Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

17

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Chè. Beta: Chè

Harry và Draco nhanh chóng nhận được một bức thư từ Giáo sư McGonagall thông báo về việc bắt đầu cấm túc, cả hai ghé đầu vào nhau để cùng xác nhận rằng tờ giấy này không khác gì kiếp trước, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi nghĩ chúng ta nên mang theo một ít độc dược chữa bệnh." Harry và Draco thương lượng với nhau. "Nếu cậu còn nhớ, thì đêm nay chúng ta sẽ gặp phải một con bạch kỳ mã bị thương, và tôi không chắc thần chú chữa bệnh sẽ có hiệu quả." Cậu dừng lại một chút, rồi mạnh dạn nói, "Nếu ... nếu cậu biết loại bùa chú mà Snape đã từng chữa khỏi cho cậu..."

Draco liếc sang nhìn cậu, Harry ngay lập tức quay đi không dám nhìn.

"Tôi không chắc liệu câu thần chú đó có tác dụng với những vết thương ngoài 'Cắt sâu mãi mãi' không." Draco nói, "Tôi sẽ thử nó xem sao."

"Được, cảm ơn cậu" Harry nhanh nhẹn nói.

"Tại sao cậu lại muốn cứu con bạch kỳ mã đó?" Draco hỏi, "Trong trường hợp cậu không nhớ, thì việc nhìn thấy một con kỳ mã có nghĩa là sẽ nhìn thấy Voldemort đấy."

"Tôi chỉ là không muốn thấy nó chết thôi." Đôi mắt của Harry mở to, "Tôi để ý thấy cậu không gọi Voldemort là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy hoặc là Chúa tể Hắc ám..."

Draco nhướn lông mày lên giả vờ kinh ngạc: "Tôi chưa nói qua câu tôi đứng về phía cậu sao?"

"Cậu đã nói rồi, nhưng mà... nhưng mà..." Harry xua tay, "Tôi tưởng cậu chỉ nói về việc làm bạn hay gì gì đó... Cậu biết đấy, trở thành bạn bè cùng với đứng cùng một phe không hề giống nhau."

Draco nhìn Harry đầy thắc mắc.

"Thì là... cậu thấy đấy, nếu chỉ là bạn bè, vì tôi không thể đảm bảo rằng mình sẽ đi được bao xa, nếu cậu bất đắc dĩ đi theo Voldemort một lần nữa, thì tôi có thể hiểu được. Nhưng nếu cùng đứng cùng một phe với tôi, điều đó có nghĩa là cậu muốn chống lại hắn... Lập trường của gia đình cậu... làm sao cậu có thể chắc chắn rằng cha mẹ cậu cũng sẽ giống như cậu? Cậu sẽ khó xử biết bao nhiêu..." Harry muốn giải thích thêm nhưng thất bại nên đành rên rỉ một tiếng, "Cậu hiểu ý của tôi không? Tôi.... Tôi nói vậy cậu có thấy hiểu không?"

"Cậu đang lo lắng cho tôi, Harry." Draco nhẹ giọng nói, "Cậu muốn thay đổi tình trạng năm lớp sáu của tôi sao?"

"Chứ sao?" Harry vò đầu bứt tóc, "Không phải tôi đã nói 'tất cả những người đó' — chết tiệt, tôi không muốn nghĩ đến — aizz! Tất cả những người đó, Draco, tất cả." Cậu nhìn Draco chăm chú, nói một cách chắc chắn, "Không phải cậu cũng nằm trong số đó sao?"

"Đó là trách nhiệm của 'Chúa cứu thế' sao?" Draco thì thầm.

"Ừ..." Harry cắn môi buồn rầu, "Tôi cũng không biết là cái gì, cậu thấy đấy, không phải là tôi không có cơ hội giúp cậu vào năm sáu... hơn nữa... hơn nữa..." Cậu thở dài một cách nặng nề. "Tôi không muốn lại nhìn thấy cậu như thế nữa, Draco." Cậu trầm giọng nói, "Không phải là tôi chưa từng hối hận không thể bình tĩnh vào ngày hôm đó. Cậu xem, nếu chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện một chút, thì có lẽ sẽ không có những chuyện sau đó, có thể ... ý tôi nói là có thể, có thể tôi sẽ giúp được cậu."

"Tôi phải nhắc nhở cậu rằng khi đó mối quan hệ của chúng ta là đối địch nhau, Potter." Draco thở dài, nhìn cậu bé tóc đen đang ủ rũ, hắn thử ôm lấy bờ vai cậu, vỗ về an ủi. "Tôi xin lỗi." Hắn nói, "Tôi đã nhắc đến chuyện khiến cậu buồn, nhưng mà..." Hắn ta ngập ngừng một chút, nhưng vẫn toát lên một tia vui vẻ, "Tôi rất vui vì cậu đã buồn vì tôi."

