Shot 10.2 [ Sự thật duy nhất ]
Harry vùi đầu vào đống sách trước mặt, em nhăn mặt khi không thể tìm thấy thứ mình thắc mắc, tay thỉnh thoảng theo bản năng sờ lên vết cắn ngay gáy, rồi lại giật mình sợ ai phát hiện.
Từ sau sự việc ngày hôm đó, Harry phát hiện cơ thể mình rất kỳ lạ. Đúng theo quy luật, ngày em tròn 18, kỳ phát tình mới bắt đầu. Nhưng lần này, nó lại đến sớm, sớm tận hai tháng.
_Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Bù đầu trong mớ suy nghĩ ngổn ngang, Harry không hề phát hiện ánh mắt như nhìn mồi từ đằng xa. Em vẫn tiếp tục lật mở những trang sách, nhíu mày khi không tìm được thứ mình muốn.
Nhếch mép cười thầm, Draco chuyển mình đi đến giá sách gần Harry, gã lắc đầu cười thích thú.
_Đến giờ em vẫn chưa hiểu sao, Harry bé bỏng?
.
.
.
-'M-Malfoy?'- Harry giật mình hỏi, em khựng lại khi thấy mái tóc vàng kim quen thuộc và nụ cười trêu chọc đáng ghét, chân đột nhiên muốn quay lại rời đi.
Nhưng chưa để Harry thực hiện ý đồ, Draco nhẹ nhàng kéo tay em, đem em ôm vào ngực mình.
Harry vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng gọng kìm chặt chẽ của gã lại không cho phép em làm vậy -'Malfoy, thả tôi ra'
Nhẹ nhàng kiềm chặt hai tay của em, gã cúi người, áp lồng ngực rộng của mình vào lưng em, miệng thủ thỉ bên vành tai đỏ ửng -'Cứu thế chủ còn điều gì vẫn thắc mắc sao?'
-'Không phải chuyện của mày, Malfoy'- Chán ghét né đầu, Harry vung mạnh thoát ra vòng ôm của gã, xoay người nhìn gã đề phòng.
Mất đi thân nhiệt ấm áp, Draco có phần hơi hụt hẫng, đáy mắt gã hiện lên một tầng tàn nhẫn cùng lạnh lẽo, tuy nhiên, khi mắt gã chạm vào màu xanh trong lành, chúng đã sớm chỉ còn ôn nhu và chiếm hữu.
-'Thật vậy sao? Tôi lại nghĩ là có đấy'- Đểu giả cười, gã không hề cho em cất lời, nhanh chóng chặn lại -'Em có biết bạn đời định mệnh là gì không?'
Kinh ngạc tràn tới khiến Harry ngơ cả người, em không tin nhìn gã, đầu khẽ lắc đầy bàng hoàng -'Không, không thể...'
Không sợ mình có thể đả kích Harry đến mức nào, Draco tiếp tục nói, mặc em đã điên cuồng muốn ngăn gã lại -'Nghĩ đi Potter, em phát tình khi nào? Tại sao cơ thể hai ta lại hòa hợp như vậy? Và tại sao, tôi lại là người đầu tiên tìm được em?'
Nói đến ba chữ cuối cùng, Draco đã ép sát Harry, gã cúi xuống gặm lấy vành tai Harry, từ tốn mà điên loạn thầm thì -'Harry, chấp nhận đi, em là của tôi, mãi mãi là của tôi'
Trong một chốc sau khi nói xong câu này, Draco tách ra khỏi người em, để lại một nụ cười mỉm bí ẩn và rời đi.
.
.
.
Harry giam mình trong phòng ngủ của mình, Ron đã đi rồi, cậu ấy có việc phải trở về nhà ba ngày, giờ căn phòng lớn chỉ có mỗi em mà thôi.
Cuộn tròn trong chiếc chăn dày, Harry cảm thấy mình thật may mắn. Em đang gần đến kì phát tình, lần này phần nào đỡ hơn, nhưng thân thể Omega cứ thế dày vò em, khiến đầu óc em không tài nào tỉnh táo được.
Lần trước, nhờ Draco, em thuận lợi vượt qua ba ngày phát tình.
Mà lần này, chỉ có mình em đơn thân độc mã chống chọi nó.
Nghĩ đến vậy, Harry có phần hơi ủy khuất, nước mắt đột nhiên lại rơi.
-'Sao em lại khóc rồi?'- Giọng nói luôn ám ảnh tâm trí em những ngày gần đây đột ngột vang lên, Harry kinh ngạc quay mặt lại, ngỡ ngàng gọi tên người em không nghĩ gã sẽ xuất hiện trong phòng mình -'M...Malfoy'
Draco lẳng lặng nhìn em, gã ngồi xuống cạnh giường em, nhẹ nhàng đỡ thân hình muốn ngồi dậy của em, ánh mắt khóa chặt vào từng động tác, dịu dàng và ôn nhu.
