn.

Nguyệt run rẩy làm theo. Cô không biết rằng nó sẽ như vậy... vừa cảm thấy mắc cỡ, vừa cảm thấy sợ hãi.

"Em sợ."

"Đừng sợ." Anh hôn lên môi cô, đầy yêu thương. "Nguyệt, em có nhớ anh không?"

Nguyệt không dám nói gì, lặng lẽ đặt tay lên chỗ đó.

Anh hài lòng, nhắc lại, "nói xem, có nhớ anh không?" Tay anh lại không biết điều, xoa lấy đôi gò bồng mềm mại của cô, môi anh lướt trên cổ cô, rồi cúi xuống khẽ liếm nụ hoa ửng hồng, căng cứng.

Nguyệt giật mình, rên một tiếng, pha câu trả lời đã nhòa đi cùng hơi thở nóng bỏng, "có."

Tay anh vuốt dọc eo cô, xuống đôi chân thon thả, dịu dàng tách đùi cô. Bàn tay mang hơi ấm, nóng hổi đi đến đâu, thân thể cô như cháy bừng đến đó. Vật đàn ông kia từ từ chạm đến nơi thầm kín của cô mà chọc ghẹo. Nguyệt ôm lấy anh, đầy khiêu khích. "Ưm... đừng mà..."

Anh từ từ tiến vào. Nguyệt bắt đầu cảm thấy đau, nhưng có một loại cảm giác khác, là khoái cảm níu giữ cô. Anh càng tiến vào, cô càng căng người, một chút đau đớn, xót xa dâng lên. Nguyệt bật khóc.

Duy sững người, hôn lên giọt nước mắt còn đọng trên đuôi mắt. "Ngoan... anh sẽ nhẹ nhàng."

Nhưng bỗng cô cảm thấy người mình co thắt lại. Cảm giác căng tràn bị lấp đầy, anh lấp đầy trong cô... Nguyệt đau đớn tột cùng. Cảm nhận một phần da thịt rách mất. "A."

Duy giữ nguyên tư thế, khẽ ôm lấy cô. "Là do anh, lỗi của anh..." Lần đầu tiên của cô... là lần đầu sao? Minh Duy sao có thể ngu ngốc bỏ quên điều này chứ... Cô cùng tên kia quen nhau ba năm, anh cứ tưởng... Nhưng hôm nay cô cùng anh... cho anh lần đầu tiên. Minh Duy bỗng chốc cảm thấy mình thật vinh dự, cũng thật tệ hại. Anh đưa tay vuốt ve gương mặt cô.

"Em đau..."

"Anh biết, anh biết..." Duy dường như không dám cử động, sợ làm đau cô gái dưới thân mình. Anh hơi cong người, chặt quá, khiến cho anh không ngừng kích động. "Ngoan, anh sẽ cố kết thúc nhanh, được không?"

Nguyệt thở dốc, cô chưa bao giờ trải qua cảm giác này, từng cử động của Minh Duy như ảnh hưởng trực tiếp đến cô. Hóa ra, cảm giác hai người như hòa làm một chính là ý này... Vật kia ở trong cô bắt đầu di chuyển một cách từ tốn. Cô biết anh đang sợ cô đau. Anh dường như đi đến nơi sâu thẳm nhất trong cô. Một khoảnh khắc, cô nghe từ anh một tiếng gầm nhẹ khản đặc, chất lỏng ấm nóng phun ra, lan đi trong bụng dưới của cô... Nguyệt hơi rùng mình, một giọt nước mắt khẽ rơi. Anh ra khỏi cô.

Nằm xuống bên cạnh, anh ôm lấy cô vào lòng, cằm anh tựa vào trán cô. Minh Nguyệt không nói được gì, nước mắt lại tràn ra, cô nén tiếng nấc, nhưng không nén được cử động của mình.

Da thịt anh nóng hổi tựa vào thân thể mềm mại của cô, Nguyệt quay lại, rút vào lòng anh, thì thầm, "anh không uống thuốc à?"

Anh vẩn vơ vuốt tóc cô, "You are my medicine." Rồi đặt xuống trán cô một nụ hôn.

Nguyệt hơi ngẩng ra. Contim khẽ xao động. Duy ôm lấy cô chặt hơn. Anh sẽ không buông cô ra, mãi khôngbuông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com