Harry nhìn hắn ta bằng ánh mắt lạ lùng, tự hỏi niềm vui này từ đâu chui ra vậy, làm sao mà cậu biết được? Ngày hôm đó ở bên giường bệnh những câu hỏi chưa được trả lời mà Draco hỏi ngày hôm đó, nay đã được giải đáp. Harry đã rất lo lắng cho tương lai của Draco, hoảng sợ rằng có thể hắn sẽ phải đối mặt với sự lựa chọn đau đớn đó thêm một lần nữa, niềm vui trong Draco như đang dâng trào, gần như muốn nổ tung trái tim hắn ra thành trăm mảnh.

"Tôi nghĩ chúng ta sẽ gặp nhau vào lúc 11 giờ?" Draco mềm nhẹ nói, "Tôi muốn đi thư viện tìm phương pháp xử lý vết thương cho bạch kỳ mã, và chuẩn bị một ít độc dược trị thương."

"Tôi muốn ôn bài." Harry nói, cũng không biết tại sao mình lại nói như vậy, "Chúng ta cùng nhau đến thư viện đi, ừm... Hermione đã sắp xếp kế hoạch học tập cho tôi."

Draco nhìn Harry với vẻ có hàm ý gì đó, gật gật đầu.

11 giờ tối, với một túi đầy những lọ thuốc, Draco thấy Harry đang được các bạn ra đưa tiễn.

"Mang theo một ít kẹo đi, Harry, bị cấm túc nhàm chán lắm đó." George nhét một nắm kẹo lớn vào túi áo bên trái của Harry.

"Mang thêm một chút nữa đi, Harry, không phải Malfoy thích kẹo sao?" Fred nhét thêm một đống kẹo vào túi bên phải của Harry.

Harry đành bất đắc dĩ lấy hết kẹo trong túi nhét vào một cái túi nhỏ khác: "Làm ơn đi, tại sao mọi người lại không thể gọi cậu ta là Draco vậy?"

Ron nhún vai: "Harry, bồ phải biết rằng mối quan hệ giữa cha Malfoy và cha mình không được tốt đẹp lắm, và chúng mình sẽ phải mất một thời gian để sửa đổi cách xưng hô."

"Hơn nữa Draco vẫn luôn gọi bọn mình bằng họ." Hermione nói, "Bọn mình không chắc rằng bọn mình có thể gọi cậu ta bằng tên riêng hay không... này." Hermione đột ngột dừng lại, nói với ra sau lưng Harry, "Malfoy."

Harry lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng quay đầu lại nhìn, quả nhiên Draco đang đi về phía cậu.

"Tôi nghĩ có ai đó ở đây muốn đưa kẹo cho tôi." Trong lúc cậu đang thấp thỏm bất an thì Draco đã bước đến để lấy túi kẹo từ tay Harry. "Cảm ơn, Fred, George."

Cặp song sinh nhìn nhau, tuy ngạc nhiên nhưng vẫn đồng thanh nói: "Không có gì đâu, Draco!"

"Hermione, Ron." Draco đưa cái túi cho Ron, "Có lẽ các cậu sẽ giúp tôi giữ nó? Không rõ việc cấm túc sẽ phải làm gì, có lẽ chúng tôi không thể mang theo túi kẹo này theo được."

"Đương... đương nhiên là được rồi." Ron lắp bắp, còn Hermione thì lại mỉm cười với Draco.

"Vậy thì, chúng tôi phải đi ngay bây giờ rồi." Draco nắm lấy tay Harry còn đang sững sờ, "Nếu để Filch chờ lâu có thể lão sẽ làm khó tụi tôi đấy." Bốn người họ cùng nhau vẫy tay chào hắn. Harry cuối cùng cũng hoàn hồn lại, siết chặt tay Draco cười lớn: "Cái gì mà đưa cho cậu chứ? Một nửa số kẹo trong đó là của tôi!"

Hai người bọn họ lôi lôi kéo kéo nhau đến chỗ Filch, tỏ ra vẻ mặt sợ hãi khi phạm lỗi, hoang mang và khiếp sợ vì chưa biết sẽ bị phạt như nào. Filch vừa đi vừa nói về những hình phạt cũ ngày xưa, đưa họ tới chỗ bác Hagrid, và ác ý nói với bọn họ rằng nhiệm vụ hôm nay là rừng cấm, hai người đều làm bộ như thể kinh hãi lắm, thể hiện nỗi sợ hãi không hề tồn tại của họ bằng cách sử dụng chất giọng như hát parlando trong opera*.