-'Malfoy, sao mày lại tới đây?'- Khó nhọc hoàn thành câu nói, Harry chăm chú nhìn gã, ánh mắt dò xét không chút che giấu.
Draco xoa mái tóc em, gã chỉ im lặng, mắt nhìn xuống chiếc chăn trắng đang bao phủ em. Harry cũng không dám làm gì quá đáng, em cảm giác được, Draco có điều muốn nói.
Cố gắng nén lại nhịp thở đã mất đi sự vững vàng cùng những tiếng nỉ non vụn vặt, em nhìn gã, khẽ hỏi -'Malfoy, mày sao vậy?
Draco nghe em hỏi, gã đưa mắt nhìn vào hồ nước xanh đã tóm gọn tim gã, len lén thở dài, đột nhiên dang rộng hai tay ôm lấy em -'Harry, em biết bạn đời định mệnh không?'
Harry nghệch mặt, em ngơ ngác hỏi lại -'Malfoy, ý mày là gì?'
-'Harry, chúng ta là bạn đời định mệnh, là trong 1000 cặp A-O, chỉ có 1 cặp... Nhưng tôi phải làm gì đây, khi sợi dây định mệnh của tôi và em đang bị đứt đoạn từng ngày?'- Gã thều thào, mệt mỏi gục ngã, tựa đầu lên vai em.
-'Malfoy, ý mày là sao?'- Nghi hoặc nhíu mày, em muốn đẩy Draco ra, em muốn tìm xem ý của Draco là gì, nhưng gã như cũ ôm chặt lấy em, còn có xu hướng siết chặt hơn, khiến em muốn nhúc nhích cũng khó.
-'Harry, tôi mệt rồi... Mệt vì chạy theo em... Tôi cố kéo em lại, em lại luôn đẩy tôi ra... Harry, tôi có gì không tốt... Tại sao em lại không yêu tôi... Tại sao em lại luôn ghét tôi như vậy...'- Draco bất lực nói, gã mệt mỏi lắm rồi.
Ngơ ngác nghe lời Malfoy, Harry cảm giác được, trái tim mình đang bóp nghẹn lại. Em sao lại không biết chứ, chính em cũng có cảm xúc như gã mà, em cảm nhận được hết chứ.
Tình yêu của gã...
Ánh mắt của gã...
Em biết hết chứ...
Biết luôn sợi dây định mệnh của hai người mà...
Nhưng em lại không dám nói ra thôi.
Nhưng giờ, em không muốn giấu nữa.
Lần này, cho em sống thật với cảm xúc của mình nhé, dù chỉ một đêm thôi.
-'Draco, mày biết gì không? Tao lỡ yêu một người...'- Giọng nói nhẹ tênh của Harry như đâm ngàn con dao vào tim Draco, khiến nó chảy máu, nát tan, không còn gì ngoài một vũng máu. Cánh tay khựng lại muốn buông em ra, gã đã sửng sốt vì câu nói tiếp theo -'...Người tao yêu, là người cướp mất lần đầu tiên của tao'
Nói xong câu này, Harry tinh nghịch nghiêng đầu, mái tóc mượt vì thế khẽ lay động, mềm mại nhẹ nhàng cào vào tim Draco bằng những móng vuốt non mềm của một chú mèo con.
Gã kinh ngạc nhìn em, trái tim vượt qua biết bao cung bậc cảm xúc, tuyệt vọng, bỡ ngỡ, ngạc nhiên, để rồi cuối cùng là hạnh phúc.
Ôm lấy em, gã vội vã trao em một nụ hôn. Khoảng khắc môi hai người chạm nhau, gã thấy cuộc đời mình không còn gì có thể tốt đẹp hơn nữa rồi.
Tinh tức tố Alpha mùi bạc hà phút chốc lan tỏa khắp phòng, khơi dậy mùi táo nhẹ nhàng nhưng mê hoặc.
Cả đêm đó, hai người họ, quấn lấy nhau. Trăng sáng dịu dàng bao lấy thân ảnh họ, vô tình hữu ý nối kết cả hai.
.
.
.
Chống tay nhìn dáng hình đang ngủ, Draco vuốt ve sợi tóc đen mượt, gã đặt lên đó những nụ hôn thành kính, tham lam hít lấy mùi táo thanh khiết.
Mắt bạc nhu hòa nhìn em, khóe môi lại kín đáo vẽ nên một đường cong, gã hạnh phúc ôm em tựa vào người mình, bình yên chìm vào giấc ngủ.
_Định mệnh đã cho gã gặp em, thì ngàn kiếp sau, gã cũng sẽ không buông tay.
_Còn nữa, mặc kệ sợi dây gì đó, gã chỉ biết một sự thật thôi, một sự thật duy nhất và rõ ràng nhất.
_Em là của gã, muôn đời muôn kiếp là của gã...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com