*咏叹调: sau khi quằn quại vì câu này thì tác giả bảo tui hãy chọn câu hát parlando trong opera, tìm hiểu thì thấy phong cách này đặc biệt phổ biến trong opera :"))))

"Ôi! Chúa ơi! Không phải là thật chứ!"

"Merlin! Hãy nói cho tôi biết đây chỉ là một trò bịp đi!"

Sau khi nói xong hai câu này dưới ánh mắt của lão Filch, Draco và Harry đồng thanh bật cười, đổi lấy là lão Filch đe dọa sẽ trừng phạt bằng thứ đáng sợ hơn.

"Filch, ta nghĩ lão đừng nói nhảm nữa thì chúng ta có thể mau chóng xuất phát hơn đấy." Giọng nói không nể nang của bác Hagrid truyền đến, Filch miễn cưỡng im lặng mà rời đi, "Chào, Harry, Draco, mọi chuyện đều ổn chứ?"

Draco và Harry gật đầu với bác.

"Tất cả đều ổn mà bác Hagrid," Harry nói, cười nhe răng, "Draco cũng không nỡ giống bác đó... ái ui!" Draco thúc khuỷu tay vào người cậu ý bảo cậu im miệng lại.

"Được rồi, buổi tối hôm nay chúng ta phải làm vài việc hơi nguy hiểm đấy." Hagrid nói, "Đi theo ta nào." Bác dẫn họ đến gần rừng cấm, Harry nhìn thấy vết máu màu bạc của bạch kỳ mã trên mặt đất.

"Nhìn thấy cái này không? Đó là máu của bạch kỳ mã đấy, có nghĩa là ở quanh đây có một con đang bị thương." Giọng bác Hagrid nặng nề, "Thứ tư tuần trước ta đã phát hiện một con bị chết, chúng ta sẽ phải cố gắng tìm ra con vật tội nghiệp đó, giúp nó thoát khỏi đau đớn."

"Con có thể cùng nhóm với Draco." Harry giành nói trước, "Bác Hagrid, có được không ạ?"

"Ta nghĩ ta có thể mang theo hai đứa." Hagrid cúi đầu nhìn Harry, "Có ta hoặc Fang, thì những sinh vật trong rừng cấm sẽ không làm hại hai đứa."

"Vậy thì chúng tôi sẽ đưa Fang đi theo." Draco nói, "Hagrid, chúng tôi có hai người hơn nữa còn có Fang... được không? Chia thành hai đường, như vậy thì sẽ dễ tìm được con bạch kỳ mã bị thương hơn."

Hagrid đồng ý với lời đề xuất này.

"Vậy nếu mấy đứa gặp phải phiền phức gì, thì hãy bắn pháo hoa màu đỏ, còn nếu tìm thấy bạch kỳ mã, hãy bắn pháo hoa màu xanh lục." Bác dặn dò, "Khi ta nhìn thấy thì sẽ đến ngay lập tức với mấy đứa.... Nhân tiện nhắc nhở, Fang nhát gan lắm đó, mấy đứa có khi còn phải bảo vệ nó nữa."

Cả ba cùng nhau đi về phía rừng cấm, khi tới chỗ ngã rẽ trên đường, Harry chọn hướng đi mà cậu đã quen thuộc.

"Sao Hoả đêm nay sáng thật đó." Nhìn Hagrid đi hướng bên kia, Harry ngẩng đầu đột nhiên nói một câu như vậy.

"Cái gì sao Hoả cơ?" Draco tay cầm chiếc đèn nặng trĩu hỏi.

"Nếu cậu đã học lớp Bói toán của Firenze vào năm thứ năm, cậu sẽ biết." Harry nói, "Sao Hoả đại diện cho chiến tranh, Draco, tôi dám cá rằng, từ khi tôi sinh ra thì nó đã ở trên đầu tôi rồi... mặc dù tôi không nhìn thấy nó."

"Cậu không nhìn thấy nó sao lại nói là nó rất sáng?"

"Bởi vì tôi đã từng nghe qua." Harry nói, "Lúc cậu cùng nhóm với Neville chúng tôi đã gặp nhân mã, tên là... Ronan và Bane họ đã nói những điều đó. Sau đó, tôi đã gặp phải Voldemort... bây giờ chắc họ đang ở bên đường của Hagrid."

Draco nhìn Fang đang loanh quanh bên người mình, cau mày lại: "Có lẽ lần này tôi sẽ chọn môn học đó... tiếp tục đi thôi Harry, cái đèn này nặng muốn chết luôn."

Harry nhìn thoáng qua bàn tay đang cầm đèn của Draco, nói: "Đây không phải là công việc của người hầu sao, thiếu gia Malfoy?"

Draco trừng mắt nhìn cậu: "Tôi đã nguyện ý hạ mình xuống để cầm đèn giúp cậu rồi. Chúa cứu thế vĩ đại sao còn chưa hôn lấy áo choàng của tôi để cảm ơn lòng tốt của tôi?"

"Tôi chỉ muốn nói rằng kiếp trước cậu cũng là người cầm đèn." Harry giả vờ như không nghe thấy lời trào phúng đó, "Vừa nói 'Đây là công việc của người hầu, cha tao sẽ biết chuyện này' vừa cầm lấy cái đèn."

Draco cảm thấy may mắn vì khu rừng cấm đủ tối để che đi độ nóng trên mặt hắn. "Nếu cậu trông cường tráng hơn một chút, thì tôi đã kệ cậu rồi." Hắn nói.

Harry cúi đầu nhìn cổ tay gầy gò của mình dưới ánh trăng, nói: "Vậy lúc đó cậu vẫn thân thiện với tôi sao?"

Draco hừ một tiếng.

"Từ khi nào mà cậu mới thực sự bắt đầu đối địch với vậy?" Harry hỏi, "Ý tôi là, bây giờ nhớ lại... lúc đó cậu đã bỏ chạy khi nhìn thấy Voldemort, nhưng cậu đã mang theo bác Hagrid và mấy người nữa trở lại." Cậu nắm lấy cổ tay Draco, khiến hắn phải dừng chân lại, đôi mắt ngọc lục bảo nhuốm màu đen tối của màn đêm, bên trong ánh mắt lấp lánh đó phản chiếu lại ánh trăng đang soi qua kẽ lá, "Nếu lúc đó cậu vẫn đối xử tốt với tôi, quên mất bản thân mình là phù thủy mà chạy đi tìm người cứu giúp... Rốt cuộc cậu bắt đầu chán ghét tôi và đối địch với tôi từ khi nào?"

"Cậu có nhớ rằng chúng ta đang trên đường đi tìm Voldemort không?" Draco lảng tránh đề tài này, "Giờ là lúc để nói chuyện thù hằn của kiếp trước sao?"

Harry không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Draco. Cuối cùng, khi Draco gần như không thể nhịn được nói câu trả lời, thì Harry đã buông tay ra.

"Được rồi, bây giờ cậu không nói." Harry nói một cách chắc chắn, "Sớm muộn gì rồi cậu sẽ nói cho tôi biết thôi, Draco."

Draco thở dài thườn thượt, không nói tiếp. Họ tiếp tục bước đi trong im lặng, hướng đến trung tâm rừng cấm. Cây cối càng ngày càng rậm rạp, vết máu trên mặt đất ngày càng nhiều.

"Chính là nơi này." Trước những cành cây quấn quanh cái cây cổ thụ, Harry ngăn Draco lại, "Nhìn xem, nó vẫn còn cử động... Lần này cậu không hù dọa Neville, chúng ta vẫn còn thời gian."

Bạch kỳ mã bị thương yếu ớt ngã xuống đất, hô hấp nó mỏng manh, nhưng tứ chi của nó không còn cử động được nữa.

"Bây giờ chúng ta đi về phía trước sao?" Draco siết chặt lọ độc dược trong túi, "Nhân lúc Voldemort còn chưa tới đây hút máu hả?

Harry sờ sờ vết sẹo của mình.

"Tôi sẽ đi." Cậu nói, "Cậu nhớ phải là pháo hoa màu đỏ nhé."

"Cậu đi một mình sao?" Draco cau mày.

"Để tránh cho Voldemort biết được bây giờ cậu đã người là của tôi." Harry chìa tay về phía hắn ta, "Đừng lo, sẽ không có việc gì đâu. Firenze — đó là một nhân mã khác — sẽ đến cứu tôi, còn cậu sẽ là pháo hoa màu đỏ của tôi."

Draco hít một hơi: "Cậu có biết bản thân mình đang nói gì không?"

"Cái gì?" Harry hồn nhiên không nhận ra rằng những lời dặn dò của cậu y hệt như lời tỏ tình đầy yêu thương, "Nhanh lên nào, chúng ta cần phải ổn định vết thương của nó trước, sau đó đợi Firenze tới cứu tôi thì cậu chữa cho nó."

Draco nhanh chóng đưa mấy lọ thuốc độc dược ra, giải thích công dụng và cách sử dụng, rồi nói thầm bản thân mình sẽ trốn cẩn thận hơn. Harry hít một hơi thật sâu, bước ra khỏi chỗ ẩn nấp, tiến về phía con bạch kỳ mã bị thương kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com